
Hồi 1 - Chương 12: Lặng lẽ thay đổi (2)
Ngay khi Thái Từ Khôn nói ra, tiếng pháo nổ vang lên bên tai Bạch Mộng Nghiên.
Giữa tiếng nổ lớn, cô dùng một tay che tai lại, chỉ có thể quay vào nhà, đóng cửa ban công rồi tiếp tục trò chuyện với anh.
"Thái Từ Khôn, anh vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ..." Cô đi đến cạnh giường trong phòng ngủ, khoanh chân ngồi xuống, "Vừa rồi tiếng pháo nổ lớn quá..."
Thái Từ Khôn cong cong khóe miệng "Lời hay không nói lần thứ hai"
"Hả?" Bạch Mộng Nghiên nghe vậy thì thẳng lưng, cong môi nhìn anh, "Không được, anh nhất định phải nói cho tôi biết, nếu không tôi sẽ suy nghĩ mãi..."
Trong tiềm thức của cô luôn có một cảm giác rằng vừa rồi hình như cô đã bỏ sót một câu rất quan trọng.
Thái Từ Khôn không nói gì, chỉ thấp giọng cười.
"Này... đừng cười nữa... rốt cuộc anh nói gì với mẹ tôi vậy?" Cô nhướng mày, "Mẹ tôi còn gọi anh là A Khôn rất thân thiết, lúc anh điện qua, tôi còn tưởng sẽ bị mẹ mắng"
"Không đâu," anh khẽ mỉm cười, "Em là đứa con gái duy nhất của họ, cho dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẽ không bao giờ trách em."
"Còn nữa......"
Trong nhà ấm áp, mùa đông có thể khiến người ta lười biếng, vì vậy cô chỉ nằm ngửa trên giường, giơ điện thoại lên, cười nói "Nếu có trách tôi, tôi sẽ không biết xấu hổ quấy rầy họ, dù sao từ nhỏ đến lớn tôi đều như vậy"
Cô vui vẻ nói, nhưng không nhận ra rằng mình đang bị anh đánh lạc hướng, quên mất tìm hiểu xem anh đã nói gì với mẹ Bạch.
Bạch Mộng Nghiên nhìn biểu cảm đáng yêu, đắc thắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ màn hình, suy nghĩ một lúc rồi nói "Sau này nếu em bị trách cứ, thì trốn sau lưng tôi"
"Hả?", Cô nghiêng đầu, nhất thời không hiểu "Ý của anh là..."
Anh nhìn vẻ mặt không hiểu đâm ra đờ đẫn của cô, từ đáy lòng thở dài một hơi, hạ giọng nhẹ nhàng hơn một chút, "Đồ ngốc này"
Bạch Mộng Nghiên ngẩn ra, hai má hơi ửng hồng, "...Tôi biết anh thông minh"
"Được," Anh cũng nói theo, "Tôi thông minh như vậy, nếu em từ nay về sau cứ giở trò làm nũng cầu xin tôi giúp đỡ, thì tôi sẽ nghĩ biện pháp không để em bị mắng"
"Tôi bảo vệ em, em sẽ không cần trải qua cảm giác sợ hãi" Cuối cùng anh chậm rãi bổ sung một câu như vậy.
Từ khi quen biết nhau, anh chưa từng nói những lời như vậy, cô nghe xong, cảm giác như có ai dùng búa nhỏ gõ nhẹ vào tim mình.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác thực sự của mình dành cho Thái Từ Khôn.
Cảm giác này đối với cô rất xa lạ, không biết phải giải thích thế nào, cô xem anh như là một người bạn quan trọng, lại có thể sinh ra loại cảm giác này.
Mà trước đây cùng Ngôn Kiều yêu đương, cô chưa bao giờ trải qua.
Thái Từ Khôn ở đầu dây bên kia dựa vào ghế, nhìn trên màn hình điện thoại thấy gò má ửng đỏ của cô, trên mi mắt mang theo ý cười.
Không lâu nữa... sắp thu lưới được rồi.
"Ừ thì..." Bạch Mộng Nghiên còn chưa kịp định thần lại, mãi đến khi tiếng mẹ Bạch gọi cô ra ăn trái cây từ ngoài cửa truyền đến, cô mới từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa mái tóc rối bù của mình "Mẹ tôi gọi ra phòng khách."
"Ừ, đi đi." Anh nói.
"Được, tạm biệt..." Cô cảm thấy tim mình sắp chịu không nổi khi nhìn khuôn mặt anh.
"Tiểu Nghiên"
Trước khi cô muốn tắt Facetime, anh ngăn cô lại.
"...Hả?"
"Từ tuần này trở đi, có lẽ tôi hơi bận," anh nói, "Ngoài việc lên lớp, tôi còn phải đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu khoa học, hoàn thành báo cáo luận văn, nên tôi không như bây giờ liên lạc với em thường xuyên"
"Ừ..." Cô theo bản năng mở miệng, trong lòng có chút mất mát, "Vậy tôi không thể mỗi ngày gọi điện thoại..."
Thái Từ Khôn cười nhẹ một tiếng, "Tôi sẽ cố gắng tìm thời gian để gọi cho em"
Nghe anh nói vậy, Bạch Mộng Nghiên nhận ra phản ứng trước đó của cô có chút kỳ lạ, vội vàng xua tay áy náy "À... không, không, quan trọng nhất là công việc rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá quan tâm đến tôi"
Ánh mắt anh chăm chú nhìn sự vụng về của cô, trầm ngâm một hồi, sau đó anh nhịn cười, thấp giọng nói: "Ừm, Tiểu Nghiên, năm mới vui vẻ"
"...Năm mới vui vẻ"
Cô nhẹ nhàng bấm nút kết thúc, một lúc sau mới đặt điện thoại xuống, đưa tay lên ôm má.
Làm sao đây... Ngại quá...
Vừa rồi cô nói như vậy, anh chắc đã phát hiện ra cô cảm thấy không quen khi không thể gọi cho anh nữa.
Rõ ràng anh bận như vậy, cô phải đợi anh làm xong, hơn nữa cô không phải bạn gái của anh, hà cớ gì ngày nào cũng bắt anh ấy liên lạc với mình?
Nếu như lúc đầu là dạy cô cách chăm sóc Đậu Nãi, hay có thể nói là để làm bạn cùng cô mới vừa thất tình, nhưng bây giờ đã hơn hai tháng, cô đã có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Vậy tại sao anh vì lý do gì mà lại mỗi ngày ép bản thân phải gọi điện cùng "bạn kiêm hàng xóm" ở Trung Quốc xa xôi này?
...
Thứ cảm xúc rối bời lại lo lắng này kéo dài cho đến năm sau.
Chẳng mấy chốc đã bước sang tháng ba, khi thời tiết ở Thượng Hải bắt đầu ấm dần lên, Thái Từ Khôn đã không gọi điện hay trò chuyện video với cô trong gần hai tuần.
Đôi khi cô gửi cho anh vài tin nhắn WeChat hoặc cho anh xem những liên kết thú vị, phải mất vài giờ sau anh mới trả lời cô, mà thời gian trả lời luôn là hai hoặc ba giờ sáng ở bên Anh.
Điều duy nhất không thay đổi là giọng hát ru trên WeChat của anh.
Trong những ngày ít tiếp xúc với anh, tâm trạng của cô cũng trở nên có chút phiền muộn khó tả, không ngờ bị Chu Nhược nhìn ra, hỏi cô có chuyện gì không, nhưng cô cũng không biết lý do gì, chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Cô chỉ biết trong lòng có một số cảm xúc phức tạp, là bởi vì đau lòng anh bận rộn, lo lắng anh nghỉ ngơi có tốt không, có bị bệnh hay không, cũng có một chút sợ anh có phải không muốn cùng cô trò chuyện nữa, cảm thấy cô thật nhàm chán.
Còn nhiều hơn nữa, chính cô cũng không biết tại sao.
Vào tối chủ nhật, cô chơi với Đậu Nãi khoảng một tiếng, sau khi chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trần Hàm Tâm
Giọng nói của Trần Hàm Tâm rõ ràng vô cùng tức giận, đanh đá và không kiên nhẫn, "Peter Pan, hiện tại tới tìm tớ, tớ đang ở nhà" Bạch Mộng Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ hiển thị mười giờ rưỡi, thận trọng hỏi "...Tâm Tâm, cậu sao vậy?"
Trần Hàm Tâm hít một hơi thật sâu, "Tớ muốn ly hôn với Kha Ấn Thích"
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên âm thanh chói tai, tựa như tiếng thủy tinh vỡ.
Bạch Mộng Nghiên run lên, vươn tay về phía lối vào lấy chìa khóa, chuẩn bị xỏ giày vào, "...Tâm Tâm, cậu không sao chứ?" Trần Hàm Tâm im lặng vài giây
"Không sao, Kha Ấn Thích vừa mới làm vỡ một cái ly"
Bạch Mộng Nghiên thực sự sợ rằng nếu hai vợ chồng họ tiếp tục ở chung một phòng sẽ xảy ra án mạng, vì vậy cô lao ra khỏi cửa, "Chờ một chút, tớ sẽ đến ngay, cậu bình tĩnh, hai người nhất định phải bình tĩnh"
Cũng may, căn nhà cô thuê cách nhà Trần Hàm Tâm không xa, hơn mười phút sau, xe dừng ở cổng khu nhà bọn họ.
Bạch Mộng Nghiên từ từ đi lên lầu, nhanh chóng bấm chuông cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Trần Hàm Tâm đứng bên trong với đôi mắt đỏ hoe, cách đó không xa là một đống thuỷ tinh vỡ trên sàn phòng khách.
Cô vừa nhìn thấy đã vô cùng sợ hãi, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trần Hàm Tâm, nhỏ giọng nói "Kha Ấn Thích đâu?"
"Anh ấy đi ra ngoài rồi" Trần Hàm Tâm đóng cửa lại, suy sụp mà thở dài, "Cậu nói chuyện không cần nhỏ giọng vậy đâu, vào nhà đi"
Hai người đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, Trần Hàm Tâm rót cho cô một tách trà đặt lên bàn, "Tớ không gọi cho Trịnh Vận Chi, IQ của cậu ta để đối phó với Mục Hi cũng quá sức rồi"
"Đương nhiên là IQ của cậu chắc chắn sẽ không giúp được gì"
Bạch Mộng Nghiên vết đen đầy mặt, "Cậu kéo tớ đến đây lúc mười một giờ tối chỉ để phàn nàn về IQ của tớ à..."
Trần Hàm Tâm lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo, "Peter Pan, thành thật mà nói, tớ nghĩ lần này Kha Ấn Thích và tớ thực sự sẽ kết thích"
"Không thể." Cô ấy trả lời dứt khoát, "Tớ nghĩ dù trời có sập hai người cũng không thể nào kết thúc"
Cô và Trần Hàm Tâm là bạn thân nhiều năm, cô biết rất rõ vợ chồng họ yêu nhau từ thuở còn trẻ, là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu sắc đến nhường nào, hơn nữa, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thể đối xử tốt với Trần Hàm Tâm như Kha Ấn Thích.
Thậm chí không ngoa khi nói rằng muốn moi tim móc phổi ra cho cậu ta.
"Gần đây anh ấy rất bận, lại đi công tác, ít nói chuyện với tớ" Trần Hàm Tâm ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu gối, "Hôm nay anh ấy vừa đi công tác Châu Âu về, thấy tớ không có ở nhà, anh ấy lập tức mất bình tĩnh, trực tiếp chạy đến công ty tìm tớ"
"Anh ấy không tự liên lạc với tớ, cũng không nói cho tớ biết khi nào thì về nước, tớ phải tăng ca, không thể ở nhà chờ anh ấy về, vậy mà lại mất bình tĩnh đến tìm tớ, ai có thể chịu được?"
"Nhưng mong muốn chiếm hữu với kiểm soát cậu của Kha Ấn Thích không phải là chuyện xảy ra ngày một ngày hai..." Bạch Mộng Nghiên nói nhỏ.
"Cho nên yêu nhau dễ ở bên nhau mới khó" Trần Hàm Tâm thả lỏng người dựa vào vai cô, "Hai người ở bên nhau đã lâu, bình thường có thể bao dung nhẫn nhịn, nhưng sẽ xuất hiện mâu thuẫn, một ngày nào đó mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn"
"Nhưng đó không phải là chuyện bình thường giữa vợ chồng cậu sao?" Qua một lúc lâu, Bạch Mộng Nghiên nghĩ điều gì đó, "Tớ thấy hai người đã cãi nhau biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì cậu sẽ luôn hòa giải mà"
"Không biết"
Trần Hàm Tâm rầu rĩ, không còn dáng vẻ đanh đá, yểu điệu thường ngày, "Anh ấy vừa nghe tớ nói muốn ly hôn, không kiềm chế quăng vỡ cái ly sau đó thì đi ra ngoài"
"Không sao..."
Bạch Mộng Nghiên vỗ vỗ tay Trần Hàm Tâm, "Anh ấy sao có thể để cậu ở nhà một mình? đợi anh ấy về, hai người từ từ nói chuyện, có mâu thuẫn gì cứ đem ra giải quyết một lần"
"Hai người yêu nhau nhiều năm, có chuyện gì cũng đừng hành động theo cảm tính, thực tế cãi nhau cũng là một cách hiểu nhau, thì tình cảm sẽ càng gắn bó"
Trần Hàm Tâm im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng thẳng dậy, dùng hai tay nắm lấy vai cô.
Cô sửng sốt, "...có chuyện gì vậy?"
"Peter Pan, bây giờ tớ cảm thấy có điều gì đó không ổn với cậu" Trần Hàm Tâm nhìn chằm chằm vào mắt cô, " Từ lần trước lễ Giáng Sinh tớ đã phát hiện"
"Tớ làm sao?" Cô có chút bất đắc dĩ, "Tâm Tâm ... cậu đừng lúc nào cũng ngạc nhiên đến mức kinh động như vậy ..."
"Nói thế nào đây" Trần Hàm Tâm thu tay lại, "Nếu lúc trước tớ cãi nhau với Kha Ấn Thích, tìm cậu tâm sự, cậu chỉ an ủi tớ vài lời, hoặc yên lặng ở bên cạnh tớ, nhưng bây giờ, cậu thản nhiên nói cho tớ biết cách giải quyết loại chuyện này, hơn nữa những gì cậu nói đều đúng"
"Chuyện này ..." Cô không biết nên trả lời như thế nào, "Ừm ... Ít nhất tớ cũng trải qua một lần yêu đương, chuyện tình cảm hiểu một chút"
"Không phải"
Trần Hàm Tâm kiên quyết phủ nhận, bắt đầu không ngừng nói, "Cậu với Ngôn Kiều yêu nhau ba năm, nhưng tớ nghĩ anh ta là người duy nhất nhiệt tình, nói thẳng ra, cậu thì có chút thờ ơ"
"Giống như cậu tuy rằng thích anh ta nhưng cứ yên lặng mà thích, không nhiệt tình, lại khiến anh ta cảm thấy cậu không thật sự thích anh ta"
"Cậu vừa nói những lời kia, tớ cảm thấy quan niệm về tình yêu của cậu đã thay đổi, cảm giác như đã giác ngộ... hay là cậu thực sự gặp được người có thể khiến trái tim cậu loạn nhịp"
Khi Trần Hàm Tâm nói điều này, trái tim của Bạch Mộng Nghiên đột nhiên bắt đầu đập "thình thịch".
Bởi vì cô phát hiện ra khi Trần Hàm Tâm nói bốn từ "Trái tim loạn nhịp", phản ứng đầu tiên trong đầu cô là nghĩ đến Thái Từ Khôn.
"Peter Pan, nói thật cho tớ biết, cậu không được giấu tớ" Trần Hàm Tâm quan sát biểu cảm phức tạp trên mặt cô, "Bây giờ cậu đã gặp được người mà mình thực sự yêu chưa?"
"Tớ..."
Gương mặt Bạch Mộng Nghiên dần dần đỏ lên, những vướng mắc cùng suy nghĩ trong lòng đều nghẹn ở cổ họng, gương mặt của Thái Từ Khôn như ở trước mắt, "Tớ..."
Cạch.
Lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông đẹp trai mặc vest đen cởi giày vội vàng bước vào.
Người vào là chồng của Trần Hàm Tâm, Kha Ấn Thích.
Bạch Mộng Nghiên nhìn thấy vẻ mặt thay đổi đột ngột của Trần Hàm Tâm, hơn nữa còn thấy vẻ mặt của Kha Ấn Thích dịu đi ngay khi nhìn thấy Trần Hàm Tâm, lập tức thức thời đứng dậy.
"Tâm Tâm, Ấn Thích, tớ đi trước đây" Cô đi được một đoạn đến cửa, quay đầu nhìn hai người đang im lặng nhìn nhau, rồi nhanh chóng lặng lẽ rời đi.
Còn lại, cứ để những người yêu nhau thẳng thắn giải quyết.
**
Sau khi rời khỏi tiểu khu, cô bắt taxi, trong lúc chờ xe, cô lấy điện thoại ra xem giờ, lại phát hiện trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ.
Nhìn kỹ, tất cả đều đến từ Thái Từ Khôn
Không liên lạc suốt hai tuần, giờ nhìn thấy cuộc gọi của anh, cô vừa vui mừng vừa hồi hộp, nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Trần Hàm Tâm, ngón tay cô dừng lại trên màn hình một lúc lâu mới run rẩy gọi lại.
Điện thoại vang lên một giây lập tức bắt máy, giọng nói Thái Từ Khôn hoàn toàn khác với thường ngày, có chút gấp gáp, "Tiểu Nghiên, bây giờ em đang ở đâu?"
"... Tôi vừa tới nhà bạn thân" Cô cầm điện thoại, nhẹ giọng nói "Cậu ấy cãi nhau với chồng, kêu tôi đến tâm sự..."
Giọng anh có chút nặng nề, "Muộn như vậy rồi?"
"Ừm..." Cô ngoan ngoãn giải thích với anh, "Lúc trước cũng thường xảy ra, bây giờ tôi đang về nhà, cách nhà cậu ấy rất gần, một lát sẽ đến"
Lúc này giọng điệu của Thái Từ Khôn mới có chút bình tĩnh như thường, "Buổi tối đi một mình cẩn thận"
"Được, " Cô đồng ý, sợ anh cúp máy, vội hỏi "Còn anh thì sao? vừa mới dạy học xong à?"
"Không có" Thái Từ Khôn im lặng một lúc, "Vừa rồi em không nghe điện thoại, tôi đứng ở hành lang chờ em gọi lại"
Nghe những lời đơn giản lại nhẹ nhàng của anh, Bạch Mộng Nghiên cảm giác mềm mại từ tim lan đến tứ chi.
Giọng nói quen thuộc mà cô đã không nghe được hai tuần nay lại vang lên bên tai cô, xua đi những cảm giác rối ren và lạc lõng của cô trong khoảng thời gian này, như ánh sáng phủ lên sự u ám những ngày qua.
Cho đến lúc này, cô mới nhận ra một cách muộn màng rằng cô nhớ anh rất nhiều.
Nhớ giọng nói của anh, nhớ lời nói của anh, nhớ tất cả sự dịu dàng mà anh mang đến cho cô.
Làm sao bây giờ.
Cô ấy có phải đang thực sự gặp được người lay động trái tim mình như Trần Hàm Tâm đã nói không?
"Khi em không nghe điện thoại của tôi, tôi đã mắc phải lỗi sai trong quá trình thí nghiệm"
Cuối cùng, anh trầm giọng nói thêm, "Các sinh viên đều cười nhạo, nói rằng tôi trông có vẻ lo lắng lại bồn chồn, giống như một đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi vậy"
"Tiểu Nghiên"
Trái tim cô đập càng lúc càng dữ dội, nghe thấy anh rõ ràng nói từng câu từng chữ, "Tôi phát hiện, vì không thể nhìn thấy em nên càng ngày càng lo lắng, điều này đã ảnh hưởng phần nào đến cuộc sống bình thường của tôi rồi"
Lời người edit:
Anh thả thính cỡ đó rồi mà chị không nhận ra thì toi chịu, toi rung động dùm họ luôn ;;-;;.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro