
【Hâm Kỳ】Đặc quyền duy nhất của mùa đông
Nửa đêm bị đánh thức là một cảm giác không mấy dễ chịu.
Đinh Trình Hâm nằm trên giường mơ mơ màng màng suy nghĩ, may là ngày mai không có thông cáo gì, hiếm khi công ty cho bọn họ nghỉ ngơi, bình thường nếu như tâm trạng không tốt cũng không được trì hoãn công việc.
Đinh Trình Hâm ở phòng đơn, vì vậy nửa đêm đau bụng thức dậy cũng không ai biết. Anh đưa tay với chiếc điện thoại di động ở trên kệ đặt đầu giường, nhưng lại không cẩn thận trượt tay, điện thoại rơi xuống đất phát ra một âm thanh khá lớn.
Đinh Trình Hâm muốn nhặt lên, nhưng cơn đau bụng lại ập đến không đúng lúc khiến anh bất lực từ bỏ việc nhặt điện thoại, cuộn tròn người lại nằm trên giường.
Ôi trời ạ, hy vọng âm thanh vừa nãy không đánh thức người khác, dù cho đôi khi trong nhà cách âm cũng không tốt lắm.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Đinh Trình Hâm về cơ bản có thể kết luận rằng hiệu quả cách âm tối nay không tốt rồi.
Mã Gia Kỳ đang nằm lim dim, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy. Người vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang mơ màng, đã vội vàng rời giường và đi đến phòng của Đinh Trình Hâm để xem có chuyện gì.
Tiểu đội trưởng dựa vào cửa nhìn Đinh Trình Hâm, cũng không nói gì, rồi lại quay người đi ra ngoài. Một lúc sau lại đi vào, tay bưng theo một cốc nước nóng, bật công tắc điện ở cửa, ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm Đinh Trình Hâm phải lấy tay vội che mắt vì chói.
Mã Gia Kỳ cũng hơi nheo mắt vì ánh đèn, chớp chớp mắt nhìn ra phía ngoài cửa, sau đó lại tắt đèn đi.
Đinh Trình Hâm nằm trên giường dở khóc dở cười. Bạn nhỏ hẳn là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Mã Gia Kỳ đặt cốc nước lên kệ đặt đầu giường, bật đèn ngủ lên, lần này ánh sáng dịu nhẹ hơn rồi. Mã Gia Kỳ cúi xuống và nhặt điện thoại của Đinh Trình Hâm, sau đó xoay người thành thạo tìm thuốc dạ dày trong ngăn kéo tủ phòng Đinh Trình Hâm.
Cậu ấy quay lưng về phía Đinh Trình Hâm, chỉ để lại cho Đinh Trình Hâm góc nhìn phía sau lưng. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, Đinh Trình Hâm nhìn không được rõ ràng lắm, chỉ nghe thấy âm thanh soạt soạt từ Mã Gia Kỳ, sau đó bạn nhỏ cầm theo thuốc quay lại, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
"Uống thuốc đi."
Đinh Trình Hâm nhận lấy cốc nước từ tay Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ không vội rời đi, từ trong tủ của Đinh Trình Hâm tìm thấy miếng dán giữ nhiệt, lấy nó ra và làm nóng trước, dự định đưa cho Đinh Trình Hâm dùng.
Cậu ấy dịu dàng quá đi. Đinh Trình Hâm nghĩ như vậy, chẳng trách mọi người đều nói Tiểu Mã là phiên bản giới hạn của mùa đông, mình đây chính là được Tiểu Mã phiên bản giới hạn này gọi dậy vào lúc nửa đêm sao.
Nhưng dù có là trong ngày đông đi nữa, quần áo ngủ của Mã Gia Kỳ cũng không dày, chỉ sợ ở bên ngoài một lúc sẽ bị cảm lạnh, Đinh Trình Hâm nhanh chóng kéo Mã Gia Kỳ và đem nhét vào trong chăn.
Lực của Đinh Trình Hâm rất lớn, Mã Gia Kỳ cũng đánh không lại.
Hơn nữa, Mã Gia Kỳ căn bản không muốn phản kháng.
Bị Đinh Trình Hâm kéo vào trong chăn, Mã Gia Kỳ khẽ thở dài, đặt miếng giữ nhiệt lên bụng Đinh Trình Hâm, dùng tay xoa nhẹ: "Cậu lại không ăn cơm hẳn hoi."
"Hai ngày trước công việc bận quá nên quên mất." Đinh Trình Hâm ôm lấy Mã Gia Kỳ, "Tiểu Hỏa Sài, cậu giận sao?"
Mã Gia Kỳ đáp lại bằng một nụ cười lạnh.
"Nửa đêm làm rơi điện thoại xuống đất phát ra tiếng động lớn như vậy, ai không biết còn tưởng cậu ở trong phòng nhảy breaking."
Cái miệng này, độc quá rồi. Đinh Trình Hâm ôm người trong lòng chặt hơn một chút, lúc này Mã Gia Kỳ tỉnh hơn rồi, nhướng mắt lên trừng Đinh Trình Hâm: "Có còn đau không?"
"Đau." Tiểu Đinh Nhi ủy khuất mà làm nũng, Mã Gia Kỳ thường ngày dịu dàng và hiền lành, đối với sự ăn vạ này của Đinh Trình Hâm mà buông lời phũ phàng: "Đau cũng là chuyện của mình cậu."
Nói thì như vậy, nhưng tay của Mã Gia Kỳ vẫn không ngừng xoa xoa bụng của Đinh Trình Hâm, chưa có dấu hiệu ngừng lại, lời nói với hành động chả đồng nhất gì cả.
Đinh Trình Hâm cũng không nói gì nữa, lại ôm Mã Gia Kỳ chặt thêm chút.
Hai người một người là đại ca khí thế ngút ngàn, một người là đội trưởng có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, ở bên ngoài, sẽ không ai để lộ sự yếu đuối của mình, nhưng khi ở cạnh nhau lại thể hiện ra dáng vẻ chân thật nhất của mình.
Đinh Trình Hâm tự mình nói: "Đêm nay ngủ cùng tớ."
Người trong lòng không trả lời, sau đó Đinh Trình Hâm cảm nhận được tay của Mã Gia Kỳ ôm lấy eo mình.
"Không còn sớm nữa." Mã Gia Kỳ nói, "ngủ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro