
04
Dự báo thời tiết đưa tin vài ngày tới sẽ có giông bão, không khí trước khi mưa rơi trở nên oi bức ẩm ướt, khiến người ta không thể không trốn ở trong phòng điều hòa cả ngày giết thời gian. Tuy rằng thân thể đã hình thành một bộ đồng hồ sinh học bi thảm, nhưng là một người rảnh rỗi ngắn hạn sẽ không cống hiến quá nhiều cho xã hội, linh hồn Trần Kha bắt đầu sử dụng tất cả vốn liếng tìm lý do ngủ nướng cho mình, mà thời tiết sau khi nhập phục quả thực khốc nhiệt, thế cho nên hôm nay khi cô từ trong chăn cùng điều hòa lạnh lẽo chui ra, đã tới gần giờ cơm trưa.
Sau khi rửa mặt qua loa, Trần Kha có chút tự giác bắt đầu chuẩn bị cơm trưa - phần cho hai người.
Rau tươi được đổ từ cái sàng vào nồi, những giọt nước trong veo bám trên rễ va chạm với dầu nóng phát ra tiếng kêu lách tách, theo sau là một làn khói trắng hơi cay nồng. Trần Kha lấy thìa tùy ý xào mấy lần, không bao lâu liền trở nên mềm hơn trước, màu sắc càng xanh tươi sáng sủa. Thấy vậy, Trần Kha đổ một ít nước, đậy nắp nồi và bắt đầu đun nhỏ lửa. Cô quay lại để bắt đầu chế biến những nguyên liệu còn lại, lại thấy Trịnh Đan Ny đang dựa vào cửa bếp và quan sát cô.
Tiếng máy hút khói vang lên rất lớn, che khuất động tĩnh lúc đối phương đến, Trần Kha nhìn thấy có chút sợ hãi lui về phía sau nửa bước, có chút không xác định hỏi, "Sớm?"
Thấy cô rốt cục phát hiện mình, Trịnh Đan Ny khẽ mỉm cười, hít hít mũi đáp lời: "Sớm." Ngữ khí của nàng lười biếng, giống như mới vừa tỉnh ngủ không lâu lắm, hơn nữa có thể là do điều hòa thổi quá nhiều có chút cảm mạo, thế cho nên mang theo chút âm mũi, nghe giống như bọt khí bốc ra khi bọt nước rơi vào trong nước, sau đó nàng đem tầm mắt ném tới bếp gas trong tay Trần Kha, tựa hồ đang nhìn ngọn lửa màu xanh tím đang cháy mạnh.
Trần Kha bắt đầu lên kế hoạch đợi lát nữa ra ngoài mua chút thuốc cảm và sơn trà Xuyên Bối.
Có lẽ là hạng mục sốt ruột kia sắp kết thúc, Trịnh Đan Ny gần đây làm việc và nghỉ ngơi có chút cải thiện, không còn nghịch thiên như lúc mới bắt đầu, nhưng nàng có thể rời giường trước bữa trưa ở trong mắt Trần Kha vẫn là một sự kiện xác suất nhỏ.
Từ sau khi kết bạn cùng Từ Sở Văn đi chơi, Trần Kha và Trịnh Đan Ny ở chung dĩ nhiên không tính là việc khó đặc biệt lớn, tuy rằng giữa hai người còn có vô số lời chưa nói rõ ràng, nhưng đều ngầm hiểu không hề đề cập tới, duy trì biên giới an toàn mà thoải mái, hài hòa đến mức khiến Trần Kha có loại ảo giác chưa từng xảy ra. Cô và Trịnh Đan Ny giống như lại trở về thời gian bình thản dịu dàng đưa tình như trước.
Đáng tiếc là mỗi khi Trần Kha nảy sinh ý nghĩ này, mùi hương mơ hồ tản ra trên người Trịnh Đan Ny sẽ nhắc nhở cô, cuộc sống không phải là máy đọc từng bước có thể lắp băng ghi âm, nó cho tới bây giờ cũng không có nút tua lại.
Hai bên cứ như vậy duy trì cuộc sống ăn ý kinh người, phần lớn thời gian Trần Kha đều nấu cơm xong vào buổi trưa, sau đó Trịnh Đan Ny sẽ kéo cửa phòng ra, trực tiếp di chuyển đến trước bàn ăn vững vàng ngồi xuống, còn ngái ngủ, chờ Trần Kha dọn cơm lên bàn. Điều này làm cho Trần Kha thỉnh thoảng sẽ sinh ra ảo giác mình đang nuôi dưỡng động vật gì đó, hơn nữa gần đây phần mềm video ngắn nào đó đẩy mạnh video nội dung thú cưng cho cô thật sự là quá nhiều, điều này làm cho cô thường xuyên liên hệ Trịnh Đan Ny với những con mèo đột nhiên chạy ra chờ người mở hộp đồ ăn.
Mà nếu như nói rời giường trước khi Trần Kha chuẩn bị xong thức ăn đối với Trịnh Đan Ny bây giờ mà nói là một sự kiện xác suất nhỏ, như vậy so với ngày thường thức dậy sớm hơn mà nghiêm túc điểm lại quần áo cùng trang điểm của mình, đối với Trần Kha mà nói lại là trước đây chưa từng thấy, điều này làm cho giọng điệu của cô rất khó không mang theo một chút kinh ngạc: "Em muốn ra ngoài sao?"
Trịnh Đan Ny sau khi nghe được gật đầu lại nhẹ đáp một tiếng, lạnh nhạt nói: "Hôm nay không ăn ở nhà."
Trần Kha nghe thấy mím chặt môi, bát nước nhỏ đổ vào trong nồi vừa vặn đun sôi, khí nóng hổi men theo khe hở đi ra, phát ra tiếng phốc phốc phốc. Trần Kha vội vàng xoay người mở nắp nồi ra. Cô không nhìn Trịnh Đan Ny, cúi đầu nhìn chăm chú rau dưa đang rung động trong nước sôi: "Vậy được rồi." Ngữ điệu của cô không có gì đặc biệt phập phồng, dường như không có ý kiến gì đặc biệt lớn đối với chuyện này, sau đó hắng giọng giống như thờ ơ hỏi: "Với ai? Bằng hữu sao?" Nói xong cô rót chút gia vị vào nồi, vừa xào vừa dùng dư quang len lén liếc nhìn Trịnh Đan Ny.
Hôm nay trang điểm của nàng vô cùng tinh xảo, ăn mặc mát mẻ lại nóng bỏng, bộ dáng này mấy tháng qua Trần Kha cũng chỉ thấy qua vào ngày đón máy bay.
"Với Lưu Lực Phi, em có cùng chị nói qua, chị còn nhớ không?" Trịnh Đan Ny nhẹ nhàng trả lời, tựa hồ là dựa vào ghế lâu tay chân có chút cứng ngắc, sau khi nàng nói xong mười ngón tay giao nhau chống về phía trước duỗi thắt lưng lười biếng, tay chân giãn ra cơ bắp căng thẳng, bày ra đường cong thân thể hữu lực lại uyển chuyển, Trần Kha yên lặng thu hồi tầm mắt, cô đè nén ý nghĩ muốn hỏi nhiều hơn hít một hơi thật dài, cảm giác mùi thơm đắng cả ngày tràn ngập chóp mũi lại nồng đậm một chút. Dưới đáy lòng cô nhắc nhở chính mình, người với người ở chung nên là như vậy, phần lớn thời gian là đường song song, thỉnh thoảng ngắn ngủi giao nhau, không nên giống như các cô trong quá khứ, sống thành một đường thẳng tắp phảng phất như không có điểm cuối. Sau khi âm thầm bình phục tâm tình tốt, cô đem thức ăn múc vào trong mâm, ngữ khí vẫn duy trì cái loại tùy hứng vừa rồi: "Vậy buổi tối?"
"Buổi tối có tiệc." Ngụ ý là buổi tối cũng không trở về ăn, Trịnh Đan Ny vừa nói vừa xoay người rời khỏi phòng bếp, tựa hồ hiện tại liền chuẩn bị xuất phát. Một lát sau Trần Kha nghe được Trịnh Đan Ny ở phòng khách nói mình phải đi, Trần Kha ở phòng bếp bảo nàng cẩn thận trên đường, cũng không lâu lắm liền truyền đến tiếng động cửa chống trộm bị đẩy khép lại, sau khi nghe được tiếng chuông ngắn ngủi nhắc nhở khi khóa vân tay, Trần Kha giơ tay lên điều chỉnh công suất của máy hút khói, nhưng dường như mặc kệ cánh quạt kia xoay tròn với tốc độ nào, vào giờ phút này cũng không hút được mùi chanh thơm ngát quanh quẩn chóp mũi cô.
Một lúc lâu sau, Trần Kha ngồi ở trước bàn ăn vừa xem ti vi vừa ăn cơm, rau muống tươi tự nhiên mang theo vị ngọt đặc trưng, là một người có khẩu vị hơi ngọt, cô vì muốn tươi mà thêm chút đường cát trắng vào, nhưng hiện tại thong thả nhấm nuốt, mùi vị trong miệng lại đắng chát như mùi cô ngửi thấy.
Thông thường mà nói, buổi tối chủ yếu chỉ từ 18 giờ đến 22 giờ, nhưng hiển nhiên lý giải của Trịnh Đan Ny đối với buổi tối có sai lệch khá lớn so với suy nghĩ của Trần Kha. Trần Kha ngồi xếp bằng trên sô pha nhìn đồng hồ kiểu cũ trên tủ, kim đồng hồ mang theo phong cách Tây Dương rõ ràng báo cho cô biết, theo thời gian mà nói, đã qua một ngày hoàn toàn mới. Mà Trịnh Đan Ny không chỉ không trở về, mà từ sau khi ra khỏi cửa ngay cả tin tức cũng không có nửa tin.
Còn điện thoại? Điện thoại bật chế độ không làm phiền.
Trần Kha nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi trên màn hình điện thoại di động, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cô cảm thấy mình nên đi ngủ, bởi vì bất kể là tức giận hay là lo lắng đều sẽ khiến cô tổn thọ, hơn nữa Trịnh Đan Ny là người trưởng thành, đã sớm có thể chăm sóc tốt bản thân, vì lời nói và việc làm của mình mà chịu trách nhiệm. Nghĩ tới đây Trần Kha đứng dậy, còn chưa đi được hai bước, điện thoại di động trong tay cô đã rung lên.
Màn hình điện thoại là Trịnh Đan Ny gọi tới, Trần Kha nhướng mày, sau khi do dự nhấn nút kết nối, lạnh lùng nói xin chào, nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại thật lâu không truyền đến hồi âm, Trần Kha có chút mê hoặc nhìn màn hình điện thoại di động để xác nhận trạng thái tín hiệu của mình, có vài giây tự hỏi mình có nên báo cảnh sát hay không, sau đó cô cau mày, nhưng mà vô luận là ngữ điệu hay là âm thanh bản thân đều trở nên mềm mại hơn trước, cô nhỏ giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
"...... Cái kia, xin chào, là Trần Kha sao, có thể xuống lầu giúp đỡ đón em ấy không? Tôi có chút không giải quyết được em ấy." Một giọng nói vô cùng xa lạ truyền đến, tựa hồ là cảm thấy bất đắc dĩ và xấu hổ đối với tình cảnh hiện tại, lúc mở miệng đầu tiên là thở dài, nhưng khi nói chuyện lại không nhanh không chậm. Trần Kha nghe xong có chút sửng sốt, đang muốn hỏi đối phương là ai, lại nghe thấy người nọ đột nhiên tặc lưỡi cười sẵng giọng, "Ai da... em -!"
Sau đó điện thoại tựa hồ bị người nào đó mạnh mẽ cắt đứt, Trần Kha đứng ở trong phòng khách cầm lấy điện thoại di động nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Quá nửa đêm, thế giới liền không ồn ào náo động như vậy, trên đường đã không gặp được người nào, chỉ có mấy quán thịt nướng còn sáng bảng hiệu LED, chỉ có lác đác vài thực khách ngồi vây quanh bàn nhỏ bên ngoài mặt tiền, ôm bình rượu uống đến mặt đỏ tới mang tai. Khi Trần Kha tìm được Trịnh Đan Ny, nàng đang đứng dưới tàng cây đa xanh um tươi tốt, cả người treo trên người người kia, rất rõ ràng là uống đến say mèm. Lại đến gần một chút, Trần Kha nghe được nàng đang dùng một loại ngữ khí ngọt ngào mình chưa bao giờ nghe qua lặp lại hướng đối phương làm nũng, người kia ngoài miệng có chút ghét bỏ đáp lại, thân thể bị nàng ép tới ngửa ra sau, nhưng vẫn thủy chung ôm lấy thắt lưng của nàng, đại khái là sợ nàng ngã. Nhận thấy có người đi về phía mình, người kia ôm Trịnh Đan Ny nâng nàng lên, nghiêng đầu lướt qua Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha, có chút không xác định hỏi: "Trần Kha?"
Trần Kha đi vào trong bóng cây, hơi thở bình tĩnh, sắc mặt cũng rất trầm, đối mặt với câu hỏi của đối phương hồi lâu không trả lời. Phần lớn thời gian, tính cách Trần Kha rất ôn hòa, có đôi khi thậm chí có thể xưng là mềm mại, là Alpha, cô hiếm khi lộ ra tính công kích trong thiên tính, thế cho nên mỗi lần có người nói cô có lúc thắng bại muốn lên sẽ làm cho người ta cảm thấy áp bách thậm chí khủng bố, cô đều bĩu môi phản bác nói mình rõ ràng tính tình siêu tốt mà vui vẻ cởi mở. Cô đại khái là thật sự chưa từng soi gương vào lúc đó, thế cho nên không nhìn thấy biểu tình lúc đó của mình, tựa như hiện tại, bình tĩnh âm trầm, giống như sư tử màu vàng chậm rãi đến gần kẻ khiêu khích.
Đầu tiên cô nhìn về phía Trịnh Đan Ny từ đầu đến cuối như bùn bám trên người khác, sau khi chăm chú nhìn đối phương hồi lâu, tầm mắt băn khoăn chuyển qua trên người Alpha trước mắt, cô không đáp lại vấn đề của đối phương, ngược lại lạnh giọng hỏi, "Lưu Lực Phi?"
Trong khoảng thời gian ở cùng Trịnh Đan Ny, cái tên Lưu Lực Phi này ở trong miệng Trịnh Đan Ny được cho là từ ngữ tần số cao, mặc dù biết có loại tâm tình này không tốt, hơn nữa rất có thể đem sự tình lần nữa làm đến cục diện thối nát không thể vãn hồi, nhưng Trần Kha chính là khó có thể khống chế đối với cái tên này có chút canh cánh trong lòng. Trải qua một ít nói bóng nói gió, Trần Kha biết được đối phương gần như cùng tuổi với mình, là tiền bối cùng chuyên ngành của Trịnh Đan Ny ở đại học, tuổi còn trẻ nhưng năng lực nghiệp vụ rất ưu tú, cũng coi như là đại lão trong nghề. Đồng thời cô cũng là người hướng dẫn kỳ thực tập của Trịnh Đan Ny, đại khái cũng là lão bản của nàng.
Hiện giờ hai người nói chuyện phiếm thường thường sẽ tránh né một ít đề tài liên quan đến cuộc sống cá nhân, ví dụ như giới xã giao hiện tại, cho nên Trịnh Đan Ny tiết lộ cũng không nhiều, nhưng mỗi từ ngữ đánh vào người Lưu Lực Phi cùng Trịnh Đan Ny không keo kiệt biểu hiện ra thưởng thức, đều đủ để cho Trần Kha lúc ăn cơm uống thêm hai ngụm coca che giấu huyết áp tăng lên.
"Là tôi." Thấy Trần Kha nhận ra mình, Lưu Lực Phi gật đầu, sau đó cố hết sức ôm Trịnh Đan Ny đi về phía Trần Kha.
Trần Kha đứng một bên im lặng nhìn, thấy cô hoàn toàn không có ý định bắt tay, Lưu Lực Phi dừng bước, sắc mặt có chút khó hiểu nhìn về phía cô. Trần Kha nhận được tin tức trong tầm mắt cô, sau đó chống nạnh ngửa đầu nhìn lên bầu trời, một lúc lâu sau cô phẫn hận thở dài, tựa hồ là bại trận trong một cuộc chiến kéo dài, đi lên phía trước ôm lấy Trịnh Đan Ny: "Để tôi làm cho."
Cô nói xong đem người từ trong tay Lưu Lực Phi tiếp nhận, chọn một bên, ma rượu đại khái là nhận ra mình bị mạnh mẽ thay đổi cái gối ôm, lầm bầm hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn làm ổ vào trong lòng cô. Trong nháy mắt bị nàng trở tay ôm chặt lấy thắt lưng, Trần Kha cảm giác tim mình đập gần như hụt nhịp, trong khoảnh khắc cô trở nên mềm mại, thu liễm tất cả địch ý, mà tựa hồ là sợ làm phiền đến nàng, giọng nói của Trần Kha đều đè thấp một chút: "Hôm nay làm phiền cô, có cơ hội mời cô ăn cơm."
Mục đích chính của việc xây dựng nhà ở trong những năm trước là giải quyết nhu cầu nhà ở, đến nỗi tỷ lệ diện tích và dân số chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ, điều này dẫn đến việc không có thang máy trở thành một vấn đề khó khăn sau khi không có bãi đậu xe.
Trần Kha và Trịnh Đan Ny hiện tại đang ở lầu bảy, lúc trước xách theo hai cái vali lớn leo tới cửa nhà Trịnh Đan Ny, Trần Kha chỉ cảm thấy gần đây thể lực của mình trượt dốc nghiêm trọng, nhưng mà Trịnh Đan Ny uống rượu say, mức độ tứ chi không thành thật thậm chí vượt xa mức độ tứ chi không thành thật lúc nàng ngủ, khiến cho độ khó của vấn đề này nhảy vào một cấp độ mới, dĩ nhiên không thua gì leo lên Trường Thành Bát Đạt Lĩnh ở thủ đô, hay là Đông Nhạc nguy nga trên đồi Tề Lỗ.
Chậm rãi tập tễnh dẫn nàng leo lên bậc chính giữa của tầng năm rưỡi, Trịnh Đan Ny lại bắt đầu cáu kỉnh như trẻ con, dựa tại chỗ bĩu môi không muốn đi lên nữa, vả lại cả người đứng không vững ngã xuống, kéo Trần Kha ngã về phía trước. Trần Kha đỡ eo nàng tránh cho nàng trực tiếp ngã xuống đất, vỗ nhẹ sống lưng nàng nói ngọt, dự định tùy theo tính tình của nàng, chờ nàng hồ nháo đủ rồi mới hoàn thành chút quãng đường cuối cùng. Omega uống say mèm, cả người như nhũn ra thấy cô thức thời như thế, khẽ hừ một tiếng, hai tay nắm lấy bả vai cô, quấn quanh cô như dây leo, trên miệng hồ ngôn loạn ngữ, mảnh nhỏ đến căn bản không thể tạo thành câu nói hoàn chỉnh.
Nàng thật sự đã cao lên rất nhiều, bây giờ không cần kiễng chân cũng có thể vùi mặt vào cổ Trần Kha, mái tóc bồng bềnh cứ như vậy cọ xát má và cằm của Trần Kha, ngay cả hơi thở nóng ẩm và làn da đẫm mồ hôi cũng khiến Trần Kha muốn hét lên. Trần Kha ôm eo nàng, dùng tay còn lại nhẹ nhàng che miệng nàng, giống như có thể che giấu đôi môi run rẩy và nhịp tim mất trật tự của cô, dỗ dành nàng nói, "Theo chị về nhà được không?"
Sau khi bị cồn rửa qua, đại não trở nên vô cùng chậm chạp, sau khi nghe được câu hỏi của Trần Kha, Trịnh Đan Ny ngẩng đầu, nàng cau mày không chớp mắt nhìn về phía Trần Kha, tựa hồ đang cố gắng hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô, lại tựa hồ đang xác nhận người trước mắt rốt cuộc là ai. Thật lâu sau nàng tựa hồ là ý thức được cái gì, mở to hai mắt mãnh liệt buông lỏng trói buộc đối với Trần Kha lảo đảo lui về phía sau, lắc lắc đầu lẩm bẩm, "Không tốt, không tốt." Bước chân nàng phù phiếm, không thể dựa vào sức lực của mình đứng vững. Trần Kha sợ nàng ngã đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng mà còn chưa chân chính bước ra, vỏn vẹn chỉ là làm ra bộ dáng muốn tới gần, Trịnh Đan Ny liền tựa như bị kích thích trốn về phía sau, "Đừng tới đây."
"Chị đừng tới đây." Nàng chỉ vào Trần Kha cao giọng cảnh cáo lần nữa, ngữ khí trở nên có chút hung ác, cả người để lộ ra một loại cảnh giác, sau đó dùng cả tay cả chân bò lên trên, sau khi kéo ra một khoảng cách tương đối an toàn với đối phương, dường như nàng cũng tiêu hao hết sức lực, chán nản ngồi ở trên bậc thang, nhìn Trần Kha âm thầm cười rộ lên.
Mấy tiếng vừa rồi của nàng ngăn lại tiếng đèn điều khiển âm thanh kinh động gần đất xa trời, ánh đèn mờ nhạt từ phía sau nàng run rẩy sáng lên khó có thể chiếu sáng thế giới bên cạnh nàng cùng chính nàng, nàng im lặng ngồi trên bậc thang, đôi mắt đẹp rũ xuống, đêm hè nóng bức cùng cồn làm cho nàng sinh ra mồ hôi, sợi tóc dính ướt trên người cùng trên mặt có vẻ đặc biệt hỗn độn chật vật, tựa như động vật nhỏ bị người vứt bỏ ở bên đường dầm mưa trong mùa mưa to.
"Chị sẽ không muốn em."
Giọng nói của nàng rất nhẹ, như là nói mê, nhưng đêm nay quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Trần Kha nghe được rõ ràng từng chữ.
Nàng khẳng định say không nhẹ, thế cho nên không còn che giấu như ngày thường nữa, nàng cứ như vậy lột bỏ lân giáp năm năm qua dựa vào lòng tự trọng mới mọc ra một lần nữa, tàn nhẫn vạch trần vết sẹo trên bụng mình cho Trần Kha xem, dùng một câu đơn giản nhưng máu tươi đầm đìa đâm xuyên ý chí và linh hồn của Trần Kha, để cho cô cảm nhận được nỗi đau tương tự.
Trần Kha đứng ở bậc thang phía dưới ngước nhìn nàng, có phần suy sụp nhận ra rằng Trịnh Đan Ny có thể đã như thế này trong suốt năm năm cô ra đi không lời từ biệt, ngồi ở một nơi không người, giống như bây giờ nhớ đến cô.
Nàng bởi vì cô biến thành bộ dạng hôm nay.
Trần Kha đột nhiên cảm thấy nặng nề, nặng nề đến mức cả trái tim đều rơi xuống, cảm xúc tràn ngập cảm giác bội đức khiến cô cảm thấy tội lỗi, nhưng ngay tối nay, đối mặt với Trịnh Đan Ny như vậy, cô giống như bị thế giới nghiêm khắc tuyên án cô thêm một bậc.
Ngọn đèn kia chợt tắt, thế giới trở lại bóng tối và yên tĩnh, cũng khiến Trần Kha rơi vào cảm giác tội lỗi cực lớn, ánh sáng duy nhất là ánh trăng sáng như tuyết bên ngoài tòa nhà, trong lòng Trần Kha chua xót khổ sở, nhưng vẫn lặng lẽ cất bước đi về phía Trịnh Đan Ny, đợi cô đi tới trước mặt đối phương, bóng dáng hai người trên tường hoàn toàn hòa hợp, cô cúi đầu khàn khàn hỏi, "Vậy em và chị cùng về nhà được không?"
Trịnh Đan Ny nghe xong ngẩng đầu lên, trong bóng tối ánh mắt của nàng hơi đỏ lên, ướt sũng, giống như một con hươu bị thương. Nàng không trả lời, chỉ hướng về phía Trần Kha mở ra hai tay, tựa hồ là muốn ôm một cái, Trần Kha thấy thế đầu tiên là nắm tay nàng kéo lên, sau đó gắt gao ôm nàng hướng cầu thang đi tới. Trong nháy mắt cô hy vọng Trịnh Đan Ny là loại người say rượu nói mê, có thể khóc đem lời nói dối nói thật, sau đó vui tươi hớn hở đem lời nói thật toàn bộ làm lời nói dối mà nói.
May mắn thay, mọi người khi say rượu đều như vậy, cảm xúc tựa như tàu lượn siêu tốc, tới vội vàng cũng đi rất nhanh, hoàn toàn dựa vào sở thích cùng thói quen làm việc ngày thường, nổi bật một cái không hề logic đáng nói, và họ chỉ chơi trò chơi chân thật. Khi Trần Kha trở về phòng với khăn giấy ướt tẩy trang, Trịnh Đan Ny đã bước đầu thoát khỏi trạng thái vừa rồi, dưới sự lừa gạt không ngừng của cô ngoan ngoãn thay xong áo ngủ, hiện tại cả người mềm nhũn tựa vào đầu giường, ôm ly nước thủy tinh uống từng ngụm nhỏ, nghe thấy Trần Kha đẩy cửa đi vào, nàng mơ mơ màng màng quay đầu, khó khăn nuốt xuống nước ấm ngậm trong miệng nửa ngày không xuống bụng.
Trần Kha nhìn động tác nuốt máy móc của cô có chút không nói nên lời, suy đoán linh hồn bị cồn cao độ mang đi của nàng còn chưa trở lại trong thân thể. Cô đi tới bên giường ngồi xuống, xé khăn giấy tẩy trang chuẩn bị lau mặt cho Trịnh Đan Ny.
Trịnh Đan Ny hiện tại ở chính là phòng khách cũ, hẳn là đã sửa sang lại lần thứ hai, điều hòa thoạt nhìn là mấy năm gần đây mới đổi, vô luận là sức gió hay là hiệu quả làm lạnh đều cực kỳ mạnh mẽ, Trần Kha chỉ là đi ra ngoài tìm cái gì đó, trong phòng cũng đã đông lạnh như băng, hơn nữa đầu gió kia còn đối diện giường, gió lạnh thổi mạnh vào gáy cô, làm cho cô không nhịn được rùng mình mấy cái.
Trần Kha nhớ rõ sau khi mình đem Trịnh Đan Ny đặt vào trong phòng, đã điều chỉnh cho thứ này ở mức độ thích hợp có thể ở được là 27 độ C, mà kẻ chủ mưu của môi trường nhiệt độ thấp này rõ ràng là một người khác, vì thế không hề nghĩ ngợi liền cầm lấy điều khiển từ xa nhét ở giữa hai cái gối, cô thậm chí không nhìn biểu hiện nhiệt độ trên màn hình nhỏ, ngón tay lạch cạch nút bấm liền điều chỉnh lên vài độ, không vang lên một tiếng, ánh mắt Trịnh Đan Ny nhìn cô liền u oán vài phần.
Trần Kha tiện tay ném điều khiển từ xa sang một bên, sau đó cố gắng đắp lại chăn bị Trịnh Đan Ny đá đến thật xa, Trịnh Đan Ny thấy thế có chút khó chịu đá đạp lên, nắm lấy góc chăn hất sang bên cạnh, lắp bắp hét lên rất nóng. Trần Kha biết nàng là người ưa lạnh, hơn nữa sau khi uống nhiều sẽ sốt ruột, nhưng về phương diện sức khỏe cô đã quen với việc không kiềm chế được tính nóng nảy, không thể cự tuyệt mà nói, "Nóng cũng đắp."
Trịnh Đan Ny thấy không thể thương lượng, phồng má giận dỗi hừ hừ, nhưng cũng không phản kháng nữa, mặc cô dùng chăn bọc chặt mình. Trần Kha bị bộ dáng tức giận của nàng chọc cho muốn cười, nhưng lại sợ nàng cáu kỉnh với mình nên cứng rắn nhịn.
Để tránh cười ra tiếng, Trần Kha quyết đoán đặt sự chú ý vào nhiệm vụ trước mắt, cô cúi đầu xé một túi khăn ướt tẩy trang. Khi cố gắng lau sạch những sản phẩm hóa học khiến đối phương càng ngày càng trắng nõn lấp lánh trên mặt cho Trịnh Đan Ny, Trịnh Đan Ny không phối hợp lắm mà trốn về phía sau. Trần Kha đành phải dùng tay còn lại giữ cằm nàng, ngón cái đặt lên hàm nàng kìm chặt, rất nghiêm túc trầm giọng nói, "Đừng động."
Trịnh Đan Ny đột nhiên bình tĩnh lại, nhu thuận nháy mắt nhìn cô chằm chằm. Trong lúc nhất thời có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ trong phòng, và điều duy nhất Trần Kha có thể nghe thấy chính là Trịnh Đan Ny cùng tiếng hít thở của mình.
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ khép hờ, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh sáng màu cam rơi xuống, chiếu sáng đường nét khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Đan Ny. Sau khi tẩy đi lớp trang điểm khiến người ta có vẻ thành thục diễm lệ, nàng triển lộ ra vẻ trong sáng vốn có, sự non nớt mà chỉ thời niên thiếu mới có, Trần Kha phải thừa nhận cô rất dễ say mê Trịnh Đan Ny như vậy, thế cho nên nhìn có chút mê muội.
Trịnh Đan Ny nhận ra cô hoảng hốt, ngây ngô cười hai tiếng, say khướt nhếch miệng cười hỏi, "Trần Kha, chị có thích em không?"
Trần Kha không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên hỏi cái này, động tác trong tay có chút cứng ngắc dừng lại, nàng giương mắt nhìn Trịnh Đan Ny, đối phương bởi vì bị cô giữ cằm, hơi hơi nâng cằm, ánh sáng ấm áp ánh lên trong mắt nàng giống như ngọn hải đăng dẫn đường, con ngươi đen nhánh lại là mặt biển yên tĩnh đêm khuya.
Mà Trần Kha rõ ràng nhìn thấy trong làn nước biển trong vắt đó, phản chiếu bóng dáng của mình.
Làm cho cô không dám nhìn thêm.
Cô hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu, xé mở một miếng khăn giấy tẩy trang khác, tận lực làm cho biểu tình cùng ánh mắt đều không có nửa điểm sơ hở, xoay người thay nàng lau chùi lần thứ hai. Nhưng Trịnh Đan Ny tựa hồ là cố ý muốn nhìn cô, dùng bộ dáng nghiêm túc lại ngây thơ nhìn chằm chằm cô, làm cho cô đối với vấn đề này tránh không thể tránh.
"Thích ah." Trần Kha cứng cổ lớn tiếng đáp lời, ngữ khí chính trực. Sau đó cô ấn khăn ướt, lau mạnh lông mày của Trịnh Đan Ny, lại dùng lòng bàn tay che mắt nàng. Dưới lớp vải bông mỏng manh, Trần Kha có thể cảm nhận được đối phương đang chuyển động mắt, lông mi thon dài cong vút xẹt qua đầu ngón tay, xúc cảm tựa như lông tơ trên người chim non, khiến cô ngứa ngáy. Sau khi cô nói xong lời này mím chặt môi, mượn danh nghĩa tẩy trang che mắt lại, sau đó thầm nói trong lòng.
Kỳ thật là yêu.
Chỉ là chưa nói hết lời thật lòng, thì không tính là nói dối.
Trịnh Đan Ny đối với lời nói của cô giống như có chút không hài lòng, dưới trạng thái say rượu động tác của nàng đều không có cảm giác biên giới như ngày thường. Nàng có chút phiền muộn đẩy tay Trần Kha ra, nheo mắt dò xét cô. Sau đó di chuyển cơ thể ngồi về phía trước, đem khoảng cách hai người kéo đến cực gần. Sau đó nàng nghiêng người về phía trước, khi hít thở mùi đắng và mùi rượu xộc vào mũi Trần Kha, cô hít vào đến tận xương tủy, trở thành thứ tuần hoàn trong máu cô, cung cấp dưỡng khí cho cô sống trên thế gian này đến tận bây giờ.
Sau đó nàng kéo khoảng cách ra một chút, mấp máy môi để Trần Kha chứng minh rốt cuộc cô thích thế nào, "Vậy chị hôn em đi."
Trần Kha cắn môi ngồi ở chỗ nắm chặt ga trải giường, nội tâm giống như hộp gia vị bị đánh đổ, ngũ vị nhân gian đều trộn làm một thể.
Làm thế nào để giải thích được yêu thích không buông tay đây? Đại khái chính là tình cờ có được một kiện trân bảo quý giá, quanh năm ngày nhớ đêm mong, nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng lại sợ nó tan. Trần Kha có đôi khi cảm thấy đối với chính cô mà nói, Trịnh Đan Ny có lẽ chính là trân bảo như vậy.
Khi báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trịnh Đan Ny bắt đầu có dấu hiệu phân hóa thành Omega, Trần Kha đã từng rầu rĩ không vui nguyền rủa tất cả Alpha ngoại trừ mình, oán hận nghĩ rốt cuộc sẽ là thứ cẩu may mắn nào sẽ lấy bắp cải trắng nhà mình đi, hơn nữa thề trong tương lai phải nghiêm khắc xét xử mỗi người bên cạnh Trịnh Đan Ny.
Mà trước kia khi Trịnh Đan Ny chưa phân hóa, trong mỗi một ngày sinh nhật của Trịnh Đan Ny, cô đều tự đáy lòng hy vọng trong cuộc đời dài dằng dặc này của nhân loại, tất cả mọi người sự vật bên cạnh nàng đều có thể chân thành mà lâu dài, nhiệt liệt yêu nàng, cũng được nàng yêu.
Cô coi nàng như em gái.
Mà hiện tại cô hy vọng mình chỉ coi nàng là muội muội của mình, lại hy vọng rằng mình cho tới bây giờ chưa từng coi nàng là muội muội.
Trần Kha nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Trịnh Đan Ny, cô lật tay cô lại, vuốt ve mạch máu màu xanh lan nổi lên dưới làn da trắng nõn kia, giống như một dòng sông uốn lượn, sau đó cô đưa tay ra đặt bên cạnh để so sánh. Ý thức về đạo đức là một thứ vô cùng quỷ dị, cho dù không có huyết thống cũng bức bách cô khắc chế, mỗi khi cô muốn vượt qua giới hạn thì từ đáy lòng bò ra khóa cô lại, ở bên tai lặp lại lời nói nhỏ cô phải vĩnh viễn bảo trì lý trí, thời khắc nhắc nhở cô thân là người lớn tuổi kia đảm đương, muốn cô làm xương sống chống đỡ nàng đi về hướng bằng phẳng, chứ không phải xương sườn của nàng.
Yêu là khắc chế.
Nhưng mà, nếu như có thể, cô thật sự rất muốn hôn nàng.
Sau nhiều lần cố gắng chìm vào giấc ngủ đều không thành công, Trần Kha có chút bi ai chống giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn Trịnh Đan Ny đang nằm bên cạnh, Omega trẻ tuổi hô hấp vững vàng an nhàn, tựa hồ ngủ rất say. Trần Kha nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, ngoài phòng tựa hồ như sắp nổi giông tố, mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền vang, lại phù hợp hoàn mỹ che giấu tiếng tim đập điên cuồng của cô.
Thật lâu sau, cô hít thở thật sâu, nhìn Trịnh Đan Ny, sau đó lặng lẽ nghiêng người xuống.
Cô đã bí mật hôn nàng khi nàng đang ngủ.
Cô áy náy nhanh chóng nằm xuống nhìn trần nhà, thế nên không thấy được đôi mắt trong veo của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro