Chap 9
9.
Đoàn đội được May giới thiệu rất đáng tin cậy, làm việc vô cùng hiệu quả. Nhờ vào năng lực của họ, Tiêu Chiến thực sự đã hoàn thành sửa sang hiệu sách không lâu sau những ngày đầu năm mới.
Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn chọn thiết kế hiện đại, từ bỏ phong cách hiệu sách cổ điển của châu Âu. Cửa hàng của anh nằm ngay cạnh trường đại học, một vị trí như vậy nhưng lại có vẻ không phù hợp với một hiệu sách.
Quả thực rất khó để thu hút khách tiện đường mà bước chân vào đây.
Bởi vì May cũng đã rời khỏi tập đoàn nhà họ Tiêu, nên một cô gái khác tên là Nhiên Nhiên đã thay thế cô để tiếp tục hỗ trợ Tiêu Chiến.
Nhiên Nhiên tuổi còn trẻ, nhưng nhìn có vẻ trưởng thành hơn May. Cô sở hữu một chiếc cằm nhọn, đôi mắt to, cái tên nghe cũng rất dễ thương, thế nhưng lại cực kỳ khôn khéo trong cuộc sống.
"Anh Tiêu, hiệu sách bên kia gửi tới một nhóm danh sách, anh chọn chút xem định mua loại sách nào trong đây." Nhiên Nhiên đang ngồi trên một cái bàn được đặt ở giữa hiệu sách vẫn còn đang ngổn ngang, cô mở máy tính tạo một file excel rồi gửi cho Tiêu Chiến.
Đây là danh sách sách do nhà cung cấp gửi đến, ngoại trừ một số cuốn sách bán chạy hay những loại sách mới phổ biến thì còn có rất nhiều danh mục khác, riêng những danh sách phụ thôi thì đã phải có đến hàng chục thư mục trong đó.
"Ừm, tôi không muốn quá nhiều sách hàn lâm, tôi muốn có nhiều sách văn học hơn." Tiêu Chiến đứng ở chính giữa tầng một của hiệu sách nhìn lên bức tường mới được trang trí, trên đó dán những tấm áp phích của một số cuốn sách nổi tiếng vô cùng ngay ngắn.
Hiện tại hiệu sách của Tiêu Chiến không phải là cửa hàng sách duy nhất ở gần đây, còn có một hiệu sách khác ngay đối diện trường đại học, nhưng sách bày bán ở đó chủ yếu là sách học thuật dành cho sinh viên, Tiêu Chiến muốn khác biệt với nơi đó.
Mặc dù Tiêu Như Tâm chỉ muốn dùng hiệu sách này để anh giết thời gian, thêm vào đó là giúp anh làm mấy việc tiếp xúc với xã hội chứ không cần nghĩ đến việc kiếm tiền, nhưng không biết tại sao, khi mà Tiêu Chiến đứng trong hiệu sách gần như đã hoàn thành đến 90% này, thì lần đầu tiên trong đời, trong lòng anh lại khơi dậy một khao khát mạnh mẽ muốn làm tốt mọi việc được đến thế.
Từ trước đến nay, anh không gặp bất kỳ trở ngại vật chất nào trong cuộc đời mình, anh có tất cả những gì anh muốn, thế nên anh không có nhiều mong muốn về cái gọi là "thành công".
Mà ham muốn của con người lại chính là như vậy, đôi khi không phải là không có mà chỉ là do chưa phát sinh nhu cầu.
Tuy Tiêu Chiến được sống an nhàn sung sướng, nhưng dù gì anh cũng là huyết mạch của nhà họ Tiêu, mắt thấy tai nghe nhiều dần dà cũng sẽ từ từ chịu ảnh hưởng bởi những người gọi là thân thích.
Hoa bất tử thì quả là rất đẹp, ai ngắm nhìn cũng phải cảm thán vì vẻ đẹp của nó, thế nhưng nếu hoa bất tử mà có quyền lên tiếng, thì chúng chắc hẳn chọn một cuộc sống trước khi bị biến thành "không bao giờ phai" còn hơn, một cuộc sống có mưa sa bão táp, một cuộc sống cảm nhận được mọi thứ một cách chân thật nhất. Một cuộc sống lấp lánh hơn nhiều so với việc nhìn thế giới qua lớp kính.
"Tiêu lão sư, tôi đã sàng lọc đại khái ra được một số loại, cũng vừa xem qua các bài phê bình sách trên mạng để tạo ra một bảng tính mới, khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì xem qua một chút nhé." Danh xưng Tiêu lão sư mà không phải là Tiêu thiếu gia hay ông chủ, là do Tiêu Chiến yêu cầu.
Dù gì thì lương của Nhiên Nhiên không phải do anh trả, anh cũng không phải là sếp của cô ấy.
"Được, cảm ơn cô." Tiêu Chiến quay đầu, mỉm cười nhìn về phía cô.
Vừa hay Nhiên Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, ngay lập tức cô bị nụ cười của anh làm cho sửng sốt. Tiêu Chiến rất đẹp, vẻ đẹp của anh luôn có thể khiến người ta ngắm nhìn và cảm thán một hồi.
Thế nhưng vẻ đẹp trai của Tiêu Chiến lại khác với hầu hết các cô gái nhỏ, anh không ngọt ngào chút nào chứ đừng nói là dễ thương, trong sự nho nhã lễ độ kia lại phảng phất khí chất lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy cho dù anh không phải xuất thân từ danh gia vọng tộc thì vẫn luôn mang lại cảm giác xa cách.
Anh là người được nhà họ Tiêu bảo vệ tựa như một thiên sứ, thế nhưng cũng không phải là kiểu thiên sứ mà người người muốn tiếp cận trong vô thức.
"Tấm áp phích này thật đặc biệt, nó mô gì vậy Tiêu lão sư?" Nhiên Nhiên đứng dậy đi tới trước bức tường, cô ở sau lưng Tiêu Chiến chỉ vào một tấm áp phích sách dán ở giữa bức tường, hỏi.
Tấm áp phích này quả thực vô cùng kỳ lạ, giữa bãi cỏ có hình một người đàn ông dường như không có làn da, tứ chi không mấy hoàn chỉnh, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, bên cạnh là vài con cừu đờ đẫn đứng bên cạnh.
Thành thật mà nói, trông không có chút mỹ cảm nào.
"Ồ, đó là một cuốn sách cũ, đây chính là bìa của bản gốc." Tiêu Chiến định thần lại rồi nói với Nhiên Nhiên bên cạnh.
"Tiểu thuyết kinh dị sao?" Nhiên Nhiên hỏi.
"Không, là khoa học viễn tưởng." Tiêu Chiến nói xong liền dừng một chút, cười nói: "Đương nhiên, cô có thể cảm thấy nó có chút đáng sợ."
"Nội dung nói gì vậy?"
Tiêu Chiến không trả lời cô ngay mà hơi quay đầu lại, phát ra âm thanh ậm ừ như là đang suy nghĩ gì, sau đó anh cắn môi, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào tấm áp phích.
"Nói về sự khác biệt giữa con người và Android." Anh tóm tắt cuốn sách bằng những từ ngữ rất đơn giản.
Nhiên Nhiên bên cạnh hỏi: "Vậy có gì khác biệt?"
Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lúc rồi: "Con người có những cảm xúc phức tạp hơn, còn Android thì không."
"Phức tạp hơn? Ví dụ như?"
"Ví dụ như..." Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu, tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười, dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói: "Trong khi cảm nhận nỗi đau do một người gây ra, thì vẫn có thể đồng thời cảm nhận được niềm vui do người đó mang lại."
Đối phương hiển nhiên không hiểu những gì anh vừa nói, liền "hả" một tiếng.
Tiêu Chiến quay đầu lại cười: "Không sao, chỉ là một quyển sách rất vớ vẩn do tác giả bịa ra mà thôi."
Nhiên Nhiên cũng chỉ có thể "A" một tiếng đáp lại, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng vừa rồi khi cô quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, thì lại thấy nụ cười trên khóe miệng kia còn chưa phai nhạt, cái loại thần tình này làm cho người ta thực sự ước ao.
Cũng không thể biết là đang vui vẻ hay là khổ sở.
Lúc này, bên ngoài trời đã gần tối, Tiêu Chiến trước đó đã nói với chị Lý họ sẽ không về nhà ăn tối.
Từ khi hiệu sách bắt đầu hoàn thiện, anh thường xuyên không về nhà ăn cơm, có lần chị Lý không vui lắm mà nói rằng chị lo anh quá lao lực, không nỡ để anh ra ngoài như thế này.
Chị Lý nhìn Tiêu Chiến lớn lên từ nhỏ đến giờ, vì vậy tất nhiên là chị coi anh như là một đứa trẻ, con của chị Lý đã rời khỏi thành phố này để lập nghiệp, một năm cũng chỉ về được vài lần, vậy nên chị Lý dồn phần lớn tình mẫu tử của mình cho Tiêu Chiến.
Tiêu Như Tâm thậm chí còn bận rộn hơn, trước tết âm lịch luôn có rất nhiều bữa tối đang chờ đợi bà.
Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, chị cũng không nói gì, ở trong nhà họ Tiêu nhiều năm như vậy, chị Lý đương nhiên biết điều gì nên hỏi và điều gì không nên chạm tới.
Chỉ là một lần khi chị dọn phòng Vương Nhất Bác, chị tìm thấy một bộ quần áo mà hắn chưa lấy đi, một chiếc áo khoác nhung dê Loro Piana màu xanh đậm, được may đo tỉ mỉ, chất vải cực kỳ cao cấp, được ủi và treo ngay ngắn trong tủ.
Cái này là trước đây Tiêu Như Tâm mua, bà mua một chiếc màu xám cho Tiêu Chiến và một chiếc màu xanh đậm cho Vương Nhất Bác, kiểu dáng của hai bộ cũng khác nhau một chút, cái của Vương Nhất Bác nhìn cứng cáp hơn.
Ở Tiêu gia này, chị Lý vẫn luôn tự mình xử lý những thứ nhỏ nhặt khác, nhưng thứ này quá là giá trị, vì vậy chị Lý cũng đành phải xin ý kiến của Tiêu Như Tâm.
Lúc ấy Tiếu Như Tâm vừa trở về nhà sau khi đi xã giao, bà đã uống rượu, khi chị Lý hỏi thì bà đang ngồi ở trên sô pha ăn tổ yến, nghe xong thắc mắc của chị bà cũng chỉ nhìn thoáng với khuôn mặt không biểu cảm mà nói: "Chị cứ tùy tiện xử lý đi, tặng người rồi thì cũng chẳng khác vứt đi là mấy."
Tiêu Như Tâm năm nay 40 tuổi, trong đời bà chỉ yêu hai lần, cả hai lần đều không có kết quả tốt đẹp, cũng vì bởi bà vẫn còn vương vấn bố của Vương Nhất Bác nên chuyện tình thứ hai kia cũng định sẵn kết cục chia tay.
Tiêu Như Tâm đã từng thực sự muốn đào tạo Vương Nhất Bác trở thành người kế vị chính thống của bà, nhưng thật không may, hắn lại không sẵn lòng, bà là một người có học thức cao, cả đời luôn giữ thể diện, cũng không quen với việc ép buộc người khác.
Lúc ấy Tiêu Chiến cũng đang ngồi trong phòng khách ăn hoa quả, đọc tin nhắn của Nhiên Nhiên trong điện thoại, nghe thấy cuộc nói chuyện này anh cũng không hề ngẩng đầu lên.
"Chiến Chiến, cậu ấy có liên lạc với con không?" Tiêu Như Tâm hỏi.
"Không." Tiêu Chiến trả lời, đôi mắt từ màn hình điện thoại ngước lên.
"Ồ, hai người thân với nhau như vậy, cô còn tưởng là cậu ấy sẽ liên lạc với con chứ." Tiêu Như Tâm liếc nhìn Tiêu Chiến rồi nói: "Lúc đó, Nhất Bác cùng cô đi ngang qua hiệu sách, cậu ấy còn nhờ May mua sách cho con."
Tiêu Chiến gật đầu mà không nói.
Sau khi Tiêu Như Tâm ăn hết bát yến, bà nhẹ nhàng đặt chiếc bát lên bàn, chiếc bát chạm vào mặt bàn đá phát ra âm thanh thanh thuý.
"Amanda nói rằng cậu ấy đã đến một nơi khác rồi, còn nói rằng cậu ấy đã nghĩ ra cách để đưa cha mình đi." Tiêu Như Tâm dựa vào ghế sô pha, nhìn về phía trước, nở nụ cười: "Lợi hại lắm, Vương Nhất Bác thực sự rất lợi hại."
Bà dường như đang nói chuyện với chính mình, Tiêu Chiến thấy trên gương mặt bà có một tia thương cảm như có như không.
"Cô." Tiêu Chiến gọi bà.
"Mười năm nay cũng không uổng công ta nuôi nấng nó, nó so với cha hắn giỏi hơn nhiều." Lần này Tiếu Như Tâm cười thật tươi, cười đến có chút đắng chát: "Ta đúng là không nhìn lầm nó."
Lòng Tiêu Chiến thắt lại, anh cảm thấy có chút buồn bực.
Anh không thích bất kỳ cảnh tượng khó chịu nào, cho dù đó là sự ra đi của Vương Nhất Bác hay sự cô đơn của cô anh, anh đều không cảm thấy thoải mái.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu Tiêu Như Tâm nhắc đến Vương Nhất Bác sau khi hắn rời đi được một tháng.
Tết âm lịch năm nay là vào giữa tháng Hai.
Chị Lý đã mua rất nhiều đồ ăn từ rất sớm, năm nay trong nhà bớt đi một người, lúc chị và tài xế ra ngoài, chị không ngừng nói về việc không cần mua nhiều như vậy, thịt Đông Pha cũng không nấu được nữa, Vương Nhất Bác đi rồi, chẳng còn ai thích ăn.
Tiêu Chiến quyết định cố gắng khai trương hiệu sách trước khi nghỉ tết âm lịch.
Mặc dù anh không cần trực tiếp trao đổi với nhà cung cấp nhưng vẫn có một số việc anh phải đích thân làm, chẳng hạn như vẫn phải mời nhà văn trẻ đến chia sẻ nhân ngày khai trương. Bút danh của nhà văn này là K, tên thật của y là Cao Tề.
Tiêu Chiến gặp y lần đầu tiên ở hiệu sách, lúc Nhiên Nhiên cũng đang ở đó.
Cao Tề vừa kết thúc một buổi chia sẻ liền vội vã chạy đến, y trông rất trẻ, mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác kiểu cao bồi, điều này không hoàn toàn phù hợp với ấn tượng của Tiêu Chiến về một "nhà văn" tao nhã.
"Tiêu lão sư, chào cậu." Sau khi Cao Tề bước vào, y lập tức lên tiếng chào Tiêu Chiến, trông y non nớt đến mức Nhiên Nhiên còn tưởng y là một người sinh viên thuộc trường đại học gần đó.
"Xin chào." Tiêu Chiến xoay người, đi về phía y rồi mời y ngồi xuống.
"Đây là trợ lý Nhiên Nhiên của tôi." Tiêu Chiến giới thiệu cô gái bên cạnh mình, Nhiên Nhiên cũng gật đầu với Cao Tề.
Cao Tề dạo quanh hiệu sách, cảm thán rằng ở đây rất có bầu không khí đồng thời khen ngợi sở thích chọn sách của Tiêu Chiến, sau đó y nhìn thấy tấm áp phích trên tường.
"Cậu thích cái này sao?" y thẳng thắn hỏi.
"Ừm." Tiêu Chiến trả lời.
"Bút danh của tôi lấy từ bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết này đấy." Cao Tề cười nói, khi cười trông y còn trẻ hơn, thế nhưng Tiêu Chiến lại nhớ rằng phần giới thiệu của y viết rằng anh chàng này đã ba mươi lăm tuổi.
"Blade Runner 2049" Tiêu Chiến nói.
"Đúng vậy, là về một Android tự cho mình là đúng." Cao Tề gật đầu tự giễu cười nói: "Không nghĩ tới cậu cũng thích."
"Ừm, tôi rất thích." Tiêu Chiến không chút do dự đáp.
Anh thoạt nhìn có chút thản nhiên thái quá, tuyệt không chút nào chú ý gì đến việc người đàn ông trước mặt này có sở thích chung với mình.
Nhiên Nhiên liếc nhìn Cao Tề, nhưng cô không nói gì.
"Thứ sáu tuần sau cậu khai trương sao?" Cao Tề ngồi xuống hỏi Tiêu Chiến.
"Ừm, dự kiến là thứ sáu tuần sau." Tiêu Chiến cũng ngồi xuống một chiếc ghế khác, cách Cao Tề một khoảng: "Hy vọng anh có thể đến chung vui."
"Ừm, sách mới của tôi cũng vẫn còn đang trong thời gian giới thiệu." Cao Kỳ gật đầu: "Cậu đọc chưa? Chính là quyển gần đây đứng đầu danh sách bán chạy ấy."
Khi Cao Tề nói về các tác phẩm của mình, liền có một chút tự mãn khó có thể che dấu.
"Chưa, nhưng tôi đã mua nó." Tiêu Chiến thành thật trả lời.
"Còn quyển trước đó thì sao?" Cao Tề lại hỏi: "À, đúng rồi, cậu đã thảo luận với tôi vào lúc tôi giới thiệu sách, lúc đó tôi cảm thấy rằng cậu rất hiểu biết."
Giống như việc y không hạn chế lòng tự luyến của mình, y cũng không hạn chế lời khen ngợi của mình dành cho Tiêu Chiến.
"Cám ơn." Tiêu Chiến vẫn cười rất lễ độ đáp lại.
"Lúc đó tôi có hỏi, cậu cảm thấy tình yêu là gì." Cao Tề nhớ cuộc điện thoại đó, đó là lần đầu tiên y gọi điện cho Tiêu Chiến, thời điểm y không biết Tiêu Chiến trông như thế nào, y chỉ biết đến anh với danh nghĩa là một ông chủ trẻ giàu có.
"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu, cầm lấy ly cà phê nóng mà Nhiên Nhiên vừa ra ngoài mua.
"Lúc đó cậu nói cậu vẫn chưa hiểu." Cao Tề nói: "Nhưng tôi thấy cậu nhất định đã rất rõ ràng."
Tiêu Chiến im lặng, anh hơi cúi đầu, nhìn ly cà phê nóng hổi trong tay, Nhiên Nhiên đã mua một cốc latte lớn, nó có vẻ quá nóng, anh thật sự không thích uống đồ quá nóng.
"Anh xem có thể đến buổi chia sẻ vào thứ sáu không? Nhiên Nhiên có thể an bài mọi việc, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng các yêu cầu của anh." Tiêu Chiến không trả lời, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời mở lớn: "Tôi muốn tổ chức ở tầng hai, phía trên có một gian đặc biệt dành riêng cho chia sẻ và hội họp, nhưng cũng chỉ có thể chứa tầm hai mươi người."
"Tôi có thể đi được, rất vinh dự được tổ chức một buổi chia sẻ sách mới trong hiệu sách của cậu." Cao Tề cười nói.
Trước khi Cao Tề rời đi, y đưa cho Tiêu Chiến một trong những cuốn sách của mình, Nhiên Nhiên đứng bên cạnh Tiêu Chiến thấy vậy liền hít một hơi thật sâu, cười thành tiếng.
Tiêu Chiến liếc xéo cô, anh không hiểu ý của cô, cô hoàn toàn không giống như May. May là một cô gái sinh hoạt rất là tùy ý, tất nhiên với tính cách như vậy thì cô mới có thể từ chức cùng với Vương Nhất Bác, nói đi là đi, mới có thể không giữ ý đến mức ghen tị với chiếc áo khoác của Tiêu Chiến.
Nhưng Nhiên Nhiên lại không giống vậy, cặp lông mi giả vừa dài vừa dày của cô khiến cho cô trông giống như không muốn thể hiện sự chân thành của mình.
Vì vậy, cô chỉ cười nói: "Cảm thấy như mọi người đều thích Tiêu lão sư, thầy Tiêu thật hấp dẫn."
Tiêu Chiến không bình luận, chỉ liếc nhìn cô và nói cảm ơn.
Gần tám giờ tối, khi Nhiên Nhiên về nhà thì Tiêu Chiến vẫn ở trong hiệu sách.
Anh muốn ở lại tự mình kiểm tra danh mục sách nhà cung cấp gửi đến, cho dù bên đó đã xác nhận hai lần trước khi đưa cho Tiêu Chiến, nhưng anh vẫn muốn kiểm tra lại, hay nói cách khác, anh chỉ muốn ở lại nơi thuộc về anh nhiều hơn một chút.
Nhìn từ cửa sổ trên tầng hai, phía bên kia của con kênh đã được thắp sáng rực rỡ, không khí của ngày đầu năm mới đang đến rất mãnh liệt.
Dường như vào thời điểm này của năm, mọi người sẽ dần thư thái, rũ bỏ những mệt mỏi, âu lo, buồn phiền đã tích tụ trong mình suốt một năm qua để đón chào một năm mới sắp đến vậy.
Bờ sông bên kia có vài nhà hàng đang mở, trên cửa treo đèn lồng lớn màu đỏ, phong cách rất Trung Hoa, hoàn toàn khác với không gian của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngẩn người, đột nhiên nghĩ đến Vương Nhất Bác.
Đã gần một tháng rưỡi kể từ khi Vương Nhất Bác rời khỏi nhà họ Tiêu trong cơn mưa lớn đó, cả hai vẫn có phương thức liên lạc, nhưng cũng không biết tại sao, cả hai lại ngầm không liên lạc với nhau một cách ăn ý đến như vậy.
Tiêu Chiến nhìn điện thoại trên bàn, suy ngẫm một chút rồi cầm lên, bấm số của Vương Nhất Bác.
Người ở đầu dây bên kia phải mất một lúc mới bắt máy.
"Xin chào?"
Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe vang lên khiến Tiêu Chiến sửng sốt hồi lâu.
"Là anh." anh nói.
"Em biết." Giọng Vương Nhất Bác trầm thấp nghe có chút mệt mỏi, nhưng cũng thực sự yên bình.
Sau một lúc im lặng, Tiêu Chiến nói: "Hiệu sách của anh sắp khai trương."
"Ừm, chúc mừng anh."
"Anh đã mời K đến buổi khai trương để chia sẻ sách."
"K là ai?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Là tác giả truyện ngôn tình em mua cho anh, bút danh là K."
"Ồ, nghe không hay lắm."
"Đúng vậy, anh ấy nói rằng bút danh của anh lấy từ một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Anh cũng rất thích cuốn tiểu thuyết đó, thậm chí anh còn dán áp phích của bìa cuốn sách gốc kia lên bức tường trang trí của hiệu sách." Tiêu Chiến nói.
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, không, phải nói đã trầm mặc thật lâu.
Điện thoại di động của Tiêu Chiến mới thay, tín hiệu ở bên này rất tốt, hơn nữa nơi anh ở lại rất yên tĩnh, cho nên anh có thể nghe thấy rất rõ tiếng thở của Vương Nhất Bác.
Giống như là đêm đó khi anh ôm hắn, khi mà hơi thở của hắn vang lên bên tai, anh cực kỳ căng thẳng.
"Em có thể đến dự lễ khai trương hiệu sách của anh không?" Tiêu Chiến thấp giọng hỏi.
Vương Nhất Bác im lặng từ nãy, giờ mới khẽ thở dài nói: "Em vừa tìm được một công việc mới, có lẽ phải ở ngoài thị trấn cho đến tận giao thừa."
Tiêu Chiến cắn môi, chớp chớp đôi mắt, không nói gì, chỉ nhìn về bên kia phía bờ sông ở ngoài cửa sổ, ở đó có những bóng người mơ hồ không ngừng chuyển động, anh cứ thế mà chờ đợi.
"Nhưng nếu có thể hoàn thành công việc sớm, em sẽ đi." Người ở đầu dây bên kia tựa hồ suy nghĩ rất lâu, mới lên tiếng.
"Được, anh chờ em." Tiêu Chiến thu hồi lại ánh mắt nhìn về phía xa, nhẹ giọng nói.
Điện thoại rất nhanh đã bị ngắt.
Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống rồi đi xuống lầu, ánh đèn ở tầng một đã mờ đi, chỉ còn lại một bóng đèn rọi ở phía bên kia bức tường trang trí, anh đi đến khu vực dán đầy áp phích, nhớ đến Cao Tề, người hôm nay đã đến đây.
Trước đây, Tiêu Chiến đã xem rất nhiều phim truyền hình và sách, anh luôn tin rằng những người yêu nhau nên có cùng sở thích và chủ đề chung, cả hai phải ngầm hiểu nhau một cách cực kỳ ăn ý trong nháy mắt.
Nhưng rất hiển nhiên chuyện tình yêu không phải như vậy.
Ngay cả khi Cao Tề có thể đọc làu làu quyển sách kia, thì y vẫn nhất định không phải là người Tiêu Chiến thích.
Và ngay cả khi Vương Nhất Bác không thể quay lại, Tiêu Chiến vẫn vì tiếng thở dài của hắn qua điện thoại mà muốn biết liệu hắn có sống tốt hay không.
Trong hành lang của bệnh viện điều dưỡng, Vương Nhất Bác đang trên đường đi đến cổng viện cúp cuộc điện thoại của Tiêu Chiến.
Đèn trong hành lang cũng đã tắt, Vương Nhất Bác không quay lại phòng bệnh ngay, vẻ mặt hắn giờ đang có chút thờ ơ và mệt mỏi.
Vương Nhất Bác đã chuyển cha mình đến một bệnh viện điều dưỡng ở thành phố khác, nơi này không quá đắt và môi trường cũng khá tốt, số tiền hắn dành dụm được cũng không phải là ít, đủ để nuôi dưỡng ông.
Công việc của May ít nhiều cũng có sự thay đổi, cô giờ đã quyết định kết hôn, sau đó lại đi học. Trước đây khi Vương Nhất Bác kinh doanh, bản thân cũng đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ, nhiều người làm ăn với hắn không chỉ vì Tiêu Như Tâm, mà còn vì tán thưởng năng lực của Vương Nhất Bác.
Cũng chính nhờ vào mối quan hệ với những khách hàng lúc trước mà hắn mới có thể nhận được các dự án bây giờ.
Dự án cuối cùng trong năm nay được hẹn vào sáng thứ sáu tuần sau, cực kỳ quan trọng, Vương Nhất Bác nhất định phải đoạt được nó.
Cuộc điện thoại ngắn ngủi vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã buột miệng nói câu: "Được, em sẽ qua."
Nhưng hắn không làm, vấn đề bây giờ không phải là hắn và Tiêu Chiến có thích nhau hay không, mà là hắn có muốn để phần tình cảm này tiếp tục phát triển hay không.
Nếu tiếp tục phát triển thì nó sẽ trở thành rắc rối của nhiều người, rồi sẽ tạo ra xung đột của nhiều người hơn nữa, cũng có nghĩa là khuôn mặt không bao giờ biết buồn của Tiêu Chiến sẽ tràn ngập nỗi buồn, hắn và Tiêu Như Tâm sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong vấn đề này, điều khó khăn nhất không phải là tại sao hắn thích Tiêu Chiến, mà là hắn có muốn yêu Tiêu Chiến hay không, những người như Tiêu Chiến thoạt nhìn thì có vẻ rất biết kiềm chế, thế nhưng khi họ thực sự bùng nổ thì sẽ không ai bằng.
Nếu Vương Nhất Bác đưa tay ra, anh sẽ lao về phía trước mà không cần suy nghĩ.
Cho nên hắn phải càng thêm cẩn trọng, hắn không muốn khi mình đưa tay ra, thơi điểm Tiêu Chiến sẵn lòng lao về phía trước, thì hắn lại bỏ lỡ.
Hắn hy vọng rằng khi Tiêu Chiến ngã về phía hắn, hắn sẽ luôn có thể đỡ được anh một cách êm ái nhất.
Hộ lý ở bên kia đang gọi Vương Nhất Bác, giục hắnh nhanh nhanh rời đi, viện điều dưỡng cần phải khóa cửa.
Vương Nhất Bác lập tức nói lời xin lỗi rồi rời đi ngay lập tức.
Hắn xoay người lui lại mấy bước, liếc mắt nhìn người cha đang ngủ say trên giường, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Khi thang máy đi xuống tầng một, hắn nhận được một tin nhắn.
– Tác giả kia đã gửi cho anh một cuốn sách khác, cuốn sách đấy viết không hay.
Từ đoạn tin nhắn này, Vương Nhất Bác dường như có thể nghe thấy giọng điệu không rõ là làm nũng hay là ghét bỏ kia, giống như nó đã vang lên bên tai hắn không biết bao nhiêu lần trong hai năm qua.
-- Vậy thì đừng đọc nữa.
Hắn nhắn tin trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro