Chap 6.2
6.2
Cuối tháng 12, Tiêu Chiến lấy được bằng lái, nhưng anh vẫn không dám lái xe một mình, cùng lắm là lái xe trên những con đường vắng trong khu dân cư, còn chọn lúc vắng người.
Tiến độ mở hiệu sách rất thuận lợi, gần như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, có lẽ cho dù là công ty thiết kế hay là bất kỳ đội ngũ nào, đều không muốn gây khó dễ gì cho thiếu gia nhà họ Tiêu, dễ dàng cho anh thì sau này cũng sẽ thuận lợi cho mình.
May là một người làm việc rất nhanh nhẹn, sau khi Tiêu Chiến xác định phong cách bài trí, công ty thiết kế lập tức liên hệ với bên nội thất, chuẩn bị bắt tay vào làm, còn hơn hai tháng nữa là đến cuối năm, kỳ hạn công trình không phải quá dư dả.
Khi bàn việc với công ty thiết kế, ban đầu Tiêu Chiến chỉ định họp qua điện thoại, nhưng anh bỗng nhiên nói với May rằng anh cũng muốn đi, đồng thời nói anh có thể lái xe. May vốn định từ chối, cô không có ý gì, chỉ vì cảm thấy không cần thiết, cũng sợ Tiêu Chiến lái xe không rành, tránh xe trên đường thôi cũng khiến cô kinh hãi.
Bởi vì Tiêu Chiến kiên trì, cô cũng chỉ có thể làm theo ý của anh, nhưng May rất thông minh, cô gửi tin nhắn WeChat cho Vương Nhất Bác trước, nói cho hắn biết Tiêu Chiến muốn lái xe đi trung tâm thành phố, trong giọng nói giọng có ý cầu cứu.
Chính Vương Nhất Bác đã ngăn cản, hắn trực tiếp gọi cho Tiêu Chiến, đúng vào lúc Tiêu Chiến đang định đi ra ngoài.
"Anh muốn tự mình lái xe sao?" Sau khi anh nhận điện thoại của Vương Nhất Bác, câu đầu tiên hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng vậy, anh lái xe trong khu nhà mình nhiều lần rồi, cảm thấy không có vấn đề gì." Tiêu Chiến vừa nói vừa mặc quần áo, anh chọn một chiếc áo khoác len kaki, khá thoải mái.
"Trung tâm thành phố có lưu lượng xe qua lại rất lớn, một mình anh lái xe không an toàn." Vương Nhất Bác nói.
"Không phải em nói chỉ cần tuân thủ quy tắc giao thông là được rồi?" Tiêu Chiến dừng động tác trong tay vài giây, rồi nói.
Người ở đầu bên kia trầm mặc một hồi, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
"Không sao đâu, anh lái từ từ thôi." Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói gì, anh liếc nhìn thời gian, quyết định cúp điện thoại.
"Cuộc họp của anh bắt đầu lúc nào?" Vương Nhất Bác hỏi.
"4 giờ rưỡi, anh phải đi ngay đây, anh lái chậm nên chắc phải mất 40 phút." Tiêu Chiến nói.
"Để May qua đón anh." Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh muốn lái, thì để cho cô ấy ngồi ở bên cạnh."
Lúc này Tiêu Chiến đã mặc quần áo xong, anh chộp lấy điện thoại, suy nghĩ một chút, nói một câu "được", người ở đầu bên kia "ok" một tiếng, không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, có vẻ hơi phi thực tế vào mùa đông.
Nửa giờ sau May đến, bọn họ cùng nhau lái xe đi, địa điểm họp là một quán cà phê.
"Có thể làm gấp chúng tôi nhất định làm gấp cho Tiêu thiếu gia, cố gắng không kéo dài tới năm sau." Người đại diện của công ty thiết kế là một cô gái trẻ tuổi, nhưng trông kinh nghiệm làm việc rất phong phú, nói chuyện đâu vào đấy.
"Lần trước không phải bên nội thất nói sẽ không thể hoàn thành trước Tết âm lịch sao?" May nói, Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh, anh chủ yếu ngồi nghe, cũng không cần ra mặt.
Quán họ chọn là một quán cà phê ở khu trung tâm thành phố, tấp nập người ra vào.
"Đúng ạ, thế nhưng không phải ngài nói không muốn kéo dài sao? Cho nên chúng tôi lui một hạng mục đến năm sau, ưu tiên hoàn thành hiệu sách trước." Cô gái lấy lòng nói, cô liếc nhìn Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào, vội nhìn đi chỗ khác, trong lòng cảm thấy thiếu gia này khá lạnh lùng.
"Được, đưa lịch trình cho tôi, sau đó bắt đầu khởi công đi." May quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, cô hỏi: "Anh còn điều gì muốn hỏi hay bổ sung không?"
Tiêu Chiến có chút thất thần, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu, nở một nụ cười rất lịch thiệp, nói: "Không có, nhờ cả vào các cô."
Nữ đại diện bất ngờ trước thái độ lịch thiệp này, sửng sốt vài giây, mới cười nói: "Dạ, dạ, ngài yên tâm."
"Nếu không có chuyện gì nữa thì cứ như vậy đi." May cố ý liếc nhìn cô gái, rồi kết thúc ngay đề tài này.
"Dạ, em đi trước, ngài đã vất vả rồi." Cô gái đương nhiên là người thông minh, vội dọn đồ, chào hỏi, rồi rời đi.
"Anh muốn về nhà chưa ạ?" May cũng cất ipad và tài liệu vào trong bì thư, hỏi Tiêu Chiến.
Ngày hôm nay anh rất lặng lẽ, khi tới là May lái xe, Tiêu Chiến cũng rất yên tĩnh, cứ như không muốn nói chuyện, thậm chí lúc họp cùng công ty thiết kế, cũng không có mấy hứng thú.
"6 giờ." Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng, nói: "Chúng ta cùng ăn tối nhé?"
May vô cùng sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào, Tiêu Chiến vừa cười vừa nói: "Cô không cần lo sếp mắng, ngày hôm nay cậu ấy cũng không trở về nhà ăn cơm, nhà chỉ có tôi."
Nói xong, Tiêu Chiến vừa cười vừa thêm một câu: "Một mình ăn cơm rất nhàm chán, tôi mời cô ăn cơm."
May đành gật đầu, mặc dù cô cảm thấy có chút gì đó sai sai, nhưng Tiêu Chiến khiến người ta rất khó từ chối lời mời của anh, có lẽ là bởi vì anh có một khuôn mặt quá xinh đẹp cùng một đôi mắt long lanh đầy chân thành.
Mặc dù anh không phải gu khác phái mà May thích, nhưng cô vẫn không nỡ từ chối, nhất là cái câu "Một mình ăn cơm rất buồn chán" nghe có vẻ giả tạo nhưng thật sự cô đơn.
Địa điểm ăn tối là do May chọn, Tiêu Chiến chọn không ra, anh chưa từng làm loại chuyện này, luôn là do người khác sắp xếp, sau đó anh chỉ cần hưởng thụ thành quả, không cần lo lắng quá trình.
May hỏi anh muốn ăn món gì, Tiêu Chiến nói sao cũng được, còn nói muốn ăn thứ gì đó khác ở nhà.
"Cô bình thường ăn món gì?" Anh ở trên xe hỏi May.
"Tôi à, tôi hay ra ngoài ăn, bạn trai tôi tan làm sớm, nếu tôi không phải tăng ca thì về nhà nấu cơm." May hồi đáp.
"Cô có bạn trai rồi?"
"Dạ, chúng tôi ở cùng nhau năm năm rồi, bạn học đại học." May gật đầu, quyết định dẫn Tiêu Chiến đi ăn món Nhật."
"Hai người vẫn luôn ở bên nhau?"
"À? Vậy thì không phải, chúng tôi tốt nghiệp mới ở bên nhau, hồi còn đi học thì không. Lúc ở trường học, anh ấy chia tay với bạn gái cũ, còn quậy đến mức mọi người trong khoá chúng tôi đều biết." May nhắc đến chuyện này thì lập tức bật cười, gương mặt tròn kia cũng càng thêm non nớt.
"Ừm." Tiêu Chiến thấy nụ cười hạnh phúc của May, không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng anh bỗng thấy vô cùng khó chịu, có chút ghen tị với những người như May – cuộc sống rất bình thường, 9h đi làm 5h về, đau đầu vì chuyện vay tiền mua xe mua nhà, lần trước khi đứng ở bên ngoài cửa hiệu, không ngại than thở chiếc áo khoác hiệu Loro Piana của Tiêu Chiến rất đẹp nhưng đắt quá, còn nói hy vọng Vương Nhất Bác cuối năm có thể phát thêm chút tiền thuởng cho mình, cô muốn mua một cái túi.
Sau đó cô ấy có thể tâm sự với bất kỳ ai về mối quan hệ của mình, bạn trai quen nhau 5 năm sắp kết hôn, còn chưa chọn được nhà.
Mặc dù bọn họ hiện tại ở ngồi ở trong xe, khoảng cách không đến nửa thước, nhưng cuộc đời của May vẫn cách Tiêu Chiến rất xa, cũng như cuộc sống trăm ngàn nỗi lo của cô là thứ mà anh không thể hiểu được, thì Tiêu Chiến cũng không thể lý giải được hạnh phúc của cô đến từ đâu.
Có cái này, thì sẽ mất đi cái kia, đời luôn công bằng.
Nhà hàng Nhật kinh doanh khá tốt, người không nhiều lắm, bọn họ không cần xếp hàng.
Để tránh việc hai người họ dùng bữa giống như hẹn hò, May chọn ăn trên quầy, ngày hôm nay Vương Nhất Bác phải đi ra ngoài xã giao với Tiêu Như Tâm, không có việc gì phải sắp xếp cho cô, chỉ là buổi chiều trước lúc họp, hỏi một câu, sau đó không liên lạc lại nữa.
Lúc gọi đồ ăn, May vốn không định uống rượu, nhưng không ngờ Tiêu Chiến lại gọi rượu, Highball (*) Nhật, rượu whisky pha nước.
"Anh biết uống rượu sao?" May hơi lo hỏi, thật ra cô biết rất ít về Tiêu Chiến, chỉ biết anh được Tiêu gia cưng chiều, rất ít khi xã giao.
Nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc này, cô cho rằng Tiêu Chiến không hề không biết thế sự giống như trong lời đồn, anh chỉ là một người thông minh có cuộc sống quá tốt, rất nhiều chuyện không cần anh đi suy nghĩ, anh cũng cũng không cần phải suy nghĩ.
"Biết chứ, khi còn bé ba anh từng mang anh đi uống, ở nhà cũng có uống." Tiêu Chiến thản nhiên nói.
Hồi xưa, ba của Tiêu Chiến rất thích uống rượu, luôn nói giỡn chọc anh, có một lần ông ở nhà uống rượu một mình, đã cho Tiêu Chiến uống một hớp nhỏ, uống đến váng đầu hoa mắt, sau đó bị mẹ của Tiêu Chiến mắng một trận, nói muốn đưa Tiêu Chiến đi rửa ruột.
Chuyện này Tiêu Chiến vẫn nhớ, lúc đó Tiêu Như Tâm cũng đang ở nhà, cũng hùa theo mắng anh của mình.
Trong bữa ăn với May, ban đầu họ vẫn trò chuyện về hiệu sách, song đến sau đó, Tiêu Chiến thực sự không muốn nghe nữa, trực tiếp cắt lời của cô, anh muốn May kể chuyện gì đó thú vị.
"Chuyện gì mới gọi là thú vị?" Lúc này May đã uống hai chén Highball, sắc mặt rất đỏ, động tác của cô cũng mạnh dạn hơn rất nhiều.
"Chuyện gì cũng được." Tiêu Chiến uống rượu rất chậm, nhưng khuôn mặt của anh cũng đỏ.
"À được rồi, nhân tiện tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười về sếp." May đột nhiên kích động, lại hạ giọng: "Sếp đặc biệt thích tan làm ở trong phòng làm việc không về, sau đó nhờ tôi gọi gà rán cho sếp, đóng kín cửa xem bóng rổ, có một lần đội bóng mà sếp yêu thích giành chiến thắng trong trận chung kết, sếp vui lắm, còn nói sẽ gửi lì xì cho nhóm bọn tôi qua WeChat."
"Thế à?"
"Ha ha ha ha, không biết có phải do sếp vui quá hay không, ấn thêm một số 0, ban đầu nói 500 tệ, trực tiếp chuyển 5000 tệ cho tôi." May cười tít cả mắt: "Tôi cũng không trả lại, mà lập tức sung vào công quỹ, hôm sau ăn một bữa cho đã."
Tiêu Chiến không muốn cười, anh cũng không cho chuyện này có gì đáng cười, nhưng anh vẫn gật đầu, mỉm cười lịch sự.
Không biết vì sao, anh cảm thấy nếu như không phải vì Vương Nhất Bác thích đàn ông, xác suất lớn hắn sẽ thích mẫu con gái như May, rực rỡ, hoạt bát còn rất có sức cuốn hút, tuy cuộc sống bình thường, nhưng dễ thỏa mãn.
Khỏi cần phí nhiều sức lực là có thể lấy lòng, cũng có thể được đền đáp xứng đáng.
"Đi thôi." Tiêu Chiến đợi May uống ngụm rượu cuối cùng, anh quyết định về nhà, anh đã lâu không uống rượu, ngày hôm nay uống xong, cũng cảm thấy hơi nhức đầu.
Người lái xe đến đón họ, đưa May về nhà trước, cô uống hơi nhiều, hoàn toàn không còn phép tắc gì nữa, khi ngồi trên xe, còn quay đầu lại, nhìn về phía Tiêu Chiến, nhiều lần nhắc đi nhắc lại, chiếc áo khoác cashmere lần trước đẹp quá, nhưng giá tiền thì quá đắt, song chỉ cần ông chủ tăng tiền lương cho cô thì cô lập tức đi mua ngay.
Tiêu Chiến cười nói: "Tôi giúp cô nói với cậu ấy."
May cũng không để ý lời này có mấy phần là thật, cảm thấy hài lòng lại quay người lên.
Sau khi đưa May về, Tiêu Chiến ngủ quên trên xe trên đường về nhà, rượu không mạnh lắm, anh đã cố ý bảo người ta pha chế nhạt một chút, nhưng vẫn uống đến chóng mặt.
Chờ khi anh tỉnh lại, xe đã đậu vào gara, tài xế đánh thức anh, lại hỏi anh có cần dìu lên hay không, Tiêu Chiến từ chối.
Anh nhẹ bước vào nhà, trong nhà rất yên tĩnh.
Căn nhà này luôn rất yên tĩnh, từ sau khi cha mẹ anh không còn trên đời, vẫn luôn như vậy, chị Lý là một người rất bận rộn, chị ấy phải lo cho cả cái nhà này, phải làm rất nhiều thứ, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Như Tâm cũng rất bận, chỉ có mình Tiêu Chiến, là người rảnh rỗi nhất trong ngôi nhà này.
Anh từng có lúc rất chán ghét loại cảm giác này.
"Anh vừa về sao?" Anh bước lên cầu thang, đi tới tầng hai, liền thấy Vương Nhất Bác, hắn tắm xong, đứng ở đầu cầu thang tầng ba, nhìn xuống Tiêu Chiến.
"A, chào em." Tiêu Chiến uống rượu nên phản ứng hơi chậm, ngẩng đầu lên nhìn hắn, gật đầu chào.
Vương Nhất Bác đi xuống dưới, trên người hắn toả ra mùi thơm của sữa tắm.
"Anh uống rượu à?" Hắn đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, nhíu mày nhìn anh.
"Ừm."
"Buổi tối May dẫn anh đi ăn cơm, lại để anh uống rượu?"
"Không có, là anh muốn uống."
Vương Nhất Bác nhìn anh, Tiêu Chiến sau khi uống rượu toát ra vẻ lười biếng, mặt đỏ bừng, môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp kia không biết từ đâu tràn ngập hơi nước, tựa như bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Anh cứ như vậy nhìn Vương Nhất Bác, loại ánh nhìn trực tiếp vào mắt của đối phương.
"May với anh nói chuyện gì?"
Không biết có phải do rượu hay không mà Vương Nhất Bác trước mặt và người hồ đồ trong lời kể của May không trùng khớp chút nào, nhưng Tiêu Chiến hiểu, chí ít người trước mắt, cũng không chân thực là hắn.
Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu, vén mái tóc trên trán của Tiêu Chiến ra hai bên, để cho tầm mắt của anh thêm rộng rãi, cặp mắt kia cũng lộ ra thêm nhiều.
Tiêu Chiến tiến lên một bước, không có bất kỳ động tác tay chân nào, đến gần Vương Nhất Bác, anh cười nói: "May khen em, nói năng lực làm việc của em tốt, những người khác đều rất phục em, em thực sự rất lợi hại, nếu như là anh bị ép đi làm việc, chắc chắn không thể tốt như vậy."
Tiêu Chiến rất biết nịnh người khác, anh trời sinh đã có bản lĩnh này, mặc kệ nói cái gì, qua miệng của anh, luôn là có thể khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Vương Nhất Bác không nói lời nào, chỉ nhìn chòng chọc Tiêu Chiến, không biểu lộ cảm xúc nào.
"Cô ấy còn nói..."
"Nói gì?"
"Nói em rất thích ăn gà rán KFC, thích xem bóng rổ và đua xe mô tô." Đôi mắt ngấn nước của Tiêu Chiến cong cong cười, mang theo chút "nịnh hót" không phù hợp với đẳng cấp của mình, "Lần sau em có thể ăn gà rán và xem trò chơi trong phòng sách, nhớ gọi anh."
Nụ cười của Tiêu Chiến rất đẹp, nhưng anh không nên cười với hắn như vậy.
Giống như những gì Vương Nhất Bác luôn tin tưởng, Tiêu Chiến nên ngồi trong chiếc Bentley vào cái ngày mưa tầm tã đó, không xuống xe vì bất cứ ai, anh chỉ cần nói "thật đáng tiếc" qua cửa kính xe, đối với cuộc đời của Tiêu Chiến mà nói, cũng đã là quá độ thiện tâm rồi.
"Được không?" Tiêu Chiến lại hỏi.
"Được." Vương Nhất Bác đáp, nhưng hắn nói xong lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn Tiêu Chiến nữa.
Luôn có thể từ chối Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác làm không được.
Nhưng hắn cũng không nghĩ rằng việc không thể từ chối loại yêu cầu này của Tiêu Chiến, có bất kỳ mối liên hệ cần thiết nào với việc hắn rời khỏi nhà tù này.
Cho dù có, hắn cũng không muốn nghĩ tới.
Ở một lần nữa lọt vào trong mưa to một khắc trước, hắn nguyện ý ở nơi này, ấm áp trong xe lại tham luyến một hồi, nhưng hắn không thuộc về nơi ấm áp đó, hắn thuộc về mưa to, dù cho sẽ bị nước xối đi.
"Hiệu sách chắc sẽ xong trước khi hết năm." Tiêu Chiến dựa vào vách tường, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ đẩy nhanh tốc độ."
"Ừm, chuyện đó không phải rất tốt sao?"
"Rất tốt sao?"
"Không phải anh rất quan tâm đến hiệu sách này sao? Có thể mở cửa trước Tết âm lịch, khi anh ăn cơm với người nhà cũng sẽ không bị nói này nói nọ nữa." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nhìn hắn, cười cười.
"Đúng vậy, rất tốt."
Ánh đèn từ ngọn đèn trên cầu thang hắt nhè nhẹ, chỉ chiếu sáng một góc này, một nửa thân thể của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chìm trong bóng tối, cùng trầm mặc.
Vương Nhất Bác đang suy nghĩ gì, Tiêu Chiến không biết, nhưng anh nghĩ nếu như mọi thứ có thể càng drama hơn, thì đó sẽ là điều tốt nhất, và dưới sự xung đột lớn hơn, nhiều điều sẽ không xuất hiện quá rõ ràng.
Nhưng Vương Nhất Bác chỉ muốn rời đi, hắn không muốn phá vỡ bất cứ thứ gì, chỉ cần một con bài thương lượng để cho phép hắn rời đi.
Hắn sẽ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi cánh cửa này, sau đó sống cuộc sống tự do tự tại của mình, giống như May, với những muộn phiền rất trần tục.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chiến không kiểm soát được bắt đầu nói những lời "quá đáng" với sự trợ giúp của rượu.
Ở góc cầu thang nơi chị Lý có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, anh đến rất gần Vương Nhất Bác, đưa ra một cái yêu cầu rất táo bạo.
"Vương Nhất Bác, em ôm anh một cái." Anh nhìn Vương Nhất Bác, nói.
Người đối diện hiển nhiên sững sờ, không có phản ứng gì.
"Anh đã rất lâu không được ai ôm, em ôm anh một cái đi." Tiêu Chiến rất nghiêm túc nói, không cảm thấy buồn cười chút nào, anh lại trở thành thiên sứ xấu xa nhất, đưa ra yêu cầu quá mức không thể cưỡng lại, nói xong lại bổ sung một câu: "Bạn tốt ôm một cái có sao đâu? Em cũng sắp đi rồi."
Rất nhanh, anh rơi vào trong một cái ôm ấm áp, hai bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác áp chặt vào lưng anh, còn vòng qua vai, ôm lấy anh.
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác, anh cảm thấy ngoại trừ tay của Vương Nhất Bác, những bộ phận khác trên cơ thể Vương Nhất Bác đều cố ý không dính sát, anh còn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Vương Nhất Bác.
"Đi trước hay sau Tết âm lịch?" Anh hỏi.
"Trước." Vương Nhất Bác nói.
Thật ra Vương Nhất Bác cũng không có thâm cừu đại hận gì với Tiêu Chiến, cũng không đến mức cả đời không qua lại với nhau, muốn gặp mặt vẫn có thể gặp, nhưng sẽ có khoảng cách, giống như khoảng cách mà anh cảm nhận khi anh và May ngồi trong xe vào ngày hôm nay.
Vào giờ khắc này, Tiêu Chiến lại cảm thấy khó chịu, bởi vì cái ôm của Vương Nhất Bác được phóng đại lên gấp nhiều lần, và trong tâm trí say khướt của anh, nó nổ tung như pháo hoa vô cùng khó coi.
(*)
Rượu whisky highball là loại coctail pha chế giữa một phần Whisky Nhật với một loại nước giải khát như soda, nước trái cây, cola.
Ngày nay rượu whisky highball có ở khắp mọi nơi Nhật Bản: quán bar, xe lửa, cửa hàng tạp hóa và cả đóng lon. Thậm chí còn có một chương trình truyền hình về rượu whisky highball kéo dài sáu năm. Về mặt kỹ thuật, từ "highball" trong tiếng Anh dùng để chỉ toàn bộ danh mục đồ uống. Nhưng ở Nhật và các nhà hàng Nhật, nếu bạn yêu cầu một ly highball, bạn sẽ nhận được một loại coctail gồm whisky Nhật và soda được phục vụ trên đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro