Chương 12
Chương 12. Ta mãi mãi sẽ không chủ động rời khỏi ngươi.
“Điện hạ.”
Tiểu Định vừa định cúi người thi lễ, Quân Kỳ Ngọc đã vung tay lên.
“Ra ngoài.”
Tiểu Địch do dự một lát, không dám chống lại lệnh của chủ tử, có điều lúc cài cửa, không yên tâm nhìn Tống Lễ Khanh một cái.
Trong phòng chỉ còn lại Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc đưa mắt nhìn nhau.
Tống Lễ Khanh không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy mắt hắn tối sầm, bất động nhìn y chằm chằm, tựa hồ đang cân nhắc xem nên xử lý y như thế nào.
Tống Lễ Khanh buồn bã một hồi, bọn họ vốn là hai đứa trẻ có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện, nhưng sau này vì thành kiến, hai mắt nhìn nhau, y lại không thể tìm ra gì để nói.
“Kỳ Ngọc.” Tống Lễ Khanh cố gắng tìm đề tài để nói: “Ngươi ở Tây Vực. . . ”
“Ước gì ta chưa từng quen biết ngươi.”
Quân Kỳ Ngọc đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng.
Tống Lễ Khanh sửng sốt, bởi vì những lời này lại có thể thốt ra từ miệng Quân Kỳ Ngọc.
“Cái…..Cái gì?”
“Ta nói, nếu như khi còn bé ta không quen biết ngươi, về sau sẽ không chuyện như vậy! Càng không phải giống như bây giờ ngày ngày đối mặt với ngươi! Nếu như có thể quay ngược thời gian, lúc đó ta nhất định sẽ không đi thư viện, chạm mặt ngươi!”
Quân Kỳ Ngọc nói xong, đã ép Tống Lễ Khanh đến trước bàn.
Eo của Tống Lễ Khanh bị ép vào mép bàn, ngửa cả người ra sau, chỉ có thể nắm lấy cánh tay của Quân Kỳ Ngọc.
“Nếu không phải vì ngươi, ta đã không bị phụ hoàng dạy dỗ mỗi ngày! Ngươi chính là đầu sỏ.”
Tống Lễ Khanh biết, Quân Kỳ Ngọc vừa trở về đã tức giận như vậy, hơn phân nửa là do lúc vào cung, lại bị hoàng thượng răn dạy.
“Kỳ Ngọc, chúng ta có thể bình tĩnh, ngồi lại nói chuyện cẩn thận một lần được không?”
“Được.” Quân Kỳ Ngọc cười châm biếm, nói ngả ngớn, “Ngươi tìm cơ hội nói hòa ly với phụ hoàng đi, ta đồng ý ngồi lại nói chuyện với ngươi, thậm chí ta còn có thể đối tốt với ngươi, giống như trước đây, tốt hơn cả Hồ Nô Nhi.”
Tống Lễ Khanh lập tức từ chối nói: “Hòa ly … nhưng chúng ta mới thành hôn được một ngày!”
“Cuộc sống bị người khác an bài, một ngày ta cũng không chịu được nữa!”
Tống Lễ Khanh nhìn vẻ mặt ngông cuồng tự cao tự đại kia, cuối cùng cũng đoán ra chút tâm tư của hắn.
Quân Kỳ Ngọc giống như một con sói vừa lộ tài năng, giơ nanh múa vuốt, vội vã muốn khoe khoang quyền lực, không ai có thể áp đảo được hắn.
Một kẻ nổi loạn được nuôi dưỡng bởi sự kiêu ngạo, cũng hiếu thắng hơn nhiều so với người bình thường.
Vì vậy y hỏi: “Ngươi là bởi vì không thích bị người khác an bài, lấy ta làm công cụ chống lại hoàng thượng, hay là đơn giản không thể sống với ta được nữa?”
Quân Kỳ Ngọc bị nói trúng, mày kiếm khẽ nhíu lại.
“Tống Lễ Khanh, từ nhỏ phụ hoàng đã ép ta đọc mấy cuốn sách thánh hiền bỏ đi kia, ta không thích, ta thà sẽ rách những cuốn sách thối đó! Ngươi chính là loại văn nhân hủ nát, gì mà thám hoa trạng nguyên, ta nhìn thấy là phát chán rồi.”
Có thể thấy Quân Kỳ Ngọc phản đối cuộc hôn nhân này đến mức nào, đến nỗi sống chung một ngày với y cũng không chịu nổi, Tống Lễ Khanh không khỏi lạnh lòng.
Tống Lễ Khanh cụp mắt, che giấu ưu thương, khẽ thở dài một cái.
“Kỳ Ngọc, nếu ngươi thực sự ghét ta, thì ban cho ta một tờ hưu thư đi.”
“Ngươi biết rõ phụ hoàng sẽ không đồng ý! Chỉ có ngươi tự mình đi nói mới có thể.”
Cằm Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc nắm lấy, ép y phải ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với cơn thịnh nộ của Quân Kỳ Ngọc.
“Ta sẽ không.”
“Ngươi nói lại thử xem?” Quân Kỳ Ngọc nghiến răng nghiến lợi đe dọa.
Giọng điệu của Tống Lễ Khanh kiên định chưa từng có: “Ta sẽ không bao giờ đề nghị hòa ly, cũng sẽ không chủ động rời xa ngươi, trừ phi có một ngày ta chết. Bởi vì ta yêu ngươi, yêu ngươi nhiều hơn những gì ngươi có thể tưởng tượng.”
“Ngươi….”
Quân Kỳ Ngọc không ngờ y yếu ớt, lại cố chấp như vậy, nhất thời không có biện pháp gì, chung quy cũng không thể giết y.
“Được, ngươi cam tâm tình nguyện làm hoàng thái tử phi đúng không? Nếu đã nhận vinh dự này, thì phải gánh vác trách nhiệm của một thái tử phi!”
Quân Kỳ Ngọc động tác nhanh chóng, vòng tay ôm lấy eo Tống Lễ Khanh, siết chặt cơ thể y.
Tống Lễ Khanh biết hắn lại động thú tính, cố gắng đẩy hắn ra.
“Kỳ Ngọc…..Ta còn…..chưa khỏe.”
Tống Lễ Khanh mới nếm trải nhân tình, tối hôm qua đã bị giày vò đến rạng sáng, sao có thể chịu được đòi hỏi không ngừng của hắn?
“Không đến lượt ngươi nói muốn hay không.”
Quân Kỳ Ngọc vốn cả người tràn đầy tinh lực, bị chọc giận, động tác thô bạo, trực tiếp làm.
Tống Lễ Khanh chợt nhận ra.
À, hóa ra đó không phải là yêu, mà là trút giận.
Bao gồm cả đêm qua cũng vậy, cũng không phải yêu, chỉ là Quân Kỳ Ngọc mượn y chút giận mà thôi.
Ngay lập tức, Tống Lễ Khanh mất đi mọi kỳ vọng và hứng thú.
“Không…..Ưm….”
Lời nói Tống Lễ Khanh bị Quân Kỳ Ngọc dùng môi chặn lại.
“Hầu hạ gia thoải mái, đây chính là nhiệm vụ của hoàng thái tử phi ngươi, hiểu chưa?”
Quân Kỳ Ngọc ngang ngược bá đạo, căn bản không thể nói đạo lý.
Tống Lễ Khanh lại chỉ cảm thấy ghê tởm, bởi vì môi của hắn, đã từng hôn qua người khác.
Quân Kỳ Ngọc cứ áp môi lại gần, Tống Lễ Khanh lại nghiêng đầu tránh đi.
“Ngươi còn dám tránh?”
Tống Lễ Khanh mím chặt môi, dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục.
“Ha, ta biết rồi.”
Quân Kỳ Ngọc nhìn y thu chặt người, đứng như một khúc gỗ, không chút đón y hùa theo, liền hiểu ra.
“Sáng nay từ chỗ Hồ Nô Nhi ngươi đã biết, ta từng ngủ với hắn, ngươi để ý, đúng không?”
“Đúng, ta để ý.” Tống Lễ Khanh quay đầu lại nói: “Yêu vốn là độc nhất vô nhị, là thứ thuần khiết nhất trên đời.”
“Ha.” Quân Kỳ Ngọc cười lạnh nói, “Nếu như hành phòng rồi coi như thất thân, vậy đêm qua ngươi cho ta, ngươi cũng không còn là Tống Lễ Khanh vẹn nguyên nữa? Ngươi nghĩ giờ ngươi chống cự, để bảo vệ trong sạch sao?”
Tống Lễ Khanh bị nói răng môi run rẩy, xấu hổ xen lẫn giận dữ.
“Quân Kỳ Ngọc ngươi…….Ngươi chính là một tên khốn kiếp!”
Đây là câu mắng khốn nạn nhất mà Tống Lễ Khanh có thể thốt ra.
“Cũng không phải đến hôm nay ngươi mới biết ta, quên bọn họ gọi gia thế nào rồi sao?”
Tiểu bá vương, tiểu ma đầu, đều là biệt danh khi còn nhỏ của Quân Kỳ Ngọc.
Tống Lễ Khanh giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bị Quân Kỳ Ngọc ném lên giường.
…….
Đây không phải là hoan ái, mà là hình phạt.
Là bị làm nhục về cả thể xác lẫn tinh thần.
Ba ngày liên tiếp, chỉ cần Quân Kỳ Ngọc quay trở về phủ Kỳ Lân, hắn sẽ hành hạ Tống Lễ Khanh đến sức cùng lực kiệt, giống như một vũng bùn nhão, mới chịu từ bỏ ý đồ.
Tống Lễ Khanh từ phản kháng đến thẫn thờ, không phải y cam chịu số mệnh, mà bởi vì đêm tân hôn dầm mưa bị phong hàn, lại bị hành hạ như vậy, cả ngày vô tri vô giác, ngủ mê man, sau đó lại bị Quân Kỳ Ngọc cưỡng ép đánh thức, lặp đi lặp lại như vậy.
Nhưng y không bao giờ quên một chuyện, đó là đúng giờ mão (5 giờ tới 7 giờ sáng), hầu hạ Quân Kỳ Ngọc thay quần áo, dùng đồ ăn sáng, bởi vì mỗi ngày thái tử đều phải thượng triều sớm.
Y tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một thái tử phi, chính là hầu hạ Quân Kỳ Ngọc, đích thân đưa xe ngựa đến cổng thành.
Tống Lễ Khanh nhìn nhóm quần thần, vội vàng đi vào điện Thái Hòa trong cung, miệng thảo luận quốc gia đại sự, mắt đầy hâm mộ.
Đáng tiếc y đã rời xa triều đình, chỉ có thể để Quân Kỳ Ngọc thay mình. Y cũng có thể tự an ủi, cũng không uổng công nửa đời trước y vất vả học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro