Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

beside TGT-CK 1

1.

Cố Khê day huyệt thái dương rời giường, cảm giác sau khi say rượu thật không dễ chịu gì.

Bên ngoài, trời vẫn còn tờ mờ tối. Hôm qua về cái là anh đi ngủ ngay cho nên giờ mới tỉnh sớm.

Cổ họng Cố Khê khàn đặc. Anh sờ sờ cạnh giường, đụng phải cái cốc của mình. Trong cốc đổ đầy nước ấm, đây chính là điểm tốt của nó, có thể giữ cho nước không bị nguội.

Cố Khê uống một ngụm, trạng thái liền khá lên thấy rõ.

Nhưng, nước là ai lấy?

Ừm, Cố Khê ngẫm nghĩ...

Tối qua Thẩm Gia Trạch tới đón anh, hẳn là cậu ta đưa anh về.

Cố Khê cúi đầu nhìn chính mình, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, Thẩm Gia Trạch giúp anh?

Làm nhiều như vậy mà không phát sinh chuyện gì ư?

Cố Khê tự giễu cười cười, người có tuổi quả nhiên có khác, quy củ hơn hắn.

Trời đã bắt đầu vào đông, dù cho trong phòng ấm áp, ý lạnh bên ngoài vẫn là ngấm vào tận sâu trong cốt tủy.

Cố Khê có chút buồn bực, sao hôm nay Tề Tề lại không trèo lên giường vậy?

Anh nuôi một con Husky ngoài phá nhà và trèo giường thì không còn thêm kĩ năng nào khác nữa. Người không ở nhà thì nó phá, người ở nhà thì nó trèo giường, cuộc sống hết sức phong phú.

Cố Khê ra khỏi phòng ngủ, muốn đi tìm chó, kết quả vừa ra đến phòng khách đã nhìn thấy hai "con".

Husky và Thẩm Gia Trạch.

Vóc người Thẩm Gia Trạch to lớn, lúc cậu ta ngủ trên sofa, đôi chân dài phải tội nghiệp cuộn tròn lại. Đã thế, cái chỗ chật hẹp ấy lại còn bị thêm một con Husky đến giành...

Tâm trạng phiền muộn của Cố Khê không hiểu sao tan hơn phân nửa.

Anh đạp Husky một đạp khiến nó rú lên, ngã ngào xuống đất. Sau khi ngã, nó ngây ngốc nhìn quanh, giống như truy tìm hung thủ.

Cố Khê hừ mũi.

Tề Tề nghe tiếng lập tức thấy người. Nó le lưỡi, một bộ đê tiện nhào tới.

Cố Khê mắng "Cút!"

Husky càng bị mắng càng sướng, đuôi vẫy tít mù như nhảy Tango.

Khóe miệng Cố Khê nhếch lên. Đúng lúc này, Thẩm Gia Trạch tỉnh lại. Cố Khê liền bất động thanh sắc lạnh mặt.

Thẩm Gia Trạch nhíu nhíu lông mày, ngồi dậy hỏi "Dậy rồi sao?"

Chắc là cậu ta ngủ muộn, lại ngủ không được ngon, cộng thêm bị lạnh, cho nên âm thanh rất khàn.

Cố Khê nói "Ai cho cậu ngủ ở đây?"

Thẩm Gia Trạch im lặng một lúc, đứng lên "Vậy tôi về đây."

Cố Khê không đáp.

Quần áo Thẩm Gia Trạch nhăn nheo, tóc cũng loạn. Bộ dạng này ngoài ý muốn khơi lên kí ức của Cố Khê.

Lúc học đại học, Thẩm Gia Trạch cũng tùy ý giống hệt như hôm nay.

Cậu ta là người được nuông chiều từ bé, tính tình đỏng đảnh chưa tính, đến việc đi học thôi cũng phải có một đống người chạy theo hầu hạ.

Cố Khê nhìn thế không quen, lập ra rất nhiều quy củ, nói ở chung cũng được, nhưng cậu ta nhất định phải "tự lực cánh sinh", ngoại trừ người giúp việc mỗi tuần đến dọn một lần, những thứ khác đều phải tự làm.

Thẩm Gia Trạch lúc ấy bị Cố Khê mê đến điên đảo, có khi bảo cậu ta lên rừng xuống biển, cậu ta cũng nguyện ý đi chứ nói chi đến mấy chuyện nhỏ nhặt ý.

Thế là sau đó, cậu ta liền hứng chịu một tá đau khổ...

Quần áo thay xong hôm sau vẫn phải mặc lại dù đầy nếp nhăn!

Gội đầu xong không sấy khô đã đi ngủ hôm sau liền biến thành ổ quạ.

Rõ ràng là một anh chàng đẹp trai ngời ngời, vừa qua một ngày, giá trị nhan sắc đã giảm mạnh một ngàn điểm!

Cố Khê nhìn cậu ta, không chút khách khí bật cười, còn khinh bỉ nói "Thẩm Gia Trạch, cậu trông thật xấu xí."

Thẩm Gia Trạch "..."

Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng thấy Cố Khê cười như vậy, Thẩm Gia Trạch lại thấy ngứa ngáy trong lòng, lôi kéo làm cho anh cũng trở nên rối loạn giống như mình.

Quá khứ chung quy cũng chỉ là quá khứ, cho dù cảnh còn thì người cũng đã mất.

Cố Khê thu lại đường nhìn, có chút buồn bã.

Thẩm Gia Trạch luyến tiếc rời đi, suy nghĩ một lúc liền hỏi "Anh đói không?"

Cố Khê đáp "Không." Nói xong cũng chẳng biết là bụng ai ọc ọc sôi.

Cái bụng chết tiệt!

Thẩm Gia Trạch vội vã "Để em đi làm gì đó cho anh ăn."

Nghe thế, Cố Khê liền cực độ khó chịu từ chối "Không cần, Tiểu Vương sắp tới rồi."

Thẩm Gia Trạch "Anh đừng suốt ngày ăn đồ bên ngoài như thế, em làm nhanh thôi, làm xong... Em sẽ đi."

Cố Khê mím môi, không đồng ý cũng không đuổi người.

Thẩm Gia Trạch đi vào bếp, Cố Khê ngồi trên sofa, Tề Tề cuộn đầy một lòng anh.

Cố Khê ghét bỏ nói "Mày vẫn tưởng mày là bé con đấy à? Thành lợn đến nơi rồi còn bế cái rắm gì! Ai mà bế cho nổi!"

Tề Tề dù sao cũng không nghe hiểu, ra sức dụi đầu vào ngực anh, quyết tâm coi mình là chó con.

Cố Khê trước giờ toàn mạnh miệng, không chịu nổi sự làm nũng của bất cứ sinh vật nào, cho nên anh vừa mắng vừa vuốt lông Tề Tề.

Nhìn thế liền hiểu lí do vì sao con "lợn" này đến giờ vẫn coi mình là bé con rồi đấy!

Rõ là bị chiều hư mà!

Không lâu sau, phòng bếp bay ra mùi cơm chín. Cố Khê bất động, coi như không ngửi thấy gì.

Mấy năm nay, tay nghề của Thẩm Gia Trạch tăng mạnh, dù chưa được như đầu bếp lớn, nhưng cũng coi như có mùi có vị, đặc biệt là đối với Cố Khê lúc này, lực sát thương quả thực rất lớn.

Bày xong bữa sáng lên bàn, Thẩm Gia Trạch nói "Em về trước nhé?"

Cố Khê không ngẩng đầu "Ăn rồi hãy đi."

Hai mắt Thẩm Gia Trạch sáng lên, liến thoắng đồng ý "Được!"

Cố Khê vẫn tiếp tục không nhìn cậu ta.

Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng ăn uống.

Thẩm Gia Trạch căn bản không có cảm nhận gì, nói cậu ta ăn cơm, chả thà nói cậu ta đang cẩn thận quan sát Cố Khê. Thấy anh cần thêm tiêu bắc liền nhanh chóng chạy đi, thấy anh cần thêm đường liền nhanh chóng đưa tới, quả là hết sức chu đáo.

Cố Khê ăn rất thỏa mãn. Anh trời sinh có thói "bao che khuyết điểm người nhà", cho nên đồ người mình coi trọng làm, cho dù chỉ đáng một điểm cũng sẽ được hào phóng tăng thành mười điểm.

Tuy là Cố Khê ghét bỏ Thẩm Gia Trạch ra mặt, nhưng thực ra... Cho đến giờ anh cũng vẫn chưa từng buông được cậu ta.

Ăn sáng xong, Cố Khê nói "Tạm biệt."

Thẩm Gia Trạch cấu víu "Em dọn giúp anh."

Cố Khê lặp lại "Không cần, Tiểu Vương sắp tới rồi."

Thẩm Gia Trạch im lặng, hiển nhiên là đang nghĩ xem có cớ nào để được lưu lại. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên...

Tiểu Vương đến rồi sao...

Thẩm Gia Trạch buồn bã, lí nhí nói "Em đi đây."

Cố Khê "Ờ."

Trước khi đi, Thẩm Gia Trạch lại nhịn không được ngoái đầu gọi "Anh Khê..."

Cố Khê sợ nhất là nghe cậu ta gọi thế, chau mày cao giọng "Cậu có đi không thì bảo?"

Thẩm Gia Trạch ngậm ngùi, trong giọng nói tràn đầy thất lạc "Em... về đây."

Cậu ta mở cửa.

Người bên ngoài không phải Tiểu Vương mà là...

Dạ Sâm tròn mắt, lúng túng "Tôi... Tôi không có việc gì đâu, nên nếu hai người bận thì tôi về trước đây!" Aaaaa, có phải tới sai thời điểm, quấy rầy chuyện tốt của người ta rồi không?

Dạ Sâm đang định chuồn, Thẩm Gia Trạch đã lên tiếng nói "Cố Khê đang ở trong phòng, cậu có việc thì vào đi, tôi phải đi rồi!"

Dạ Sâm cẩn thận đánh giá bóng lưng Thẩm Gia Trạch, có thể nói là khá cô đơn.

Cố Khê khoang tay đứng ở cửa, trừng mắt "Không việc có thể lăn."

Dạ Sâm lướt vào phòng, nhìn quanh hỏi "Sao mới sáng ra anh đã đuổi cậu ta đi rồi?"

Cố Khê "Tôi thích."

Tề Tề vừa thấy người quen, nhổm người lao về phía trước đòi bế.

Dạ Sâm thân hình nhỏ bé, cứ vậy bị nó lao ngã. Cậu vừa cười vừa nói "Tề Tề, mày lại béo lên rồi!"

Tề Tề tru lên một tiếng thê lương giống như nghe hiểu.

Dạ Sâm dỗ dành "Lát cho mày ăn ngon nên đứng lên trước đi!"

Tề Tề ư ử cọ cọ một lúc lâu mới chịu rời đi.

Áo len của Dạ Sâm bị cọ dính đầy lông chó, dở khóc dở cười nói "Anh mà còn tiếp tục nuông chiều nó là xuất chuồng được rồi đấy."

Cố Khê "Xuất chuồng càng tốt, thịt ăn Tết luôn."

Dạ Sâm chả thèm tin. Nếu như thật sự có người dám động đến một cái móng chân của con chó ngốc kia, Cố Khê lại chả lột da hắn.

Dạ Sâm có chuyện mới đến, hỏi "Sáng nay anh có ra ngoài không? Cho tôi trốn nhờ."

Cố Khê nháy mắt hiểu ra "Thái Hậu lại tới thăm cậu?"

Dạ Sâm cười khổ "Còn không."

Cố Khê đảo mắt "Tôi nói này, cậu có phải bị thần kinh không thế? Mẹ cậu thích Nhậm Cảnh lẽ nào không tốt sao? Chả nhẽ cứ phải nhất quyết chia rẽ hai người mới được à?"

Dạ Sâm không có cách nào giải thích sự thật cho Cố Khê nghe. Chuyện đi chết đi chỉ có thể nói cho những người thân thiết cùng huyết mạch, còn những người khác, cho dù nói cũng sẽ bị quên sạch sành sanh.

Ban đầu, Dạ Sâm đã từng ngả bài với Cố Khê, tuy rằng lúc đó Cố Khê hoàn toàn không tin, nhưng sáng hôm sau anh ta cũng vẫn quên không còn một mảnh.

Dạ Sâm đúng là "khổ không để đâu cho hết".

Lần đầu "hai bên gặp nhau", cha mẹ cậu còn giả bộ "lãnh đạm, nghiệm túc, lạnh lùng" tương đối giống thật.

Nhưng sau khi trải qua tiếp xúc trực tiếp, hai người – vốn đã chấp nhận Nhậm Cảnh, đã biến thân ngay thành cha mẹ ruột không sai!

Dù sao Nhậm Cảnh cũng hết sức ưu tú, ngoại hình lại đẹp trai, cách đối nhân xử thế vô cùng khéo léo, không thân thiết quá phận, cũng không ăn nói ngốc nghếch, thái độ tự nhiên thoải mái, chỉ cần là người không mang thành kiến, nói không thích thật sự rất khó.

Vừa gặp lần một, Thái Hậu đã muốn gặp lần hai...

Dạ Sâm lần nào cũng lo lắng thót tim, cảm giác mẹ mình thôi sắp không diễn nổi nữa rồi!

Để không bị bại lộ, cậu chỉ còn cách né tránh. Cứ hễ nghe tin mẹ tới là cậu sẽ xua Nhậm Cảnh đi trước, rồi chính mình đi sau, tránh được lần nào hay lần ấy!

Cố Khê nghi ngờ hỏi "Sao ba mẹ cậu lại thích Nhậm Cảnh thế nhỉ?"

Dạ Sâm "Chuyện này... Chuyện này..."

Cố Khê "Cậu nói cho họ biết Nhậm Cảnh yêu thầm cậu mười mấy năm đấy à?"

Đi chết đi hô lên một tiếng "Ây da, vẫn là lão Cố thông minh, cậu hoàn toàn có thể nói như thế nha!"

Cố Khê "Quá khứ của Nhậm Cảnh đúng là khiến người thương xót, nếu nhất định phải tìm một người đàn ông làm "vợ", anh ta là hợp nhất rồi."

Quả là một câu làm giật mình người trong mộng! Đúng thế! Cậu có thể nói với Nhậm Cảnh là sau khi biết chuyện mười bốn năm trước, ba mẹ cậu liền hết sức cảm động. Nếu như cậu đã thích đàn ông, muốn tìm đàn ông bầu bạn, vậy thì còn ai hợp hơn Nhậm Cảnh?

Bla bla, chắc là cũng miễn cưỡng qua thôi đúng không?

Dạ Sâm nhảy vọt lên, hưng phấn "Cảm ơn anh Khê nhé!"

Nói xong liền chạy.

Cố Khê nghệt cả mặt: Cái thằng gấu con này lại định làm gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #it