Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 1 - Chương 14: Hành trình đến Anh Quốc (2)

Sau khi nói hết những việc đã lên kế hoạch ra, Thái Từ Khôn từ từ thả lỏng cơ thể, yên lặng chờ đợi Tiểu Bạch Thỏ của mình suy nghĩ kỹ càng.

Đới Tông Như đã từng nói từ lâu rằng, anh là người rất có kiên nhẫn cùng chấp niệm với việc mình yêu thích.

Lúc đó anh xem như một câu nói đùa, nhưng bây giờ có vẻ như nói trúng tim đen.

Ngày hôm qua trước khi nói chuyện này với Bạch Mộng Nghiên, anh đã lên kế hoạch chi tiết và tỉ mỉ nhất, thậm chí còn tính đến mọi kết quả có thể xảy ra, hơn nữa còn nghĩ đến yếu tố tâm lý của cô.

May mắn thay, mặc dù cô do dự, nhưng cuối cùng đã chấp nhận mong muốn của anh, nguyện ý đối diện với anh một lần.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đáng yêu của cô khi đang giãy giụa khóe môi anh hơi nhếch lên, lại không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại lúc sáng sớm với ba mẹ cô.

Ba mẹ Bạch lúc nghe lời đề nghị của anh, tất nhiên rất ngạc nhiên, với tư cách là một người ba, ba Bạch chắc chắn không chấp nhận con gái bảo bối nhà mình đi du lịch cùng với người đàn ông xa lạ, sau đó anh trực tiếp nói rõ lập trường của mình, bằng một cách mạnh mẽ đã giành được sự cho phép của ba mẹ Bạch.

Những gì anh nói lúc đó cũng là lời thẳng thắn nhất mà anh đã nói lần đầu tiên trong đời.

Nhiều bí mật như vậy, xem ra trước hết anh còn phải giấu giếm cô gái hay mơ hồ này, không để cô biết.

"Tôi... nghĩ..."

Lúc này, Bạch Mộng Nghiên rụt rè, thanh âm rốt cục từ trong máy tính phát ra, "Tôi cảm thấy, ở nhà anh... cũng tốt?"

Tuy rằng phản ứng chậm, nhưng Bạch Mộng Nghiên vẫn hiểu được giờ phúc này, những lời cô nói nhất định có ý nghĩa rất quan trọng.

Cô biết mình suy nghĩ chưa thấu đáo, nhưng anh đã đề ra nhiều điều kiện hấp dẫn như vậy cho cô, cô lại không thể nào phản kháng, chỉ có thể chọn cách này.

Hoặc cũng có thể vì anh mà cô dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Giọng nói tinh tế kéo dài đến âm cuối, với một chút run rẩy, giống như vết ngứa nhẹ của bàn chân mèo cào vào trái tim, khiến người nghe thấy muốn ngừng mà không được.

Thái Từ Khôn cảm nhận được sự viên mãn của mùa xuân đến muộn vào năm thứ 27 của cuộc đời mình, anh thậm chí còn không thèm bày ra vẻ mặt nghiêm túc nữa, trực tiếp nở một nụ cười nói "Tốt".

Bạch Mộng Nghiên không thể chịu đựng được nữa, trạng thái muốn giơ cờ trắng lên, đỏ mặt thậm chí quên cả chúc ngủ ngon, muốn trốn khỏi cảm giác kỳ lạ này.

Mà người đàn ông đẹp trai mưu kế đầy mình đang tâm tình tốt như tháng tám trời trong, lười biếng dời máy tính trở lại bàn làm việc, quay người cầm chìa khóa xe, tháng ba ở Anh, chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, ra ngoài siêu thị để mua sắm nhu yếu phẩm cần thiết.

...

Ngày hôm sau, Bạch Mộng Nghiên đến công ty gặp cấp trên xin nghỉ phép, rốt cuộc cũng được phê duyệt, vấn đề sang Anh gặp Thái Từ Khôn vào cuối tháng ba coi như đã định.

Với sự giúp đỡ của anh, Bạch Mộng Nghiên bắt đầu chuẩn bị cho những vấn đề lặt vặt trước khi ra nước ngoài.

Chu Nhược ban đầu có chút khó hiểu tại sao cô lại xin nghỉ phép để bay sang Anh vào thời điểm này, sau khi nghe cô ấp úng kể lại toàn bộ sự việc, Chu Nhược còn phấn khích hơn cô, dùng tay lay lay cổ áo cô nói nhất định dù có dùng thiên quân vạn mã cũng phải bắt được Thái Từ Khôn về tay.

Về phần Trần Hàm Tâm và Trịnh Vận Chi, cô không dám đề cập quá chi tiết về vấn đề này với họ, chỉ nói ngắn gọn rằng sẽ đi gặp một người bạn.

Hai người bọn họ là bạn thân của cô nhiều năm, từ trước đến nay vẫn luôn chiếu cố cô nhất, nếu hai người đó biết chuyện này nhất định sẽ không buông tha, làm ầm ĩ lên, hơn nữa cô vẫn chưa chắc chắn về mối quan hệ giữa mình và Thái Từ Khôn. Chỉ có thể đợi khi xong việc từ Anh về rồi nói với họ vẫn chưa muộn.

Mặt khác, ba mẹ Bạch lại bình tĩnh lạ thường, họ chỉ chúc cô đi chơi vui vẻ, ngoài ra không một chút thắc mắc vì sao cô lại bay sang Anh.

Cùng với nỗi vướng mắc nho nhỏ trong lòng ngày lại qua ngày, chẳng mấy chốc đã đến ngày bay sang Anh, sau khi Bạch Mộng Nghiên gửi Đậu Nãi đến cửa hàng thú cưng ở dưới tòa nhà, cô dọn dẹp nhà cửa một chút rồi kéo vali ra phía cửa.

Làm xong, cô đi tắm rồi trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường cầm điện thoại chậm rãi nhắn tin cho Thái Từ Khôn.

[Sắp xong rồi, mệt quá╮(╯▽╰)╭]

Vì biết anh còn đang làm việc trong phòng nghiên cứu khoa học, không trả lời bằng tin nhắn thoại được, hơn nữa gửi bằng tin nhắn chữ cũng khá lâu, nên cô không gấp gáp, một bên đọc sách chờ anh.

Một lúc sau, WeChat thông báo tin nhắn đến: [Vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút]

Cô gõ bàn phím từ "ừm", muốn nói thêm gì đó, chưa kịp gửi đi màn hình đã nhảy lên một đoạn tin nhắn mới.

[Hôm nay tôi có thể ở trong phòng nghiên cứu khá lâu, bởi vì muốn hoàn thành tất cả công việc trước khi em đến, sau đó sẽ có thời gian đi chơi cùng em]

Bạch Mộng Nghiên há miệng thở ra một hơi, trên má nhanh chóng nổi lên hai vệt ửng hồng.

Thái Từ Khôn gửi cho cô thời gian và địa điểm đón, đồng thời chúc cô ngủ ngon, Bạch Mộng Nghiên đặt đồng hồ báo thức, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng vì vừa lo lắng vừa vui mừng, cô biết đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, chỉ là không buồn ngủ mà thôi.

Nửa đêm, đột nhiên điện thoại sáng lên Bạch Miệng Nghiên giật mình nhìn sang, trên màn hình hiển thị số của Thái Từ khôn.

"...Alo?"

"Không ngủ được à?" Giọng nói dịu dàng của anh vang lên từ bên kia.

Cô trầm mặc một lúc lâu, gương mặt xinh đẹp trong bóng tối đỏ lên, nhỏ giọng đáp "ừm".

"Hiệu quả công việc của tôi không được tốt lắm" lúc này anh mới bình tĩnh nói, "Cho nên tôi rời phòng nghiên cứu thì gọi điện thoại cho em"

Có một điều quan trọng anh không nói với cô rằng, người tuyên bố không bao giờ phạm sai lầm trong quá trình thí nghiệm là anh, sáng nay đã mắc phải ba lỗi, hơn nữa một trong ba lỗi đó suýt gây ra sự cố nghiêm trọng trong lúc thí nghiệm.

Thái Từ Khôn khẽ thở dài dựa vào hành lang cầm điện thoại, trong lòng cảm khái.

Có lẽ trước khi gặp cô, cuộc sống của anh quá nguyên tắc và có tính tự chủ cao, nên bây giờ lần đầu tiên mất kiểm soát, anh mới vội vàng như vậy.

"Tiểu Nghiên," Dường như nghĩ tới điều gì đó, anh ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng gọi tên cô, "Nếu em ngủ không được, bây giờ tôi kể cho em nghe một chuyện trước khi đi ngủ, được không?"

Cô giật mình ngồi bật dậy, nói được.

"Câu chuyện này kể về Descartes, một nhà toán học nổi tiếng. Người ta đồn rằng khi ông lang thang trên đường phố Stockholm, Thụy Điển, tình cờ gặp Christine, 18 tuổi, công chúa nhỏ của quốc vương Thụy Điển lúc bấy giờ" lúc anh kể chuyện, giọng trầm ấm hơn bình thường.

Anh kể về một câu chuyện xưa, so với ngày thường giọng nói càng dễ nghe, trầm tĩnh, mang theo sự quyến rũ thầm lặng, khiến cô càng nghe càng say mê.

"Trong khi thảo luận về kiến ​​​​thức toán học, họ đã ăn ý và giúp đỡ nhau rất nhiều. Descartes cũng thấy rằng công chúa rất thông minh, giấc mơ trở thành giáo viên dạy toán của công chúa như một lẽ đương nhiên. Khi hai người tiếp xúc với nhau hằng ngày, họ hiểu lẫn nhau rồi yêu nhau từ lúc nào không hay. Đáng tiếc niềm vui rồi cũng đến lúc tàn, nhà vua vô cùng tức giận với tình cảm của họ và ra lệnh xử tử Descartes"

Anh dừng lại một chút, đúng như dự đoán, anh nghe thấy cô hít một hơi.

"Nhưng sau đó, dưới sự cầu xin của Christine, nhà vua không xử tử Descartes mà đày ông về Pháp, công chúa cũng bị giam lỏng trong lâu đài. Sau khi trở về Pháp, Descartes ngày nào cũng viết thư cho công chúa, nhưng vì bị nhà vua phát hiện, công chúa chưa bao giờ nhận được một bức thư nào từ Descartes"

"Descartes đã chết sau khi gửi bức thư thứ mười ba cho công chúa Christine, nhưng nội dung của bức thư rất ngắn, chỉ có một công thức"

"Nhà vua xem nhưng không hiểu nội dung của bức thư, sau đó nhân từ đem bức thư này giao cho Christine luôn rầu rĩ không vui, đến khi công chúa đọc được nội dung bên trong, nàng mừng rỡ như điên, giải được công thức, hiểu được tấm lòng của người yêu"

Bạch Mộng Nghiên nhẹ nhàng hỏi: "Sau đó thì sao? Công thức đó có ý nghĩa gì?"

"Sau đó..." Anh cố ý kéo dài một hơi, rồi nói tiếp, "Chờ em tới Anh rồi, tôi sẽ nói cho em nghe"

Cô sửng sốt vài giây, bĩu môi khó chịu nhỏ giọng nói, "Đừng có như vậy chứ..."

Bên kia Thái Từ Khôn cười khẽ, "Bây giờ không ngủ, ngày mai không có tinh thần"

"Lên máy bay ngủ tiếp. ..." Cô không cam lòng, "Anh không nói, tối nay tôi ngủ không ngon..."

Anh chỉ cười không nói gì.

Bạch Mộng Nghiên cố gắng suy đoán công thức trong câu chuyện kia có ý nghĩa gì, nhưng vẫn nhịn không lên mạng tra, ngoan ngoãn đắp chăn nói: "Vậy tôi ngủ đây"

Anh suy nghĩ một lúc, "Tiểu Nghiên"

"...Hả?" Cô có chút buồn ngủ, mơ màng đáp lại.

"Em có còn nhớ bài hát ru mà Penny hát cho Sheldon nghe trong The Big Bang Theory không?"

The Big Bang Theory là một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Mỹ kể về cuộc sống hàng ngày vui nhộn của một số nhà khoa học. Bạch Mộng Nghiên đã từng giới thiệu cho Thái Từ Khôn, nhưng lúc đó cô cảm thấy rằng anh bận rộn, không có thời gian để theo dõi các bộ phim truyền hình.

"Hả? Anh... đã xem rồi à?" Cô hơi kinh ngạc, nhưng cũng có chút cảm động.

Hơn nữa, cô luôn thích bài hát ru mà anh nhắc đến, còn đặc biệt cài nó làm nhạc chuông điện thoại di động.

"Ừm"

Trước khi cúp máy, anh lại nói, "Đợi em đến, tôi sẽ hát cho em nghe bài 《Soft kitty》 để ru em ngủ...nếu em muốn"

**
Sáng hôm sau, Bạch Mộng Nghiên dậy sớm đến sân bay, sau hơn mười giờ bay, cô đáp xuống sân bay London vào khoảng 10 giờ trưa theo giờ địa phương.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, đến khi cô kéo vali ra khỏi cổng chờ, vì sáng nay vội vàng nên cô quên đeo kính áp tròng, hậu quả không nhìn rõ ai là ai.

Không biết anh đã đến chưa?

Cô lo lắng mở điện thoại gọi cho Thái Từ Khôn.

Ai ngờ, điện thoại chưa kịp kết nối, tay cầm của vali trong tay cô đã bị người khác nhẹ nhàng cầm lấy.

Quay người lại, liền thấy gương mặt đẹp trai của Thái Từ Khôn đang mỉm cười nhìn cô.

"Tiểu Nghiên"

Nhịp tim Bạch Mộng Nghiên đột nhiên đập nhanh, giống như bị ai đó nhấn công tắc khởi động vậy.

Cảm giác này kỳ lạ này trước đây chưa hề cảm nhận được, một sự kỳ diệu lan trong cơ thể cô.

Đã ba tháng kể từ khi anh trở lại Anh trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, những tưởng còn lâu mới có thể gặp nhau, vậy mà giờ đây ở sân bay nơi nước Anh xa lạ, cô chạy đến tìm anh.

Cái này... Cái này hoàn toàn khác với gọi điện thoại, người đứng trước mặt cô là người thật.

Trước đây khi đứng cạnh nhau, cảm giác như chỉ là bạn tốt, hàng xóm láng giềng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy ngại ngùng khó hiểu.

"Mệt không?"

Thái Từ Khôn nhìn gò má ửng hồng của cô, một lúc sau, trong lòng nhịn không được xúc động, đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.

"Ừm... không sao."

Đột nhiên bị xoa đầu, trái tim Bạch Mộng Nghiên suýt chút nữa vọt ra khỏi cổ họng, lúc này theo bản năng lui về phía sau một bước, thậm chí không dám ngẩng đầu.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Thái Từ Khôn cố gắng kiềm chế muốn lập tức ôm lấy cô, lúc này mới rút tay về, duy trì bộ dạng bình tĩnh thản nhiên: "Chúng ta đi thôi?"

"Được..."

Có lẽ là nhìn thấy sự căng thẳng, sợ hãi của cô, anh kéo vali, đi trước cô một chút.

Bạch Mộng Nghiên chậm rãi theo sau anh, lòng bàn tay nắm chặt, một lúc sau, cô mới dám lén lút nhìn bóng lưng của anh trong chiếc áo gió màu bạc.

Cô chợt nghĩ ở nơi xa lạ này, chỉ có mình anh là chỗ dựa cho cô.

Anh rõ ràng là người bây giờ cô tin tưởng nhất, giờ phút này sao có thể sợ hãi mà thu mình lại?

Bạch Mộng Nghiên, phải dũng cảm lên.

Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm tiến lên một bước, song song bên cạnh Thái Từ Khôn.

"Ừ thì..." Nghĩ tới đây, nàng rốt cục tăng nhanh tốc độ.

"Làm sao vậy?" Nghe được giọng nói của cô, Thái Từ Khôn lập tức quay đầu nhìn.

"Hừ..." Bạch Mộng Nghiên cắn môi, gần như dùng hết sức lực mới có thể nghẹn ngào nói ra những lời này, "Cám ơn anh đã tới đón tôi...Từ Khôn"

Nói xong hai chữ cuối cùng, sắc mặt cô gần như đỏ đến mức rỉ ra máu.

Kể từ khi quen biết, cô chưa bao giờ gọi anh một cách thân mật như vậy.

Liệu có khiến anh khó xử không? ...Cô cúi đầu lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của anh.

Thái Từ Khôn đứng bất động nhìn cô.

Một lúc lâu sau, với giọng điệu dịu dàng gần như thành kính, anh gọi cô, "Tiểu Nghiên"

Bạch Mộng Nghiên nghe thấy vẫn còn trong tình trạng bang hoàng, không biết phải làm gì.

Anh lắc đầu, bất lực thở dài, đặt vali xuống, bình tĩnh đi lại trước mặt cô dưới ánh nắng ấm áp của một ngày nắng tháng ba hiếm hoi ở Anh.

"Có nhiều người ở sân bay, rất dễ bị lạc,"

Lúc này, anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang buông lỏng bên người của cô, sau đó hơi cúi xuống, sờ sờ tóc mái của cô,"Nắm chặt tay vào, đừng buông ra."



Editor có lời muốn nói:
Thái giáo sư sắp thu lưới rồi kekeke.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro