Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Đừng nhìn tôi, tôi chỉ là một con chim cánh cụt

1

Khi Lee So Hee đến LOL Park lần đầu tiên để xem thi đấu , cô bé đã suýt bị lạc.

Một bé gái thấp bé và gầy gò, không ai có thể tìm thấy cô bé giữa đám đông. Cô thu mình sau lan can trong góc nhìn các tuyển thủ T1 bước ra sân khấu một cách sốt sắng. Lee So Hee không thể biết ba bé là ai từ khoảng cách xa như vậy, nhưng cô bé nhớ rằng ba cô bé luôn đứng ở giữa.

Vì vậy, cô bé bị cuốn vào trong tiếng ồn ào náo nhiệt, và hét lên trong vùng nước bối rối: "ba ơi, cố lên"

Nào ngờ có một giọng nói còn to hơn cả mình: "Ba, cố lên!"

Lee So Hee quay lại và nhìn thấy một cậu bé trạc tuổi cô bé, với mái tóc bờm xờm và chiếc áo khoác hoodie rộng thùng thình, giống như một chú cún con vừa mới đi qua đám đông, nói rằng giọng của tôi to hơn của bạn.

Cánh Cụt Công chúa nhướng mày, rất thẳng thắn hỏi: "Này,cậu làm sao học xưng hô của tôi?"

"Ai bắt chước cậu? Tôi Cổ vũ cho ba tôi có cần phải xin phép cậu không?" Cậu bé rất cạn lời, nghiêng đầu nhìn So Hee, hỏi: "Ba cậu cũng ở trên đó sao?"

"Đương nhiên, " So Hee ưỡn ngực, "ba tôi là thiên hạ đệ nhất game thủ liên minh huyền thoại!"

"Nói bậy bạ," cậu bé trở nên lo lắng khi nghe điều này, "Ba tôi là nhất!"

Hai người nằm ở mép lan can suýt chút nữa cãi nhau, cuối cùng bị nhân viên đến muộn của hai đội kéo đi.

2

Lee So Hee sau đó phát hiện ra rằng ba của Park Seo Bin là chú Jae Hyuk.

Khi đó, Han Wang Ho xoa đầu Lee So Hee và cười nói rằng sau này con gái nên hòa thuận với Seo Bin, Park Jae-hyuk nói, Seo Bin không được phép bắt nạt So Hee sau khi nhân viên tại nhà thi đấu kể lại về cuộc cải vã của hai fan hâm mộ nhí. Park Seo-bin ló nửa đầu từ phía sau Park Jae-hyuk, ôm chân Park Jae-hyuk và làm mặt giận với Lee So Hee, tức giận đến mức đã giậm chân.

Tuy nhiên, hai đứa trẻ đã nhanh chóng học đúng cách để cùng nhau vào nhà.

Lee So Hee lấy ra một túi sôcôla từ dưới giường của Choi WooJe, cười hỏi Choi WooJe đang đỡ trán: "Chú Choi WooJe, đây là cái gì?"

Choi WooJe quỳ xuống xoa đầu và thảo luận với Lee So Hee: "So Hee, con có thể trả lại sô cô la cho chú không, chú sẽ đưa cho con một cái, chú sẽ không nói với ba con là con lén ăn socola."

Lee So Hee lắc đầu và duỗi một ngón tay ra.

Choi WooJe nghiến răng: "Vậy chú cho con một nửa?"

Lee So Hee lại lắc đầu.

"Đưa cả túi cho con được không," Lee So Hee cười để lộ hai hàng răng khểnh, "nếu không So Bin sẽ kể cho mọi người nghe về việc chú Wooje giấu kẹo mềm dưới ngăn kéo."

Park Seo Bin, người không biết từ đâu xuất hiện, cũng gật đầu.

Wooje đuổi Lee So Hee và Park Seobin đi, cảm thấy sợ hãi kéo dài: "Những đứa trẻ ngày nay chỉ đơn giản là ác quỷ, ác quỷ."

3

Moon Hyeon Jun rất thích Lee So Hee.

Bởi khi đến gaming house, Lee So Hee luôn vỗ tay tán thưởng và khen chú Hyun Joon rap hay, trái ngược hoàn toàn với Park Seo Bin lúc nào cũng muốn ngủ gật và thường xuyên bị đánh thức bởi âm vực chói tai đột ngột của chú Doran

Lee So Hee đã ghi lại video giọng hát của Hyun Joon và gửi nó cho nhóm chat của công ty ba mình. Một lúc sau, bản thâm cảm thấy có gì đó không ổn khi nghe tin nhắn trên điện thoại di động liên tục đổ chuông, So Hee cầm lên xem thì mới biết mình gửi nhầm video cho nhóm T1.

Anh K: Wow, thật là một giọng hát tuyệt vời, nhưng Lee So Hee, con đã gửi nó vào lúc này để mọi người có một giấc ngủ ngon cả đêm?

Anh Minheng: Thật không nghĩ người hát tốt trong đoạn video là Hyeon Joon, phải không?

Anh K: Cậu có tin Hyeon Joon sẽ lập tức đến gaming house Gen G để tìm Hyeon Joon tuyên chiến hay không

King Penguin: So Hee, đến giờ đi ngủ rồi

4

Ngay khi Lee Sang Hyuk dẫn Lee So Hee vào cửa T1, anh đụng phải Min Seok và Min Hyung đang chơi trò chơi kinh dị.

Các hiệu ứng âm thanh của trò chơi được phát ra bên ngoài. Tay của Min Seok đặt trên bàn phím, nhưng anh ta cách màn hình máy tính nửa mét, để đề phòng sự tấn công bất ngờ của nữ quỷ trong trò chơi. Min Hyeong kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi bên cạnh anh ta để xem, nhưng anh ta không quá gần, đặc biệt là với ý thức phòng ngừa bị gank. Nhưng dù vậy, Min Hyung vẫn sợ hãi trước cảnh tượng đẫm máu và máu me.

Lee So Hee chưa từng xem một trò chơi kinh dị nào trước đây, được ba cánh cụt dẫn dắt từng bước, con gái chăm chú háo hức nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt Min Seok. Sang Hyuk chỉ đơn giản cho con gái  chơi cùng các chú ở T1, và anh vẫn không quên dặn dò những đứa trẻ trong đội: "Đừng khiến So Hee sợ hãi, trẻ con rất dễ hoảng sợ".

Vì vậy, Lee So Hee bước lên ghế, nằm trên vai Min Seok và nhìn anh chơi trò chơi kinh dị với vẻ mặt nghiêm túc.

Ai biết lúc quỷ đi ra, So Hee là ít sợ hãi nhất, công chú cánh cụt vỗ vai Min Seok, người đang ở trạng thái đông cứn, nói rằng nó ở ngay đó, ngay ở đó, chú có thấy không! đánh nó đi!

Một lúc sau, Lee So Hee nghịch tóc và cắn móng tay, cô bé buồn chán, lúc nhìn thấy nữ quỷ đi ra, cô bé không quên vỗ vai và thổi một hơi thở nham hiểm vào gáy Min Seok, sợ đến mức Min Seok suýt ném cô bé ra khỏi vai. Min Hyung đang nằm trên bàn cười hả hê, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã mất cảnh giác, mặt đối mặt với ma nữ trên màn hình.

Min Hyung: Tôi ghét game kinh dị.

5

Tuy nhiên, trẻ em không biết sợ vào ban ngày, nhưng chúng biết điều đó vào ban đêm. So Hee mặc bộ đồ ngủ chim cánh cụt, ôm một con búp bê cá mập nằm dưới chăn bông của Wang Ho, một con chim cánh cụt mềm mại ấm áp, cọ sát vào bên hông Wang Ho, gọi anh: "ba ơi."

Wang Ho chìm vào giấc ngủ, ôm con chim cánh cụt nhỏ và búp bê cá mập vào trong lòng, hỏi: "So Hee, sao vậy?"

So Hee dán vào lỗ tai Wang Ho, cẩn thận trịnh trọng nói: "Hôm nay tại trụ sở của ba lớn, con nhìn thấy một bóng ma."

Wang Ho cả kinh, tiếng Trung nhảy ra: "Cái quỷ gì?"

"Chú Min Seok và chú Min Hyeong chơi trò chơi kinh dị," So Hee nói xong, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho nên con có chút sợ hãi."

"Đó là một trò chơi kinh dị..." Han Wang Ho ngáp một cái, "Nhớ lại lúc trước mình và Sang Hyuk đã xem Jun Sik chơi trò chơi kinh dị trụ sở T1. Sở thích chơi trò chơi kinh dị của T1 có phải là di truyền từ tổ tiên của chúng ta không..."

"Con có chút sợ hãi, nhưng chỉ một chút thôi mà thôi." Sợ ba nhỏ hiểu lầm mình nhát gan, So Hee vươn tay ra hiệu một chút, sau đó hai tay ôm lấy cổ Wang Ho

" So Hee rất can đảm!" Chú Min Seok và những người khác đều sợ hãi."

"Được, " Wang Ho ôm lấy So Hee, nhẹ giọng dỗ dành con gái, "So Hee của chúng ta là giỏi nhất."

6

Lee So Hee tự nhận mình là một đứa trẻ rất thông minh nên sẽ không bao giờ đi nhầm đường khi đến LOL Park lần thứ hai.

Hôm nay là trận thi đấu của bố mẹ cô bé.

Sang Hyuk và Han Wang Hao ban đầu nghĩ rằng có quá nhiều người ở địa điểm thi đấu nên đã để Lee So Hee ở lại trụ sở. Tuy nhiên, ngay cả Dongbin cũng không thể chịu nổi sự lăn lộn quyến rũ của cô gái nhỏ, vì vậy cuối cùng anh ta đã đưa Lee So Hee đến.

Lee So Hee chạy đến địa điểm chụp hình đã chọn để chụp ảnh từ sớm, nghịch chiếc máy ảnh mà ba nhỏ mua cho cô.

Park Seo-bin đứng sang một bên và nghiêng đầu nhìn: "So Hee, có vẻ như đứng ở bên này có thể chụp ảnh rõ hơn."

Lee So Hee nghiêm túc di chuyển máy ảnh sang một bên.

Cả hai theo dõi người chơi trên sân khấu qua camera, và Park Seo-bin nói với giọng ghen tị: "ba của bạn, So Hee, đã có nhiều sự cổ vũ rất lớn khi chú ấy bước vào sân khấu."

"Đương nhiên." So Hee kiêu ngạo ngẩng đầu, "ba tôi là cao thủ lol!"

Park Seo Bin không vui khi nghe điều này: "Bố tôi là người chơi lol giỏi nhất!"

Hai người gần như đã chiến đấu một lần nữa.

Tuy nhiên, Lee So Hee đang vội chụp ảnh 2 người ba nên đành phải hơi nhượng bộ: "Ừm, tôi có thể thừa nhận rằng ba bạn là người chơi quảng cáo lợi hại nhất."

Park Seo Bin cho rằng mình sẽ không bao giờ quên lỗi lầm của những kẻ phản diện: "Được rồi, vậy thì tôi cũng có thể thừa nhận rằng ba của bạn là người đi đường giữa mạnh mẽ nhất."

7

Sau trận đấu, Lee Sang Hyuk nhận thấy rằng Lee So Hee đã lén lút vào phòng chờ T1.

Anh vẫy tay với con gái, cúi xuống hỏi con gái: "Làm sao vậy, có phải So Hee chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?"

Lee So Hee lấy ra một bông hồng héo từ trong áo khoác.

Lee Sang Hyuk có chút kinh ngạc, chỉ vào chính mình hỏi: "Cho ba?"

Lee So Hee không kìm được mà nhét bông hồng vào tay Sang Hyeok: "Đương nhiên là nhờ ba đưa cho ba nhỏ rồi."

"Ba, ba vừa rồi đánh ba nhỏ trong trò chơi, ba không nên tặng hoa hồng cho ba nhỏ bình tĩnh lại sao?"

Sang Hyuk bất đắc dĩ cười cười: "Nhưng ba nhỏ vừa rồi cũng đánh ba một trận, So Hee không thể thiên vị như vậy."

Lee So Hee tự tin nói: "Đương nhiên con học được sự thiên vị của mình từ ba con, người đã khiến ba con thiên vị ba nhỏ nhất!"

Lee Sang Hyuk thề rằng anh đã nghe thấy tiếng cười khẩy của đồng đội phía sau mình.

8

Lợi thế của việc ở cùng nhau trong ký túc xá là chỉ mất hai phút từ khi mất tích đến khi nhìn thấy nhau.

Lee So Hee thông báo với Lee Sang Hyuk rằng tối nay mình muốn ăn súp bánh gạo.

Sang Hyuk nắm lấy tay Lee So Hee và trả lời con gái rất nhẹ nhàng: "Vâng, nhưng chúng ta vẫn cần đợi ba nhỏ tan sở."

Han Wang Ho đi xuống từ tòa nhà Gen G với một chiếc túi trên vai và một túi sô cô la trên tay. Anh đưa túi sô cô la cho Lee So Hee và nói: "Đó là quà của chú Hyeon Joon."

Lee So Hee ôm túi sôcôla trong ngực, cười đến mức không nhìn thấy mắt: "Cám ơn chú Hyeon Joon!"

"Hôm khác có thể cảm tạ." Wang Ho vuốt tóc So Hee, không quên nhắc nhở con, "Nhưng mỗi ngày chỉ có thể ăn một cái, So Hee nếu ăn nhiều, cẩn thận sâu răng"

Lee So Hee lẩm bẩm rằng mình biết điều đó

Lee Sang Hyuk, người đã bị lãng quên trong một thời gian dài, cố tình hỏi: "Wang Ho,anh không có quà sao?"

Giọng điệu của Lee So Hee dường như đã phát hiện ra một thế giới mới: "Oa, ba lại ghen!"

Lee Sang Hyuk chỉ nhìn Wang Ho mà cười, thản nhiên.

"Nếu như Sang Hyeok huynh hỏi về quà của Hyeon Joon thì tất nhiên là không." Wang Ho vẻ mặt đau khổ suy nghĩ một chút.

"Còn quà của em thì sao?" Lee Sang Hyuk nghe được ý của Wang Ho.

Han Wang Ho chớp mắt với anh ta, và lấy ra một viên kẹo có nhiệt độ cơ thể khác từ trong túi.

"Đây là quà tặng cho anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro