Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tóm tắt: "Mọi người vây xem thời thơ ấu của Dazai Osamu." (?)

Thời trước, dị năng lực có mối nhân duyên với Dazai Osamu đến Yokohama, tạo ra một vụ mất tích quy mô lớn ở Yokohama. Vì điều tra nguyên nhân của sự kiện lần này, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang cùng Port Mafia bị dị năng lực ảnh hưởng, đi đến một nơi bí ẩn...

Vấn đề này vẫn chưa xong, tác giả viết thật gian nan, một số quan điểm trong bài không đại diện cho Dazai trong bài/quan niệm tác giả (bởi vì có biến chuyển), bối cảnh liên quan vui lòng chuyển đến tập sách kết hợp các tác phẩm "Quý ngài nhỏ và cuốn sách của ngài ta".

Phông chữ in đậm lấy từ cuốn 《 Otogi-zoushi 》 do thầy Miyoshi viết và chương trước.



Tóm tắt chương trước:

"Hóa ra trước kia anh Dazai, đã nói như vậy..."

Nakajima Atsushi lẩm bẩm nói, lại bắt đầu thắc mắc:

"Vậy thì, tại sao lại chưa từng nghe anh Dazai hiện tại, đề cập đến những chuyện này?"



Đây xác thật là một vấn đề thú vị.

Trong quan niệm chung, Dazai Osamu cùng "Đại sự quốc gia", đại khái là điều không liên quan nhất.

Bộ dáng anh ta bày ra trước mắt bọn họ, đó là một kẻ tàn nhẫn, là lãng tử chơi đùa người thế gian, đùa giỡn nhân sinh, không quan tâm tới tục vật¹, ngẫu nhiên nói ra mấy câu hiểu biết về nhân sinh, cũng có vẻ như là pha trò.

¹ Tục vật kiểu như những thứ tầm thường ấy.

Có lẽ anh ta vẫn luôn đang không ngừng phủ định, giải cấu, xem những thứ mà mọi người cảm thấy có giá trị thành không đáng một đồng, ngay cả ý nghĩa sinh mệnh cũng phủ nhận, trực tiếp vén màn bịt mắt thế tục, lẻ loi một mình đối mặt với cánh đồng hoàng vu của vận mệnh, mà nơi đó —— không có khả năng có nơi an nghỉ cho linh hồn.

Còn quốc gia, tầng lớp, công lý? —— kể cả là kẻ tồn tại cũng là một loại hư vô, sẽ quan tâm đến những thứ tưởng tượng ra được, thậm chí là không có thực thể sao?

Cho tới nay, mọi người đối với Dazai Osamu, đều nghĩ như vậy.

Cho nên nhìn đến Shuuji tuổi nhỏ đàm luận chính trị, châm biếm chỉ trích, mới có thể kinh ngạc, không thể tiếp nhận nổi đến như vậy.

—— Hoặc là nói, không muốn tiếp nhận.

Là thứ gì mới có thể làm cho một người vẫn có thể biểu đạt suy nghĩ nhớ nhung đau đớn của mình hướng đến những người một cách im lặng đến như vậy?

Bọn họ không biết. Nhưng, đại khái kia không phải là chuyện gì tốt đi.

Bọn họ càng không muốn tiếp nhận, tiếp nhận vận mệnh yên lặng thê lương kia của Dazai Osamu, thoáng xốc lên một góc cho bọn họ.



Nhưng hình ảnh trước màn hình này, lại không quan tâm đến người xem nhớ nhung suy nghĩ cái gì, chỉ máy móc, im lặng, tiếp tục chiếu câu chuyện về Yoshida cùng rùa biển——

Yoshida làm bộ làm tịch nhíu mày, dáng vẻ kệch cỡm thần thái kia làm rùa biển cười quái dị. "Ây da, nói như thế nào ngài cũng là thiếu gia của nhân gian, là khách của Long Cung. Khó trách chỉ cần nhìn thấy một chút sự thật thảm đạm của nhân sinh liền nhíu mày, né xa ba thước. Các người sẽ cảm thấy khi thấy được điều này, ngay cả cùng cấp bậc số mệnh kia của chính mình đã bị cho là giống văng đầy phân và nước tiểu². Cho nên mới nói, cái gọi là 'lòng tốt', cái gọi là 'nhân đạo', 'bình đẳng', của các người thật chất là để mua vui, vì hưởng thụ của chính mình mà thôi. Các người ấy, nguyện ý quyên góp một chút tiền trợ cấp cho những tổ chức từ thiện không biết tiêu tiền vào đâu, lại không muốn nâng cái nhìn tôn quý của các người lên, nhìn xem những sinh viên bình dân xung quanh đang bị khoản vay sinh viên tra tấn đến nỗi muốn bán | thân trả nợ, sửa lại hệ thống giáo dục giúp học tập của các người. Bởi vì đối phương là người tử tế gặp nạn, cho nên mới ra tay giúp đỡ, bởi vì đối phương là đứa trẻ, cho nên mới sẵn sàng cấp năm xu. Mà đối phương là người đánh cá thô lỗ cùng người ăn mày bệnh tật, lập tức né xa ba thước, nhanh trốn rất xa, không muốn dính líu tới. Các người thật sự không muốn để gió tanh của cuộc sống hiện thực thổi vào mặt của chính mình. Rất không muốn vấy bẩn đôi tay ngọc ngà trắng tinh không tì vết của chính mình. Đúng không?"

² 泼上了屎尿 」. Ý nói cực khổ bần hèn.

Rùa biển kia thao thao bất tuyệt làm cho người kiếp sợ, Yoshida nghe thấy chỉ có thể chống đỡ đòn, không hề có sức phản kháng. Gã như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, thậm chí hoảng sợ mà cúi đầu xuống chờ đợi rùa biển tiếp tục răn dạy —— nhưng cư nhiên là không có. Giữa thấp thỏm bất an, bọn họ tới trước cửa chính của Long Cung.

Gã xuống khỏi lưng rùa biển, nhìn vào bên trong Long Cung. Đó là nơi rộng rãi trống trơn, bốn phía không có vách tường cũng không có cây cột, chỉ là một mảng tối tăm mênh mang, ở bên người lắc lư lay động.

Trong lúc hoảng hốt, rùa biển dùng vây vỗ nhẹ lên lưng Yoshida: "Ngài sao vậy? Sao đứng đây mà không vào? Đây chính là Long Cung, là nơi thần bí tôn quý nhất. Chỉ có người của Long Cung mới biết được nó ra sao; kẻ ở bên ngoài nhìn vào bên trong, tất nhiên là cái gì cũng không nhìn thấy."

Yoshida nghe xong lời đó, liền nhấc chân, dưới sự chỉ dẫn của rùa biển, tiến về phía trước vài bước.
Cũng gần như nháy mắt gã hoàn toàn đi vào Long Cung, cảnh tượng của cánh cửa mà mọi người trước đó đã thấy thoáng chốc mở ra, trước mắt mọi người đều hỗn độn một mảnh, các loại sắc thái, các màu hình ảnh lộn xộn, vô số âm thanh bỗng nhiên đánh úp về phía bọn họ.

Những hình ảnh, sắc thái bị phá thành mảnh nhỏ, có những mảnh quen thuộc với bọn họ, mà cũng có mảnh không quen thuộc.

Có một số người tay chân tàn tật, khuôn mặt dị dạng đang quỳ xuống cầu nguyện trong đống phế tích ở Hiroshima và Nagasaki, màu đen của tuyệt vọng, hoảng sợ;

Có một số cô gái có người thân đều chết trong chiến tranh cùng đói khát, trên cổ treo thẻ bài, mơ màng ngu ngơ lang thang từ Tokyo đến Iga, màu xám của sự ảm đạm, lặng người;

Có một số người ở khu dân nghèo, vùng ngoại thành, miễn cưỡng duy trì mạng sống trên mảnh đất cằn cỗi, táng gia bại sản cũng không mua được một chút lương thực, thương bệnh đầy người, xương cốt lộ ra, gầy không ra hình người, chỉ có thể ngồi cùng kền kền, màu nâu của ủ dột, thê lương;

Có những khoảng lặng ngắn ngủi giữa mẹ và con, cha và con ở nhà xưởng, giao tiếp ở quầy bar mà hoàn thành những bước chuyển đời, con cái sẽ lặp lại con đường cũ mà cha mẹ chúng đã đi, giãy giụa dưới đáy xã hội màu lam u ám, áp lực;

Ngoài ra còn có một số công tử thế gia mặc vest mang giày da, đối mặt với đám phóng viên nhốn nháo rộn ràng trong đại sảnh dưới ánh đèn sáng ngời, nói về những hứa hẹn sẽ không bao giờ được thực hiện trên màn hình, màu vàng ngậy, dối trá;

Hàng ngàn hình ảnh đủ loại như thế, chính là ngàn vạn loại sắc thái.

Chúng nó phân tán, lộn xộn, lại hội tụ, tách rời hợp lại, lấy hình dạng vặn vẹo, khối màu bất quy tắc, những đường nét rất lạ, chính là vặn ra một vài các cuộn Ukiyo-e trừu tượng phù hợp.

Những bức họa cuộn tròn đan xen, bay bổng trong không trung, khiến không gian nhuộm đẫm hỗn độn đến càng thêm khó diễn tả.

Yoshida mồ hôi nhễ nhại, chỉ dám nơm nớp lo sợ mà theo sau rùa biển. Không lâu sau, gã liền phát hiện, những bức hoạ cuộn tròn đó bắt đầu từng cuộn sắp hàng chỉnh tề ở xung quanh bọn họ, dưới chân bọn họ, dần dần, cư nhiên hợp thành hình dạng cung điện:

Mái ngói của gian cung điện chính đọng lại màu máu cùng màu đen.

Mái cung điện rộng lớn quét màu xanh lá.

Những người giống tượng đất đi giữa.

"Đó là Hoàng cung Kyoto... Không, Takama-ga-hara?"

Trong đám người, có người không thể tin mà kêu lên.



Kunikida chịu không nổi mà lắc lắc đầu: "Sao có thể?! Đây rõ ràng là chuyện của Urashima Tarou cơ mà? Sao lại bỗng nhiên xuất hiện một nơi như Takama-ga-hara?!"

"Làm sao mà có thể được, Kunikida." Edogawa Ranpo bỗng nhiên lên tiếng: "Cậu quên rồi sao? Shuuji đã nói gì với Yoshida vào ban ngày của 'ngày này'?"

"Nhưng ngài nên biết, phong tục dân gian và thần thoại." Giọng nói của đứa trẻ vẫn như cũ mềm mềm mại mại, nhẹ nhẹ nhàng nhàng: "Xét về tài liệu, câu chuyện Hyakki Yakou còn sâu rộng hơn nhiều so với những ví dụ vừa rồi. Nếu chúng cũng là phần mở rộng của hiện thực, vậy thì âm dương sư và Miko trên Takama-ga-hara, cùng Hyakki dưới Takama-ga-hara, thì hẳn cũng là hiện thực ngay lúc đó."

'Ushi no koku mairi', là những người con gái biến thành yêu quái vì không giữ được trinh tiết lại bị người vứt bỏ mà chết; Kejoro, nguyên bản chính là kỹ nữ có địa vị thấp kém, hoàn xảnh thê thảm; Zashiki Warashi là đứa trẻ chết yểu, hiểu chuyện đáng thương; Azukiarai, là đứa trẻ bị bỏ rơi được chùa đền nhận nuôi, lúc còn nhỏ làm việc vặt ở đền Yamadare, lại bị người đẩy xuống suối mà chết.

Đối diện với bọn họ, là quý tộc duy nhất trong câu chuyện có thân người, quần áo đơn giản, hoặc là, cơ thể được âm dương sư quay xung quanh, tự xưng là hậu duệ của thần Takama-ga-hara.



"Dựa theo cách cậu ta nói, thần là gì, Hyakki là gì?"

Thám tử lừng danh nói, mở hẳn con ngươi màu ngọc lục bảo.



—— Những người đang ngồi, tuy nói đều là quân nhân, nhưng đối với chuyện lịch sử, cũng không phải là dốt đặc cán mai.

Bọn họ đều hiểu rõ, ngày xưa thế gia quý tộc Nhật Bản liên hôn, huyết mạch hòa quyện, những người này tự xưng là hậu duệ của các vị thần Takama-ga-hara, là thần giữa con người.

Mà cái gọi là, Hyakki đối lập với Miko của Takama-ga-hara, cần cần chinh phục, bị loại bỏ —— bọn chúng là gì, cần đoán sao?

"Đây thật sự là một kịch bản tuyệt diệu!" Fyodor vốn dĩ đang xem diễn cũng chen vào nói nói, mặt đều là thần sắc say mê:

"Nguyên bản kẻ dưới đáy biển vì tới Long Cung, mà phải biến thành cá hồng, nhiều thế hệ hao hết tâm huyết mà bò thang biển; trong khi thế hệ sau của những kẻ ở Long Cung, căn bản không cần thông qua việc biến thành cá hồng, chỉ cần ngồi trên lưng rùa là có thể tới được Long Cung."

"Mà nhóm cá hồng, khi tới Long Cung, biến thành người, lập tức sẽ cùng những kẻ trong Long Cung xô đẩy nhau ngã ở thang biển, hoàn toàn chặt đứt con đường thông đến Long Cung của cá hồng. Nhưng lại không ngờ rằng, Long Cung, cũng là phải dựa vào bọn chúng ——" hắn chỉ vào những dân đói khổ lạnh lẽo bần hèn trong cuộn Ukiyo-e: "Cùng với những kẻ đó ——" lại chỉ vào những người đàn ông phụ nữ lặp lại vận mệnh tương tự: "Xây dựng làm nền!"

Hắn cười, cầm lòng không đậu: "Những kẻ của Long Cung, tựa như các vị thần của Takama-ga-hara, cao cao tại thượng, cá hồng chạm vào một ngón tay bọn họ cũng là một loại mạo phạm; mà đám cá hồng ở ngoài Long Cung, cũng chính là tựa như Hyakki của Takama-ga-hara, vận mệnh bi ai, tưởng sẽ trở thành người mà không được."

"Hàng ngàn năm qua, đều là một luân hồi: Miko mãi mãi là Miko, Hyakki mãi mãi là Hyakki; giống như chính người Long Cung mãi mãi sống trong Long Cung, mà cá hồng mãi mãi là cá hồng. Một trên mặt đất, một dưới đáy biển. Mấy trăm năm, mấy ngàn năm, đều sẽ không thay đổi."

"Ha ha, ha ha ha ha --" 

Hắn bỗng nhiên phá lên cười, thật giống như nhìn thấy việc gì buồn cười đến mức cực điểm thậm chí là trở nên bi thương: "Ha ha ha ha ha ha...! Không ngờ cậu lại là dạng này đấy Dazai!" Hắn thở hổn hển mà cảm thán nói:

"Cậu cư nhiên cũng có, lúc dịu dàng như vậy đấy...!"



"Buồn cười chỗ nào!"

Rốt cuộc cũng có người, lạnh giọng hỏi.

Mà Quỷ nhân cư xử quái dị, chỉ là thỏa mãn cười, không muốn nhiều lời.



Mà trong ảnh, Yoshida bị những cuộn Ukiyo-e nhìn chăm chú, phá lệ chột dạ khiếp đảm, rốt cuộc ý thức được Long Cung quái dị hung hiểm, thế nhưng ngừng ở đấy, cũng không dám nữa đi xuống nữa.

"Ta không thể nữa!" Mặt gã trướng đến đỏ bừng, kiên quyết mà nói: "Ta không vào đâu, Long Cung cũng không phải là chỗ mà ta có thể ở, ta phải về, phải về!"

Gã đứng tại đó, trừng trừng nhìn con rùa biển như con thú bị mắc bẫy, hạ quyết tâm, cho dù nó không đồng ý, cũng phải quay đầu đi ngay lập tức.

Chỉ là rùa biển gọi gã lại:

"Ngài đừng vội chạy đi thế chứ! Ngẩng đầu lên nhìn đi, công chúa tới đón tiếp ngài đấy. A, công chúa hôm nay cũng đẹp lắm."

—— Ở phía cuối Ukiyo-e nhộn nhịp, người con gái nhỏ nhắn thân mặc áo khoác cổ chéo màu xanh lam mỏng với gương mặt xinh xắn lanh lợi tươi cười đang đứng đó. Xuyên qua lớp áo khoác cổ chéo mỏng trên người, có thể vẫn nhìn thấy da thịt trắng tuyết.

Nàng thần bí cười cười với gã, hơi hơi quay đầu, dẫn gã về phía trước.

Bước đi nàng uyển chuyển, vạt áo bay bay. Kỳ quái chính là, rõ là nàng đi chân đất, nhưng sau khi cẩn thận quan sát lập tức sẽ phát hiện, đôi chân nhỏ nhắn trăng xanh kia của nàng thật ra chưa hề bước lên Ukiyo-e phô bày hình ảnh tràn ngập đau khổ xấu xí ở dưới. Vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ giữa lòng bàn chân nàng và mặt đất. Có lẽ cho tới bây giờ, gót chân nàng còn chưa hề dẫm bước qua bất cứ thứ gì đi. Gót chân nàng chắc hẳn giống đứa bé mới sinh, vô cùng mềm mại, vô cùng sạch sẽ. Tưởng tượng đến đây, Yoshida liền cảm thấy, tuy rằng toàn thân công chúa vẫn chưa có bất kỳ biến hóa gì rõ ràng, lại có thể làm người khác tự nhiên mà cảm giác được một loại khí chất hồn nhiên, cao quý, tao nhã.

Đến Long Cung một chuyến như vậy, thật đúng là đảo có giá trị mà -- dần dần, Yoshida liền đối với lần này mạo hiểm sinh ra lòng cảm kích. Gã lòng say thần mê mà đi theo phía sau công chúa.

"Thế nào? Không tệ đúng không."

Rùa biển thấp giọng nói nhỏ nhẹ ở bên tai Urashima Tarou. Nó còn dùng vây rùa thọc thọc xương sườn của Urashima Tarou.

"Này, ngươi làm gì vậy?" Yoshida cảm thấy một trận chật vật, "Nói công chúa muốn đi xa, lại không đuổi kịp nàng, thật sự là rất thất lễ đấy!"

"Tạm thời đừng nóng nảy Yoshida!" Rùa biển bất động thanh sắc mà đáp: "Ngài chưa ăn hải quả³, nên không có cách nào đuổi kịp bước chân của công chúa đâu —— nhìn thấy khoảng trống giữa lòng bàn chân công chúa và mặt đất không? Nguyên nhân chính là vì nàng đã ăn hải quả rồi, có thể đứng trên không trung, cho nên mới có thể di chuyển nhanh như vậy. Nếu ngài muốn đuổi kịp công chúa, trước tiên phải ăn hải quả mới được."

³ 「 Hải quả = quả biển/trái cây biển 」

Vây rùa mập mạp của nó vung lên trong hư không, trong tay lập tức nhiều liên mấy viên châu nhỏ phát sáng lạnh lẽo. Yoshida cầm lên, thật cẩn thận để một nắm viên châu nhỏ vào trong miệng, những viên châu đó đụng tới đầu lưỡi liền hóa mở ra, tản mát ở trong miệng hương vị rượu ngon làm lòng người say thần mê. Đợi cho rượu ngon nhẹ nhàng lướt qua cổ họng, Yoshida liền cảm thấy đột nhiên sinh ra một cỗ vui sướng, phảng phất như một ngọn đèn được thắp sáng ở trong cơ thể.

Gã cảm thấy nét mặt của chính mình mặt toả sáng, đầu óc vốn luôn bị lo lắng quấn quanh cũng minh mẫn hơn rất nhiều, những trạng thái cảm xúc mà lẽ ra con người nên có cư nhiên đều tan biến. Gã lâng lâng, bàng quang, cùng lúc đó, cũng cảm thấy toàn thân đều trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng. Cúi đầu vừa thấy, lòng bàn chân gã cũng rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên mặt đất như nàng công chúa kia.
Những hình ảnh bi thảm trên Ukiyo-e làm gã đau đớn ghê tởm, đã vô pháp lay động đến gã.

"Ngon quá! Đây là thứ gọi là 'hải quả' sao?"

"Ngài cuối cùng cũng hiểu ra rồi!" Rùa biển vui vẻ mà trả lời: "Đây chính là loại quả làm từ anh đào biển 300 năm mới ra trái một lần, chỉ cần ăn một quả, cả đời đều có thể sống hạnh phúc vô lo."

"Ồ, quả này rất đáng giá!" 

"Đừng tám nhảm nữa. Chúng ta cần phải đuổi theo công chúa."



Yoshida hưng phấn cùng rùa biển đi xa.

Nhưng mọi người bên ngoài hình ảnh, đều hoảng sợ mà nhìn bọn họ, thậm chí sợ hãi mà muốn nôn mửa.

—— Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, hải quả mà Yoshida nuốt vào, không phải là hải quả.

Mà là máu thịt con người, từng viên bị đập nát.



Nhưng Yoshida và rùa biển trong hình ảnh, không hề nhận ra, bước nhanh theo công chúa hướng vào chỗ sâu trong cung điện.

Cùng lúc đó, những bức Ukiyo-e xung quanh bọn họ, cũng đang nhanh chóng biến ảo, toàn bộ bầu không khí của cung điện, đều trở nên quỷ dị không chịu được, nhưng Yoshida đối với môi trường trước đó đã biến hóa một chút đều như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, thế nhưng dường như không thấy giống như vậy, vẫn như cũ mà mỉm cười một cách quỷ dị, cõi lòng tràn đầy sự chờ mong về phía công chúa mà hướng đến. 

Gã không nhìn đến những bức tranh cuộn tròn xung quanh gã, nó bắt đầu vặn vẹo biến ảo, thế nhưng biến thành bộ dáng của đám người méo mó.

Những hình dạng của những con người đó vùa2 mới hiển hiện ra, Kyouka nhỏ tuổi nhất liền kêu một tiếng sợ hãi, xoay đầu đi.



Những người đó, đại khái đã không thể gọi "người".

Mà là một đám "sinh vật quái dị" miệng đầy răng vàng ố, đầu bù tóc rối, gương mặt hóp lại, cặn dầu dày như một đốt ngón tay, ve chó bắn loạn, gầy trơ xương, cả người hôi hám.

Bọn nó không có giày, để chân trần, quần áo phần lớn rách nát, ngay cả cơ thể cũng không thể che, vết thương lở loét trải rộng khắp người, cơ thể có thể có thể đếm được từng chiếc xương sườn, thậm chí cả bộ ngực chảy xệ, bộ phận sinh sản khô quắt, đều lộ ra ngoài, mà bọn nó lại vô tri vô giác.



Kyouka rõ ràng đã quay đầu sang phía khác, lại không khống chế được, run rẩy hướng đôi mắt nhìn ra phía sau. Những gì đang quay cuồng trong đầu toàn là những cảnh tượng khủng khiếp vừa mới nhìn thấy trong nháy mắt.



"Những người này... Có thể coi là 'người' sao?"

Cô sợ hãi mà nghĩ đến.

Rõ ràng vẫn luôn huấn luyện dựa theo tiêu chuẩn của một sát thủ, vô luận cô nhìn thấy cảnh máu me đến cỡ nào cũng thờ ơ, nhưng vào lúc này, lại cảm thấy dao động.



Cô cùng bọn họ, không hề giống nhau.

Bởi vì không hề giống nhau, cho nên ngay cả cảm giác thật rằng 'nàng cùng bọn họ là đồng loại', cũng không có.

Thật giống như, con người nhìn thấy động vật chịu khổ, sẽ đồng tình, sẽ khó chịu, lại không có biện pháp thực sự để đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy.

Cô chỉ là nghĩ: Bọn họ thật đáng thương. Thật đáng thương. Thật đáng thương.

Chẳng qua cũng chỉ là đáng thương mà thôi.

— Bởi vì bọn họ quá đáng thương, ngược lại cô lại vô pháp coi bọn họ là người.



Nhưng mà, Ozaki Kouyou giữ cô lại.



Khuôn mặt nghiêm trang xinh đẹp của nàng, làm ra vẻ mặt như lần đầu tiên nàng lộ ra dáng vẻ trưởng bối nghiêm túc đối với Kyouka. Thậm chí có thể nói là lạnh lùng mà nói:



"Đừng né, Kyouka."

Cô thở dài.



"Đây đều là con người cả."

"Giống em, giống tôi, giống mọi người."



"Mười mấy năm trước, lúc chiến tranh mới vừa kết thúc, hầu hết mọi người, đều như này." 

Kyouka nghe vậy, hình như cảm nhận ra gì mà ngẩng đầu lên nhìn. Lại phát hiện mọi người xung quanh cô, trên mặt đều là một loại hiểu biết nặng nề. Ngay cả Nakajima Atsushi trước đó vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, không biết suy nghĩ gì đó mà mặt tự nhiên cũng có xúc động, như là nghĩ tới ký ức đau khổ nào đó đã bị chôn sâu ở quá khứ.

Nhật Bản bị cuốn vào một cuộc chiến tranh kéo dài, làm người tuyệt vọng, lại vừa lúc gặp phải mất mùa xảy ra trong mấy năm chiến tranh kia, gặp phải chuyện trăm năm khó gặp, liên tục mất mùa bốn năm năm. Con đường tiếp cận lương thực từ nước ngoài, cũng bởi vì chiến tranh, bị các nước liên | minh phong tỏa hoàn toàn.

Ngân khố | quốc gia cũng không có lương thực dự trữ. Ít nhất, theo báo cáo của Bộ trưởng Nông Lâm Nghiệp, lương thực dự trữ ở Tokyo Nhật Bản, chỉ có thể đủ cung cấp cho cư dân địa phương chống đỡ được ba ngày. Đây là còn tính đến phần bị tiêu hao trong quá trình vận chuyển.

Vì thế, phần lớn nhóm nông thôn thoát ra khỏi sự thất bại của chiến tranh, muốn đối mặt, là một thời gian dài tuyệt vọng, không thu hoạch.



Đói khát có lẽ đã tồn tại trong thời chiến tranh. Những người đàn ông gầy đến da bọc xương, không ra hình người bị ép nhập ngũ, để lại những người phụ nữ cũng gầy gò ngã quỵ trong nhà, cùng trẻ sơ sinh nhăn nheo chỉ có một tầng da. Đây là tình cảnh thường thấy nhất giữa những người | dân khi kết thúc chiến tranh.

Da em bé mới sinh rất mỏng và mềm mịn nên nói là "một tầng da".

Gạo dường như là mặt hàng quý hiếm khó mua. Mà thay thế cho đồ ăn, từ đậu nành đến bã đậu, sau lại biến thành hạt sồi, cám, xác đậu phộng, thậm chí còn có mùn cưa. Bọn quan viên nói, đem mùn cưa lên men lên, làm thành bánh bao hoặc bánh ngọt, có tác dụng tương tự như tinh bột.

Cái gì cũng có thể ăn. Mọi người bắt đầu ăn lá trà đã pha, các loại hạt giống, hoa cùng lá cây trồng khác nhau; bắt đầu bắt chuột, châu chấu, giun dế, ốc sên cùng rắn ở khắp nơi. Các phương tiện truyền thông đưa tin rằng: "Chỉ cần bạn phát huy tài trí thông minh của mình, bạn sẽ có một nguồn thực phẩm vô tận." Đối mặt với sự sống còn, tất cả mọi người từ bỏ tôn nghiêm.



Quần áo cũng là một vấn đề. Không phải nơi nào cũng không có lương thực, nhưng mà, nơi nào có lương thực —— ví dụ như chợ | đen cùng trang trại ở nông thôn, giá lương thực cao đến mức làm người khác nghẹt thở. Thật sự không có tiền mua, cũng chỉ có thể lấy những thứ có giá trị đã dành dụm từ trước chiến tranh —— áo khoác, kimono, đồng hồ, châu báu hoặc bất cứ thứ gì khác mà đã có —— tới đổi. Nhưng mà, ngay cả khi tính toán một ít thứ được bán hết, thì ngày càng có ít vật phẩm có thể lấy được.

Khi mùa đông gần đến, một người không có quần áo chống lạnh, lại ăn hết tất cả những gì họ có thể ăn, khuôn mặt tiều tụy, cơ hội sống không có, chỉ có thể chờ chết.

Đáng sợ hơn chính là, bệnh truyền nhiễm giống như bệnh dịch tả, kiết lị, bệnh thương hàn —— những loại bệnh này đã từng lây lan rộng trong chiến tranh, hiện tại lại đang sinh sôi và lan rộng trong sự dơ bẩn, hỗn loạn cùng nghèo đói do thất bại mang lại. Các bệnh dịch lần lượt kéo đến. Nhưng quốc gia này, cuối cùng lại không thể đưa ra bất kỳ phản hồi hiệu quả nào.

Đủ loại nhân tố, đủ loại kết quả —— mang đến chỉ có tuyệt vọng. Mùa đông năm đầu tiên, chí có năm thành phố lớn nhất là Kobe, Kyouto, Osaka, Nagoya và Yokohama, hơn một triệu người đã chết cóng và chết đói. Mà vào lúc đó, chỉ có bảy mươi triệu người sống ở Nhật Bản.

-— Đây dường như cũng là một đoạn ký ức mà mọi người đều có.

Ngay cả bây giờ —— hơn mười năm kể từ đó cho đến hiện tại, mọi người, vẫn như cũ không thể thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Ngưng tụ phía trên quốc đảo nhỏ bé này, đám mây đen u oán ẩn nhẫn, quanh năm chưa tan.



Mà trong bức tranh, người không ra hình người, trên lưng mỗi người, đều cõng một cái xiềng xích sắt đen, nặng nề, cúi đầu, theo Yoshida cùng rùa biển, hướng về công chúa, khó khăn mà tiến lên.

Màu mắt của Nakajima Atsushi nhìn thấy, những người đó, miệng cũng mang xiềng xích, đều bị khâu bằng kim chỉ.

Những người nhỏ tuổi, cũng có ít đường may hơn, miệng còn có một chút kẽ hở. Trưởng thành hơn, miệng bị kim chỉ khâu một cách vặn vẹo chắc chắn như con rết.

Bọn họ yên lặng đi về phía trước, gầy đến mức trên mặt tê liệt.

Chỉ là mọi người ngoài hình ảnh, lại không hẹn mà cùng, nghe được tiếng ong ong vang lên trong lồng ngực bọn họ:

"Chúng ta sinh ra là đã có tội. Mỗi lời nói ra, đều là tội nghiệt."

"Bởi vậy, chỉ có khâu miệng của chúng ta lại, khi không thể nói được lời nào nữa, mới có thể từ từ, chuộc lại những tội lỗi của chúng ta."



—— Cũng không biết khi nào, công chúa đi phía trước, cùng Yoshida, rùa biển một hàng phía sau nàng, đều xoay người lại. Quỷ dị mà cười, nhìn những bóng dáng đau khổ im lặng xung quanh mình.

Bọn họ nhìn những người này, tựa như thần linh nhìn động vật, quý nhân nhìn con kiến.

Bọn họ hào hoa phong nhã, dịu dàng lại như lẽ tất nhiên mà nói:

"Thật đáng thương, tội lỗi của các ngươi."

"Nhưng mà, có tội, phải chuộc lại."

"Để chuộc tội, các ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ im lặng."



"Đương nhiên là không vấn đề gì," bọn họ nói, theo lý thường:

"Chỉ cần có người chống lưng, chúng ta sẽ diệt trừ mọi thứ uy hiếp chúng ta, làm tất cả những kẻ kia câm miệng. Kẻ nào dám ý kiến?"



Khi Shuuji còn rất nhỏ, đã từng nghe qua một đoạn về góc của người lớn.

"Quân bộ đã ra lệnh," giọng điệu của lão gia Tsushima, trong một mảng yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng; "Cho phép chúng ta bí mật xử lý lô vật tư này. Chúng ta sắp thua trận, trong thời kỳ đặc biệt này, vài năm tới chắc chắn sẽ rất khó khăn."

"Trong thời khác nguy vong này, gia tộc chúng ta, chỉ có bắt đầu tích trữ đủ vật tư và tiền tài từ lúc này, chúng ta mới có đủ vốn liếng trong cuộc hỗn loạn trong tương lai. Cuối cùng, vô luận là nước Mỹ hay là chúng ta, yêu cầu cũng là lương thực và tiền."

Ông ta một tiếng hòa âm, giọng điệu đánh nhịp đông cứng đến nỗi làm người khác run run: "Đi ngay! Di chuyển tất cả những thứ trong kho quân | đội và giấu chúng thật kỹ, tiền ta đã nghĩ cách liên hệ gia đình Yoshida để xử lý, Bunji đi một chuyến làm | việc xử lý, đem những hồ sơ đó tiêu hủy hết đi!" 

"—— Còn những kẻ kia?" Trong giọng nói của ông ta lộ ra khinh thường: "Biết lo cho bản thân là được, làm sao ta quản được mạng của chúng?!"

"Nếu như bị phát hiện? Sao có thể!" Ông ta không kiên nhẫn mà nói: "Ngươi nhìn xem xung quabh chúng ta là một đám người! Gia đình vợ ta đã sớm dọn sạch mấy cái kho hàng, thậm chí gia đình Yoshida còn ném đồ vật tới chợ | đen để bán—— thậm chí, ngươi nhìn xem, ngay cả lúc này, mấy tên cảnh | sát kém cỏi bị chúng ta kéo đi hỗ trợ, cũng bí mật vận chuyển đồ về nhà đấy!"

Thời điểm nói như vậy giọng điệu, thần thái của ông ta, giống hệt vậy.

—— Mặc dù, trước chiến tranh, khởi xướng chủ nghĩa phát | xít, là giai cấp thống trị nơi lão gia Tsushima thuộc về. Bọn họ lấy danh nghĩa "vì lợi ích của đất nước", biến mâu thuẫn tầng lớp thành mâu thuẫn quốc gia. Lợi dụng tính mạng của tầng lớp trung lưu và hạ lưu, để lấp đầy hầm trú ẩn của chiến trường, vì chính mình mà cướp lấy đại lượng tài phú.

Mà trong thời kỳ hậu chiến, kẻ phải trả giá đắt cho chủ nghĩa | phát | xít không phải là những quý tộc quan to, càng không phải là những chính | trị gia kích động nhân | dân Nhật Bản, với sự hỗ trợ của Mỹ bọn họ ở nước Mỹ, vẫn như cũ có thể sống rất tốt, vẫn như cũ có thể cá múa mừng cảnh thái bình, xa hoa lãng phí vô độ.

—— Nhưng những con người đáng giận đáng thương đã bị thôi thúc làm những việc ác, bị nước lũ chiến tranh nhấn chìm.



Buổi tối ngày đó, Shuuji vóc người không cao bằng cái bàn, nghe thấy tiếng của các loại người sột sột soạt soạt khuân vác hàng hóa, mở ghi chú, từng nét bút mà viết:

"Có thể hình dung rằng, trong hai tuần hỗn loạn sau khi lời vàng ngọc của Thiên hoàng lên sóng, đã có một số lượng lớn các nhân vật quyền lực đã dành phần lớn thời gian trong ngày để cướp bóc kho hàng tiếp tế quân | đội, thanh toán gấp rút cho các nhà thầu và bạn bè từ ngân | sách của quân | đội hoặc các ngân hàng Nhật Bản, cùng với tiêu hủy tài liệu."

「 Thiên hoàng 」 của Nhật Bản lúc bấy giờ là Hirohito, là người sống vào thời kỳ đặc biệt quan trọng thứ hai trong lịch sử cận đại Nhật Bản, sau cuộc Duy Tân của Thiên hoàng Minh Trị năm xưa.

"Không có ai thật sự để mắt đến đại chúng. Chế độ cũ sụp đổ, thế giới suy đồi, nhưng vị cứu thế mà vạn chúng tha thiết chờ mong, lại chưa từng xuất hiện. Những kẻ cựu tinh anh ngày đó, khi quốc gia gặp khó khăn, cũng không biểu hiện ra phẩm đức cao thượng tương xứng với thân phận của họ. Mà là sa đọa. Người tốt kẻ xấu lẫn lộn mà sa đọa. Sa đọa không hồi kết."



Cậu ta nghĩ đến những gì kiếm được từ việc đọc báo chí thường ngày, lại bổ sung ở dưới:

"Vào tháng 10 cùng năm, trên các tờ báo cũng đầy các tin tức về chuyện tự | tử của nhiều người. 'Thanh niên Shouwa' trở về từ Đông Nam Á, ở tiền tuyến vì quân đội | hoàng gia mà đánh giặc, cuối cùng vất vả mới được gửi về nhà, lại phát hiện vợ của mình bị lính | Mỹ  làm bẩn phẫn hận mà nhảy sông, cha mẹ đói chết trong nhà, đứa con duy nhất, cũng bởi vì mất đi người chăm sóc, sớm không biết đang ở nào. Vì thế đến cuối cùng, anh ta không có đường để đi, cũng chỉ đành phải mổ bụng tự tử."

"Chuyện như vậy, mỗi một chỗ ở quốc gia này, mỗi thời mỗi khắc, cũng đang xảy ra."

"Chỉ là, cùng lúc đó, nhóm người chiếm đóng quốc gia này, và những nhóm thân sĩ Kugyou thời xưa, lại vẫn như cũ ăn sơn hào hải vị, mặc lễ phục phương Tây, sống thoải mái thích ý ở chỗ cao, mỉm cười mà nhìn những con người đang giãy giụa cầu sinh, ngay cả nói chuyện cũng là một loại lộng ngôn tội lỗi."

公卿: Kugyō/Kugyou 」 là các quan có cấp bậc cao nhất trong triều đình của Thiên hoàng Nhật Bản trong thời kỳ tiền Minh Trị.



Chỉ là, Shuuji, cũng sinh ra trong một gia đình như vậy.



-— "Tôi có tội sao? Sinh ra là quý tộc, là tội của tôi sao?"

Những người dưới ngòi bút của cậu ta, sợ hãi, hổ thẹn, lại gian khổ hỏi như vậy.

Chỉ là, chung quy không có ai, có thể cho cậu ta câu trả lời.



Đứa trẻ vô tội này, mặc dù chịu đủ khổ sở trong nhà, tích tụ đầy cõi lòng, lại vẫn như cũ cảm thấy tội lỗi xấu hổ vì sống trong gia đình do máu thịt của người khác xây thành.

Cậu ta cũng không ngụy trang mượn cớ che đậy, vì thế biết rõ mình không thể trốn khỏi tội nghiệt, liền cũng học được từ chiếc còng sắt hình người, hoàn toàn khâu miệng mình lại.

Kể từ thời khắc nào đó, ngay cả những điều đó cũng không hề quan tâm, không nói một lời nào.



"Thật ra, thật sự thì không cần phải đến nước này đâu..." Bên ngoài ảo cảnh, thầy Natsume thở dài nói.

"Không, không phải như vậy đâu." Dazai Osamu hai mươi hai tuổi, chỉ lắc đầu, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà phản bác:

"Cũng không phải như vậy đâu mà."

Giọng của anh ta rất nhẹ, rất nhẹ, một trận gió thổi qua, liền không còn nghe thấy nó nữa.




--tbc 






Lời của tác giả: Thật ra thì thầy Văn Trung (Bunchuu?) cũng đã từng nói, nó luôn ở đó, Zhihu (tên trang mạng của Trung Quốc) cũng có, đây là một quan điểm điển hình hơn nè:

Thậm chí còn có một giả thuyết khác cho rằng họ của bút danh của Dazai, thực ra là từ đồng âm của "đoạn tội" (sự phán xét). Bất quá tội là gì, mỗi người một ý thôi.

Nhưng, cách nói này, không phải là cách nhìn đầy đủ của tôi. Quá trinh xây dựng của tôi cuối cùng cũng đã xong trong chương này (trời thấy còn thương!), mà chương tiếp theo, là giải cấu.



Khi tôi viết cuốn sách này, tôi thật sự thực sợ hãi. Bởi vì cái nhìn nhiều của bản thân, sợ bị mắng, sợ không được chấp nhận.

Mỗi lần viết một chương, cơ hồ đều phải lột một tầng da, tra tư liệu gì, thành lập mỗi liên hệ 3 lần giữa thầy cùng sự thật lịch sử, sau đó viêta ra, thật khiến người ta hói đầu. Hơn nữa gần nhất là văn hào Dazai quá thơm _ (: 3 」∠) _

Ra là chị ta mới đặt cái tên "Tây Châu hói không thể làm cá muối được nữa". (((=



Chỉ là, nói như thế nào nhỉ, ngay từ đầu, biết chăng có một vấn đề, "Văn Hào Dã Khuyển có chi tiết kinh khủng khiến mọi người phải suy nghĩ kỹ?"



Đáp án tôi đều không thể nào hài lòng. Nhưng mà ý nghĩ này lại rất thú vị.



Ví dụ như, Atsushi, bị đuổi ra cô nhi viện, lang thang nhiều ngày, tích mỗ chưa hết, không ai trông giữ.

An ninh của một thành phố, lại phải phụ thuộc vào đảng | mafia để duy trì.

Yokohama, chiến bại, nhượng bộ.

Tổ hợp ngón tay vừa động, khiến cho ngoại giao của Nhật Bản vô lực hóa.



Cho nên, đây là một sự nếm thử trong nơm nớp lo sợ. Tôi không biết có thể đi đến đâu, nhưng tôi sẽ cố gắng.

Cuối cùng hy vọng mọi người có thể bình luận nhiều hơn!







Khứa edit: Cuối cùng cũng xong chương này r muahahhaha. Cú tui cú tui, tay chân tê mỏi r
_ :( ' ཀ '」 ∠): _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro