Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

"Thật sự sao?!"

Sư Thanh Huyền kinh hãi. Xét nỗi thù hận của Hạ Huyền đối với hai huynh đệ bọn họ, không nghiền xương hai người bọn thành tro đã là nhân từ lắm rồi, sao có thể tuỳ ý để Linh Văn tìm được di thể của ca ca một cách dễ dàng như thế chứ?!

Bùi Minh nói: "Tuy rằng không có đầu, thân thể cũng đã hư thối, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm thân thể của Vô Độ."

Cả người Sư Thanh Huyền cứng đờ, bàn tay nắm lại thật chặt, đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch.

"Không có khả năng... Sao hắn có thể để cho các ngươi tìm được ca ca của ta chứ..."

Linh Văn nói: "Về điểm này thì ta cũng không nghĩ ra được. Nhưng mà để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta đã hoả táng di thể của Thuỷ Sư huynh rồi, giấu tro cốt ở một nơi tuyệt đối an toàn."

Bùi Minh nói tiếp: "Được rồi Thanh Huyền, tuy rằng không biết vì sao Hắc Thuỷ Trầm Chu còn giữ di thể của Vô Độ, nhưng nếu huynh ấy vẫn còn một sợi tàn hồn lưu lại trên đời này, đầu cũng đã bị giấu ở chỗ nào đó rồi."

Đúng vậy, khác với quỷ, đối với những sinh mệnh có máu thịt khác, linh hồn và thân thể như hình với bóng, cùng sống cùng chết, mà đầu người chính là nơi chứa đựng linh hồn. Những thần quan bọn họ nếu như đột tử, theo lý thì sẽ hôi phi yên diệt khỏi thế gian này. Nếu như vẫn còn hồn phách sót lại trên đời, nhất định là có người đã giam cầm thân thể hoặc tro cốt ở nơi nào đó rồi.

Không cần suy nghĩ nhiều, không ai có thể lấy được đầu của Sư Vô Độ từ trong tay Hắc Thuỷ Trầm Chu cả.

Ngoại trừ chính bản thân hắn.

Linh Văn nói: "Chúng ta tới đây một chuyến chính là vì muốn nói cho ngươi biết chuyện này. Nếu như có thể tìm được tàn hồn của Thuỷ Sư huynh, các ngươi có thể đoàn rụ rồi."

"Ta không thể nào ngồi ở chỗ này chờ đợi được! Ta muốn cứu ca ca của ta! Các ngươi còn có manh mối hay biện pháp thì lập tức nói hết cho ta biết đi! Ta có thể! Ta có thể cứu ca ca của ta!"

Linh Văn thở dài: "Có lẽ..."

Bùi Minh vội chen ngang: "Những chuyện khác thì tạm thời chúng ta vẫn còn chưa biết rõ ràng lắm, chờ có tin tức ta sẽ lập tức nói cho ngươi. Ngươi cứ yên tâm, bảo vệ tốt bản thân là được."

Linh Văn cũng nói: "Yên tâm, vì Thuỷ Sư huynh, chúng ta chắc chắn sẽ hợp lực thử một lần."

Tuy rằng Sư Thanh Huyền không vui khi ca ca và hai người bọn họ lăn lộn với nhau tạo thành biệt hiệu "Tam Độc Lựu", nhưng cũng biết tình nghĩa giữa bọn họ còn chân thật hơn cả vàng nguyên chất.

Đặc biệt là Bùi Minh.

Trước kia cho dù ca ca cất giấu bí mật, thời gian dài trôi qua y cũng không phát hiện ra gã có tâm tư gì với ca ca, cho nên trước đó không ít lần đã giận dỗi gã. Hiện giờ huynh đệ hai người bọn họ rơi vào bước đường cùng, trên Thượng Thiên Đình có ai thật lòng, ai giả ý, vừa nhìn đã biết.

Bùi Minh cũng coi Sư Thanh Huyền như đệ đệ mà chăm sóc, tuy rằng ngoài miệng luôn nói với Sư Vô Độ mấy lời linh tinh chọc giận người ta như là "Đệ đệ lớn rồi chắc chắn sẽ rời khỏi ca ca", thật ra trong lòng đã coi Sư Thanh Huyền như một đứa trẻ mà chiều chuộng y. Thiếu niên chính trực thiện lương trước đây có ca ca nuông chiều, sau này có bạn bè bên cạnh, không trải qua bất cứ sóng to gió lớn gì, nhưng một sớm nọ lại từ đám mây ngã xuống đáy vực, sao có thể khiến người ta không đau lòng được chứ.

Bùi Minh nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái lên đầu vai Sư Thanh Huyền, linh quang mờ ảo chui vào trong thân thể của Sư Thanh Huyền.

"Pháp lực không nhiều lắm, lấy thân thể người phàm của ngươi có thể chấp nhận được. Nhớ rõ, ngươi phải bảo vệ chính mình thật tốt."

Trấn an Sư Thanh Huyền xong, hai người Bùi Minh và Linh Văn đứng dậy rời đi.

"Bùi Minh..."

Lúc Linh Văn chuẩn bị pháp trận Rút Đất Ngàn Dặm, Bùi Minh nghe thấy Sư Thanh Huyền phát một cái thông linh cho mình. Gã quay đầu lại, Sư Thanh Huyền quả thật đang nhìn gã.

Linh Văn rót pháp lực vào, linh quang xuất hiện trên trận pháp. Bùi Minh và Linh Văn cùng bước vào, vẫy vẫy tay với Sư Thanh Huyền: "Chúng ta đi đây."

"Linh Văn." Trên đường, Bùi Minh hỏi: "Mới vừa rồi nếu ta không ngăn cản ngươi, có phải ngươi muốn nói cho Thanh Huyền biết rốt cuộc chúng ta đã tìm được di thể của Thuỷ Sư huynh như thế nào đúng không?"

Linh Văn đáp: "Thuỷ Sư đại nhân chính là huynh trưởng của Phong Sư đại nhân, ta cho rằng y có quyền biết."

"Nhưng mà cả ngươi và ta cũng không phải không biết thân phận thật sự của đối phương."

"Có con quỷ này hỗ trợ, chuyện tìm được hồn phách của Thuỷ Sư huynh hẳn cũng không phải là việc khó gì."

Tuy rằng đã tìm được di thể của Sư Vô Độ nhưng chuyện này cũng không thể khiến cho Bùi Minh an tâm hoàn toàn được: "Chỉ muốn giúp hai người chúng ta một tay thì được, nhưng nếu như nó có ý xấu muốn tổn thương Thanh Huyền thì phải làm sao đây?"

"Nó có thể trợ giúp chúng ta như thế đã đủ chứng minh nó và Hắc Thuỷ Trầm Chu không có cùng lập trường với nhau, đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta rồi."

"Đây cũng là điều mà ta muốn nói. Quỷ giới có bao nhiêu hạng người lương thiện, nhưng không phải ai cũng có năng lực đáng giá để tín nhiệm giống như Huyết Vũ Thám Hoa. Hắc Thuỷ Trầm Chu khiến cho Thuỷ Sư huynh và Thanh Huyền rơi vào hoàn cảnh khốn khổ của ngày hôm nay, sao ta lại không muốn đòi lại công đạo từ chỗ hắn chứ. Nhưng nếu như dựa vào con quỷ này, nhân lúc hắn yếu ớt mà tấn công thì đó là hành vi của tiểu nhân. Xin thứ lỗi, ta không thể chấp nhận được."

"Lão Bùi à..."

Thái độ của Bùi Minh vô cùng kiên quyết: "Thanh Huyền đã thật sự trưởng thành rồi. Về chuyện hồn phách của Thuỷ Sư huynh, ngươi và ta chắc chắn có biện pháp. Trong khoảng thời gian này, ta thấy chúng ta cứ nên hành sự cẩn thận, tránh để cho người có ý đồ xấu lợi dụng mới tốt."

"Bùi Minh... Ta không muốn ca ca ở bên cạnh ta."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi cũng nói rồi mà, huynh ấy chỉ còn một sợi tàn hồn mà thôi. Cho dù chúng ta lấy được nhiều đèn khoá hồn cố định hồn phách cho huynh ấy, huynh ấy vẫn chỉ là một sợi tàn hồn, ngay cả quỷ cũng không hoá thành được, gió thổi thì sẽ tan đi. Một người hiếu thắng giống như huynh ấy, ngươi cảm thấy huynh ấy sẽ nguyện ý sống như vậy sao?"

Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, đặc biệt là để cho Sư Vô Độ trơ mắt nhìn bộ dạng chật vật của Sư Thanh Huyền hiện giờ.

"Thanh Huyền, ngươi muốn làm như thế nào?"

"Ta muốn... đưa huynh ấy đi chuyển sinh."

"Không biết ngươi đã từng nghe nói qua chuyển sinh đại trận hay chưa. Huynh ấy không hoá được thành quỷ ta sẽ đưa huynh ấy chuyển sinh, sống lại làm người."

"Bí pháp này đã sớm thất truyền rồi, sao ngươi biết được bí quyết mở đại trận ở bên trong đó?"

"Nếu như có thể lấy được đầu của ca ca ta về, hơn nữa trong tay ngươi cũng có tro cốt từ thân thể của huynh ấy, cũng coi như là thân thể đã có đủ. Nếu như có thể tìm được tàn hồn của huynh ấy, nếu như có thể sử dụng chuyển sinh đại trận... Tuy rằng sau khi chuyển sinh thì linh hồn và trí óc của huynh ấy không được đầy đủ, ít nhất huynh ấy vẫn còn tồn tại, không cần lại phải nhọc lòng vì một đệ đệ ngốc nghếch có tư chất tầm thường, chỉ cần tồn tại vì bản thân là được rồi."

"Ngươi và Hắc Thuỷ Trầm Chu ở bên nhau thật sự đã học được không ít thứ."

Sư Thanh Huyền không phủ nhận.

"Nhưng ngươi có biết hiện tại nếu ngươi đi đến Hắc Thuỷ Quỷ Vực tìm hắn thì sẽ có hậu quả gì hay không?"

"Ta không biết, cũng chẳng hiểu rõ ràng cho lắm, càng không thể xác định được. Ta chỉ biết ta không có tư cách đi cầu xin hắn, nhưng mà ta muốn đánh cược một lần. Nếu thành công, ta sẽ thông linh với ngươi. Nếu thất bại, chính tay hắn đâm kẻ thù cũng không có gì không đúng cả, các ngươi ngàn vạn lần đừng đến quấy rầy hắn."

Về chuyện của ca ca, nếu như y không đi đến Hắc Thuỷ Quỷ Vực, sợ là vĩnh viễn y cũng sẽ không biết được rõ ràng.

Nhưng mà y phải đi đến đó như thế nào đây?

Tuy nói còn y còn có thể mượn pháp lực từ quạt Phong Sư, nhưng mà y bày ra pháp trận Rút Đất Ngàn Dặm xong căn bản cũng không có biện pháp tiến vào hắc thuỷ quỳ lực. Nam Hải có pháp lực của Hạ Huyền tạo thành một kết giới bảo vệ bên ngoài, nếu như có thể dễ dàng đi vào như thế, mấy trăm năm qua nơi đó sợ đã sớm bị thần quan giẫm nát rồi.

Sau khi Bùi Minh truyền thông linh đến báo cho Sư Thanh Huyền biết những cô nương suýt chút nữa đã bị cuốn vào chuyện của Bạch Thoại Chân Tiên đã an toàn, không gặp nguy hiểm đến tính mạng, y và một người bạn ăn xin ngồi ở góc tường, vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, người anh em kia gọi y thật lâu y mới khôi phục tinh thần lại.

"Lão Phong, sao ngươi lại đột nhiên mất hồn mất vía thế?"

Phải biết rằng ngày thường Sư Thanh Huyền chính là người lễ phép nhất, mới vừa rồi có hai người hảo tâm lại đây bố thí chút ngân lượng, y cũng không ngẩng đầu lên, vẫn luôn ngẩn người: "Mấy ngày nay vì chuyện của Tiểu Phong mà ngươi đã vội vàng đến bơ phờ cả rồi, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Ta không có chuyện gì đâu." Sư Thanh Huyền lắc đầu: "Ta thấy mùa đông đã bắt đầu rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta không tìm ra được chút đồ ăn thì người già và trẻ nhỏ ở trong miếu phải làm sao bây giờ."

Bùi Minh và Linh Văn đi rời, Sư Thanh Huyền cũng xin không nhận ý tốt của Phương phủ, vội vàng chạy về ngôi miếu cũ nát của mình. Từ trên xuống dưới Phương phủ hết quỳ lại bái với Phong Sư, nhưng trong lòng Sư Thanh Huyền hiểu rõ ràng. Nếu không có pháp lực mà Hạ Huyền lưu lại trong quạt Phong Sư lúc trước, y trăm triệu lần cũng chẳng làm được, cho dù Bạch Thoại Chân Tiên có đang nghe lệnh Hạ Huyền đi chăng nữa.

Tóm lại, những sự cung phụng này khiến y cảm thấy hổ thẹn.

"Nói đến cũng cảm thấy kỳ quái." Tên ăn xin kia nói: "Ngươi giúp nhà bọn họ một chuyện lớn như vậy, sao lại chẳng thấy tên hỗn đản Tiểu Phong đến cảm tạ ngươi cho đàng hoàng chứ? Vậy mà gã dám lấy chút tiền để tống cổ ngươi đi sao?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Cái này không phải là tống cổ, ta cũng không phải vì tiền mới rời đi."

"Ta biết ngươi không phải vì tiền. Ta cũng không hiểu ngươi quật cường làm cái gì, ta chỉ là có chút không cao hứng thay ngươi mà thôi. Ngươi giúp nhà bọn họ một chuyện lớn như vậy, mấy ngày nay cũng không thấy tiểu tử kia lại đây nhìn ngươi một cái."

"Thừa tướng đại nhân vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, trong phủ lại có nhiều chuyện cần xử lý như vậy, tất cả đều đẩy vào trong gã, không thể phân thân cũng là bình thường." Đang nói, lại có một người đến đây ném hai đồng tiền vào trong cái bát trước mặt y, mí mắt Sư Thanh Huyền cong cong lên, liên tục cười nói cảm tạ: "Ngươi nhìn xem, hôm nay chúng ta cũng thu hoạch được không ít, không phải cũng khá tốt sao?"

Tên ăn xin kia liếc mắt nhìn thử một cái, hai người bọn họ cộng lại chẳng qua cũng chỉ có mười mấy đống tiền, miễn cưỡng để cho một người trong miếu ăn một cái bánh bao, một người muốn ăn hai cái có thể hơi khó khăn một chút. Ai dà, trước kia mọi người không có ngày lành, cùng nhau ăn xin thì cũng bỏ qua đi, hiện tại trước mắt có một cơ hội rất tốt, có thể trải qua những ngày không an ổn không cần chịu đói thì y lại không cần, gã thật sự không hiểu trong lòng lão Phong đang suy nghĩ cái gì nữa.

Chuyện của thần tiên gã cũng không thể hỏi nhiều được, cho dù có hỏi cũng chẳng thể quản được. Nhưng mà lão Phong vẫn nguyện ý ở bên những người khốn khổ lại khiến người ta thất vọng giống như bọn họ, còn suy nghĩ mọi chuyện vì bọn họ, thật sự là một người anh em cực kỳ trọng tình trọng nghĩa. Một người tốt như vậy lại không thể làm thần tiên, xem ra trên trời cũng có rất nhiều thần tiên bị đui mù rồi!

Thần tiên không tới, tiểu yêu lại tới.

Hết chương 64

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro