Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Ở ba mươi dặm phía đông bên ngoài Hoàng Thành.

Cuồng phong tàn sát bừa bãi, lá cây khô khốc bị thổi lên như những lưỡi đao, chặt đứt từng cành cây ngọn cỏ. Chuột và thú ở trong rừng trú ẩn qua mùa đông bị gió thổi qua, lá cây cắt thân thể, cả da lẫn thịt của chúng thành từng miếng chồng chất ở một chỗ, máu tươi bắn ra chảy xuống mặt đất, tẩm bổ cho rễ cây.

Trong rừng hiện ra một bóng người cao lớn, bất động như núi. Hắn chậm rãi đi tới, sắc mặt lạnh như sương, khoanh tay đứng đó.

Đúng là Hạ Huyền.

Một tiếng chim hót vang lên, một con chim đại bàng có cánh màu vang cực kỳ xinh đẹp lượn một vòng trên không trung, điều không hoàn hảo duy nhất chính là con chim màu vàng này chỉ có một cái cánh. Sau khi lượn mấy vòng, chim đại bàng màu vàng rơi xuống đất một cách ưu nhã, hoá thành hình người. một cơn gió mang vài miếng thịt nhỏ vẫn còn đầy máu đặt vào trong tay gã, gã nhai kỹ nuốt chậm, dường như đang nhấm nháp mỹ vị của thế gian. Hành động này không có một chút tương xứng nào với bề ngoài tôn quý của gã.

Gió ngừng thổi, lá rơi xuống, Kim Bằng dùng khăn lau máu ở một bên miệng, tuỳ tiện ném khăn về phía sau, cười nói: "Ta đi ra ngoài tìm chút cái ăn mà thôi, Quỷ Vương đại nhân sốt ruột tới tìm ta làm gì đây?

Hạ Huyền thản nhiên liếc mắt một cái, nhìn thi thể của thỏ hoang chuột núi đầy trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là ngươi chỉ ăn mấy thứ này thôi."

"Chà, có Quỷ Vương đại nhân ở đây, cho dù ta có muốn cái khác thì chỉ sợ cũng không ăn được."

"Ngươi tìm y làm cái gì?"

"Đương nhiên là tìm người bạn cũ của ta, Phong Sư đại nhân để tâm sự rồi." Một cái cánh vươn ra từ lưng của Kim Bằng, gã chải vuốt lông chim lại một chút, nói tiếp, "Nhưng mà ai có thể tưởng tượng được chứ, địa sư nằm trong mười hạng đầu cuộc thi đấu đèn ở trên Thượng Thiên Đình vậy mà lại do Tuyệt Cảnh Quỷ Vương cải trang. Ta chỉ có thể nói là Hắc Thuỷ đại nhân thật sự có kỹ thuật diễn quá tốt, một lần lừa đã lừa được mấy trăm năm, đùa bỡn Phong Thuỷ nhị sư ở trong lòng bàn tay mình. Bội phục, bội phục ngài."

Một thứ gì đó sắc bén như lưỡi đao bắn thẳng vào người Kim Bằng. Kim Bằng nghiêng người qua mới phát hiện cái này chính là sợi lông chim mà gã đã làm rơi ở trong thành.

Kim Bằng nhổ sợi lông chim đang cắm chặt lên thân cây xuống, nói: "Quỷ Vương đại nhân cũng đã báo thù xong rồi, còn che chở một tên vô dụng làm gì nữa? Ta giúp ngài kết liễu y chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao?"

"Không cần ngươi phải lo lắng."

Kim Bằng nói: "Được rồi được rồi, vậy ta đây ăn ngay nói thật với ngài. Ta làm Yêu Vương đã lâu rồi, sớm cảm thấy chán ngấy, cho nên ta muốn thỉnh giáo một vài việc với Phong Sư đại nhân ngày xưa, chắc không quá phận đâu nhỉ."

Ánh mắt của Hạ Huyền lạnh lùng: "Ngươi muốn làm thần quan à?"

"Ha ha ha, dù sao vị trí của Ngũ Sư đang để trống ba cái, ta lấy một vị trí thì có gì mà không thể chứ. Quỷ Vương đại nhân làm được địa sư, ta cũng tu được phương pháp điều khiển gió mà, chẳng lẽ không thể làm Phong Sư cho đỡ ghiền hay sao?"

"Ngươi cũng xứng ư?"

"Ta đương nhiên không xứng, cho nên, ta phải đoạt lấy."

Lời còn chưa dứt, Kim Bằng đã giương cánh lên bắn ra vô số mũi tên từ lông chim. Hạ Huyền không hoang mang chút nào, bước sang một bước, mũi tên lông chim sôi nổi xẹt qua bên người hắn, đâm vào thân cây khiến từng hàng cây cối đổ sập xuống ầm ầm. Trong thoáng chốc, một mảng núi rừng này đã bốc lên ánh lửa cháy đến tận trời. Kim Bằng lại rung cánh lên, tạo ra một cơn cuồng phong, thế lửa nhanh chóng lan tràn khắp nơi.

Kim Bằng nói: "Tuy rằng mệnh cách phi thăng của Sư Thanh Huyền có được do trộm về, nhưng ngàn vạn công đức và trăm vạn tín đồ của Phong Sư là do chính y tạo nên. Hiện giờ mặc dù Phong Sư đã bị phế, nhưng chỉ cần tín đồ của y còn ở trên đời, vị trí này một ngày đó vẫn sẽ là của y. Quỷ Vương đại nhân, ta nói có đúng không?"

Rồng nước màu đen càn quét xung quanh, những nơi nó đi qua có mưa to rơi xuống tầm tã, tắt hết toàn bộ lửa ở quanh đây.

Về chuyện này, Hạ Huyền hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào. Một đời này Sư Thanh Huyền không có mệnh cách phi thăng, không có nghĩa là y vĩnh viễn không có. Chỉ cần người đời còn nhớ rõ y, chỉ cần thế gian vẫn còn tín đồ và hương khói dành cho y, một ngày kia nếu như y phi thăng chắc chắn vẫn sẽ trở lại vị trí Phong Sư.

Nhưng nếu hiện tại Sư Thanh Huyền hồn phi phách tán, chẳng còn sót lại bất cứ thứ gì trên đời, vị trí Phong Sư cần phải đổi chủ.

Rồng nước gào thét cuốn qua, Kim Bằng hoá về nguyên hình, vỗ cánh bay xuyên qua giữa các cành cây tránh né truy kích của rồng nước. Rồng nước ném đuôi rồng của mình lên thẳng tận trời, rung người một cái, từng miếng vảy rồng giống như kiếm sắc có thể chém sắt chém bùn rơi xuống từ không trung, đồng thời bay thẳng về phía Kim Bằng. Cây cối trong núi đổ sập xuống ầm ầm, mình rồng hoá thành bọt nước, ngưng tụ thành từng mảnh băng đánh xuống mặt đất.

Kim Bằng không còn chỗ đặt chân, vỗ cánh cho vô số lông chim rơi xuống tạo thành một phân thân giả, còn bản thể thì chạy trối chết.

"Hắc Thuỷ Trầm Chu, ngươi vậy mà lại thay y bảo vệ vị trí Phong Sư tốt như vậy ha ha ha."

Lông chim của đại bàng cánh vàng tạo thành một mảng hỗn độn ở trong bùn đất, mưa to tầm tã dần dần trở thành mưa phun nho nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống cành cây, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.

Cùng lúc đó, ở Hắc Thuỷ Quỷ Vực.

Đèn hồn lập loè, trong mật thất lúc sáng lúc tối, Cẩn Nguyệt ngã bên đế đèn, hai mắt nhắm nghiền. Từng luồng từng luồng quỷ khí nhè nhè tuôn ra từ trong đèn hồn, dần dần ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ trước đèn.

Sư Vô Độ mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, không sợ ta giết ngươi sao?"

Sương mù quỷ dày đặc ùa vào từ khe hở của cửa lớn mật thất, tụ thành một khối, phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc.

"Thuỷ Hoành Thiên, ngươi còn tưởng rằng bản thân mình vẫn còn là Thuỷ thần quan không ai bì nổi trên Thượng Thiên Đình à? Hiện tại ngươi chẳng qua chỉ còn là một sợi tàn hồn, chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có thể dập ngươi nát bét!"

"Ngươi có thể tới nơi này tìm ta chứng tỏ ngươi có chuyện muốn nhờ ta." Sư Vô Độ cười lạnh một tiếng, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta trở thành tù nhân của hắn thì sẽ sợ hãi ngươi sao?"

"Hiện giờ ngươi rơi vào kết cục như thế này, nói đến cùng thì ta cũng có một phần trách nhiệm trong đó. Nhưng mà, hiện tại chúng ta đang có chung một địch nhân với nhau. Sao nào, ngươi có muốn thoát khỏi sự khống chế của Huyền quỷ, có muốn báo thù hay không?"

Sư Vô Độ nói: "Đây chẳng phải vốn là mục đích của ngươi sao? Tuy rằng ta không biết hiện tại ngươi thoát ra ngoài như thế nào, nhưng nếu như ngươi đã hoàn toàn thoát khỏi tay Hắc Thuỷ Trầm Chu, hôm nay ngươi sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta. Ngươi tới tìm ta đơn giản là muốn ta hợp tác cùng với ngươi, đối phó Hắc Thuỷ Trầm Chu mà thôi."

"Không hổ là Thuỷ Hoành Thiên. Không tồi, mấy trăm năm này ta đã sớm chịu đựng đủ rồi, ta chắc chắn phải báo thù Hắc Thuỷ Trầm Chu. Ta tin tưởng Thuỷ Sư đại nhân cũng sẽ không cam tâm mãi mãi trở thành tù nhân của hắn."

Sư Vô Độ cười nhạo nó: "Chỉ bằng ngươi sao?"

"Chỉ bằng ta đương nhiên là không đủ rồi. Nhưng chỉ cần Thuỷ Sư đại nhân chịu phối hợp với ta, ta nhất định có thể cứu Thuỷ Sư đại nhân từ trong căn nhà nhỏ không thấy ánh nắng mặt trời này. Mà Huyền quỷ cũng nhất định sẽ hoàn toàn biến mất ở trên cõi đời này!"

"Nếu như ta không chịu hợp tác với ngươi thì sao?"

"Ta tin tưởng Thuỷ Sư đại nhân sẽ không từ chối ta. Thuỷ Sư đại nhân, ngươi cũng đừng quên, đệ đệ yêu dấu của ngươi vẫn còn ở trong tay Hắc Thuỷ Trầm Chu đấy."

Quả nhiên, nhắc tới Sư Thanh Huyền, Sư Vô Độ lập tức trầm mặc.

Cả đời này gã không từ thủ đoạn nào chính là vì muốn Sư Thanh Huyền sống tốt.

"Thuỷ Sư đại nhân suy xét như thế nào rồi?"

"Ngươi muốn ta làm như thế nào?"

"Hiện tại pháp lực của Hắc Thuỷ Trầm Chu đã bị hao tổn, hắn không chế cái đèn hồn này cần tiêu tốn rất nhiều năng lực tinh thần. Chỉ cần Thuỷ Sư đại nhân làm cho Hắc Thuỷ Quỷ Vực vẫn luôn không được an ổn, đến lúc đó Huyền quỷ bắt buộc phải dời sự chú ý đi giải quyết chuyện ở đây, chúng ta chờ đến lúc đó sẽ có cơ hội."

"Ngươi có thể lăn rồi."

"Ha ha ha, ta thật sự rất thích người thẳng thắn như Thuỷ Sư đại nhân đấy. Ta đã sắp chờ không nổi để được nhìn thấy bộ dạng đau đớn muốn chết của Hắc Thuỷ Trầm Chu rồi ha ha ha. Thuỷ Sư đại nhân, hợp tác vui vẻ."

"Trước khi lăn thì ngươi đánh thức tiểu nha đầu kia dậy đi." Sư Vô Độ nhìn về phía hồ ly nhỏ đang ngã ở một bên.

"Tất nhiên tất nhiên, mạng nhỏ này của nàng ta còn cần phải lưu lại, đừng để cho Huyền quỷ phát hiện ra kế hoạch của ta và ngươi. Chỉ là còn phải nhờ Thuỷ Sư đại nhân chịu tủi thân thêm mấy ngày nữa ở đây thôi."

"Ngươi nói xong thì mau cút."

Sương mù quỷ kia cười quái dị rồi tan đi, Sư Vô Độ nhìn Cẩn Nguyệt đang hôn mê, cuối cùng trở lại bên trong đèn hồn.

Một lúc lâu sau, Cẩn Nguyệt từ từ tỉnh lại, bốn phía đều yên tĩnh. Nàng lại kiểm tra đèn hồn một lần nữa, không có bất cứ dị thường nào cả.

Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng mê mẩn đọc tiểu thuyết Sư Thanh Huyền đưa cho đến mức ngủ quên luôn rồi? Xem ra nàng cần phải nghỉ ngơi một lát.

Hết chương 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro