Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6.1

6.1

Khi tháng mười hai sắp kết thúc, trời đột ngột nóng trở lại.

Thời tiết mùa đông năm nay đặc biệt kỳ lạ, có một trận bão tuyết không đúng lúc, rồi lại bắt đầu ấm lên. Theo dự báo thời tiết, năm nay có thể là một mùa đông ấm áp.

May đã tìm được một huấn luyện viên rất đáng tin cậy cho Tiêu Chiến, thường xuyên tới nhà dạy anh. Tiêu Chiến rất thông minh, học cũng không vất vả mấy, nhưng anh vẫn còn có chút sợ. Tiêu Như Tâm nói nếu không học được, thì cứ thuê tài xế cho anh là được.

Nhưng Tiêu Chiến lại kiên trì muốn học, còn cười nói, một người lớn như vậy, không biết lái xe thì còn ra gì.

Lúc đó Tiêu Như Tâm đang uống trà, hồng trà Anh quốc thượng hạng, do mẹ của Trương Anna tặng, bà nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy anh dường như có gì đó khang khác, lại không nói ra được.

Nhưng bên cạnh chị Lý lại cười nói: "Chiến Chiến của chúng ta thực sự đã trưởng thành rất nhiều."

Tiêu Chiến đã 25 tuổi, loại chuyện này người khác nghe xong sẽ kinh ngạc, nhưng ở trong gia đình đã cưng chiều và bảo bọc anh quá mức, lại hợp tình hợp lý.

Vương Nhất Bác hiện tại rất bận rộn, hắn thường xuyên không trở về ăn cơm, phải rất khuya mới về tới nhà, có khi Tiêu Như Tâm sẽ bảo hắn qua tán gẫu một chút, đa phần đều nói về chuyện của công ty.

Tối hôm đó, hắn đi qua bên Tiêu Như Tâm, ở phòng đọc sách bàn dự án mới của công ty vận tải biển, rồi về chuyện của Trương Anna, cái trước rất dễ đối phó, nhưng cái sau có chút khó xử, sự quan tâm của Tiêu Như Tâm càng giống như một loại giám sát, dường như bà còn gấp gáp với hôn sự này hơn so với bất cứ ai khác.

Chờ hắn rời khỏi toà nhà, đã gần 11 giờ, sắc trời bên ngoài rất tối, không có ngôi sao nào trên bầu trời, Vương Nhất Bác đứng ở bên ngoài trong chốc lát, mới đi về phía toà nhà chính.

Vừa mới đẩy cửa ra, hắn liền thấy Tiêu Chiến, ngồi trên sô pha ở phòng khách tầng một, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, anh nghe thấy tiếng mở cửa lập tức quay người lại.

Vương Nhất Bác đi tới.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"Anh đang xem video hướng dẫn lái xe." Tiêu Chiến tắt ipad đáp.

"Ban ngày không phải anh đã luyện tập rồi sao? Sao còn phải xem video?" Vương Nhất Bác đi tới, đứng ở một bên sô pha, nhìn Tiêu Chiến hỏi.

"Đúng, ngày hôm nay tập lái xe trên đường, nhưng có chút khó, anh vẫn không thể điều khiển chân ga." Tiêu Chiến tỏ ra không hài lòng lắm với bản thân, anh nói: "Giờ em có rảnh không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Dạy anh tập lái xe nhé?"

"Muộn thế này rồi mà." Vương Nhất Bác cảm thấy giờ muộn quá rồi, thị lực sẽ bị ảnh hưởng.

"May nói em lái xe tốt, nên anh muốn học từ em một chút."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhìn Vương Nhất Bác, trong đôi đôi mắt to xinh đẹp kia phản chiếu ánh sáng như thấm đẫm hơi nước, một loại ánh mắt khiến người ta khó lòng từ chối.

"Được."

Vì vậy, Vương Nhất Bác đương nhiên không từ chối anh.

Khu biệt thự về đêm rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, ngày hôm nay lại cực kỳ ấm áp, xấp xỉ 20 độ, đúng là một mùa đông dị thường. Vương Nhất Bác chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Tiêu Chiến cũng chỉ mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ rất mỏng. Vương Nhất Bác chọn một chiếc Mercedes-Benz màu đen từ ga ra, để Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ, rồi lái xe đến bãi đất trống sau núi.

Trong xe rất yên tĩnh, cửa kính xe kéo chưa hết, khiến cho một ít gió đêm lùa vào, trong đêm đông giống như mùa xuân này, Vương Nhất Bác lại mang theo Tiêu Chiến tập lái xe, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.

"Anh tới lái, em ngồi ở bên cạnh."

Đợi chạy đến nơi, Vương Nhất Bác đổi vị trí cho Tiêu Chiến, hắn đẩy cửa ra xuống xe, lại không nhìn thấy cửa xe bên kia mở ra, chờ hắn đi tới phía trước xe, liền thấy Tiêu Chiến cong lưng, trực tiếp từ ghế phụ bò qua bên ghế lái.

Chiếc xe này không rộng lắm, chỉ là một chiếc xe bốn cửa bình thường, Tiêu Chiến thực sự leo sang rất vất vả, đầu tiên anh kéo ghế lái lùi lại một chút, sau đó dùng một chân bước qua bảng điều khiển trung tâm, đặt mông ngồi xuống, lại kéo một chân qua, sau khi ngồi yên, anh ngẩng đầu, liền thấy Vương Nhất Bác đứng ở trước đầu xe, xuyên qua tấm kính phía trước, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.

Có lẽ là bởi vì hắn kinh ngạc trước hành vi nằm ngoài dự liệu, không phù hợp với tính cách của Tiêu Chiến.

Mà người ngồi ở bên ghế lái, hai tay đặt tại trên vô lăng, thở hổn hển, hướng về phía Vương Nhất Bác cười cười, nụ cười ngượng ngùng, pha chút ái ngại, nhưng rất đẹp.

Vương Nhất Bác mím chặt môi, đi về phía ghế phụ, mở cửa bước lên xe.

"Anh bò như vậy làm gì?" Hắn vừa mới ngồi xuống, liền nhịn không được hỏi.

"Lười đi quanh." Tiêu Chiến nói, giọng điệu của anh nghe thực sự có lý có cứ, vô cùng nghiêm túc.

Vương Nhất Bác rất muốn nói, bò qua cũng không bớt phiền hơn đi vòng quanh xe đâu, lúc hắn đứng trước xe nhìn, đã thấy rất rõ Tiêu Chiến suýt chút nữa cụng đầu vào trần xe, nếu như cụng phải, nhất định sẽ vô cùng đau.

"Đi thôi, anh bắt đầu khởi động xe đi." Vương Nhất Bác vừa nãy vì để cho anh quen thuộc, đã tắt máy sau đó mới xuống xe.

"Được." Tiêu Chiến lúc này lại rất nghe lời, anh tuân thủ lời "huấn luyện viên", khởi động xe, sau đó bắt đầu đạp ga, đèn pha lập tức chiếu sáng con đường phía trước, còn có thể nhìn thấy một chút bụi trong không khí.

"Chậm một chút, chân đừng đạp mạnh quá, không cần nắm chặt tay lái như vậy." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến khá căng thẳng, bèn mở miệng nói.

Tốc độ xe rất chậm, con đường này rất thoáng, thực ra cho dù Tiêu Chiến đạp mạnh chân ga, cũng sẽ không gây ra tai nạn nghiêm trọng nào, cùng lắm là làm hỏng chiếc xe tốt này, mà đối với gia đình anh, cũng chẳng đáng là gì.

Lái được một chốc, tuy Tiêu Chiến rất căng thẳng, nhưng lái cũng khá tốt, Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, trước một ngã tư nói một câu: "Anh quẹo trái."

Tiêu Chiến gật đầu, trực tiếp bẻ lái sang trái, đó là một cú cua xe rất tệ. Anh không chỉ quên bật xi nhan trước mà còn do hai tay giữ vô lăng quá mạnh, chân ga dưới chân không giảm tốc độ, rẽ quá gấp và quá nhanh.

Chiếc xe lao vút về phía trước, Vương Nhất Bác thấy xe sắp tông vào bồn hoa bên cạnh, hắn lập tức vươn tay nắm lấy vô lăng kéo sang bên này, tay hắn vừa lúc đè lên trên cánh tay của Tiêu Chiến.

"Khi căng thẳng, đừng có nhấn ga." Tay hắn vẫn đang nắm, giọng nói cũng có chút căng thẳng, nhưng ngữ điệu rất nhu hòa, giống như đang vỗ về Tiêu Chiến rõ ràng cũng đang kinh hãi.

Tiêu Chiến không nói chuyện, anh đạp phanh lại, kiểu hơi dùng sức.

"Không sao đâu." Vương Nhất Bác còn nói thêm, hắn nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, buông bàn tay đang đè lên mu bàn tay anh: "Huấn luyện viên không dạy anh cua xe sao?"

"Ngày hôm nay chỉ mới tập lái đường thẳng." Tiêu Chiến một lát sau mới trả lời, trên mặt anh lộ rõ sự hoang mang, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, trong đáy mắt hiện lên hơi nước.

"Là lỗi của em." Vương Nhất Bác thở dài, nói: "Em cứ nghĩ huấn luyện viên đã dạy anh đánh lái rồi."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác như vậy, anh nói: "Vậy em dạy anh đi."

"Bật đèn xi nhan trước." Vương Nhất Bác đột nhiên nới lỏng dây an toàn, hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay ra, vặn đèn xi nhan trái hướng xuống phía dưới, suýt chút nữa đã đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, sau đó mới thu hồi lại, hắn nói: "Việc đó sẽ thông báo cho người khác biết anh muốn cua."

"Ừm." Tiêu Chiến dán lưng ở trên ghế, không dám nhúc nhích.

"Sau đó anh nhìn sang kính chiếu hậu." Vương Nhất Bác chỉ chỉ kính chiếu hậu ở đầu kia: "Anh có thể điều chỉnh trước khi lên xe, xem góc nhìn có phù hợp không."

"Ừ."

"Sau đó anh hơi giảm tốc độ, xoay ngược vô lăng, không nên dùng lực nhấn ga."

"Ừ."

Vương Nhất Bác hướng dẫn rất cẩn thận, nói xong các bước thông thường khi tự lái xe, hắn lại nói thêm: "Đường lớn khác với chỗ này, thường sẽ có tình huống bất ngờ, nhưng chỉ cần anh tuân thủ luật lệ giao thông thì sẽ không có chuyện gì xảy ra." Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: "Khi rẽ nhớ bật xi nhan. Trước khi anh lái xe một mình, anh có thể để huấn luyện viên đi cùng anh."

Tiêu Chiến không nói gì trong suốt hành trình, anh chỉ nhìn Vương Nhất Bác, nghe lời nói như đang dặn dò, trong đầu bỗng hiện lên vô số khoảng trống.

Ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào trong xe, mặt của Vương Nhất Bác trông rất dịu dàng, cứ như hắn vừa dạy Tiêu Chiến lái xe, vừa mang theo sự dịu dàng rất không chân thực.

Trong nháy mắt này, Tiêu Chiến nhớ lại cái đêm vào nửa tháng trước, anh cầm ipad đứng ở ngoài cửa phòng của Vương Nhất Bác, tiếng cười nói cùng tiếng gọi điện thoại giống hệt Vương Nhất Bác hiện tại, đều khiến anh cảm thấy khó chịu.

"Muốn thử một lần nữa không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không." Tiêu Chiến trả lời.

"Vậy em lái xe về." Vương Nhất Bác chuẩn bị rời xe, vòng qua bên kia xe lái về nhà, mặc dù đoạn đường này chỉ tốn năm phút đồng hồ, nhưng hắn vẫn cảm thấy Tiêu Chiến không thích hợp lái xe.

Nhưng Tiêu Chiến không hề nhúc nhích, anh vẫn ngồi ở bên đó, như có điều gì muốn nói.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến bình thường sẽ trở nên rất tuỳ tiện, anh sẽ thoải mái biểu lộ cảm xúc của mình, đây là một loại quyền lực nhất định do địa vị gia đình ban cho anh từ khi còn nhỏ, và anh luôn làm "chính mình" như vậy.

"Em muốn đi đúng không?" Trong khoang xe trầm mặc, rất vắng vẻ, anh mở miệng hỏi Vương Nhất Bác, giọng nói không biết có cảm xúc gì không.

Vương Nhất Bác rõ ràng là bị câu hỏi này làm cho giật mình, hắn sửng sốt hồi lâu, sau đó ngồi phịch xuống ghế như quả bóng xì hơi.

"Ừm."

Một lát sau, hắn trầm giọng trả lời.

Hắn không định gạt Tiêu Chiến, nếu đã hỏi, nhất định là vì anh đã biết điều gì đó, nói dối sẽ chỉ làm mình trông càng thêm ngu xuẩn, mặc dù hắn phải rời đi, trong cuộc sống của hắn sẽ không còn người này nữa, nhưng hắn vẫn hy vọng không khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy mình ngu xuẩn.

Trong xe bắt đầu sự trầm mặc khiến người ta khó có thể chịu đựng, không khí cứ như bị cô đọng lại, khu biệt thự này quá yên lặng, ngay cả một chút âm thanh ồn ào náo động trong thành thị cũng không nghe được.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác định tiếp nhận hàng loạt câu hỏi của Tiêu Chiến, nhưng điều đó không xảy ra, người ngồi bên cạnh chỉ giơ tay lên, bật đèn đọc sách trong xe, một chùm ánh sáng ấm áp chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt của hai người trong xe.

Hai khuôn mặt có biểu cảm khác nhau, nhưng cả hai đều có cùng một sự bất lực.

Tiêu Chiến chậm rãi quay sang, nhìn Vương Nhất Bác, dưới ánh đèn khuôn mặt của hắn trở nên mờ ảo.

"Vậy khi nào?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Sắp rồi."

"Cô vẫn chưa biết."

"Chưa biết."

"Nhà của chúng ta sẽ khác sao?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Sẽ không." Vương Nhất Bác nói, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến: "Em chỉ muốn rời đi, không muốn, và cũng không thể gây ra chuyện gì long trời lở đất đối với gia đình anh."

Hắn nói không sai, mọi người đều sẽ luôn mong chờ tình tiết drama như vậy, khoái ý ân cừu, giết hết không tha một ai.

Nhưng Vương Nhất Bác theo Tiêu Như Tâm nhiều năm như vậy, quá rõ thực lực và gia thế của nhà họ Tiêu, dựa vào hắn cùng mấy loại tài liệu đó của May, nếu như có thể lật đổ Tiêu gia, thật sự là quá nực cười.

Hắn chỉ muốn rời đi, muốn làm một người tự do, dù cho không thể lái xe xịn, ở biệt thự tốt như vậy, người người đối với hắn cúi đầu gọi sếp, hắn cũng vẫn khát vọng tự do.

"Cô anh biết sẽ rất khó chịu." Tiêu Chiến nói, giọng nói của anh nhỏ dần đi.

"Không còn sớm, chúng ta trở về đi." Vương Nhất Bác không tiếp tục đề tài này nữa, mặc dù hắn rất muốn hỏi Tiêu Chiến, làm sao biết, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng.

Cứ như thực ra Tiêu Chiến có biết lái xe, có thể nhớ bật xi nhan trước khi rẽ hay không, cũng không quan trọng, bởi vì anh có thể thuê một tài xế toàn thời gian, lái xe có thể là một kỹ năng cần thiết cho người lớn, nhưng không phải với Tiêu Chiến.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, đều là như thế.

Điều dường như không thể thiếu đối với người này, lại chẳng đáng là gì đối với người khác.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hồi lâu, dường như anh còn có chuyện muốn nói, nhưng giật giật môi mấy lần, vẫn không thể nói ra, dù sao biểu cảm khao khát tự do trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, khiến cho anh cảm thấy nói gì cũng bằng không.

"Ừ, về thôi."

"Đừng bò như vậy nữa, có thể đụng đầu." sau khi Vương Nhất Bác đẩy cửa xe ra, lại xoay người, dặn dò một câu, nhìn Tiêu Chiến đẩy cửa xuống xe, mới đi về phía trước.

Tiêu Chiến lúc này không bò, anh đẩy cửa ra, xuống xe, sau đó gặp Vương Nhất Bác ở đầu xe, khoảnh khắc đi qua nhau, không hiểu tại sao, anh lại cảm thấy trong người không khỏe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx