Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, sự khó chịu trong cơ thể Trịnh Đan Ny đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn một chút nghẹt mũi quật cường không chịu rời đi.

Nàng ra khỏi phòng tìm Trần Kha, lại phát hiện xung quanh đều không có ai, đi một vòng trở lại phòng ăn, phát hiện trên bàn để thuốc cảm và một ly nước, dưới ly có một tờ giấy.

Nàng rút tờ giấy ra xem.

"Tỉnh dậy nhớ uống thuốc một lần nữa, nếu như còn thấy không thoải mái thì đi bệnh viện nhân dân gần đó một chút, trực tiếp lên lầu ba tìm Từ Sở Văn, cô ấy là bạn của tôi, tôi đã chào hỏi rồi, nếu em đi cô ấy sẽ phụ trách khám bệnh kê đơn thuốc cho em. Công ty tôi bên này có việc bận, sẽ không đi cùng em được. Chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn cơm."

Chữ viết trên tờ giấy có chút qua loa, đại khái là sốt ruột ra ngoài vội vàng viết xuống.

Trịnh Đan Ny cầm tờ giấy nhìn hồi lâu, trong lòng bị cảm xúc rung động lấp đầy. Nàng đưa tay ôm ngực, nhịp đập dồn dập nói lên tình cảm mãnh liệt của nàng đối với người này. Cũng không phải chưa từng được người ta quan tâm như vậy, nhưng duy chỉ bởi vì người này là Trần Kha, nên càng dễ dàng cảm nhận được cảm giác được để ý.

Cuối cùng nàng gấp tờ giấy bỏ vào túi, cất giữ phần quan tâm này.

Nàng dò xét một chút nước trong ly, vẫn còn ấm, vừa vặn có thể trực tiếp uống. Cũng không chần chờ, ngoan ngoãn mà đem thuốc nhét vào trong miệng, giống tối hôm qua như vậy mãnh liệt uống một ngụm nước, một ngụm nuốt xuống.

Kết quả uống xong mới phát hiện, bụng mình trống rỗng, còn chưa ăn sáng!

Sợ dạ dày trống rỗng uống thuốc cảm sẽ có tác dụng phụ, Trịnh Đan Ny nhanh chóng mở tủ lạnh, tìm ra bánh mì ngày hôm qua mua, ngồi ở trước bàn ăn liền uống hết nước còn lại.

Sau khi ăn uống xong, Trịnh Đan Ny rửa sạch chén, lau khô tay trở lại phòng khách.

Tối hôm qua lúc nàng phát hiện mình không thoải mái, cũng đã dựa vào tinh thần còn sót lại gửi giấy xin nghỉ phép cho công ty, sau khi được phê chuẩn mới dám đi ngủ.

Đột nhiên nghỉ một ngày, ở trong nhà trống trải vẫn là rất không quen.

Trước đây Trịnh Đan Ny và Trần Kha đều đi làm riêng, nhưng cuối tuần cơ bản hai người đều ở đây. Thỉnh thoảng Trần Kha cũng tăng ca, nhưng phần lớn đều mang máy tính về nhà xử lý, không đến mức để Trịnh Đan Ny một mình ở đây.

Thời gian vào ở còn chưa tới nửa năm, Trịnh Đan Ny lại đột nhiên ý thức được mình đã bắt đầu đem nơi này nói thành "Nhà", đại khái là con người Trần Kha quá tốt, để cho nàng có cảm giác gia đình đi.

Nhớ tới còn chưa nói cho Trần Kha biết tình trạng sức khỏe của mình, nàng đứng dậy chạy vào phòng lấy điện thoại di động.

"Kha Kha tỷ tỷ! Em đã hoàn toàn khỏe rồi! ('▽'ʃƪ)"

"Hôm nay toàn bộ đều cảm thấy thoải mái (๑•͈ᴗ•͈), không có khó chịu chút nào cả."

"Cảm ơn Kha Kha tỷ tỷ chiếu cố! ٩(๛˘ ³˘)۶"

"Tối nay mời chị ăn một bữa thịnh soạn. (๑・∀・๑)."

"Chị có gì muốn ăn không?"

Tiếng ding dong ding dong vang lên bên cạnh, Trần Kha cầm lấy điện thoại di động trượt màn hình mở khóa, vừa mở wechat đã thấy được tin nhắn đến từ Trịnh Đan Ny.

Cô lướt qua những tin nhắn chưa đọc, khóe miệng mỉm cười, ấn bàn phím đáp lại đứa nhỏ.

"Khôi phục là tốt rồi, buổi tối đi nhà hàng Quảng Đông gần đó, ăn chút gì thanh đạm đi."

"Được! Vậy em chờ chị tan ca." Trịnh Đan Ny trả lời rất nhanh.

Trần Kha lật xem lịch sử trò chuyện trong điện thoại di động, phát hiện không biết bắt đầu từ đâu, trong tin nhắn Trịnh Đan Ny gửi cho mình luôn mang theo các loại biểu tình đáng yêu, giọng nói cứng rắn ban đầu đã trở nên mềm mại, phần cẩn thận từng li từng tí cũng không còn tồn tại.

Tiểu hài tử càng ngày càng đáng yêu làm cho cô có chút vui vẻ, nhưng cũng có chút khiếp đảm. Nhớ tới tối hôm qua vô tình tiếp xúc thân thể, chóp tai Trần Kha lại bất giác nóng lên, cô chậm rãi buông điện thoại di động xuống, nội tâm đại loạn.

Bữa tối hẹn ở quán ăn Quảng Đông cách nhà không xa, sau khi tan tầm Trần Kha lái xe về nhà, đến dưới lầu Trịnh Đan Ny đã đợi ở ven đường. Cô ấn nút hạ cửa sổ xe xuống, đưa tay vẫy vẫy, "Đan Ny, ở đây."

Trịnh Đan Ny nghe tiếng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vui mừng. Nàng cất điện thoại chạy về phía Trần Kha, mở cửa xe ngồi lên xe.

"Đi thôi."

Trần Kha nhìn đứa nhỏ khôi phục sức sống, khóe miệng bất giác cong lên, "Đi thôi."

Xe chậm rãi khởi động hướng nhà hàng xuất phát, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, lại quẹo qua một khúc cua cũng đã tới. Trần Kha dừng xe trước nhà hàng, bảo nàng đi xuống chờ cô trước, còn mình thì xuống bãi đỗ xe ngầm đỗ xe rồi lên.

Trịnh Đan Ny ngoan ngoãn xuống xe, tìm một góc rồi đứng đó đợi cô.

Khi mùa đông đến gần, sự náo nhiệt của thành phố này bắt đầu thưa dần, những con phố vốn dĩ đông đúc người qua lại nay đã mất đi hơn phân nửa lưu lượng. Trịnh Đan Ny nhìn cành cây trơ trụi trước nhà hàng ngẩn người, tới nơi này đã gần nửa năm, rất nhiều chuyện đều dần dần đi vào quỹ đạo, công việc cũng đã hoàn toàn bắt đầu, đủ loại chuyện được an bài thỏa đáng, duy chỉ có trái tim trống rỗng là chưa được lấp đầy.

Lúc Trần Kha đến gần nàng thì phát hiện nàng có điều gì đó không ổn, nét u sầu trên trán đứa nhỏ khiến giọng hỏi của cô bất giác dịu dàng hơn rất nhiều, "Làm sao vậy?"

Trịnh Đan Ny theo bản năng quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt mình.

Mái tóc vàng nhạt đã thay đổi hai ngày trước khiến Trần Kha vốn không ngăm đen lại càng trắng hơn, cộng thêm dung nhan đẹp mắt, cảm giác cô trông như búp bê sứ, Trịnh Đan Ny bất giác nhìn ra thần.

Trần Kha hậu tri hậu giác, bởi vì tiểu hài tử xuất thần mà đột nhiên nhận ra một số phỏng đoán đã bị xếp xó.

Em ấy thích mình, nhận thức này đến rất mạnh mẽ...

"Trần Kha?"

Thanh âm đột ngột làm cho hai người hoảng sợ, Trần Kha quay đầu lại nhìn người phía sau, Trịnh Đan Ny thì len lén cúi đầu.

"Từ Sở Văn? Sao em lại ở đây?"

Lúc Từ Sở Văn từ nhà hàng đi ra chỉ cảm thấy bóng lưng của một trong hai người dưới tàng cây rất quen thuộc, rất giống Trần Kha, nhưng màu tóc này khiến cô không dám tùy tiện tiến lên nhận người, chỉ dám ở phía sau hô một tiếng, không nghĩ tới thật đúng là.

Khi Trần Kha quay đầu lại, cô cả kinh trợn tròn mắt, "Thật sự là chị sao? Oa! Màu tóc của chị!" Nói xong liền đến gần Trần Kha, thậm chí bắt đầu sờ soạng. "Nữu a nữu a, gần đây tới thời kỳ phản nghịch rồi sao?"

Trần Kha vỗ bàn tay lộn xộn của cô, "Đúng, thời kỳ phản nghịch, cho nên đừng động thủ, cẩn thận chị đánh em."

"Không sờ thì không sờ." Trong lòng Từ Sở Văn thầm mắng quỷ keo kiệt, "Mà này, vị này là?"

"Đứa nhỏ tối hôm qua." Trần Kha kéo Trịnh Đan Ny đến trước mặt, "Đây là bạn tôi, Từ Sở Văn, bác sĩ tôi từng nhắc tới."

"Chào bác sĩ Từ."

Trịnh Đan Ny khách sáo chào hỏi khiến Trần Kha không nhịn được cười.

Từ Sở Văn cả kinh xua tay, "Đừng đừng đừng, tôi đã tan ca rồi, vẫn là gọi tên đi, tôi cũng không lớn hơn em mấy tuổi."

Trịnh Đan Ny quay đầu nhìn về phía Trần Kha, chớp mắt hỏi ý kiến của cô.

"Có thể không?"

Trần Kha gật đầu, "Gọi tên đi, hai người tuổi không chênh lệch nhiều lắm, không sao đâu."

Trịnh Đan Ny được cho phép mới dám yên tâm nói, "Chào Sở Văn, em là Trịnh Đan Ny, gọi em là Đan Ny là được."

Từ Sở Văn so cái OK, "Đan Ny hôm nay thân thể tốt hơn chút nào chưa? Còn cảm thấy khó chịu không?"

"Đã khá hơn một chút rồi, chỉ còn một chút nghẹt mũi."

"Vậy là vẫn chưa ổn, buổi tối trở về uống thuốc, uống nhiều nước một chút, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ ổn hơn thôi."

"Được."

"Đúng rồi, sao em lại ở đây?" Trần Kha đột nhiên nhớ lại chuyện này.

Từ Sở Văn chỉ chỉ tòa nhà gần đó, "Đại ca, nhìn thấy tòa nhà này không? Bệnh viện nhân dân, em làm việc ở đây, tan tầm tới ăn cơm, OK?"

Trần Kha mím môi suỵt một tiếng.

"Ngược lại là chị, lại đây ăn cơm còn không gọi em, tính là loại hyunh đệ gì."

Trần Kha tự biết đuối lý, "Chị sai rồi sai rồi, nhất thời quên mất đây là địa bàn của bác sĩ Từ. Hay là vào ăn thêm chút nữa?"

"Ăn cái đầu chị đi, nợ đi, em trở về còn có một cuộc tư vấn trực tuyến đang chờ, không rảnh rỗi ở đây với chị."

"OK, vậy thì lần sau, lần sau nhất định sẽ gọi em."

Từ Sở Văn liếc mắt, "Lười nói với chị, em phải đi, thời gian sắp không còn kịp rồi."

"Đi đi đi đi, chú ý an toàn, bye bye."

"Biết rồi, bye bye, Đan Ny bye bye, lần sau gặp lại."

"Được, tạm biệt."

Đưa mắt nhìn Từ Sở Văn đi rồi, hai người nhìn nhau cười.

"Đi thôi, ăn cơm."

"Được."

Trần Kha quen thuộc với các món ăn của nhà hàng Quảng Đông, dù sao cũng gần, Từ Sở Văn lại vừa vặn làm việc ở đây, đương nhiên số lần tới sẽ nhiều hơn.

Sau khi ngồi xuống cô phụ trách gọi món ăn, vì để cho đứa nhỏ ăn vui vẻ, đặc biệt tránh được thịt cá dầu mỡ, vô cùng đơn giản gọi mấy món ăn gia đình cùng một món canh, gọi đủ phân lượng cho hai người liền ngừng tay.

Trịnh Đan Ny cũng không kén ăn, đối mặt với thức ăn sắc hương vị đều đủ ngón trỏ đại động, một bữa ăn cảm thấy mỹ mãn. Trần Kha thấy nàng ăn rất vui vẻ, cũng không khỏi múc thêm nửa bát cơm, ăn rất là vui vẻ.

Lúc trả tiền hai người tranh cãi một phen, Trần Kha không lay chuyển được sự kiên trì của đứa nhỏ, bảo nàng đi trả tiền.

Sau khi về nhà, Trần Kha giám sát Trịnh Đan Ny uống thuốc xong mới trở về phòng.

Gần đây Thẩm Mộng Dao đang bàn giao cho cô một đơn hàng lớn, có nhiều thứ còn cần cô chuẩn bị thật tốt. Vốn đêm nay hẳn là phải tăng ca, vì cùng đứa nhỏ ăn cơm cố ý về sớm, chỉ mong Thẩm lão bản sẽ không tìm cô tính sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro