
Chương 22
Sư Thanh Huyền ngã xuống giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một lúc lâu sau mới nhận ra được.
Những lúc đối mặt với người này, trong đầu y sẽ không chịu khống chế mà chỉ nhớ tới hai chữ này.
"Thật xin lỗi, ta... Thật xin lỗi..."
"Sư Thanh Huyền, ngươi nhớ cho kỹ, mạng của ngươi là của ta. Ngươi muốn tuỳ tiện như thế nào cũng phải được sự cho phép cho ta mới được tuỳ tiện, không tới phiên người khác nhúng tay vào, người khác cũng không có tư cách này."
Nói xong câu đó, Hạ Huyền lập tức biến mất, chỉ để lại một mình Sư Thanh Huyền nằm yên trên giường ngẩn ngơ.
U Minh Thuỷ Phủ chỉ có mấy ánh nến miễn cưỡng chiếu sáng ở trong điện. So với việc gọi nó là ánh nến, thì không bằng nói nó chính là xác của mấy con ma trời, âm trầm đến mức khiến cho người ta không thể thở nổi.
Hai tiểu quỷ nhảy nhót đi vào trong điện, trong nháy mắt, một âm thanh lạnh băng lập tức truyền đến từ trong bóng tối: "Đã tìm được chưa?"
"Bẩm Quỷ Vương... Vẫn chưa có..."
"Phế vật."
"Xin Quỷ Vương bớt giận, xin Quỷ Vương bớt giận! Chúng tiểu nhân đã kêu gọi hơn một trăm huynh đệ trên dưới, lập tức sẽ có kết quả!"
Hạ Huyền không nói gì, đám tiểu quỷ cũng không dám lên tiếng, sợ hãi đến tè ra quần mới ngã ra ngoài đi làm việc tiếp.
Ngài còn ghét bỏ hiệu suất của người khác kém cỏi, ngài xem mệnh lệnh này của ngài mới truyền xuống được bao nhiêu lâu chứ? Nửa canh giờ? Hay là một nén nhang? Ngài có bản lĩnh như thế thì tự mình triệu hồi mấy chục, mấy trăm phân thân của ngài rồi tự đi tìm đi.
Cẩn Nguyệt đang "thắp đèn" đứng ở một bên chửi thầm một trận trong lòng, bỗng nhiên bị một tiếng gọi làm cho giật mình, lập tức đứng thẳng lưng.
"Ngươi cũng đi theo đi."
"Vâng vâng!"
Cẩn Nguyệt vừa quay đầu đã nhanh chóng chạy. Nếu như ở cùng với vị đại nhân này quá lâu, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ chết vì hít thở không thông mất.
"Ngươi trở về."
"Lão đại còn có gì phân phó ạ?"
"Ngươi không cần đi, trở về chăm sóc cho y, đừng có thêm phiền nữa."
"Được lão đại, ta xin nghe lệnh."
Chậc, ngài sợ người ta chán muốn chết thì cứ nói thẳng đi.
Sau khi Cẩn Nguyệt ra khỏi cửa, không ai nghe được tiếng ho khan trong bóng tối.
Sư Thanh Huyền đã ở trong điện Phong Sư ở Hắc Thuỷ Quỷ Vực được nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Cẩn Nguyệt mỗi ngày đều sẽ đưa tới linh đan tiên thảo, cẩm y ngọc thực. Vết thương trên người Sư Thanh Huyền đã sớm khỏi hẳn, tay chân cũng đã được khôi phục như lúc ban đầu.
Trong lúc này, y không hề gặp được Hạ Huyền, ít nhất là không hề gặp được bản thể chân chính của hắn. Cho nên hắn có lấy thân phận của Cẩn Nguyệt đến đây hay không thì y không thể nào biết được. Nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Sư Thanh Huyền mặc một bộ áo gấm màu xanh lơ, ngồi ở bên cửa sổ uống bầu rượu nhỏ, nghe tiếng cá cảnh vui đùa ầm ĩ, nhìn làn nước gợn sóng êm đềm, trong lúc mơ màng thật sự cảm thấy như y đã trở lại khoảng thời gian tự tại nhẹ nhàng ở Thượng Thiên Đình trước kia.
Ngoại trừ...
Sư Thanh Huyền lấy quạt Phong Sư ra, mặt quạt đã vỡ ra thành hai nửa ở giữa. Sự thật rằng y không thể nào sửa chữa lại nó được.
Cảnh sắc trong hang động vẫn luôn xinh đẹp, chỉ có cây đào trước cửa vẫn là một mảnh cành khô.
"Thanh Huyền ca ca?"
Cẩn Nguyệt ôm một cái hộp gấm, đẩy cửa tiến vào: "Hôm nay ta đi đến nhân gian, mua một ít đồ chơi mang về, huynh giúp ta nhìn một cái được không?"
"Được."
Sư Thanh Huyền cười tủm tỉm, ngồi vào bên cạnh bàn cùng nàng, xem nàng lấy ra từng món từng món tiểu thuyết truyền kỳ mới lạ của nhân gian cũng như quần áo trang sức.
"Thanh Huyền ca ca, huynh xem ta đội cái này đẹp hay không đẹp?"
"Đẹp."
"Cái này thì sao?"
"Rất đáng yêu."
Kiểu dáng quần áo của tiểu nha đầu này qua lại cũng chỉ có mấy món như thế. Ngày thường nàng cũng không biết trang điểm làm đẹp, mỗi ngày đều ăn mặc giống một tên tiểu tử. Đã là như vậy, sao Sư Thanh Huyền lại có thể không biết được dụng ý khi nàng mua mấy thứ này tới chứ? Nàng giả vờ trang điểm đeo trang sức, chỉ cần y nói đẹp nói tốt thì nàng sẽ giữ lại tất cả, đều là vì muốn làm y vui vẻ hơn.
Thật ra vào lúc mà nàng mở hộp ra y đã nhận ra rồi, bên trong đều là đồ vật mà y thích. Đến mức vì sao nàng sẽ đột nhiên mua toàn bộ đồ ăn thức uống hay đồ vật mà y thích, ngẫm lại cũng biết được là ai bày mưu đặt kế.
Người nọ tuy rằng ngoài miệng nói "Y muốn tuỳ tiện như thế nào thì mặc y", nhưng đến bây giờ cũng chưa từng bỏ mặc y. Sư Thanh Huyền đã từng nói bóng nói gió qua, Cẩn Nguyệt lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Rốt cuộc Hạ Huyền ngày ngày giữ y lại ở đây chỉ đơn thuần là muốn cho y dưỡng thương, chăm sóc thân thể ư?
Nghĩ cũng đúng. Dù sao Hắc Thuỷ Quỷ Vương cũng sẽ không muốn một tên tàn phế làm trâu làm ngựa cho mình.
Nếu phải ở lại chỗ này làm một tôi tớ trung thành và tận tâm, ít nhất y cũng nên làm quen trước một chút với hoàn cảnh trên đảo Hắc Thuỷ nhỉ, cũng không thể nào vẫn luôn ở trong cái hang động này ăn no chờ chết được.
"Tiểu cẩn nguyện, Hạ Huyền có ở đây không?"
"Không có ở đây." Cẩn Nguyệt nhớ tới cái gì đó, giơ ba ngón tay lên thề, "Lần này ngài ấy thật sự không có ở đây! Hạ lão đại đã rời khỏi đảo Hắc Thuỷ được vài ngày rồi, ta cũng không biết ngài ấy đi đâu làm cái gì."
Không có ở đây càng tốt, miễn cho đến lúc gặp mặt lại quá áp lực. Rốt cuộc y vẫn chưa chuẩn bị thật hoàn hảo để đối mặt với hắn.
"Ngươi cùng ta đi ra ngoài chơi một chút được không?"
Cẩn Nguyệt rối rắm một hồi. Hạ lão đại trước khi đi chỉ nói nàng trông chừng không được để y rời khỏi đảo Hắc Thuỷ, chứ cũng chưa nói là không thể rời khỏi điện Phong Sư. Nếu như ngài ấy chưa nói thì hẳn là bọn họ có thể đi được.
"Chúng ta ra ngoài hang động đi dạo đi!"
Cảnh sắc ở bên ngoài so với trong hang động hoàn toàn là hai thế giới khác biệt đến một trời một vực. Một nơi tràn đầy ánh nắng tươi sáng, một nơi lại là sương xám mênh mông.
Về cơ bản thì bên ngoài cũng đã sáng hơn được một ít so với lúc trước, hẳn là bắt nguồn từ việc hắn đã báo thù thành công.
Ra khỏi hang động rồi y mới biết được, trên hòn đảo này cũng chỉ có hai cái phủ, đều không lớn lắm, trong đó có một cái còn đang che giấu một vùng đất bí mật nào đó. Cẩn Nguyệt từng nói nơi đó ngoại trừ Hạ Huyền ra thì không còn người nào biết nữa. Mấy ngày nay cho tới tận giờ, y cũng chỉ gặp qua một mình Cẩn Nguyệt, ngẫm lại có lẽ là sự thật.
Đi tới đi lui một hồi, bọn họ đã đi đến U Minh Thuỷ Phủ.
Sư Thanh Huyền nhớ lại lúc ấy, trong lúc vô ý bọn họ đã xâm nhập vào trong đại điện này, đập vào mắt chính là bộ xương khô của Địa Sư Nghi chân chính. Cẩn Nguyệt không hề nghĩ ngơi, đi lên mở cửa trước.
"Đừng..."
Sư Thanh Huyền không kịp ngăn cản, cửa đã mở ra. Bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có chứ đừng nói đến xương cốt gì. Sư Thanh Huyền không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra.
"Thanh Huyền ca ca, huynh không tiến vào nhìn xem thử sao?"
Do dự hơn nửa ngày, Sư Thanh Huyền mới chậm rì rì bước những bước đầu tiên. Mỗi một chỗ trong phủ này đều bị bóng tối dày đặc bao phủ, khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Cẩn Nguyệt nâng lòng bàn tay lên, đỡ lấy y đi dạo khắp nơi. Thật ra nơi này cũng không có gì để đi dạo, mỗi gian phòng ở đều trống rỗng, chỉ có mấy gian là vẫn còn bố trí đơn giản cho cuộc sống hàng ngày, là phòng ngủ hay thư phòng thì chỉ cần liếc mặt một cái đã biết. Nhưng số lượng của những gian này thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Hạ... Hắn ngày thường vẫn ở chỗ này sao?"
Cẩn Nguyệt gật đầu, nói thêm: "Nhưng mà Hạ lão đại thường xuyên không ở trên đảo, ai cũng không biết được ngài ấy đã đi nơi nào. Thư phòng bên kia nhiều ngày rồi ta cũng chỉ thấy ngài ấy đi vào một vài lần thôi."
Trên án kỷ trong thư phòng trưng bày mấy bức tranh được cuộn tròn. Kệ sách được chế tạo từ gỗ trầm hương, bên trên đặt một ít, phần lớn là các loại sách cổ. Lúc còn sống, Hạ Huyền là một thư sinh, những cuốn sách đó đều là thể loại mà hắn yêu thích. Tóm lại là Sư Thanh Huyền vừa nhìn đã biết đó là thể loại đau đầu nhất mà y cực kỳ không thích đọc.
Sư Thanh Huyền thả lại cuốn sách dày nặng mà y ngốc nghếch đọc không hiểu lên trên kệ sách, chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ, y lại không cẩn thận, ống tay áo sượt nhẹ qua những bức tranh được đặt ở trên án kỷ khiến cho chúng rơi xuống đầy đất. Y vội vàng cúi người xuống thu dọn lại cùng với Cẩn Nguyệt.
Có tranh sơn thuỷ, cũng có tranh vẽ người. Trong tranh là một cặp vợ chồng già làm nghề nông, cũng có thiếu nữ đang đến tuổi thanh xuân. Nhớ tới câu chuyện xưa trước kia, Sư Thanh Huyền biết những người này chính là người nhà của Hạ Huyền.
Nếu như không có chuyện đổi mệnh năm ấy, hắn đã sớm là một Trạng Nguyên vẻ vang khắp chốn, một nhà năm người cũng được hưởng cuộc sống yên bình vui vẻ, mà không cần phải bỏ mạng oan uổng. Sư Thanh Huyền rất khó tưởng tượng ra được tâm tình của hắn trong lúc vẽ bức tranh này đã trầm trọng đến mức nào.
Một bức tranh cuối cùng vẫn chưa hoàn thành, bên trong tranh là hai người, có một nữ lang mới chỉ vẽ được một nửa. Người đó có môi đỏ răng trắng, phong cách hoàn toàn bất đồng so với trước đó. Sư Thanh Huyền không kịp nhìn kỹ đã bị hấp dẫn bởi chữ viết như mây mù rồng lượn trên bức tranh.
"Muốn kể mối tình si này với ai đó, nhưng người đời tình bạc nào hiểu được."
Hẳn là hắn rất tưởng niệm vị hôn thê của mình nhỉ.
"Nếu hỏi khi nào thôi nhung nhớ, chỉ có là lúc gặp nhau."
*Hai câu thơ nằm trong bài "Trường tương tư" của Án Kỷ Đạo.
Hết chương 22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro