Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

8.

​Đêm cuối năm, Vương Nhất Bác mất ngủ.

​Hắn nằm trên giường trằn trọc rất lâu không cách nào ngủ được.

​Cuối cùng lại ngồi dậy, mở notebook của mình ra, bấm vào bộ phim trong thư mục đó, bộ phim đã được xem đi xem lại nhiều lần đến mức hắn thuộc lòng, nam diễn viên xinh đẹp này sẽ chảy nước mắt trên màn hình vào phút thứ mấy.

​Là cảnh phim mà hắn thích nhất.

​Trước khi nhấn nút phát, hắn bỗng cảm thấy có chút vô vị, dáng vẻ Tiêu Chiến nói chuyện trên bãi đất trống ở phía sau núi ám ảnh hắn, não bộ chốc chốc lại xẹt ngang hình ảnh của một người người ngủ gục trên ghế trong nhà hàng đó.

​Ký ức như thước phim vỡ vụn, nhoè nhoẹt, mờ ảo, duy chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến là vô cùng rõ ràng.

​Từ khi Vương Nhất Bác phát hiện mình không thích phụ nữ, cho tới ngày này, cũng chỉ mới được mấy năm.

​Hắn cũng từng bí mật có bạn gái ở trường đại học, nhưng chuyện tình cảm sớm kết thúc ở giai đoạn nắm tay, lúc đó hắn không tài nào hiểu nổi tại sao mình không giống như bạn cùng phòng, luôn cực kỳ kích động khi nói về con gái, nét mặt lộ ra sự phấn khích mà nam sinh thời kỳ trưởng thành thường có.

​Thậm chí ngay cả lần đầu tiên nắm tay con gái, hắn cũng không có bất kỳ cảm giác tim đập rộn lên gì đó mà bạn bè thường nói.

​Hồi còn đi học, hắn từng được rất nhiều em gái theo đuổi, ngoại trừ bởi vì là con nuôi của Tiêu Như Tâm, còn vì hắn đẹp trai, luôn có thể dễ dàng tạo được thiện cảm với con gái. Sau lưng Tiêu Như Tâm, hắn đã lén lút yêu đương ba lần, nhưng mỗi một lần đều đến giai đoạn tương đối mấu chốt, hắn lại hoảng hốt bỏ chạy.
​Sau này phát hiện ra xu hướng giới tính của mình, cũng là vì xem các trang web khiêu dâm, hắn cho rằng không có gì đặc biệt, bình tĩnh tiếp nhận, cũng không buồn bã gì nhiều.

​Thật ra Tiêu Chiến không phải là mẫu người mà Vương Nhất Bác thích, anh cũng hoàn toàn khác với những diễn viên phim khiêu dâm có thể khiến hắn xuất tinh.

​Anh được bảo bọc quá kỹ, được bảo vệ bởi tình yêu của mọi người quanh anh mà chính anh không thể lựa chọn.

​Mà Vương Nhất Bác càng hy vọng người yêu của mình là một người bình thường, giống như mình, có một số phiền não thế tục, không cần sinh ra đã ngậm thìa vàng, thậm chí nghèo chút cũng không sao.

​Hắn từng tưởng tượng rằng sau khi rời khỏi Tiêu gia, hắn phụng dưỡng cha mình, tìm một bệnh viện điều dưỡng ít tốn kém hơn, có bạn trai và có một mối quan hệ tình cảm như bao người bình thường khác.

​Thế nhưng hắn lại gặp Tiêu Chiến.

​Kế hoạch đã vạch sẵn cực kỳ chỉn chu, nhưng lúc thực hiện, lại nhiều lần khiến hắn thất bại thảm hại.

​Hắn vĩnh viễn không có biện pháp nói "Không" với cái kiểu không biết là làm nũng hay là ngại ngùng thường trực ở Tiêu Chiến, càng không có hi vọng gì về việc hắn có thể phân biệt được anh cố tình hay vô ý.

​Hắn cũng rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, giống như trước đây hắn tiếp nhận xu hướng tính dục của mình.

​Quyết định rời đi, cũng không xung đột với việc hắn thích Tiêu Chiến.

​Hắn nghĩ, dù sao không phải ai trên đời này cũng có thể ước gì được nấy.

​Khi Vương Nhất Bác còn đang trầm tư, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn cầm lên nhìn thoáng qua, là May.
​Chắc cô ấy vừa làm thêm giờ xong.

​ "Alô?" Vương Nhất Bác nhận điện thoại.

​ "Chào sếp, có tiện nói chuyện không ạ?"

​ "Ừ, cô nói đi." Vương Nhất Bác đóng nắp notebook đã sớm tắt màn hình, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

​ "Sếp đã xem tài liệu tôi gửi chưa ạ?" Bên May truyền đến âm thanh gõ bàn phím máy tính.

​ "Xem rồi." Vương Nhất Bác vừa mới tắm xong, sau khi xem qua liền đáp: "Không có vấn đề gì."

​ "Dạ, vậy là được rồi."

​ "Ừm."

​"Ngày mai vẫn tới đón anh sao?" May lại hỏi.

​Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi, nói: "Ừm."

Hắn quyết định sẽ ngả bài với Tiêu Như Tâm trong ngày cuối năm, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

​Đột nhiên, cửa phòng bị gõ hai cái, bên ngoài truyền đến giọng nói củaTiêu Chiến.

​Hắn quay đầu lại, hơi sửng sốt, điện thoại còn chưa ngắt.

​Người ngoài cửa dường như đợi trong chốc lát, sau đó Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng dép, hắn không nghĩ nhiều, trong tay còn giơ điện thoại, vội vã đứng lên, đi nhanh đến cửa phòng, kéo cửa phòng ra.

​Tiêu Chiến chắc hẳn đang định đi, nửa người đã xoay qua hướng khác.

​"Có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác gọi anh lại.

​Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm quen thuộc thơm mát, tóc vẫn còn ướt nhẹp, hệt như đôi mắt long lanh sáng ngời kia.

​Anh nhìn Vương Nhất Bác bằng cặp mắt đã tháo bỏ kính áp tròng, ánh mắt hơi mất tiêu cự nhưng vẫn lấp lánh.

​"À, xem em đã ngủ chưa." Tiêu Chiến nói, anh nhìn điện thoại trong tay của Vương Nhất Bác, nói: "Nếu như em bận thì cứ làm việc của mình đi, cũng không có gì cả."

​"Em không bận." Vương Nhất Bác buột miệng, hắn hướng về phía đầu bên kia điện thoại nói một câu: "Ngày mai nói tiếp."

​Sau đó liền cúp điện thoại.

​Tiêu Chiến nhìn hắn, nở nụ cười, hỏi: "May à, cô ấy dạo này thế nào?"

"Ừm." Vương Nhất Bác gật đầu, khi nãy vừa mới ngắt điện thoại, hẳn Tiêu Chiến đã thấy được màn hình, hắn cũng không có ý định giấu giếm.

​ "Cô ấy vẫn ổn."

​" Tốt." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cảnh tượng trên bãi đất trống kia lại hiện lên trong đầu hắn, có chút xấu hổ cùng khó chịu.

​"Ngủ không được?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Cũng không phải, bên ngoài trời sắp mưa." Tiêu Chiến chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nói.

​"Anh vào đi." Vương Nhất Bác né qua một bên, ý để cho Tiêu Chiến vào phòng của hắn.

​Tiêu Chiến đi vào, trực tiếp ngồi xuống bên giường, anh đang mặc trên người một bộ đồ ngủ rất mỏng, có lẽ là mấy ngày trước ấm lên nên chị Lý đã lấy ra cho anh. Có một mảnh da mỏng ở gần xương quai xanh, nối với chiếc cổ thanh mảnh của anh, rồi đến khuôn mặt kinh diễm của anh.

​Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút khó chịu, hắn biết chính xác sự khó chịu này đến từ đâu.

​"Mệt quá, ngủ đây." Tiêu Chiến đột nhiên ngả ra phía sau, ngã xuống trên giường của Vương Nhất Bác.

Kỳ thực, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh nằm trên cái giường này, trước đây anh cũng từng nhiều lần ngủ ở đây, Vương Nhất Bác cũng chưa từng từ chối, hai người đàn ông ngủ cùng nhau, giữ khoảng cách, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

​Vương Nhất Bác ngồi xuống bên giường, hắn không nằm xuống, nhìn đôi chân của Tiêu Chiến còn đang lộ ra ngoài giường, đôi dép mà chị Lý mua vẫn lủng lẳng trên hai bàn chân của anh.

​"Em chưa ngủ sao?" Tiêu Chiến lại ngồi dậy, anh ngồi song song Vương Nhất Bác bên giường, dựa vào rất gần.

​Vương Nhất Bác ngần ngừ một lúc, nói: "Hay anh cứ ngủ trước đi."

​Hắn thầm nghĩ khi Tiêu Chiến đã ngủ, hắn có thể đi xuống phòng khách dưới tầng hai để ngủ, như vậy thì có thể tránh được việc hai người nằm cùng trên một cái giường. Hắn từng nói "xin lỗi" một lần, hắn không muốn nói thêm lần thứ hai.

​Tiêu Chiến không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, mãi đến khi Vương Nhất Bác cảm thấy có chút khó chịu, quay đầu nhìn vào mắt đối phương, anh mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, mỉm cười với Vương Nhất Bác.

​Cánh tay của Vương Nhất Bác bị đè lại, sau đó chính là gương mặt đẹp của Tiêu Chiến từ từ phóng to trước mắt hắn, từ từ tiến lại gần, cho đến khi hắn cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng ẩm ướt trên môi.

​Một cái, hai cái, ba cái.

​Dính sát, rời ra, rồi lại dính sát, Tiêu Chiến cứ như gà con mổ thóc, vụng về hôn Vương Nhất Bác, anh trông rất bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy trên cổ tay của Vương Nhất Bác lúc này lại tố cáo anh.

​Cứ như vậy hôn đến lần thứ năm, Tiêu Chiến dừng lại, anh áp sát Vương Nhất Bác, mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, hơi lo lắng chớp mắt mấy cái, nhẹ nhàng thở dốc, hô hấp không đều, cứ thế nhìn hắn, không lên tiếng.

​"Em..." Có lẽ là cảm thấy sự im lặng có chút khó chịu, Tiêu Chiến giật giật môi, vừa định nói điều gì đó, cả người đã bị đè lên chiếc giường lớn mềm mại.

​Sau đó thân hình của Vương Nhất Bác bao trùm lên, sức lực của hắn rất lớn, đôi tay đè chặt bả vai của Tiêu Chiến, đè anh lên giường, tiếp đến hôn mạnh anh.

​Nụ hôn lần này hoàn toàn khác hắn nụ hôn vừa nãy của Tiêu Chiến, mang theo tính xâm lược cực mạnh, Vương Nhất Bác không chỉ đưa lưỡi vào miệng anh, mà còn dùng răng cắn nhẹ vào môi Tiêu Chiến như con thú nhỏ, khiến nước miếng chảy xuống chỗ giao nơi đôi môi dán chặt vào nhau.

​"Ôi..." Tiêu Chiến phát ra tiếng kêu rên, giống như đau đớn lại tựa như vui sướng, hai tay anh nhịn không được nâng lên, muốn ôm lấy Vương Nhất Bác, như thể để nhận được càng nhiều khoái cảm hơn.

​Nụ hôn này... dừng lại.

​Đôi tay của Tiêu Chiến vừa mới thuận theo tự nhiên đặt lên vai của Vương Nhất Bác, đôi đồng tử hơi giãn ra tràn ngập màu sắc dục vọng, còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng thứ thô to cứng rắn giữa hai chân, giây tiếp theo anh đã mất đi hơi ấm.

​Vương Nhất Bác chống hai tay ở bên hông, thở hổn hển, cúi người nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt của hắn có chút đỏ lên, lộ ra tính công kích rất mạnh, bộ dáng hoàn toàn khác biệt hắn lúc bình thường.

​Tiêu Chiến bị hắn đè bên dưới, đôi mắt ngấn nước vẫn còn mờ mịt, môi bị anh cắn đến sắp chảy máu, khẽ mở ra, thở hổn hển.

​Hai người tiếp tục trầm mặc, như thể cả hai đều bị sốc bởi những gì vừa xảy ra, từ nụ hôn như gà mổ thóc của Tiêu Chiến, cho đến nụ hôn như vũ bão của Vương Nhất Bác.

​Cuối cùng, chính Vương Nhất Bác lại là người bị đánh bại, tựa như hắn chấp nhận đầu hàng, lần nữa cúi người xuống, cả nửa người đặt ở trên người Tiêu Chiến, chỉ là lúc này đây, hắn vùi đầu vào bên cạnh cổ của Tiêu Chiến, đôi tay từ sau lưng của Tiêu Chiến chen vào giữa lưng anh và giường, ôm lấy anh.

​Cái ôm này rất chặt, Vương Nhất Bác cảm thấy lẽ ra hắn nên làm chuyện này sớm hơn, khi Tiêu Chiến đứng bên những chùm pháo hoa rực rỡ kia và nói "Anh cũng sẽ buồn", đã nên làm vậy.

​Nghĩ tới đây, hai tay hắn càng dùng sức.

​"Anh biết rồi." Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng nói, cổ họng của anh có chút khàn khàn, hai bờ môi bị Vương Nhất Bác cắn đến sưng đỏ, đặc biệt nổi bật.

​Anh vẫn không nhúc nhích, cứ để mặc Vương Nhất Bác ôm mình.

​Đáng lẽ Tiêu Chiến nên đẩy ra, Vương Nhất Bác không nên ôm mình như vậy, dù sao thì hắn sẽ phải đi, nhưng anh đã không làm.

​"Biết gì?" Vương Nhất Bác tựa đầu ở bên cổ anh, giọng nói nghẹn ngào, hơi nóng từ miệng phả vào cổ của Tiêu Chiến, rất giống đang hôn anh.

​"Anh biết tại sao em lại hôn anh rồi." Tiêu Chiến nói, anh lặng nhìn trần nhà, bị Vương Nhất Bác ép tới có chút không thở nổi.

​Vòng tay Vương Nhất Bác siết chặt hơn một chút, hắn không nói gì mà chỉ duy trì động tác khiến cả hai bọn họ vô cùng khó chịu, thở dài bên tai của Tiêu Chiến.

​Hắn không rõ rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, lại hôn Tiêu Chiến, cùng với việc rời khỏi Tiêu Chiến, cả hai chuyện đều khiến hắn đau khổ.

​Mà Tiêu Chiến cũng không muốn câu trả lời của Vương Nhất Bác.

​Anh có thể có nhiều thứ đáng để người khác ghen tị, song có một số thứ lại không thể.

​"Anh dường như chưa từng hỏi em, thích mẫu người như thế nào." Tiêu Chiến hỏi.

​Vương Nhất Bác đã nới lỏng vòng tay, như thể hắn đã từ bỏ chính mình, quyết định phóng túng một lần vào buổi tối hôm nay.

​Hắn dùng sức nhẹ đi một chút, vẫn ôm Tiêu Chiến, đồng thời lăn đến trên giường, ôm lấy anh từ phía sau, đuôi tóc của Tiêu Chiến vẫn chưa hoàn toàn khô, mang một mùi hương khiến cho người khác an tâm.

​Vì sự tôn trọng cuối cùng, phần thân dưới của Vương Nhất Bác cách rất xa Tiêu Chiến.

​"Đẹp không? Chắc chắn em thích người xinh đẹp." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không trả lời, lại mở miệng tiếp.

​"Ừ." Vương Nhất Bác trả lời.

​"Tính cách cần tốt không? Anh cảm thấy cũng không chắc, chắc hẳn em rất nhường nhịn đối phương." Tiêu Chiến tiếp tục nói.

​"Không cần tốt."

"Phải hoạt bát vui vẻ như May sao, có thể làm được mọi việc ?"

​"Không cần." Vương Nhất Bác trả lời.

​Đầu của Tiêu Chiến lắc lắc, đuôi tóc cọ vào mặt của Vương Nhất Bác, khiến hắn hơi ngứa ngáy, hắn nghe được tiếng cười của Tiêu Chiến, rất nhẹ, nhưng nghe rất vui vẻ, niềm vui đã lâu không xuất hiện.

​"Hiệu sách sắp mở rồi, chúng ta đều sẽ có cuộc sống mới." Tiêu Chiến nói, giọng nói có vẻ ngái ngủ, "Em nhớ phát tiền thuởng cho May cao chút, cô ấy nói với anh cũng muốn mua Loro Piana."

​Nói xong, Tiêu Chiến cười cười, cơ thể trong vòng tay của Vương Nhất Bác bắt đầu run rẩy vài lần, anh nói: "Thật ra nó không tốt như cô ấy nghĩ."

​Bên ngoài lại bắt đầu mưa, những giọt nước bộp bộp táp vào bệ cửa sổ.

​Vương Nhất Bác im lặng, hắn chỉ trầm mặc ôm Tiêu Chiến.

​Cố gắng bỏ qua sự miễn cưỡng lóe lên cùng với nỗi đau trong lòng, sự ngọt ngào lập tức mang đến do tiếng cười của Vương Nhất Bác mang lại.


Vương Nhất Bác mang cặp tài liệu bước vào phòng làm việc của Tiêu Như Tâm, vào buổi chiều hôm sau.

​Bà còn bình tĩnh hơn so với dự tính của Vương Nhất Bác.

​Dù sao bà là một phụ nữ đã nhìn thấy rất nhiều gió to sóng lớn, mặc dù ở trong phòng đọc sách của mình, sơ suất để đứa "con trai" đã nuôi mười năm phát hiện một số chuyện mình đã làm không tiện công khai, đối phương còn có chữ ký cùng con dấu của mình.

Bà vẫn có thể mặt không đổi sắc.

​Vương Nhất Bác được bà nuôi dạy nên ít nhiều giống bà, đã nhiều năm như vậy, Tiêu Như Tâm nhìn thấy sự tàn nhẫn và quyết đoán của Vương Nhất Bác trong kinh doanh, từng ảo tưởng rằng hắn thực sự là con trai của bà.

​Nhưng bà lại quên mất, thứ không phải của mình, thì cuối cùng vẫn không phải là của mình.

​Giống như người đàn ông kia, cũng như con trai của người đàn ông kia.

​"Con không tính làm cái gì, chỉ là mong được rời đi." Vương Nhất Bác nói.

"Nhất Bác, có phải con không thích Anna, cho nên dỗi hay không?" Tiêu Như Tâm vẫn còn nỗ lực lần cuối, thật sự bà không nỡ từ bỏ hắn.

​"Không phải, con sớm đã muốn đi."

​"Dì đối với con không tốt sao?" Tiêu Như Tâm đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút xấu hổ miễn cưỡng.

​"Không có, dì đối với con rất tốt, con chỉ muốn sống cuộc sống của mình." Vương Nhất Bác rất kiên quyết, hắn nói: "Số tiền con kiếm được cho Tiêu gia mấy năm nay, đủ để con trả cho dì."

​Tiêu Như Tâm không ngờ hắn sẽ nói câu này, ngẩn người, nói: "Dì cũng không muốn con trả tiền lại cho dì."

​Bà cũng không thiếu số tiền này.

​"Dạ, nhưng chúng con thiếu nợ dì." Vương Nhất Bác nói.

​Tiêu Như Tâm không nói nữa, Vương Nhất Bác rất giống cha hắn, điểm khác biệt giữa hai bọn họ là người đàn ông kia dạy học hơn nửa đời, tính tình có phần yếu đuối, trong khi con trai có vẻ quyết đoán hơn hẳn ông.

​Con người phải làm những gì mình muốn làm, và không được nợ những gì không muốn mắc nợ.

​"Nhất Bác." Tiêu Như Tâm nhìn tài liệu trên bàn, những thứ này thực ra cũng không thể uy hiếp bà bao nhiêu, nếu như bà thực sự không muốn để cho Vương Nhất Bác cùng ba hắn sống tốt, bà có vô số biện pháp.

"Được, con đi đi."

​Rốt cục, bà chỉ mở miệng nói một câu như vậy, liền xoay người không nhìn Vương Nhất Bác nữa.

​Bên ngoài trời đổ mưa cả một ngày, tí tách, từ phòng đọc sách trong tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của Tiêu Như Tâm nhìn ra ngoài, còn có thể nhìn thấy một chiếc ô tô Honda đậu bên ngoài, với hai đèn pha nhấp nháy, bà nhận ra biển số xe kia, là người mới mà trợ lý Amanda của bà đã đưa đến, May.

​"Cảm ơn dì." Vương Nhất Bác ở sau lưng bà nói, Tiêu Như Tâm hít một hơi thật sâu, quay lại, muốn mỉm cười tạm biệt đứa con mình đã nuôi mười năm.

​Bà nhìn thấy tư thế hơi khuỵu đầu gối của Vương Nhất Bác, tiến lên một bước, âm thanh hơi lớn hơn gọi một tiếng: "Vương Nhất Bác!"

​Người kia quay đầu lại, nhìn bà.

​Tiêu Như Tâm đi về phía Vương Nhất Bác, bộ đồ ngủ bằng lụa mà bà đang mặc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, giống như cả người bà.

​"Chỉ cần trong lòng con cảm thấy đã trả sạch, không cần cảm ơn bất cứ kẻ nào."

​Vương Nhất Bác đứng thẳng người, hắn chỉ cảm thấy nên làm như vậy, hắn không có gì có thể báo đáp Tiêu Như Tâm, hắn lao về phía mưa xối xả, quyết không quan tâm đến mọi thứ ở đây nữa.

​Hắn phụ kỳ vọng của Tiêu Như Tâm, cũng phụ rất nhiều người, mặc dù hắn không hề hối hận.

​"Con đi đi, xe bên ngoài không thể ở đậu ở khu này quá lâu." Tiêu Như Tâm nhìn chiếc xe Honda ở phía bên kia, nói.

​Vương Nhất Bác không nói gì, hắn hít một hơi thật sâu, viền mắt bỗng có chút đỏ lên, sau đó gật đầu, xoay người, rời khỏi nơi này.

​Tiêu Như Tâm nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác đi ra ngoài, lại nghĩ đến người đàn ông đã lâu không gặp kia, bà yêu ông cả đời, dù cho ông đã không còn hình dáng ngày xưa, bà vẫn yêu ông như ngày nào.

​Mặc dù bà không mấy yêu thương Vương Nhất Bác, con trai của ông với người phụ nữ khác, nhưng bà vẫn trân trọng Vương Nhất Bác, điều đó không liên quan gì đến việc bà có thương hắn hay không, bà sẽ không bao giờ có thể yêu thương vô điều kiện con trai của người khác, giống như bà sẽ không bao giờ có thể buông bỏ người đàn ông đó.

​Vương Nhất Bác không quay trở lại tòa nhà chính thông qua cửa thông nhau, hắn đi vòng qua cửa của ngôi nhà gỗ nhỏ.

​Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác lông màu đen mỏng, bên trong mặc một chiếc áo sơmi, tóc không vuốt bất cứ thứ gì để trông phong độ hơn, chân đi một đôi giày thể thao do đồng nghiệp tặng vào ngày sinh nhật năm nay.

Nhìn hắn có chút lạc lõng trong toà biệt thự này.

​Mưa lạnh bay xuống mặt, tóc của hắn nhẹ nhàng lòa xoà trên khuôn mặt.

​Mưa càng lúc càng nặng hạt, hắn đi thẳng về phía chiếc xe Honda, hành lý chỉ có một vali nhỏ đã xếp lên xe May từ trước.

​Hoa ở những bụi hoa trong khu biệt thự bị mưa vùi dập, đôi giày thể thao lần đầu tiên đi cũng không tránh khỏi lấm lem đất bùn.

​Vương Nhất Bác tràn ngập một loại cảm giác cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, hắn bước nhanh hơn, dầm mình trong mưa, gần như chạy về phía đầu xe bên kia, được nửa đường thì đột nhiên dừng, quay đầu lại.

​Hắn đã cách biệt thự một khoảng kha khá, nhìn về bên đó thì thấy căn phòng trên tầng hai đã sáng đèn, bên cửa sổ có một người đang đứng.

​Ngày hôm nay hắn không chạm mặt Tiêu Chiến, buổi sáng hắn thức dậy rất sớm, ra ngoài một chuyến, khi trở lại, chị Lý có nói Tiêu Chiến không ăn cơm trưa.

​Vì vậy hắn chưa nói tạm biệt với Tiêu Chiến.

Kỳ thực, hắn rất không thích tình cảnh ấy, khẳng định sẽ tràn ngập ngượng ngùng và khó xử, hắn không thể nào tưởng tượng, cũng không biết làm sao đối mặt.

Cứ thế lặng lẽ rời đi, có thể là lựa chọn tốt nhất trong hoàn cảnh này.

​Mặc dù hắn cũng rất muốn hỏi Tiêu Chiến một câu: Tại sao anh muốn hôn em?

Dù rằng trong lòng hắn đã có đáp án.

​Vào giờ khắc này, khi rốt cuộc đã có được tự do hằng mong đợi, Vương Nhất Bác dù có nỡ từ bỏ hay không, hắn cũng phải đi.

Giống như khoảnh khắc này, hắn chỉ có thể lao vào mưa lớn, nhìn người trên đó qua lớp kính và màn mưa dày đặc.

​Vương Nhất Bác không thể mở mắt nổi dưới làn nước xối xả, chỉ có thể khép hờ mắt, nhìn bóng dáng mờ ảo kia, sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người bước một bước, chạy về phía đầu xe bên kia.

​Ôm và hôn môi, sẽ trở thành bí mật của bọn họ, nhưng chúng cũng giống như Tiêu Chiến, ở trong lòng của Vương Nhất Bác, vĩnh viễn sẽ không bị bất cứ cơn mưa lớn nào gột sạch.

​Người đó vẫn đứng trước cửa sổ bằng kính.

​Trên ghế sô pha bên cạnh anh để một cuốn sách, trên đó có lời giới thiệu về cuốn tiểu thuyết lãng mạn bán chạy nhất năm do một chàng trai trẻ viết.

​Tiêu Chiến vừa nói chuyện với nam nhân này vào buổi chiều, anh muốn mời anh ta đến quảng bá hiệu sách của anh vào tuần khai trương, anh nhờ May tìm phương thức liên lạc của anh ta, nhằm biểu đạt thành ý, Tiêu Chiến lần đầu tiên chủ động liên hệ với người xa lạ.

​Trong điện thoại, người đàn ông này trò chuyện rất nhiều với Tiêu Chiến, về sách và hiệu sách.

​Trước khi kết thúc cuộc điện thoại, nam nhân kia hỏi một câu: "Thầy Tiêu, nói cho tôi biết, tình yêu là gì?"

​Tiêu Chiến cười nói: "Tôi ít hiểu biết, thực sự không biết, cho nên mới cần người chuyên sáng tác như anh khai sáng cho tôi."

​Anh luôn rất biết nói lời dễ nghe, nhà văn đầu dây kia cũng cười theo.

​Mà vào thời khắc này, anh đứng ở trước cửa sổ bằng kính trong suốt, nhìn người đang chạy nhanh trong màn mưa, lại dừng lại như thể luyến tiếc, sau đó lại quay người chạy đi, anh nghĩ rằng mình có thể trả lời câu hỏi của nhà văn.

​Anh từng hoàn toàn biết không biết tình yêu đối với Vương Nhất Bác là gì.

Nhưng với Tiêu Chiến lúc này, yêu có nghĩa là giữ hắn lại và để hắn ra đi đều đau đớn như nhau, yêu có nghĩa là tan nát cõi lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx