Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Đến tạo ra phép màu

Vừa vào cửa, Tiêu Chiến đã tức giận quăng áo khoác xuống thảm, nhanh chóng mở vali ra, moi chiếc áo khoác da của Vương Nhất Bác nằm ở giữa xấp quần áo đã gấp cẩn thận ném vào cửa sổ trước mặt anh.

Chết tiệt.

Môi trường của khách sạn cao cấp thực sự tốt, vừa có rèm cửa sổ hoàn toàn tự động, vừa có thể nằm dài ngắm cảnh, 500 tệ một đêm là đã giảm giá rồi chưa?

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu và nằm trên giường đánh một giấc ngủ bù, Tiêu Chiến vẫn không thể nguôi ngoai bực bội trong lòng.

Anh muốn xóa WeChat của Vương Nhất Bác, nhưng anh đã vật lộn với nút xác nhận rất lâu, cố chấp chuyển 10.000 tệ cho Vương Nhất Bác, nội dung chuyển là: Vất vả rồi, tiền xe thêm tiền phòng. Phép lịch sự cơ bản.

Bất kể anh có thật sự dùng nhiều tiền như vậy hay không, thái độ của một chàng trai giàu có chỉ là để thể hiện sự tự tin của anh.

Nhưng bị Vương Nhất Bác trả lại sau một giây, nói rằng: Không cần đâu.

Tiêu Chiến tiếp tục chuyển, và Vương Nhất Bác tiếp tục trả, lặp đi lặp lại ba lần.

Tiêu Chiến bực bội: Có thôi đi không, tốn của cậu không ít tiền xăng, cậu nhận tôi mới yên tâm.

Đồ đầu đất cứng ngắt: Không cần nhiều như vậy.

Tiêu Chiến cân nhắc, vậy được, năm nghìn tệ.

Anh thao tác chuyển tiền đi, nhưng Vương Nhất Bác vẫn từ chối.

Sean (đang nghỉ✈️): Cậu báo một con số được không?

Vương Nhất Bác không trả lời.

Tiêu Chiến cầm điện thoại chờ hồi lâu cũng không có kết quả, ném điện thoại di động ra xa, vùi đầu vào trong chăn lăn qua lăn lại.

Bôn ba mấy ngày kỳ thực cơ thể rất mệt mỏi, chẳng qua có hứng thú chống đỡ nên mới làm cho người ta nhất thời quên mất. Lúc anh soi gương, cảm thấy quầng thâm dưới mắt sắp chảy xệ xuống ngực, hai bên cánh mũi có dấu hiệu khô và bong tróc. Quá lười đắp mặt nạ, Tiêu Chiến quyết định sau khi thức dậy sẽ tìm một spa địa phương chăm sóc da chuyên sâu.

Mở mắt ra đã là buổi tối, trời vẫn rất sáng, cung điện Potala ngoài cửa sổ vẫn uy nghiêm như cũ, Tiêu Chiến không có thời gian ngắm, bụng đói cồn cào kêu gào.

Trong số tin nhắn trong group WeChat chưa đọc kỹ có những chuyện hàng ngày của mấy chị em như uống cà phê gì, trưa ăn món gì, và có vô số lần họ tức giận vì tăng ca mà còn không làm xong việc, tin nhắn gần nhất là Cynthia nói tối nay có một bữa tiệc trong ngành, cô chụp một bức ảnh tự sướng, chiếc váy quây ôm sát rất duyên dáng, Tiêu Chiến nhanh chóng gửi emoji hình trái tim đang đập, khen cô đẹp.

Vẫn không có hồi âm từ Vương Nhất Bác.

Thôi dẹp.

Tiêu Chiến thay quần áo, tìm một nhà hàng có thể ngắm phong cảnh và gọi điện đặt chỗ, sau đó bắt taxi và lao nhanh đến đó.

Trên đường đi, anh đặt lịch với một spa gần nhà hàng để làm gói chăm sóc da La Mer, combo hết 768 tệ, giá cực kỳ cao, số tiền Vương Nhất Bác không muốn thì tiêu cho bản thân, như vậy còn đáng hơn gấp trăm lần. Dù sao cũng một mình tới đây, người thành niên có tiền còn sợ không tiêu được sao? Thật mắc cười.

.

.

Vương Nhất Bác trở lại "Pan" như không có chuyện gì xảy ra, làm những việc nên làm, chiều còn lái chiếc xe quý giá của mình đến tiệm rửa sạch sẽ, như thể đã hạ quyết tâm loại bỏ Tiêu Chiến ra khỏi cuộc sống của mình.

Ngoại trừ thi thoảng có ánh mắt dò hỏi của Đơn Tăng Nhược Truy, những người khác thì không cảm thấy kỳ lạ khi không nhìn thấy Tiêu Chiến nữa.

Nhà trọ là để mưu sinh, mở cửa làm ăn, người đến là khách, đi đến tự do.

Bà Trác Mã chiên một đĩa lớn khoai tây tí hon trước bữa tối, vị bùi bùi, bày lên bàn ở sau bếp khiến người ta thèm thuồng, Quỳnh Đạt tan làm lúc chào mọi người có tiện tay bốc hai miếng trên bàn. Bà còn làm món xúc xích tiết kiểu Tạng và nồi súp nấm matsutake, tsampa với trà bơ, khiến hai người ra ngoài đi chơi ngay lập tức cảm thấy như đã về nhà.

Đã lâu rồi Vương Nhất Bác không về quê nhà ở Hà Nam.

Thay vì nói là nhà, chi bằng nói là sự ràng buộc về tư tưởng đi, hắn nên tìm một công việc tử tế, nên kết hôn sinh con, nên vâng lời cha mẹ, nên trở thành một đứa con đáng tự hào. Vương Nhất Bác nói hắn không làm được.

Vào độ tuổi trẻ trung đầy sức sống, hắn từng rất cứng đầu.

Năm thứ hai trung học, bị bạn cùng lớp nhìn thấy hôn bạn trai trong trường, rồi bị báo cáo với Phòng Giáo dục và bị đuổi học, bất luận là chửi rủa của những người cùng tuổi hay là trách mắng của thầy cô và bố mẹ, quá nhiều chuyện không thể hiểu nổi còn không làm Vương Nhất Bác sợ hãi. Chỉ là dù thời đại có phát triển như thế nào thì sự cố chấp đối với chuyện uốn cong thành thẳng của bố mẹ hay người lớn là không thể thay đổi.

Khi hắn còn nhỏ có thể đóng gói hắn và gửi đến quân đội để cải tạo, nhưng bây giờ thì sao? Vương Nhất Bác rất cứng đầu, căn bản là không chịu quản giáo. Sau khi giải ngũ, hắn không muốn về nhà, bởi vì cái nhà đó chủ động bày tỏ không cần hắn.

Lúc đó không có nơi nào để đi, cảm động và biết ơn trong thời gian ở doanh trại được người anh lớn Đơn Tăng A Đạt bao dung và chăm sóc hắn mới đến Tây Tạng tìm người anh này, thật ra Vương Nhất Bác không ngờ mình sẽ gặp phải tình cảnh nhà tan người mất như vậy, càng không tưởng tượng được với số tiền trợ cấp giải ngũ ít ỏi của mình hắn có thể giúp đỡ gia đình này được bao nhiêu.

Đơn Tăng Nhược Truy mới nửa tuổi chẳng qua mới to bằng nửa cánh tay hắn, ôm lên nhẹ bẫng không có cảm giác gì, khi đau, đói hoặc khó chịu thì mếu máo khóc lóc, bà Trác Mã chưa bao giờ rời khỏi ngôi làng nhỏ ở Sơn Nam, nói tiếng Tây Tạng mà Vương Nhất Bác không thể hiểu một câu, chỉ đành bất lực dang tay chỉ vào bệnh án của cô bé nhỏ xíu, bên trên viết "Bất thường hồi lưu tĩnh mạch phổi toàn phần", Vương Nhất Bác vừa tra Baidu vừa tiêu hóa thông tin.

Đó là một dạng bệnh tim bẩm sinh, bị ảnh hưởng bởi sự biến dạng độ cao.

Có thể bà nghĩ rằng Vương Nhất Bác là vị cứu tinh của Đơn Tăng Nhược Truy, nhưng trong khoảng thời gian hắn không có gì để dựa vào họ không phải là chỗ dựa của Vương Nhất Bác.

Hắn sẵn sàng chịu rất nhiều rất nhiều cực khổ vì hắn xem thường quy tắc, không có nghĩa là hắn cam tâm tình nguyện chịu đựng những đau đớn không cần thiết, càng không có nghĩa hắn sẵn sàng kéo một người có tương lai tươi sáng ngậm đắng nuốt cay trong một thành phố không chấp nhận đồng tính luyến ái. Những gì hắn làm là xuất phát từ trái tim, hoàn toàn không nên trói buộc Tiêu Chiến cùng nhau chịu khổ.

Tiêu Chiến là cầu vồng đẹp nhất hắn từng thấy, lộng lẫy, sáng ngời, hắn không muốn phá vỡ nó, vì vậy hắn để anh ấy đi.

Lúc uống canh, khóe miệng Nhược Truy có dính mỡ, Vương Nhất Bác lấy khăn giấy ra giúp cô bé lau. "Anh ấy rõ ràng đã hứa với con là sẽ làm món gà cay cho con." Cô bé bĩu môi, vừa ăn thức ăn trong bát vừa nghĩ về lời hứa.

Vương Nhất Bác thở dài, khó tránh lại nghĩ đến một người mà hắn không nên nghĩ đến.

Quả nhiên, khó nhất tự lừa dối mình.

Mười một giờ tối, hắn lần nữa nhận được tin nhắn WeChat đến từ tài khoản của Tiêu Chiến, một tệ, Vương Nhất Bác tưởng mình nhìn nhầm.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm nút chấp nhận, người ở đầu dây bên kia trực tiếp xù lông.

.

.

Sắp xếp ở lại đảo Mặt Trời không có gì tốt ngoại trừ việc có rất nhiều quán bar, bước ra khỏi cổng khách sạn là có thể đi bộ đến space, play house, gần đó còn có live house đủ loại ban nhạc và hip-pop thuộc tính rõ ràng.

Hầu như đều là sở thích của Tiêu Chiến.

Sợ khách nhảy không đã nên đổi thành điệu nhảy cao nguyên rất sôi động, cả khán phòng như được tiếp thêm oxy, lần này về Lhasa Tiêu Chiến cảm thấy phản ứng cao nguyên của mình không còn nữa, đắc chí chọn Thời Quang Tây Tạng nơi có bình luận và đánh giá không tệ, nghĩ là nghe xong ban nhạc này rồi đổi vũ trường, chơi cho đến khi bóng tối bao trùm.

Có ý gì?

Nhận một xu là đang cười nhạo ai?

Tiêu Chiến ôm một bụng tức nhìn ly Vodka Screwdriver trước mặt, nhập vào khung chat một hàng chữ: Vương Nhất Bác cậu thực sự rất thú vị, không nhìn ra ông đây đang thử xem cậu có xóa ông ra khỏi danh sách bạn bè không hả?

Không được, quá trực tiếp, giống như mình rất quan tâm

Anh lại đổi: Cậu rẻ mạt thế à? Một tệ có thể mua ba ngày?

Không được, không được... giống bao trai quá.

Tiêu Chiến bắt đầu hối hận tại sao mình lại chuyển một tệ.

Rượu thật đáng sợ, anh thầm mắng mình.

Mỗi lần uống quá chén, anh đều mắng mỏ như thế.

Ban nhạc trước 11 giờ như những con gà đến vũ trường để rèn luyện lòng dũng cảm, Tiêu Chiến cảm thấy họ hát còn không hay bằng mình. Sau 11 giờ thì khác hẳn, có bốn năm người lục tục lên sân khấu, mở đầu là "Bông sen xanh", lập tức thu hút tiếng hò reo của cả khán phòng.

Tiêu Chiến cảm thấy ở Tây Tạng, không ai không yêu Hứa Ngụy, không ai thoát khỏi sức mạnh kỳ diệu của hai chữ tự do, bất kể là thật hay giả, khoảnh khắc mọi người hét lên "Không bao giờ tàn, hoa sen xanh", thật sự là tự do ngút trời.

Sau đó là "Tiên nhi" của Second-Hand Rose, như một quy luật, là điều bắt buộc phải có ở các quán bar trên toàn quốc, anh rời khỏi chỗ ngồi và hòa vào đám đông phát cuồng, những người trong hội trường trông có vẻ chẳng có mấy ai bình thường.

Khi khúc dạo đầu "La la la la la" vang lên, Tiêu Chiến đã lắc lư đến gần sân khấu, người chơi bass ở bên phải, người chơi guitar kiêm hát chính ở phía trước bên trái, anh bị một người lạ bá vai kéo qua kéo lại, điện thoại trong túi quần rung lên liên hồi mà anh còn không nhận ra, chỉ lo giơ tay rống lên theo điệu nhạc, "Làm cho tôi vui vẻ đi."

Anh không có thời gian để nghĩ về nó, anh chỉ lo chơi.

Ăn hạt dưa đến đầu lưỡi tê ngứa, uống bia như nước khoáng, hút sạch nửa bao thuốc lá, Tiêu Chiến chán nản mệt mỏi nhìn điện thoại. Trên màn hình hiển thị Cynthia đã gọi cho anh ba cuộc điện thoại nhưng anh không nhận, tin nhắn WeChat nói anh nếu có thời gian thì trả lời.

Vương Nhất Bác tiếp tục giả chết, chẳng thấy động tĩnh gì, Tiêu Chiến cảm thấy toàn bộ năng lượng giả vờ cả đêm của mình đã hoàn toàn tan biến trong nháy mắt.

Hai giờ sáng, trên đường trở về khách sạn, đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán thuốc lá và rượu.

Sau khi mua thuốc lá đi ra, Tiêu Chiến nhìn thấy chú chó nhỏ màu vàng bị xích ở cửa, liền ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm nó.

Thực ra con chó đang ngủ ngon lành và không thèm nhìn Tiêu Chiến lần nào, có lẽ là do anh lên cơn lấy con chó ra trút giận. Anh không nói, con chó nằm dài bất động, anh đột ngột lên tiếng, khiến con chó đang ngủ giật mình, bật dậy nhìn anh liên tục sủa "gâu gâu gâu".

"Tao nói chuyện với mày, tại sao mày lại hung dữ với tao?" Tiêu Chiến rất ấm ức, "Mày còn tệ hơn cả Vương Nhất Bác!" Sau khi mắng xong câu này, Tiêu Chiến tức giận quay đầu bỏ đi.

Làm gì còn tâm trí trả lời tin nhắn và điện thoại nữa, anh ngã xuống giường ngủ một giấc, mang hết những vấn đề không giải được trong mấy ngày này giao cả cho hồn ma suy nghĩ đi.

.

.

"Alo? Alo? Tiêu Chiến?"

"Cái ông này! Đi đâu chơi cả đêm vậy hả?"

Tiêu Chiến hoàn toàn không mở mắt ra được, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của bạn thân, anh đợi một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói nhớp nháp khàn khàn hiếm thấy: "Gì..."

"Dưa lớn động trời! Sao tối qua ông không nghe máy? Chết tiệt tôi ngạt thở muốn xỉu, không nói được với ông hôm nay tôi đi làm không yên."

"CC, đăng vào group đi, tôi thức dậy rồi xem..." Tiêu Chiến hay gọi tắt Cynthia như vậy.

"Lại nhậu?"

"Ừm..."

"Không được không được, tôi phải nói với ông liền!" Cynthia hét lên, "Ông bị quấy rối tình dục ở nơi làm việc, ông không biết sao?"

Tiêu Chiến lại dụi dụi mắt, thật sự là buồn ngủ muốn chết, vừa nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" vừa ấn vào bảng điều khiển ở đầu giường, mở rèm cửa ra cho tỉnh táo.

"Công ty gia đình N!"

"Công ty cũ, cảm ơn, tôi biết."

"Vậy sao chưa từng nghe ông nói? Tôi tưởng Gin của nhà N và Vivi luôn là đối tác tốt."

Tiêu Chiến vén chăn xuống giường đi rót nước: "Nói chuyện gì mà tôi không biết đi."

"Tuyệt vời! Quá đỉnh! Bữa tiệc hôm qua dưa quá lớn, Gin và Vivi suýt đánh nhau ở bãi đậu xe!"

"Là sao?"

"Gin ngủ với trai, bị chị V của mấy ông bắt tại trận, lúc đi qua dùng bữa, hai người nhìn có vẻ không thích nhau lắm, mấy người trong ngành nhắc đến vụ điểm nóng tiếp thị của nhà C và nhà N, không phải là hạng mục ông phụ trách sao, đột nhiên có người gọi thẳng tên công ty ông, ai ngờ chị Vivi làm rơi ly rượu đỏ ngay tại chỗ, động tĩnh lớn lắm, chậc chậc, xấu hổ vô cùng~"

"Ồ... trọng điểm là?"

"Sau đó thì dây dưa đến tận B2. Tôi lẻn về sớm đi rình, ngồi trong xe sắp chết ngạt luôn." Cynthia không nghe Tiêu Chiến tiếp lời, nhanh chóng kết luận:

"Ui dào, nói một cách đơn giản là nghe nói boss cũ của ông có suy nghĩ không đứng đắn với ông, mà còn không phải là chuyện ngày một ngày hai! Ổng đã lắp một camera giám sát phía sau chỗ làm việc của ông để theo dõi ông, đầu năm bị vợ ổng phát hiện cho nên đến gây sự với ông! Cái người tên Rosa mới vào công ty của ông cách đây không lâu là bạn thân của vợ sếp cũ của ông, được cử đến để ra oai, nhìn bộ dạng thì hình như thất bại rồi, bả không chịu đựng được, một chiêu giải quyết dứt khoát, đá đít ông ra khỏi cuộc chơi."

"Ồ~ ra là vậy." Tiêu Chiến uống chút nước để làm dịu cổ họng, cả đêm nhìn chằm chằm chiếc áo khoác nằm trên mặt đất, như là không nỡ nên cúi người nhặt lên, giũ giũ vài cái rồi ném lên ghế sô pha. Anh nghe đầu dây bên kia điện thoại bắn liên thanh, thái dương đau nhói, anh nhớ lại HRBP (Đối tác nhân sự chiến lược kinh doanh) ngồi đối diện phòng họp đã nói với anh tuần trước: "Gần đây các sếp không hài lòng với kết quả dự án của cậu, cảm thấy các ý tưởng ngày càng giống nhau, khách hàng không đồng ý trả tiền cho nó, cậu phải chịu trách nhiệm về việc này." Anh suýt nữa hét lên ngay tại chỗ: Cái đờ mờ mờ, ai không trả tiền, gọi ra đây ba mặt một lời đi.

Cầm điện thoại hơi mỏi tay, Tiêu Chiến mở loa ngoài, yếu ớt nói: "Vừa phát hiện ra, hôm nay là ngày thứ tám tôi chính thức thôi việc."

Cynthia hơi khó chịu: "Đại ca ơi! Ông phản ứng gì đó về tin tức siêu to khổng lồ này đi chứ!"

Cái tên Gin này thực sự biết cách chơi, Tiêu Chiến oán thầm. Anh đi đến trước cửa sổ, tựa vào khung cửa, miệng nói: "Thì đoán đoán cũng ra mà, với lại nhân sự trong công ty hục hặc cũng không phải ngày một ngày hai, có chuyện tôi có thể liên kết suy ra được nguyên nhân, chỉ là không nghĩ tới gã lại kinh tởm như vậy, còn nhìn trộm nữa chứ, khụ khụ... chết tiệt, sớm biết như vậy lúc từ chức tôi đã đấm gã một trận!"

"Đúng! Cái này có thể kiện không? Vợ gã thật thảm, bị lừa kết hôn lừa tiền lừa sắc, con gái Thượng Hải thật khổ."

"Chuyện của vợ chồng người ta tôi không quản được, tôi chỉ là người làm công thôi, nếu không tống khứ tôi đi thì tôi cũng sắp từ chức rồi, ai lại muốn làm việc như một con lừa!"

"Ông không bị gì cả, phải không?" Cynthia cẩn thận xác nhận.

"Đây là lời của người nói hả? Mắt tôi kém đến mức nào sao có thể nhìn trúng cái bản mặt đó?"

"Ông mấy ngày trước không phải nói nhìn trúng người có vợ con sao... mấy đứa trong group cũng không dám hỏi nhiều, hôm qua nạp một bụng thông tin, tôi sợ... thôi mặc kệ, tôi nhìn người không nhìn việc, ông có ra sao tụi tôi đều vui vẻ theo ông."

"..." Tiêu Chiến khoanh chân, chộp lấy áo khoác da bên cạnh trút giận, "Vớ vẩn! Mẹ kiếp đồ chết tiệt!"

Cynthia sửng sốt, "Được." Sau đó nói rất nhiều lời an ủi, chẳng hạn như "Vậy thì tốt", "Chỉ muốn ông biết vậy thôi", "Ông nghỉ ngơi cho tốt, uống ít thôi", "Chơi đủ thì về sớm", Tiêu Chiến ừ hử mấy câu không có năng lượng. Anh dồn hết sức lực vào việc nhào quần áo của Vương Nhất Bác, thu hết sức lực của mình, trực tiếp cào rách vết xước trên mặt sau của chiếc áo khoác da, lật qua lật lại, hình như có gì đó.

Tiêu Chiến nhanh chóng nhặt áo lên kiểm tra tỉ mỉ.

Một tấm giấy bìa màu trắng từ túi bên phải của áo khoác da rơi ra, đôi mắt của Tiêu Chiến gần như rớt ra ngoài vì kinh ngạc, "Cái đồ chết bầm này!"

"Sao vậy sao vậy?"

"CC, tôi có chút việc, cúp đây, hôm khác nói tiếp!!"

Tiêu Chiến cúp điện thoại, nhặt tấm ảnh Polaroid trên mặt đất và lao ra khỏi cửa.

.

.

.

Nhấn nút tạm dừng chiếc máy giặt đang giặt dở dang, Vương Nhất Bác lơ đễnh lôi chiếc quần bò đã ngâm trong nước và bột giặt ra, kiểm tra tới lui trong túi quần cũng không tìm thấy mảnh giấy vụn nào, hắn bức bối vò đầu.

Nghĩ lại bộ dạng giả vờ ra vẻ ngầu lòi bảo người ta vứt áo khoác đi, Vương Nhất Bác vừa hoang mang vừa lo lắng, đang không biết có nên lôi điện thoại ra gọi hỏi hay không thì nghe thấy tiếng hét quen thuộc mà kỳ quái từ bên ngoài: "Vương Nhất Bác! Ra đây cho tôi!"

Thành thật mà nói, người đàn ông trước mặt đứng ở cửa khách sạn "Pan" đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Quỳnh Đạt ngơ ngác không dám mở miệng xác nhận danh tính.

Tóc tai bù xù, mặt mũi sưng húp, hai mắt đỏ ngầu, khắp người nồng nặc mùi rượu, trông rất hung dữ giống như côn đồ tìm đến tận cửa đến đòi nợ.

Quỳnh Đạt dè dặt đến gần, nghi ngờ hỏi: "Anh... anh Tiêu?"

Tiêu Chiến đột nhiên hít phải hơi lạnh, ôm bụng khom lưng ho sặc sụa.

"Anh sao vậy? Anh đánh nhau với người ta hả?" Quỳnh Đạt tiếp tục hỏi.

Vương Nhất Bác vội bay qua, kéo lấy cánh tay Tiêu Chiến, "Anh bị đánh hả? Anh có bị đánh không?"

"Vương Nhất Bác..." Giọng nói của Tiêu Chiến run run, rất ấm ức, đầu mày cau chặt rất đáng thương.

Trái tim của Vương Nhất Bác tan vỡ ngay lập tức.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro