Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương6

"Điên rồi à? Ý anh, chúng ta mỗi lần xuyên vào là để mở ra khe nứt thời gian? Khe nứt thời gian là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến nội ngoại thành chia cắt, nếu sự biến mất của tôi có thể đổi lấy sự hài hoà của liên minh, chuyện này rất đáng." Vương Nhất Bác không thể tin được.

Tiêu Chiến sớm đã đoán được Vương Nhất Bác sẽ nói vậy, "Vấn đề này trước đây chúng ta đã thảo luận qua, nếu chúng ta không mở, người khác cũng có thể mở, tương lai thế kia sẽ trở thành như thế nào, chúng ta cũng không thể biết chắc, có thể trở nên tốt hơn, nhưng cũng có thể tồi tệ hơn. Lần đầu chúng ta xuyên việt mở nó do tình cờ, nhưng sự thật sau đó đã chứng minh, đây chính là tuyến chính ban đầu của chúng ta. Hiện giờ anh đã trở thành bug của thế giới này, có thể viết lại tương lai, nhưng tương lai này, chúng ta phải tự mình nắm chắc."

Vương Nhất Bác xoa xoa mi tâm, vẫn cảm thấy hoang đường. Nhưng hắn đã hiểu rõ bản thân trước đây tại sao lại lần nữa chọn mở ra khe nứt — là tự tin, là một loại cảm giác sứ mệnh nực cười.

Khe nứt thời gian hẳn đã ảnh hưởng đến tính cách của hắn, hoặc hắn lần trước luân hồi trẻ tuổi điên dại, cảm thấy đây chính là mệnh của mình, cũng cảm thấy mình có dũng khí tiếp bước. Mà lần này, Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy bản thân không gánh nổi rủi ro này.

Tiêu Chiến, người vì một tưởng niệm của hắn đã mạo hiểm rất nhiều lần, là người Vương Nhất Bác bao nhiêu kiếp cũng chẳng thể bù đắp.

"Nghỉ một lát đi, đến đó còn mất thời gian." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không trả lời, điều chỉnh đèn xe do thám, cả người tối sầm, cảm giác mệt mỏi như cát bụi bốc lên.

Ngoài xe bão cát nổi dậy, nhưng trong xe một mảng yên tĩnh. Vương Nhất Bác không biết cơn an nhàn này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng đây thực sự là lần nghỉ ngơi chân chính đầu tiên kể từ khi hắn tiến vào khe nứt.

Tiêu Chiến dựa vào lưng ghế, vẫn bộ dáng bên ngoài, bọc quần áo lên đầu không cởi ra. Biểu tình khi anh ngủ duỗi người, nửa đầu ngửa lên. Vương Nhất Bác nghiêng người qua giúp anh điều chỉnh lưng ghế dựa, hy vọng anh có thể ngủ thoải mái hơn.

Tiêu Chiến mơ màng mở mắt thấy Vương Nhất Bác, không biết anh đã dừng lại ở vòng lặp đẹp đẽ nào trong mộng, thấy đó là Vương Nhất Bác, khoé miệng cong lên, câu lấy Vương Nhất Bác hôn lên cằm cậu, lại vô thức tìm đến môi cậu.

Trong lòng Vương Nhất Bác ngũ vị tạp trần, không khỏi cau mày bóp chặt vai Tiêu Chiến, hôn thật sâu.

...

Xe dừng ở bên một vùng đất ngập nước rộng lớn.

Một thân cây đại thụ sừng sững toạ giữa vùng đất ngập. Rễ của nó cắm sâu vào lòng đất, như muốn hút hết nước trong đất, chỉ tiếc, cành của nó đã khô héo đến đổ sụp, chỉ chừa lại cành lá đan chen khó gỡ cắt không đứt còn lộn xộn.

Tiêu Chiến không biết tỉnh lại từ lúc nào, ý cười trên mặt vẫn chưa tan mất, tựa hồ thật sự cho rằng vừa rồi đều là nằm mộng.

Quay đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác trước mặt, ánh mắt Tiêu Chiến tối lại: "Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống xe đi. Đi xuống đừng đụng vào thứ khác, theo anh là được."

Vương Nhất Bác muốn thăm dò thám thính Tiêu Chiến nhiều hơn, nhưng hiện tại Tiêu Chiến e rằng sẽ không tín nhiệm hắn. Rốt cuộc người cùng anh hôn là Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến, không phải Vương Nhất Bác này.

Bên ngoài tuy không ẩm ướt như trong xe, nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều, trong không khí như có như không truyền đến chút mùi vị thối rữa.

Không cần nói, điều đột ngột nhất trong vùng đất này chính là cái cây ở đây, nó như đang ký sinh trên vùng đất này, vùng đất ngập nước không khô héo, nó sẽ không dừng lại.

Đáng tiếc kẻ xâm lược đầy dã tâm này cũng không biết vì sao đã thối rữa sụp đổ, càng đi vào, còn có thể nhìn thấy rất nhiều vết tích do bị con người huỷ hoại.

Bất ngờ nhất là xung quanh cây, rõ ràng quỹ đạo của bộ rễ được chia thành hai nửa.

"Đây là quỹ đạo của súng điện từ (*) chênh lệch, có ba khẩu súng điện từ xoay quanh cái cây này, đợi lát nữa xem chuẩn thời cơ lao qua, lao đến bên trong gốc cây tìm chỗ trốn kẻo nó tấn công," Nói xong lại không quá tin tưởng nhìn nhìn Vương Nhất Bác, "Em không có vấn đề gì chứ? Mấy lần trước dù gì em cũng không sao, dũng khí của em đã suy giảm hy vọng năng lực của em không tệ đi."

Vương Nhất Bác phớt lờ sự chế giễu của Tiêu Chiến, đã và đang nghiên cứu bố cục trước mắt rồi.

Ở đây xem súng điện tử như phương tiện phòng thủ, theo quy tắc năm Tân Thổ mà nói, năng lượng là quan trọng nhất, bởi vì sự suy yếu của từ trường Trái Đất, uy lực của súng điện từ đã nhỏ hơn rất nhiều, hiện tại nơi này sử dụng nó, nhất định dưới gốc cây này có năng lượng từ trường cực lớn, cũng không kỳ quái khi dấu vết hoạt động của con người ở đây lại mạnh mẽ như vậy.

Bước đến dưới gốc cây, Vương Nhất Bác lại lần nữa bị kích thước cực đại của nó làm cho chấn động, Tiêu Chiến mặc cho đã thấy qua rất nhiều lần cũng phải cảm thán.

Tốc độ súng điện từ xoay quanh rất nhanh, Tiêu Chiến nhắm trúng thời cơ trốn, nấp trong rễ cây, quay đầu đợi xem chuyện cười của Vương Nhất Bác. Bộ lọc của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác đã giảm đi rất nhiều, hiện giờ Vương Nhất Bác này không còn lọt mắt xanh của Tiêu Chiến nữa.

Vương Nhất Bác nhướng mày, vào khoảnh khắc hai khẩu súng điện từ đối mặt, hắn xuyên qua cả đường nối chính giữa, nhanh chóng giấu mình vào trong rễ cây. Hai khẩu súng điện từ nhận ra hắn, ngay lập tức bắn vào nhau, sự va chạm của hai lực từ trường khiến cho từ trường hỗn loạn, dẫn đến khẩu súng điện từ khác ở phía xa cũng bị hỏng.

Nhìn thấy chuỗi hành động này của hắn, Tiêu Chiến hơi thất thần, lập tức lại cảm thấy có chút thú vị: "Lần đầu đến em cũng làm như vậy. Xem ra em của lần này vẫn trở nên không nghe lời rồi."

Từ trường dưới gốc cây cũng vì vụ nổ này mà bị nhiễu, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào sâu trong rễ cây.

Ngoại trừ tiếng lá khô xào xạc giẫm trên đất bùn, không có tiếng người, cả hai đều trầm mặc không nói.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến trước mắt, ánh mắt có chút tan tác, một cỗ tần sóng điện quen thuộc lại lần nữa tấn công đại não hắn.

...

"Phía trước là gì?" Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác đang nắm tay anh ở đằng trước.

"Không biết, nhưng hình như sắp đến rồi." Vương Nhất Bác nhìn thấy một tia sáng mờ mờ ảo ảo xuyên tới.

Tay hai người nắm chặt nhau, nơi tiếp xúc da thịt truyền đến hơi ấm của đối phương.

"Vương Nhất Bác, chân anh đau quá."

"Có cần nghỉ chút không?" Vương Nhất Bác đan lấy đầu ngón tay Tiêu Chiến, dừng lại nói.

Bọn họ tình cờ phát hiện ra vùng đất ngập này, nhìn thấy mảng lớn vết tích hoạt động của con người, bọn họ thử tiến lại gần xem thử có thể tìm được đường vào nội thành không.

"Em cõng anh được không?" Tiêu Chiến vòng qua vai Vương Nhất Bác, áp mặt vào lưng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ra hiệu cho Tiêu Chiến nhảy lên, đỡ tay ở đùi Tiêu Chiến, "Ôm chặt em."

Không biết đã đi bao lâu, Vương Nhất Bác dừng lại, Tiêu Chiến buồn ngủ đập trán vào lưng cậu, mơ hồ mở mắt ra, "Sao dừng lại vậy?"

Tiêu Chiến nhìn về phía trước, nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong tim trào lên đại não.

Khe nứt thời gian dày đặc ký sinh trên thân cây đại thụ này, ăn mòn nó cho đến khi mục nát thì thôi. Một vết nứt cực lớn ở giữa thân cây đang không ngừng mở rộng, thế hệ con bay ra ngoài cơ thể mẹ.

"Khe nứt thời gian làm sao lại ở đây? Chúng thực sự là sinh vật sao?!"

Bọn họ quả thật là sói vào hang cọp rồi.

"Có vẻ những vết nứt này luôn ở đây trước giờ, nhưng không biết bọn chúng bị thứ gì trói buộc, chưa chạy ra ngoài." Trong lòng Vương Nhất Bác cũng hơi căng thẳng, đã luôn chạy thoát khỏi chúng nhiều lần, vẫn bị sốc trước quần thể số lượng lớn như vậy.

Đầu óc Tiêu Chiến có chút quá tải, nhãn cầu đảo nhanh chân hơi nhũn ra, "Chúng ta, hình như phạm sai lầm rồi." Anh lẩm bẩm nói.

"Anh biết bên ngoài vì sao có súng điện từ rồi, những khe nứt này dựa vào cảm giác từ trường biến hoá bên ngoài mà di chuyển, dưới gốc cây là một từ trường khổng lồ bản thân có tác dụng hạn chế bọn chúng, cùng với ba khẩu súng điện từ bên ngoài, liền có thể giam giữ chúng đến chết. Đây không phải là ngăn cản sinh vật khác tiến vào, mà để ngăn chúng thoát ra."

Tiêu Chiến xuống khỏi lưng Vương Nhất Bác, nghiêm túc nói với Vương Nhất Bác: "Đây là nhân gieo xuống quả là chúng ta, cũng là lý do tại sao anh với em có mặt ở đây. Anh có linh cảm, tội của chúng ta, rất khó hoàn trả."

...

Lần nữa hồi thần lại, Tiêu Chiến vẫn đang đi sâu vào rễ cây. Vương Nhất Bác biết tại sao Tiêu Chiến gần như điên cuồng muốn ngăn chặn nội thành ngoại thành phân chia rồi, bọn họ bất lực khỏi việc phóng thích khe nứt thời không, chỉ là đang làm những việc có thể để chuộc lỗi ở mức tối đa.

Cuối cùng đã đi đến trung tâm cây, cảnh tượng tráng lệ như Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy từ trong ký ức của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trước đây chưa từng thăm dò kỹ lưỡng nơi này, lần này anh đã ném vỡ vò mẻ, vì vậy liền đi về hướng thân thể mẹ, muốn xem có phát hiện gì mới hay không.

Tiêu Chiến từ trong thân thể mẹ bay ra khỏi vết nứt, nhìn thấy một vũ trụ khác.

Tất thảy vòng lặp, đều rõ ràng đến nực cười trong trùng trùng điệp điệp vũ trụ.

Anh nhìn thấy vũ trụ của thế giới này từ trong bụng khe nứt thời không, vũ trụ của thế giới bọn họ sẽ ở đâu chứ? Trong nồi cơm điện?

Tiêu Chiến cười thành tiếng.

Vương Nhất Bác bước tới, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời không nói nên lời.

Lâu sau, "Lần anh và em không tiến vào khe nứt thời không, ngoại trừ việc em bị xử tử, còn có thay đổi nào khác không?" Vương Nhất Bác không đúng lúc hỏi câu hỏi đã thắc mắc trong thời gian dài.

"Khe nứt thời không vẫn xuất hiện, anh đi vào rồi, có một loại lực lượng điều khiển thân thể anh khiến anh đến đây. Lần đầu anh cảm thấy bị khống chế, nhất cử nhất động của anh dường như đều để sửa bug logic ở thế giới này, " nói đến đây, ánh mắt Tiêu Chiến có chút tan rã, "Trước đây vẫn luôn không nói với em, hiện giờ nghĩ lại cũng chẳng quan trọng nữa, anh cảm thấy thế giới chúng ta đang sống luôn tồn tại một thế lực khác ngoại trừ thế lực tự nhiên, thời gian em ở thế giới này càng lâu, cảm giác này càng rõ ràng."

Tất cả những chuyện như con người chi phối bản thân, thống trị tự nhiên đều là nhảm nhí.

Con người chỉ là sinh vật có năng lực thứ cấp trên hành tinh này, bởi vì bọn họ không thể chi phối thời gian. Khe nứt thời không đây mới là sinh vật có năng lực thượng cấp nhất, tại năng lực phá huỷ cơ chế cân bằng, mà bị "nó" giam cầm ở đây.

Còn việc hai người phát hiện nơi này, phóng thích khe nứt thời gian, cũng là do sự cố ý của "nó" mà thôi.

Thực ra Tiêu Chiến trước đây vẫn luôn hiểu rõ sự tồn tại của số mệnh, luôn xuyên ngược về, không phải mộng lớn cứu lấy nhân loại hay gì, chỉ là muốn có một happy ending với Vương Nhất Bác, phó bản đến như hiện tại, Vương Nhất Bác bị ảnh hưởng bởi xuyên việt, càng trở nên mất kiểm soát. Chưa nói đến mình, tới cả ký ức của bản thân cũng không trân quý nổi.

"Quá thất bại rồi," Tiêu Chiến càng cảm thấy bất lực, anh cười khổ một tiếng, "Đã xuyên nhiều lần như vậy, mọi chuyện dường như càng tệ hơn, chẳng có gì thay đổi."

Vương Nhất Bác ngồi dưới đất, trong tay nắm chặt tay Tiêu Chiến. "Tiêu Chiến, chúng ta không làm gì, thế giới đã thối rữa như vậy rồi, nó sẽ không tốt hơn."

Anh làm anh hùng gì mà mơ mộng hão huyền thay đổi thế giới, chẳng qua là muối bỏ biển trốn trong khe nứt thời không, là kẻ hèn, là kẻ làm liên luỵ người khác nhiều kiếp.

Nói tạm biệt với thế giới thối rữa, tiếp theo vẫn là thế giới thối rữa.

Tự do mà bạn hướng đến, chỉ là món quà, là bố thí "nó" dành cho bạn, bạn muốn phản kháng? Bạn cơ bản không biết "nó" ở đâu.

"Nó" vô hình vô thanh, hoặc có thể gọi "nó", là vận mệnh.

Khoảnh khắc nhận ra suy nghĩ này, ngàn vạn dòng điện chạy qua cơ thể Tiêu Chiến, đấu đá lung tung trong thân thể anh, bóp nghẹt lục phũ ngũ tạng của anh, Tiêu Chiến không khỏi ngã quỵ xuống, Tiêu Chiến biết mình với tư cách là bug của thế giới này, chính thức bị "nó" phát hiện rồi, bây giờ đang thực hiện tiến trình tiêu diệt anh.

"Vương Nhất Bác, anh đã bị phát hiện, nó sẽ không để anh sống, cũng không muốn lại đợi nhiều năm đến vậy, em để anh chết đi. Đợi đến mấy chục năm sau, em lại đi tìm anh, em thích anh của khi đó."

Vương Nhất Bác ngồi xuống, tựa vào bên người Tiêu Chiến: "Em muốn đợi cùng anh. Chúng ta hiện tại ở bên nhau, đừng quản sau này nữa." Hắn đã bỏ lỡ Tiêu Chiến nhiều năm vậy, nói thế này lại có chút ích kỷ, bởi vì Tiêu Chiến cũng đã đợi hắn nhiều năm đến vậy.

Tiêu Chiến trầm mặc nhắm mắt, hồi lâu, mới nói: "Nhưng cuối cùng em sẽ bước vào thời gian tiếp quản, lúc đó, em và anh của bây giờ ở bên nhau, anh sẽ không cam lòng, anh rõ ràng có thể ở bên em thì tốt hơn. Em sống cho tốt, đợi đến 19 giờ 27 phút tối ngày 25 tháng 6 năm Tân Thổ 27, cái ngày chúng ta lần đầu gặp mặt, đừng đợi anh tặng hoa cho em nữa, cũng đừng tiến vào khe nứt, buông bỏ tất thảy tự tôn của nhân loại, em trốn không được. Em ở yến tiệc nhìn thấy anh, liền ở bên anh. Được chứ?"

Đừng mơ hão dùng thời gian thay đổi thế giới, chuyện của sau này sau này hẵng nói, bất kể thế nào chúng ta cùng nhau đối mặt.

...

19 giờ 27 phút tối ngày 25 tháng 6 năm Tân Thổ 27, mọi việc vẫn như trước.

Tiêu Chiến mặc bộ vest màu trắng, đang nói chuyện với mọi người ở buổi tiệc, anh trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, trên mặt nở nụ cười xán lạn. Bề ngoài anh tỏ vẻ cùng mọi người tán gẫu, nhưng thực ra vừa đến yến tiệc anh liền phát hiện bên cạnh, có một chàng trai tuấn tú uống rượu một mình, tuy hắn đặc biệt đẹp trai nhưng không ai đến bắt chuyện, người đi ngang qua cũng đi đường vòng, như thể có chút kiêng dè hắn, hoặc chán ghét hắn. Anh vừa trò chuyện vừa lén liếc anh chàng đẹp trai, chàng trai kia dường như đang tìm người, rượu cầm trên tay đã lâu cũng không thấy động.

Người phục vụ bên cạnh bưng chiếc đĩa ngang qua, bên trên đặt vài bông hoa mới hái, Tiêu Chiến lấy một bông sơn trà trắng, tiếp tục nói chuyện.

Bắt gặp chàng đẹp trai quay đầu, tầm nhìn của hắn lập tức khoá chặt trên người Tiêu Chiến, Tiêu Chiến giật thót lật đật tránh né, giả vờ điềm nhiên như không, lại lén liếc nhìn, anh đẹp trai kia thật sự cầm ly rượu đi về phía anh.

Vương Nhất Bác chậm rãi bước về phía Tiêu Chiến, thấy khuôn mặt đã lâu không gặp, dáng vẻ sống động hơn nhiều so với trong ký ức của hắn. Vương Nhất Bác đang nghĩ, trước đây Tiêu Chiến mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ có tâm trạng gì nhỉ?

Tiêu Chiến nhìn rõ khuôn mặt của chàng đẹp trai, một cái tên đột nhiên hiện lên trong đầu thoát ra: "Vương Nhất Bác?"

Người bên cạnh đang nói chuyện với anh quay đầu lại, nhìn thấy thủ lĩnh quân tự vệ ngoại thành đến tham dự yến tiệc bước về phía bọn họ, có chút sửng sốt: "Các cậu quen nhau?"

"Không quen, chỉ là cảm thấy, rất thân thuộc."


Báo cáo thu nạp

Mã số vật phẩm: 627

Tên vật phẩm: Khe nứt thời gian A

Loại hình vật phẩm: Hiện tượng tự nhiên

Thời gian xuất hiện: Tân Tế năm 3869

Thời gian thu nạp: Tân Tế năm 3869 (năm đầu tiên mạt thổ)

Phương pháp thu nạp: Cơ thể mẹ không thể di chuyển, cất giữ trong hộp kín, tránh kẻ nhàn rỗi bước vào, thêm lớp nguỵ trang kiến trúc bên ngoài là được.

Báo cáo nghiên cứu 1: Hầu hết hẹp dài hình thoi, có thể hấp thụ tất cả nguồn sáng, có ranh giới rõ ràng với môi trường xung quanh. Khe nứt thời gian A được cho là cơ thể mẹ duy nhất sau khi xuất hiện tất cả các khe nứt, cơ thể mẹ thu nhận không có cách nào khống chế các đời con. Cơ thể mẹ không thể di chuyển, thời gian xuất hiện của thế hệ con không ổn định, thời gian lưu lại không ổn định, thích môi trường hẹp tối, thường xuất hiện thành đám, có ngoại lệ xuất hiện rải rác, biểu hiện các đặc điểm sinh vật rõ ràng. Khe nứt có thể nuốt chửng vạn vật, bên trong nhờ vào một điểm thời gian nhất định thiết lập các không gian phát triển không ngừng làm thành khe nứt, vẫn chưa xác định liệu có mối liên hệ nào với tuyến thời gian trong thế giới thực hay không. Gặp phải lúc khe nứt thời gian "săn bắt", trong phạm vi săn bắt "con mồi" nào tránh được mọi khe nứt thì săn bắt kết thúc, nhóm khe nứt sẽ biến mất.

Báo cáo nghiên cứu 2: Bên trong cơ thể mẹ là vũ trụ của thế giới khác, hành động bị từ trường hạn chế, chịu ảnh hưởng không gì ngăn nổi, vẫn luôn bị giam cầm trong thân cây khổng lồ cho đến năm đầu tiên Tân Thổ.

Báo cáo thu nạp

Mã số vật phẩm: 823

Loại vật phẩm: Dao găm

Thời gian xuất hiện: Năm đầu Tân Thổ, năm ???? Tân Tế

Thời gian thu nạp: Năm Tân Thổ (Do hai cá nhân giấu tên quyên tặng)

Phương pháp thu nạp: Đối với vật chứa kim loại đậy kín, dùng 4 ngọn đèn pha chiếu sáng 24h, ức chế sự biến dị hoạt động của nó.

Báo cáo nghiên cứu 1: Xuất thân từ bên trong khe nứt, là bộ phận nòng cốt thể sinh vật khe nứt. Tạm thời chưa xác nhận cách thức nó hình thành. Bởi vì dao găm ngâm trong dịch thể Zerg một thời gian dài, hình dạng dao găm không ổn định, không thể khống chế. Thân dao đen kịt, sợ sáng, nghi ngờ bị Zerg đồng hoá.

Báo cáo nghiên cứu 2: Con dao này đã giết chết lượng lớn Zerg, chịu ảnh hưởng tần số không ổn định của Zerg biến dị, trở nên dị hoá chính mình. Biểu hiện cụ thể như:
① Hình thái khó định hình, trừ khi bị ánh sáng mạnh chiếu vào sẽ tạm thời định hình, còn lại không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác.
② Khi ở trạng thái [Bị quan sát], sẽ tạm thời dừng tiến trình biến dị.
③ [Tần số ổn định gen] không thể khôi phục tần số biến dị của nó.

HOÀN.

———————
(*)Súng điện từ là vũ khí sát thương động năng tiên tiến được chế tạo bằng công nghệ phóng điện từ. Súng điện từ sử dụng lực ampe do trường điện từ trong hệ thống điện từ tạo ra nhằm tăng tốc đạn kim loại để chúng có thể đạt động năng cần thiết và bắn trúng mục tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro