Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Tâm trạng do dự ban đầu được chốt lại bằng những lời hỏi thăm liên tục của bạn bè, mong muốn được gặp đứa nhỏ cũng trở nên cấp bách.

Để về nhà sớm, cũng để tiện cho Bên A lý giải, Trần Kha chia bản thiết kế của mình thành mười mấy bộ phận, mỗi bộ phận phối hợp với suy nghĩ và phân tích của mình, chú giải song ngữ khiến tất cả mọi người dễ hiểu hơn.

Thẩm Mộng Dao cùng Lưu Lực Phi ở dưới đài nhìn Trần Kha hăng hái trên đài nhịn không được cảm thán, đây là sức mạnh của tình yêu sao?

Ngày thứ bảy đi công tác, một tuần làm việc và nghỉ ngơi dài ở nước ngoài rốt cục có thể kết thúc.

Sau khi Thẩm Mộng Dao cho phép cô tránh tiệc mừng công về nước sớm, Trần Kha vội vàng chạy về khách sạn thu dọn hành lý, đón xe cấp tốc đi tới sân bay, hận không thể lập tức bay về nhà.

Mười mấy giờ bay giúp cô bù đắp giấc ngủ thiếu hụt mấy ngày nay, sau khi máy bay hạ cánh, Trần Kha hai tay trống trơn trở về nhà trước, hành lý đã sớm gửi vận chuyển trước khi lên máy bay, cũng viết xong địa chỉ để đưa qua.

Khi về đến cửa nhà, Trần Kha dừng động tác ấn vân tay mở khóa, ngược lại ấn chuông cửa trước mắt.

Cô chưa từng nhấn chuông cửa nhà mình, sau khi Trịnh Đan Ny vào ở cũng chưa từng thử để cho nàng mở cửa.

Cảm giác lần đầu tiên ấn chuông cửa rất kỳ diệu, nơi quen thuộc đột nhiên có lý do để mong chờ.

Chỉ là, sự tình luôn luôn sẽ đi ngược lại.

Sau khi chuông cửa vang lên lần thứ năm, Trần Kha mới chợt nhớ ra, trong lúc nói chuyện phiếm ngày hôm qua Trịnh Đan Ny tựa hồ có nhắc tới hành trình chiều nay cùng bạn bè.

Cô ảo não vỗ đầu mình, thật sự là cảm xúc lấn át lý trí, chuyện tối hôm qua mới nói qua mình lại nói quên liền quên.

Trần Kha đưa tay lấy điện thoại di động ra ấn mở hộp thoại, ngón cái lướt qua nhật ký trò chuyện thật dài, nhanh chóng tìm ra nơi Trịnh Đan Ny đã hẹn với bạn bè, xoay người chạy như bay đến một trung tâm thương mại nào đó.

Sau khi xuống xe ở gần trung tâm thương mại, Trần Kha gọi điện thoại cho Trịnh Đan Ny.

"Em đang ở đâu?"

Trịnh Đan Ny cho rằng Trần Kha chỉ đang nói chuyện hàng ngày với nàng, nên không suy nghĩ nhiều, chỉ trả lời một câu, "Ở trung tâm thương mại XX, tối hôm qua em có nói rằng muốn cùng bạn bè tới nơi này dạo chơi."

"Ở đâu của trung tâm thương mại?"

Trịnh Đan Ny vừa nói chuyện vừa đi dạo xung quanh bởi vì những lời này mà dừng chân, "Chị đã trở lại?"

Khóe miệng Trần Kha nhếch lên, trong giọng nói có vẻ vui vẻ. "Đã về rồi, bây giờ tôi đang ở cửa nam trung tâm thương mại."

"Chị chờ em một chút, em bây giờ đi ra ngoài."

Trái tim bình tĩnh của Trịnh Đan Ny dần dần nhảy nhót, nàng dạo qua một vòng tại chỗ, sau khi nhìn thấy biển báo của phương hướng cửa nam, nhấc chân chạy về phía bên kia.

Ra cửa nam, ánh vào trong mắt Trịnh Đan Ny chỉ có đám người lui tới, tưởng niệm tâm làm cho nàng trở nên lo lắng, "Em đang ở cửa nam, chị ở đâu?"

Trần Kha ở trong đám người nhìn cái đầu nhỏ của Trịnh Đan Ny, vẫn không tìm thấy nhưng vẫn luôn tìm kiếm, nghĩ thầm người này làm sao cũng không biết nhìn về phía sau một cái.

"Phía sau."

Trong điện thoại vừa dứt lời, Trịnh Đan Ny liền lập tức quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt liền bắt được Trần Kha đang cười với mình cách đó không xa.

Cô bất giác cũng cười theo, ngây ngốc vung tay trên không trung, ý thức được mình vui vẻ quá rõ ràng, lại rụt rụt lại, nhưng độ cong khóe miệng vẫn rực rỡ như trước.

"Chị đã trở lại."

Trần Kha nhìn thấy người đã lâu không gặp cười đẹp như thế, trong lòng không khỏi vui vẻ hơn vài phần.

"Ừm, tôi đã trở lại."

Cuộc gặp gỡ đã lâu làm vơi đi nỗi nhớ mong thầm kín trong lòng nhau, hai người cứ như vậy một trước một sau giơ điện thoại di động nhìn nhau, cười, động tâm.

Bầu không khí tràn đầy cảm xúc khiến Trịnh Đan Ny thất thần, đến khi tầm mắt của nàng lại tập trung trên mặt Trần Kha, cô đã đi tới trước mặt nàng.

"Bạn em đâu?" Trần Kha hỏi.

"A? À, cậu ấy đi trước, nửa giờ trước."

"Sao không về nhà?"

Trịnh Đan Ny ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, không rõ có nên đem ý nghĩ chân thật của mình nói cho cô biết hay không.

"Bởi vì tôi không ở đây?"

Ý cười trong mắt Trần Kha rõ ràng, khóe miệng lại bướng bỉnh không chịu giương lên chỉ một chút.

Trịnh Đan Ny giống như một con rối bị mê hoặc, đầu gật gật đầu.

"Vậy chúng ta về nhà thôi."

Nhận được câu trả lời hài lòng, tâm tình Trần Kha rất tốt, vươn tay nắm lấy tay Trịnh Đan Ny, kéo nàng chậm rãi đi về nhà.

Trung tâm thương mại cách nhà kỳ thật không xa, đi bộ hai mươi phút là đến.

Trần Kha dắt Trịnh Đan Ny dạo trên con phố đông đúc, cảm giác thoải mái và hài lòng hơn bao giờ hết.

Mùa đông đã đến, cũng đã bảy, tám tháng đã trôi qua kể từ lần đầu tiên cô và đứa nhỏ gặp nhau. Cô quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, Trịnh Đan Ny thích cùng vui vẻ trước sau như một mà viết ở trên mặt. Người này, cũng không biết che giấu một chút, liền thích như vậy sao?

Khóe miệng Trần Kha từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa buông xuống, thì ra gặp được người mình thích là loại cảm giác này, trái tim co rút lại mạnh hơn bình thường vài phần, cảm giác chua xót trong lồng ngực truyền đến khiến cô chỉ có thể dựa vào tay Trịnh Đan Ny mới có thể giảm bớt.

Ăn tối và tắm rửa xongg, hai người như thường lệ ngồi trên sô pha xem ti vi.

Vị trí Trịnh Đan Ny ngồi cách Trần Kha không xa, chỉ rộng có hai mươi cm, nhưng Trần Kha thấy thế nào cũng cảm thấy khoảng cách này rất chướng mắt, vì thế cẩn thận từng li từng tí dịch qua bên người Trịnh Đan Ny.

Âm thanh sột soạt khiến cho đứa nhỏ tò mò quay đầu nhìn cô, vừa vặn Trần Kha cũng ngẩng đầu, hai ánh mắt cứ như vậy vô tình chạm nhau.

Thích, thứ này, cho dù che miệng, cũng sẽ từ trong mắt chạy ra. Trịnh Đan Ny nhìn người mà nàng nghĩ đến cả tuần nay giờ phút này đang ở trước mắt mình, tình yêu mãnh liệt rốt cuộc không che giấu được nữa.

"Em có thể, hôn chị không?"

Nhìn nhau hồi lâu, ngay cả Trần Kha cũng mất đi năng lực tự hỏi, cô thong thả gật đầu, sau đó Trịnh Đan Ny hôn lên.

Lúc hai môi chạm nhau, Trần Kha cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy của đứa nhỏ, lúc đầu cô chỉ dán vào, sau đó mới chậm rãi tăng thêm độ mạnh yếu của nụ hôn. Nụ hôn của trẻ con không có kỹ thuật hôn đáng nói, chỉ đơn thuần dựa vào cảm giác, từng chút từng chút nuốt hết dưỡng khí mà người trong lòng cho.

Trần Kha thì dần dần tìm được tiết tấu vụng về của nàng, tay siết chặt bên hông Trịnh Đan Ny, để nàng gần mình hơn một chút.

Âm thanh trên TV dần dần có tiếng thở dốc rối loạn, ban đầu khẽ chạm biến thành càng hôn càng mãnh liệt, sofa mềm mại không tìm được điểm chống đỡ thích hợp, Trịnh Đan Ny đè Trần Kha ngã xuống sofa.

Nụ hôn triền miên rời khỏi môi cô, biến thành từng chút từng chút rơi vào trán, bên tai và gò má của cô, cuối cùng nàng ghé vào trên người Trần Kha hít thở thật sâu mùi thơm thuộc về người trong lòng.

"Em rất nhớ chị, rất nhớ chị."

Trần Kha nghiêng đầu hôn nhẹ sợi tóc của nàng, siết chặt cánh tay ôm chặt người, "Chị cũng vậy, rất nhớ em."*

*ch này mình xin phép đi xưng hô 🥺

Ôm so với hôn môi càng dán sát tâm ý, và cuộc gặp gỡ lâu ngày và nỗi nhớ thấu xương đều được đưa vào vòng tay của người mình yêu vào lúc này, nhất nhất được đáp lại.

Cái ôm dai dẳng mãi cho đến giờ ngủ mới lưu luyến tách ra, Trần Kha nhìn Trịnh Đan Ny do do dự dự đề nghị có nên ngủ cùng nhau hay không mà nhịn không được cười to.

Làm sao có thể đáng yêu như vậy a? Đứa nhỏ mà cô thích.

Vì thế trực tiếp ôm ngang người, trộm đứa bé vào phòng mình, nhét vào trong chăn, lại ôm chặt lấy.

"Em đã bị bắt cóc, chạy không thoát đâu, hôm nay ngủ ở đây đi."

Trịnh Đan Ny còn chưa kịp phản ứng đã nằm ở trong chăn của Trần Kha, nàng dựa sát vào bả vai Trần Kha, tới gần cổ của cô, càn rỡ lớn mật hít sâu, hưởng thụ mùi thơm đặc biệt trên người cô.

"Chúng ta như vậy, tính là cùng một chỗ sao?"

"Em nghĩ sao?"

"Vậy chị, cũng thích em sao?"

Câu hỏi thận trọng xuất phát từ trái tim nàng, khiến Trần Kha lại một lần nữa hung hăng rung động. Cô buông người trong lòng ra, thân thể chìm xuống một chút, cùng Trịnh Đan Ny nhìn thẳng.

"Chị muốn tới trả lời em vấn đề này nha."

"Ừm."

Trịnh Đan Ny cho rằng cô muốn thổ lộ, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nghe, ai ngờ giây tiếp theo mặt Trần Kha dần dần phóng đại, cô vừa nhắm mắt lại, hôn liền kèm theo.

Trần Kha nhẹ nhàng dùng răng cắn cắn cánh môi Trịnh Đan Ny, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàng phòng ngự của nàng xâm nhập vào khoang miệng, nếm được hương vị khiến cô vui vẻ.

Nhịp tim giấu trong lồng ngực vì hành động thân mật này mà dần dần tăng tốc, càng lúc càng đập nhanh, khiến người ta thổ huyết, thở gấp..

Ý thức được người trong lòng có thể không đủ cung khí, lúc này Trần Kha mới lưu luyến không rời buông Trịnh Đan Ny ra, cô dùng ngón cái nhẹ nhàng lau môi bị mình hôn đến đỏ lên sưng phù, "Bây giờ biết chị thích em bao nhiêu chưa?"

Trịnh Đan Ny bởi vì hành động mập mờ này mà đỏ bừng cả mặt, nàng đâm vào trong lòng Trần Kha không dám ngẩng đầu. Tim đập thình thịch vui sướng, toàn thân đều vây quanh tình yêu đối phương dành cho.

Vốn tưởng rằng ngăn cách một tuần sẽ làm cho lẫn nhau xa lánh, ai ngờ đối phương cũng giống như mình hãm sâu vào lực hấp dẫn đến từ bạn cùng phòng.

Bốn phía yên tĩnh, trong ngực là hơi thở đều đều của người trong lòng, giờ phút tốt đẹp này cho dù dùng tất cả tiền của mình để đổi lấy, Trần Kha cũng vô cùng nguyện ý.

Tình yêu mãnh liệt khiến cô lần lượt siết chặt cánh tay, hận không thể khảm đứa nhỏ vào trong thân thể của mình, nhưng ngoài vui vẻ lại sợ không cẩn thận đánh thức người khác, chỉ có thể nhiều lần chú ý trạng thái của người trong lòng, thẳng đến đêm khuya mới chậm rãi ngủ thiếp đi.

Sau khi xác nhận mối quan hệ, Trịnh Đan Ny chính thức vào ở trong phòng của Trần Kha, phòng ngủ ban đầu biến thành phòng khách.

Mối quan hệ mới mẻ làm cho hai người vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, hôn môi ôm ấp đều là điểm đến mới thôi, khao khát ban đầu từ sâu trong cơ thể và khao khát tiếp xúc da kề da đều được âm thầm che giấu.

Trịnh Đan Ny không hiểu lắm, nhưng trong lòng Trần Kha hiểu rõ, cô cũng không vội, về sau lại chậm rãi dẫn dắt tiểu hài tử, dù sao còn nhiều thời gian.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hẹn hò tháng thứ ba, mùa đông cũng đã hoàn toàn rút đi, hiện tại khắp nơi đều là xuân ý dạt dào, tràn ngập bừng bừng sức sống.

Cuối tuần lúc sửa sang lại đồ đạc trong phòng khách, Trịnh Đan Ny lật tới hợp đồng thuê phòng đặt ở trong ngăn kéo tủ quần áo, nàng lật xem ngày ký kết, còn kém ba ngày liền đầy một năm, nói cách khác, ba ngày sau phần hợp đồng này liền mất hiệu lực.

Nàng đột nhiên nhớ tới lời Trần Kha nói một năm trước, "Tiền thuê nhà mỗi tháng 3000 RMB, điện nước miễn phí toàn bộ, phòng bếp phòng tắm phòng khách dùng chung, thời hạn thuê là một năm, một năm sau không tiếp tục hợp đồng tôi định đoạt, em nói không tính."

Chủ nhà là lớn nhất, nàng gửi ảnh cho Trần Kha.

"Chủ nhà tỷ tỷ, hợp đồng ba ngày sau liền mất hiệu lực, xin hỏi em có thể gia hạn ký không?"

Lúc Trần Kha tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thấy tin nhắn này, cà phê vừa mới vào miệng thiếu chút nữa phun ra.

"Tiếp tục hay không cũng không quan trọng."

Nhận được tin tức, trong lòng Trịnh Đan Ny lộp bộp một chút, giây tiếp theo tin nhắn của Trần Kha lại văng ra.

"Dù sao em cũng là của chị, phòng đã ở còn có thể chạy được sao."

Trịnh Đan Ny cầm di động cười mặt mày cong cong, nàng ấn phím tắt gọi điện thoại ra.

Kết nối trực tiếp rất nhanh.

"Ở nhà?"

"Đúng a, lười ra ngoài."

"Sao đột nhiên lại tìm thấy hợp đồng?"

"Muốn dọn dẹp phòng, vừa mở ngăn kéo đã thấy. Nhanh quá, đã một năm rồi."

Trần Kha đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn mặt trời lặn chậm rãi đáp lại, "Đúng vậy, một năm rồi."

"Một năm này chị có vui không?"

"Rất vui vẻ."

Bởi vì có em.

"Em cũng vậy."

Trịnh Đan Ny nằm ở trên giường trong phòng khách nhìn trần nhà, "Sắp tan ca sao?"

"Sắp rồi, còn nửa giờ nữa là có thể đi rồi."

"Buổi tối ra ngoài ăn đi."

"Có gì muốn ăn không?"

"Món cay Tứ Xuyên."

"Được, tối nay đi đón em."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Kha đứng ở trước cửa sổ cười ngây ngô, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ yêu đương như vậy, vừa nghĩ tới đối phương liền bắt đầu không kiềm chế được nụ cười trên khóe miệng.

Cuộc sống càng đơn giản càng có thể làm cho người ta trầm luân, mỗi ngày tan tầm về nhà ôm ấp vượt qua vô số lời ngon tiếng ngọt, cuộc sống có Trịnh Đan Ny ở bên cạnh, chính là sự an ổn mà cô luôn chờ mong từ trước tới nay.

Yêu nhau thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro