Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 (Toàn văn hoàn)

【 "Có lẽ, vậy thì sao?" Dazai Osamu không nghĩ ra.

"..." 【 The Book 】 im lặng không nói, bỗng nhiên nở nụ cười, hóa thành mèo đen trong ánh mắt cũng không thể giấu được ý cười cùng bất đắc dĩ.

"Ngài Dazai, ngài nên học cách đối mặt, một mực trốn tránh cũng vô dụng thôi!" 】



1 ChuuDa

Nghĩ đến cuộc trò chuyện đêm đó cùng 【 The Book 】, Dazai Osamu liền không nhịn được buồn bực, ký ức khôi phục, vậy thì những gì anh ta làm không phải là uổng phí rồi sao!

Cho nên nói 【 The Book 】 đến cùng tại sao phải làm như vậy?

Thế nhưng hiện tại đã không cho phép anh ta suy nghĩ nhiều.

Nghe được tiếng chuông gió lay động, Dazai Osamu thu hồi vẻ mặt buồn bực, trên mặt một lần nữa nở nụ cười.

"Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?"

"Không cần."

Giọng nói quen thuộc khiến Dazai Osamu sửng sốt một chút.

Nakahara Chuuya cầm trong tay một phong bì màu đen, dựa vào khuông cửa.

"Tôi tới để gặp cậu, có một số việc cần nói một chút, hiện tại có rảnh không? Dazai."

Trên cửa tiệm treo bảng 'Meo meo đang nghỉ ngơi', Dazai Osamu dẫn Nakahara Chuuya tới phòng khách lầu hai, dọc đường đi không ai nói một lời.

"Xin hỏi có chuyện gì?" Dazai Osamu dừng lại chốc lát, vẫn là xưng hô xa lạ, "Anh Nakahara."

Nakahara Chuuya không nói gì, lẳng lặng nhìn anh ta, tay cầm chén trà, trong ống tay áo lộ ra cổ tay quấn băng vải, nửa người trên mặc áo sơ mi trắng, theo tiếng băng vải quấn lấy cổ, cằm, môi, sống mũi, cùng với lớp vải trắng như tuyết che phủ đôi mắt màu nâu tanin...

Nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động, đều đang thu hút Nakahara Chuuya, ôm lấy những ác niệm trong lòng, hắn muốn xé nát ăn sạch anh ta vào bụng.

"Anh Nakahara?" Giọng nói của Dazai Osamu khiến hắn khôi phục lý trí, nhắm mắt bình phục tâm tình, đẩy phong bì trên bàn đến lên bên tay hắn.

"Đừng giả bộ, lấy đầu óc của mày khẳng định đã sớm đoán được mà, ký ức của chúng ta."

Nakahara Chuuya nhìn nụ cười trên mặt của Dazai Osamu đang từ từ biến mất, cho đến khi hoàn toàn im lặng, hồi lâu, anh ta mới mở miệng, giọng nói lạnh lẽo.

"Sau đó thì sao? Đoán xem cậu tới đây làm gì hả? Xem tôi khóc ròng ròng?"

Ánh mắt của Nakahara Chuuya không đổi.

"Không, tuy rằng rất muốn nhìn mày khóc, cảnh tượng này còn vượt qua cả bức tranh trăm tỉ, nhưng rất đáng tiếc, lần này tao tới là để đưa tin thế thủ lĩnh, hỏi mày có muốn tiếp tục làm cán bộ của Port Mafia nữa không, đơn thư đã xử lý rồi, cứ việc yên tâm."

Dazai Osamu không chạm và lá thư đó, chỉ là cười ra tiếng:

"Lời mời thật là khiến người ta động lòng, thế nhưng thật tiếc, tôi chỉ muốn làm chủ quán vô lo ở đây thôi!"

"Phải vậy không, thật tiếc mà!" Nakahara Chuuya đã sớm ngờ tới kết quả này, "Vậy thì tao liền hoàn thành nhiệm vụ của thủ boss."

"Vậy cậu còn đợi ở đây làm gì?" Dazai Osamu nghe đối diện nửa ngày không có động tĩnh, nhíu nhíu mày.

Nakahara Chuuya chống cằm ánh mắt theo dõi băng vải trên mắt anh ta, "Có một câu hỏi tao muốn hỏi đã lâu."

"Gì?" Dazai Osamu không thèm để ý đến ánh mắt mang tính xâm lược, thản nhiên uống tách trà trong tay.

Nakahara Chuuya chống bàn đứng lên, ngón tay câu băng vải của anh ta, Dazai Osamu không trốn, khóe miệng nở nụ cười.

"Tò mò về mắt của tôi hả? Vậy cậu thử xem đi, dù sao thì băng vải cũng ở trên tay cậu không phải sao?"

Băng vải vương vãi, đè Dazai Osamu quần áo | xộc xệch lên trên tấm tatami, để lộ hai mắt tràn ngập sương trắng.

"À rồi, phải làm gì đây nhỉ? Chó con này muốn làm loạn à!"

Hai tay của Nakahara Chuuya siết chặt cổ tay Dazai Osamu, đè cơ thể xuống sát vào anh ta, hơi thở đan xen, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Dazai Osamu.

"Dù sao cũng đã lâu như vậy, không thử làm sao biết?"



2 RanDa

Vị ngọt từ từ trải rộng toàn bộ phòng khách, Dazai Osamu bất đắc dĩ cười.

"Thám tử lừng danh, anh đến cùng là muốn nói với tôi cái gì thế? Đã một tiếng rồi đó!"

"Hừ, Dazai ngu ngốc! Đừng có giả bộ nữa! Đã đoán ra rồi không phải sao?"

Edogawa Ranpo tức giận nhìn chằm chằm Dazai Osamu phía đối diện bởi vì lời nói của hắn mà nụ cười cứng đờ.

Khóe miệng Dazai Osamu không còn nụ cười, bất đắc dĩ thở dài.

"Vậy anh Ranpo, cố ý bỏ rơi Atsushi và Kunikida, lập tức tới đây là vì nói với tôi điều này thôi sao?"

Edogawa Ranpo thả xuống miếng bánh ngọt, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chàng trai trẻ trước mặt.

"Dazai, cậu thật sự hài lòng khi làm như vậy sao?"

"Anh Ranpo..." Dazai Osamu cúi đầu, ngón tay vuốt nhẹ tách trà, "Đây là giải pháp tốt nhất, là giải pháp tốt nhất cho happy ending mà tất cả mọi người đều hài lòng."

"Không có dị năng lực, không có phân tranh, kết thúc viên mãn như vậy không phải tốt nhất sao?"

"Không phải đâu, Dazai." Edogawa Ranpo lắc đầu, lướt qua bàn đi tới trước mặt anh ta, hai tay ôm lấy bờ vai của anh ta, hơi thở thơm ngọt vờn quanh chóp mũi anh ta, "Đây không phải kết thúc viên mãn nhất, cậu cũng nói rồi, là 【 tất cả mọi người 】."

Dazai Osamu ngẩng đầu, trong góc nhìn ban đầu là đen kịt, tựa hồ nhìn thấy một vệt màu sáng.

"Nhưng bỏ sót cậu trong tất cả mọi người, chỉ có thêm cậu vào mới xem như là 【 happy ending mà tất cả mọi người đều hài lòng 】."

"Anh Ranpo..."

Edogawa Ranpo ôm lấy anh ta, mùi vị ngọt ngào làm anh ta an lòng.

Kỳ quái, rõ ràng không ăn ngọt, tại sao trong lòng anh ta cảm nhận được vị ngọt.

"Dazai, trở về đi, chúng tôi không bắt ép cậu về Trụ sở Thám Tử, chỉ cần cậu trở lại thế giới của chúng ta là được."

Chúng tôi muốn, là thế giới có cậu, là happy ending có Dazai Osamu.

Băng vải rải rác, thời điểm đang bị đè lên tấm chiếu tatami trong miệng cũng lấp kín hơi thở của đồ ngọt, Dazai Osamu càng cảm thấy, như vậy cũng không tệ.



3 Hậu tục¹ (ChuuDa | RanDa)

¹ 后续: hậu tục 」nghĩa là đến tiếp sau.

"Đùng."

Buổi tối trên bầu trời nổ tung một quả pháo hoa hình con chuột màu tím, Dazai Osamu khoác áo khoác kimono, cổ cùng xương quai xanh có thể thấy được mờ mờ dấu hickey (?).

Điện thoại di động đặt trên bàn rung lên vài giây, một email nặc danh tự động nhảy chuyển đi ra, bên trong có cả giọng nói của Quỷ nhân.

"Đã lâu không gặp, Dazai, gần đây cậu như thế nào, thật hài lòng khi cậu có thể thay tôi hoàn thành nguyện vọng đấy, rất xin lỗi đã không trực tiếp đến cảm ơn cậu, vậy thì, tạm biệt."

Cuối email có hình con chuột.

"Đi đâu cũng thấy chuột."



4

Yokohama có một cửa tiệm tên là Tiệm Hoa Cà Phê Mèo 【 Tà Dương 】.

Trong cửa tiệm có mèo ngoan ngoãn đáng yêu, hoa tươi đẹp và tinh tế.

Chủ quán dịu dàng đẹp trai, cửa tiệm ấm áp sạch sẽ.

Trong cửa tiệm nhân viên thường xuyên đến giúp đỡ cửa tiệm cũng vô cùng lễ phép.



"Chào mừng đến với Tiệm Hoa Cà Phê Mèo 【 Tà Dương 】."






Toàn văn hoàn








Đã xong bộ thứ 3 deeeeeeeee 。.:☆:・'(⌒―⌒)))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro