Chương5
"Đây là ký ức của anh? Sao tôi lại thấy được?" Vương Nhất Bác bước theo Tiêu Chiến trong sa mạc vô tận, Tiêu Chiến đang dẫn hắn đi tìm quỹ đạo xe do thám.
Thực ra Tiêu Chiến hiện giờ cũng không biết phải làm gì, hiện tại mạch suy nghĩ của anh đang rối loạn, chuyến xuyên việt lần này xuất hiện quá nhiều biến cố.
Lần này Vương Nhất Bác sao không tạo phản nữa? Lẽ nào cậu còn nhớ chuyện trước đây? Ký ức của mình sao lại xuất hiện trong đầu Vương Nhất Bác?
"Anh không định giải thích ngay sao?" Thấy Tiêu Chiến trầm tư không trả lời hắn, Vương Nhất Bác trở nên có chút cáu kỉnh.
Hắn bực dọc không hoàn toàn là do Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác giận bản thân, đề nghị của Tiêu Chiến không phải không khiến Vương Nhất Bác lung lay, nhưng từ tận đáy lòng lại sản sinh sự chống đối sâu sắc, hắn cảm thấy trong vô thức, làm vậy sẽ phải trả giá quá lớn.
"Anh không biết!" Tiêu Chiến hơi cam chịu rồi, "Đúng! Anh không phải lần đầu tiến vào, em cũng không phải, em đi vào chết rồi, không vào cũng chết, anh đương nhiên phải cứu em, vì vậy cứ ở đây đợi mấy năm rồi."
Sao có thể là mấy năm, là hơn trăm năm.
Cho dù trong lòng có dự đoán, nhưng nghe Tiêu Chiến đích thân nói ra vẫn hoảng hốt. Sao hắn lại đáng giá để một người đặt bản thân vào nguy hiểm, đợi hắn đợi lâu đến vậy?
"Trước đây...Quan hệ của chúng ta tốt sao?" Vương Nhất Bác vốn theo sau Tiêu Chiến, lúc nói câu này đã tăng tốc bước chân, bước đến cạnh Tiêu Chiến, muốn nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, muốn nhìn thấy Tiêu Chiến chân thực.
Tiêu Chiến bướng bỉnh xoay đầu, không nhìn Vương Nhất Bác, "Mỗi lần em đều rất thích anh."
"..."
"Lần này thì sao?" Tiêu Chiến lưỡng lự rất lâu, quay đầu qua, vành mắt phiếm hồng, không biết là không cam lòng hay là hối hận.
Thích. Vương Nhất Bác muốn nói.
Vô vọng chờ đợi đáp án, Tiêu Chiến không đợi nữa, chỉ là tăng tốc bước chân, kéo dài khoảng cách giữa mình với Vương Nhất Bác, bọn họ từng làm người yêu rất nhiều lần, không có lần nào, khiến Tiêu Chiến trong lòng nguội lạnh như lần này.
Tiêu Chiến dùng áo khoác bọc lấy phần da trần ở gáy mình, anh như hoàn toàn hoà một thể với tự nhiên, dường như anh sinh ra đã ở nơi này, không ai hiểu rõ nó hơn anh.
Mẹ nói không sai, anh quả thật là một tên ngốc.
Cát vàng thốc đến, mỗi hơi thở đều đau đớn vì khô hạn, tuy có thể uống máu của Zerg, nhưng đó là hạ hạ sách, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trước đây từng làm vậy, đương nhiên Vương Nhất Bác kia không phải là Vương Nhất Bác hèn nhát hiện tại này, đến cả thích cũng không dám nói.
Nhiệm vụ cấp bách, là tìm được xe do thám, nơi đó là ốc đảo di động trong sa mạc.
Tiêu Chiến không có thời giờ đắm chìm trong hồi ức.
Anh đoán, bởi vì bản thân đã tiến vào khe nứt quá nhiều lần, tần số ổn định của mình cũng bị môi trường ảnh hưởng, quá trình chia sẻ ký ức, thực ra cũng là quá trình tần số không ổn định của anh đang ảnh hưởng Vương Nhất Bác. Có lẽ, đây là lần cuối rồi, ra ngoài liền đường ai nấy đi đi, Tiêu Chiến anh không thể treo cổ chết trên một cái cây...Dù sao bản thân trông vẫn rất trẻ, còn có thể yêu đương.
Còn có thể yêu người khác sao?
Tiêu Chiến hoài nghi chính mình.
Sau lần trước thời gian tiếp quản, Tiêu Chiến cảm nhận Diệp Lan đã quan sát được gì đó.
Lúc Diệp Lan thấy Tiêu Chiến ở bàn ăn, cảm thấy anh có chút không đúng, rõ ràng chỉ qua một đêm, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng linh hồn dường như đã đổi thành người khác.
Tuy biểu tình của anh rất bình tĩnh, nhưng nhiều hơn sự lắng đọng, trong mắt vậy mà còn có chút sắc xảo. Diệp Lan chỉ ở trên mặt của người ở độ tuổi nhất định thấy qua loại lắng dịu này. Rất rõ ràng Tiêu Chiến còn chưa đến độ tuổi đó, Diệp Lan trước đây cũng không cảm thấy anh thông minh đến vậy.
Con trai bà sinh ra, rất đáng tiếc, là một tên ngốc.
"Tiêu Chiến."
"Dạ? Sao vậy." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bữa sáng trước mặt, miệng nhai cứng nhắc, trong đầu tính toán kế hoạch tiến vào khe nứt lần này. Khe nứt lần trước tiến vào xuất hiện sau khi Vương Nhất Bác chết, may thay không xuyên qua đến vài trăm năm trước, chỉ xuyên về mấy năm trước. Chẳng qua phiền phức là, mấy năm kia Tiêu Chiến đều phải tránh né vòng sinh hoạt vốn dĩ của anh, đề phòng xảy ra sai sót gì đó.
"Gần đây con gặp khó khăn gì hả?" Diệp Lan bưng tách trà nhấp một ngụm.
Tiêu Chiến bỗng nhiên rất sợ đối mắt với Diệp Lan, sợ ở trước sự thông minh của mẹ mình bị nhìn thấu tường tận.
"Hả? Không có! Ấc...Chuyện muốn nói cũng có, gần đây cãi nhau...với bạn rồi!" Tiêu Chiến tuỳ tiện viện cớ.
Đũa của Diệp Lan lơ lửng trong không trung, cũng không gắp thức ăn, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân sắp bị nhìn thấu rồi.
"Sắp chia tay với bạn sao? Sau này con đừng hối hận đến tìm mẹ kể khổ, dù sao mẹ cũng không thể quay ngược thời gian, để con suy xét kỹ càng lại từng lời mình nói." Diệp Lan dường như đang ám chỉ, hoặc vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Tiêu Chiến thấy bản thân vẫn không có năng lực đối đầu với mẹ, mặc dù anh đã sống nhiều hơn vài chục năm.
Tiêu Chiến vẫn chưa rõ ảnh hưởng của khe nứt không thời gian đối với xã hội hiện thực, nhưng hình như vẫn có ảnh hưởng biến đổi ngầm. Con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, tất thảy đều thay đổi, mẹ cũng vậy, Vương Nhất Bác cũng vậy, có lẽ bọn họ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, đều sẽ dần dần xa cách với con người trong ký ức, Tiêu Chiến lúc ấy còn có thể biết rõ bản thân muốn làm gì, muốn ở đâu không?
...
Suy đi nghĩ lại, Tiêu Chiến càng nhìn Vương Nhất Bác hèn nhát trước mặt càng thấy không thuận mắt, nhưng vô luận Vương Nhất Bác lần này có muốn nổi dậy hay không, bọn họ đều có một việc phải làm.
Cách không xa, bọn họ cuối cùng đã tìm được một chiếc xe do thám đang hoạt động, lúc xe hoạt động hầu như không có người bên trong, nó phát huy tác dụng thăm dò vật tư, nhưng cũng là đối tượng dân tị nạn trong sa mạc lén khao khát.
Tiêu Chiến không có quyền lái xe do thám, nhưng anh dễ như trở bàn tay xâm nhập vào hệ thống, trông như đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.
Không, chính là nhiều lần rồi. Vương Nhất Bác ở bên cạnh không bận nổi, trầm mặc nhìn Tiêu Chiến dùng thiết bị đầu cuối chiếm xe, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, một luồng không khí ẩm ướt tràn ra khỏi khe cửa. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác trước sau chui vào xe.
Ngồi vững vào ghế, Tiêu Chiến thuần thục vận hành hệ thống, thiết lập điểm đến trong hành trình lần này của bọn họ, không phải nội thành.
"Cho dù thế nào, có chuyện anh phải nói với em, chúng ta phải đi làm một chuyện cần làm." Tiêu Chiến vừa thiết lập hệ thống vừa nói với Vương Nhất Bác.
"Chuyện này nghe có vẻ rất điên rồ, em nghe được có lẽ trước sẽ kinh ngạc sau sẽ tức giận, nhưng các lần trước em đã khống chế rất tốt, hy vọng lần này cũng vậy. Thái độ trước đây của em rất khác, mong rằng em đừng trở thành biến số kia," Giọng điệu của Tiêu Chiến nghe có chút xa lạ. "Nếu không làm chuyện này chúng ta chưa qua bao lâu liền sẽ biến mất."
"Chuyện gì?"
Tiêu Chiến hít sâu một hơi nói: "Mở ra khe nứt thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro