
6
( Sáu )
Kang Haerin nắm tay Pham Hanni đi từ phòng học, băng qua hành lang, dọc xuống cầu thang, rồi ra tới sân trường.
Trên đường đi tuyệt nhiên không một bóng người, hệt như hai đứa trẻ vừa bị cả thế giới vứt bỏ, một thân một mình cùng bóng chiều tà trên một khoảng không vô tận. Có lẽ cho dù cả hai tiếp tục chôn chân tại đây, thế gian này vốn chẳng có ai muốn tìm thấy chúng.
Kang Haerin không để ý quá rõ khung cảnh xung quanh, cũng có thể đã quá quen thuộc với việc bước đi một mình, ngược lại điều cô quan tâm nhất lúc này chính là thứ cảm giác mềm mại, ấm áp, đang cuộn lại trong lòng bàn tay mình. Khi cô nắm chặt tay Pham Hanni sẽ mơ hồ chạm nhẹ vào mạch đập của nàng.
Kang Haerin không hiểu vì sao cô lại vô cùng trân trọng thứ cảm giác này.
Tuy nhiên, nắm tay lâu cũng sẽ sinh ra cảm giác ngại ngùng, thời điểm Pham Hanni vừa bước ra khỏi cổng trường, nàng lập tức buông tay Kang Haerin ra. Điệu bộ nàng lấm lét, chột dạ như vừa làm chuyện xấu, muốn xem xem liệu Kang Haerin có vì hành động này mà bị tổn thương, nên chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt cô, quan sát cô liệu có biểu hiện gì khác thường. Vì để cho nàng yên tâm, Kang Haerin lập tức nheo mắt mỉm cười, trấn an nàng. Pham Hanni thấy vậy cũng nhẹ nhõm, liền thuận theo đối phương, vừa vặn cong môi đáp lại.
Thiếu vắng hơi ấm từ người bên cạnh, lòng bàn tay Kang Haerin trở nên trống rỗng, cô bèn lâu lâu lại len lén đưa bàn tay mình luồn qua sau lưng, nắm chặt, rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại một cách vô thức, hòng tìm lại cảm giác vừa mất đi khi Pham Hanni buông tay ra.
Kang Haerin và Pham Hanni cứ như vậy sánh vai nhau, cùng bước đi dưới ánh hoàng hôn, mà trời chiều cũng không quên mang chúng kéo dài thành hai cái bóng, rủ xuống mặt đất dưới chân. Lớp nhựa đường đen tuyền hấp thụ toàn bộ nhiệt độ rồi phản xạ lại tia nắng, chiếu vào mắt Kang Haerin làm cô thoáng nhíu mày, nước mắt suýt chút nữa lại muốn tuôn trào, rớt xuống. Theo phản xạ Kang Haerin đột nhiên nghĩ tới Pham Hanni, cô cắn chặt môi tự nhủ, nếu có khóc cũng không được khóc trước mặt nàng, không được lại mất mặt, để cho nàng biết.
Đoạn đường về nhà trông có vẻ xa hơn bình thường, bước chân của Kang Haerin không ngắn cũng không quá dài, đủ chậm rãi để cô lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ Pham Hanni tắm mình trong ánh sáng. Tóc đen lấp lánh nhuộm lấy sắc trời, nàng dần dần biến thành một bức tranh sống động, kinh diễm trong ánh mắt non nớt của cô. Kang Haerin hệt một đứa trẻ cầm bút màu nguệch ngoạc trên giấy trắng, cô chậm chạp chắp vá từng mảnh ghép như muốn khắc ghi hình ảnh này thật kỹ lưỡng, nàng cùng màu vàng đượm trên đường, hướng về phía trước mà phút chốc biến thành người lớn.
Sau khi Kang Haerin về tới nhà, cô liền đem hộp giấy đựng kén ve giấu ở góc sâu nhất trong ngăn kéo bàn đọc sách. Kang Haerin một mình nằm trên giường, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, nhớ đến chuyện mình chỉ là người được Pham Hanni thích thứ hai, nhớ về loài ve sầu, nhớ tới việc không có ai tìm ra bọn cô, cứ nghĩ đi nghĩ lại mà yên lặng chảy nước mắt. Kang Haerin khi đó không rõ tại sao mình lại khóc, cô chỉ đơn giản cảm thấy nếu bản thân không làm vậy, sẽ cực kỳ khổ sở. Lo sợ mẹ ở ngoài cửa sẽ nghe thấy tiếng mình khóc, Kang Haerin bèn đóng cửa lại, đem mặt vùi vào gối, không chút kiềm chế mà khóc thật lớn, khóc một hồi rồi thiếp đi.
Hôm sau đi học hai người vẫn như thường ngày, cứ như vậy ở bên cạnh nhau, sau khi tan học thì cùng đi về nhà, có lẽ so với lúc trước sẽ nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút, nhưng nếu so với một đôi tình nhân, cô và nàng lại giống như hai kẻ đồng phạm, đang cùng nhau che giấu một bí mật. Thời gian cứ vậy thấm thoát trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Pham Hanni tốt nghiệp.
Sau đó, các nàng theo học khác trường, như thể bồ công anh thổi mình vào không trung, hoàn toàn vắng mặt nhau trong tất cả các giai đoạn trưởng thành của cả hai.
Kang Haerin không còn cùng nàng gặp nhau lần nào nữa.
Nói cách khác, mối tình đầu Kang Haerin sau một tuần lễ liền kết thúc.
Bởi vậy cho tới bây giờ nhớ tới nàng, hình ảnh hiện ra trong lòng Kang Haerin vẫn là Pham Hanni năm mười hai tuổi, không có bộ dáng thành thục phi phàm, hay gương mặt xinh đẹp diễm lệ.
Cô thỉnh thoảng nhớ tới ngày Pham Hanni nói không hi vọng mình sống quá lâu.
Lớn lên, mới dần dần thông suốt.
Khi xưa Pham Hanni không phải là một cô bé vui vẻ, bởi vì ngũ quan nàng nho nhỏ, chưa định hình rõ ràng, nàng luôn bị đám nam sinh cùng lớp giễu cợt, khi dễ. Đôi khi Kang Haerin lại gặp một bé gái trong giấc mơ của mình, một bé gái đứng tại góc tối mỉm cười với cô rồi lẳng lặng cuốn theo chiều gió. Kang Haerin mới đầu chỉ đơn thuần coi nó là ác mộng, về sau mới từ từ nhận ra, người trong mộng chính là Pham Hanni.
Có lẽ, những chuyện phát sinh vào buổi chiều hôm ấy, Kang Haerin năm mười tuổi hay bất kỳ đứa trẻ nào nghe tin, cũng không lưu lại ấn tượng nào sâu đậm, cùng lắm cô chỉ xem khoảng thời gian đó như mấy ngày tương đối đặc biệt trong năm.
Thế nhưng, hiện tại nhìn lại, Kang Haerin lại ngậm ngùi nhận ra, đối với cô mà nói, tất cả vốn dĩ chính là cái trải nghiệm "tình đầu khó quên" của cuộc đời.
Kang Haerin lần đầu nắm tay người mình thích, lần đầu suy nghĩ về cái chết, lần đầu rung động với người cùng giới, còn có một chút chuyện, cô không cách nào miêu tả chính xác, vô cùng mơ hồ nhiễu loạn.
Kang Haerin cẩn thận gói gọn những cảm xúc hỗn độn lưu lại trong lòng, như một thứ bộ phận mỏng manh yếu ớt gắn chặt lấy cơ thể, cũng khiến cô chỉ trong một đêm đột ngột gia tăng tốc độ trưởng thành.
Ngày đó Kang Haerin nằm trên giường của mình mà khóc đến thiếp đi, lúc tỉnh dậy thời điểm rời khỏi giường, cô cảm giác mình như biến thành một người khác, giống như linh hồn cô lưu lạc giữa nơi mộng mị mà rời đi mất, lặng lẽ khoác lấy một thể xác khác biệt.
Thanh xuân có thể coi là thứ cảm giác chỉ nở rộ duy nhất một lần trong đời, Kang Haerin nghĩ, có điều sau này, cô lo sợ liệu mình có vĩnh viễn mất đi khả năng trở thành một người, được ai đó yêu đến sâu đậm, đến khắc cốt ghi tâm hay không.
Lên đại học Kang Haerin cũng dọn khỏi nhà, cô thuận tiện thu xếp dành ra một ngày để trở về lấy vài món đồ cần dùng, đột nhiên nhớ tới kén ve giấu sâu trong ngăn kéo, Kang Haerin cầm chiếc hộp giấy nhỏ lấy ra, phát hiện kén ve đã biến mất từ khi nào, hoàn toàn không có để lại bất kỳ dấu vết, giống như ngay từ đầu Kang Haerin chỉ bỏ vào một chiếc hộp rỗng. Cô bèn tìm mẹ hỏi thăm về chuyện này, có điều bà cũng không hiểu lý do tại sao, vốn dĩ từ trước tới giờ chưa từng có ai đến đồ vật trong phòng Kang Haerin.
Kén bên trong hộp không để lại bất kỳ dấu vết hư hại, cứ như vậy mà biến mất.
Số mệnh kén cũng theo sát ve cùng một chỗ hóa hư vô.
Kang Haerin chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đứng trong căn phòng nơi cô trưởng thành từ một đứa trẻ, đột nhiên Kang Haerin cảm giác bản thân như vừa bị sét đánh, cô cảm nhận sâu sắc được cái hiện thực mất mát của thời gian.
Hoá ra, có rất nhiều thứ vốn dĩ đã rời đi theo nhịp đếm của kim đồng hồ.
Tiểu học, năm thứ tư, giống như trò chơi chơi trốn tìm khi tan học, giống như người con gái xuất hiện lúc đó, cũng giống như những thứ xảy ra của cuộc sống rất lâu sau này, chúng đều bị dòng chảy thời gian lạnh lùng cuốn đi, không thể quay về được nữa.
Kang Haerin trầm ngâm nhìn nhận lại quãng đời của mình, có lẽ, cô chỉ có thể đối diện với những biến đổi ngày một lớn lên, cùng ngày đêm luân chuyển.
Sau đó cô như tự mình biến thành cô bé mười tuổi năm đó, cuộn mình trên chiếc giường nhỏ, vì mộng mà rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro