Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

13.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bị sốt.

Buổi sáng Tiêu Như Tâm có một cuộc họp tổng kết hàng năm, sáng sớm bà đã ra ngoài, cũng không gọi tài xế đến đưa đón. Bình thường Tiêu Chiến không bao giờ ngủ quá mười một giờ, đặc biệt là gần đây khi anh bận mở hiệu sách, anh thường dậy sớm.

Thế nhưng hôm nay mãi đến tận khi bữa trưa gần xong mà chị Lý vẫn không thấy Tiêu Chiến xuống. Chị sốt ruột chạy lên gõ cửa, rất lâu sau Tiêu Chiến mới ra mở.

Sắc mặt Tiêu Chiến nhìn không được tốt lắm.

Đầu tóc bù xù, hẳn là tối hôm qua ngủ mà quên không sấy khô tóc, hai mắt sưng húp, rất có thể vì điều hoà giữa phòng điều chỉnh ở mức cao cộng thêm việc bị sốt nên mặt anh cực kỳ đỏ.

"Có chuyện gì vậy chị?" Lúc anh mở miệng hỏi liền doạ cho chị Lý sợ giật nảy mình, giọng của anh bấy giờ vừa yếu ớt lại còn khào khào.

"Chiến Chiến, em sao vậy?" Chị Lý hoảng sợ đưa tay lên sờ trán Tiểu Chiến, cảm thấy nhiệt độ hơi cao, trong lòng liền hoảng hốt nhất thời không biết nên gọi cho bác sĩ riêng của gia đình trước hay là đo nhiệt độ cho anh trước.

Tiêu Chiến uể oải dựa vào khung cửa, nhìn thấy chị Lý hoảng sợ, liền cười cười nói: "chị Lý à, chị làm sao vậy."

Anh cảm thấy dường như đây cũng không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là đau đầu chóng mặt, cơ bắp đau nhức, cực kỳ buồn ngủ mà thôi.

"Chiến Chiến, em bị sốt rồi, hôm qua bị dính mưa sao? Ai nha, em làm sao..." Chị Lý từ ngăn kho bên cạnh lấy ra một hộp thuốc, từ trong hộp thuốc lại rút ra một cái nhiệt kế, chuẩn bị đi tới để đo nhiệt độ cơ thể cho Tiêu Chiến, bởi vì hoảng sợ nên thiếu chút nữa là đánh rơi nó xuống đất.

Tiêu Chiến đưa tay chặn cái nhiệt kế đang hướng tới mình, lại nói: "Không sao, chỉ là buồn ngủ thôi, tối hôm qua em ngủ muộn quá."

Chị Lý liếc anh một cái, nhíu mày nói: "Em xem mặt đỏ mình như thế nào đi, mau mau đo nhiệt độ rồi nhanh đưa cho chị nào."

Chị Lý nghĩ rằng Tiêu Chiến đã nhiêu tuổi, nhiều khả năng anh không muốn chị đo nhiệt độ cho mình nữa nên chị liền đặt nhiệt kế vào tay Tiêu Chiến, trước khi đi xuống chị còn nói: "Trưa nay không nấu cơm, để chốc nữa chị nấu chút cháo, em cứ đo nhiệt độ trước đi, lát nữa chị lên."

Tiêu Chiến ngẫm nghĩ một lúc rồi đặt nhiệt kế vào trong nách, sau đó dựa vào cửa với vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thẳng về phía trước chờ đợi.

Ánh mắt của anh hướng về cánh cửa đang đóng chặt kia.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, căn phòng đó trở nên trống trải, người nhà họ Tiêu ngày càng ít đi, thường thường cũng chỉ tiếp đãi họ hàng ở bên ngoài, chưa từng mời họ vào nhà chứ đừng nói là ở lại qua đêm.

Vì vậy, các phòng trong căn biệt thự này về cơ bản đều giống căn phòng này, cửa tuy đóng nhưng đồ đạc bên trong vẫn được sắp xếp gọn gàng, giống như những căn phòng mẫu trong khu bất động sản cao cấp vậy.

Căn biệt thự rất đáng mơ ước, nhưng nó không có mùi vị của con người, ngay cả khi chị Lý đã lặng thầm tăng nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm, người ta vẫn cảm thấy nó khá là lạnh lẽo.

Trên thực tế, khi Vương Nhất Bác còn ở đây, phòng của hắn cũng vô cùng ngăn nắp, một là chị Lý quá chăm chỉ dọn dẹp, hai là hắn cũng không có đồ đạc gì mấy.

Tiêu Chiến đã từng nói đùa rằng: Có cảm tưởng như Vương Nhất Bác sẽ rời đi bất cứ lúc nào, thế nên căn phòng cũng không cần nhiều đồ đạc.

Lúc ấy Vương Nhất Bác ngồi đó không nói gì mà chỉ cười, không ngờ câu nói này lại thành sự thật.

Tiêu Chiến cảm thấy mặc dù Vương Nhất Bác đã rời khỏi đây, nhưng nếu được hỏi hắn vẫn sẽ nói rằng "hãy kiên nhẫn" hoặc "đợi một chút", thay vì nói "Đúng vậy, em sẽ không về nhà" hoặc "Em sẽ về nhà với anh".

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến lại mỉm cười.

Không lâu sau, nhiệt kế phát ra tiếng "bíp bíp" nhắc nhở, chị Lý gần như là cùng lúc cũng bước vào.

Tiêu Chiến lấy nó ra nhìn qua, trên đó báo 38,3 độ, nhiệt độ này cũng có thể nói là sốt cao.

"Ai nha, Chiến Chiến!" Chị Lý còn khẩn trương hơn cả Tiêu Chiến, chị nhìn vào nhiệt kế với đôi mắt trừng lớn, nếp nhăn trên trán cũng rõ ràng hơn: "Chị sẽ gọi cho bác sĩ Từ, bảo ông ấy đến đây ngay."

"Không cần đâu." Tiêu Chiến lên tiếng ngăn chị Lý lại với thanh âm khô khốc: "Uống thuốc hạ sốt là được, sẽ không việc gì đâu."

"Không được, sao có thể uống thuốc hạ sốt bừa bãi được? Cần phải đi khám bác sĩ, haizz, lần sau em phải gọi tài xế đi đón nha, sao lại đi dưới trời mưa cơ chứ?" Chị Lý không nghe Tiêu Chiến nói mà lấy điện thoại di động ra rồi bấm số gọi bác sĩ Từ, trước khi đầu dây bên kia bắt mắy, chị lại nhớ ra điều gì đó liền nói với Tiêu Chiến: "Em vào trong nằm đi, để chị rót cho em cốc nước, phải nghỉ ngơi cho thật tốt."

Tiêu Chiến cảm thấy không cách gì thuyết phục được chị Lý chỉ có thể gật đầu, anh đi vào phòng, nằm trở lại trên giường.

Bác sĩ Từ có lẽ hơi bận nên không bắt máy ngay, chị Lý đang cầm điện thoại đứng ở cửa phòng Tiêu Chiến, cách một lớp cửa vẫn có thể nghe thấy chị đang lẩm bẩm một mình: "Hôm qua không có mưa lớn, sao lại phát sốt được chứ?"

Tiêu Chiến từ bé có thể trạng rất tốt, được nuôi dạy rất lành mạnh nên về cơ bản ngoại trừ một số bệnh cảm cúm thông thường của trẻ con ra thì gần như không phát bệnh, thậm chí khi cảm cũng không sốt quá cao.

Về điểm này, Tiêu Như Tâm cũng có lần đùa rằng: Chiến Chiến của chúng ta quả là khoẻ mạnh, thế mà không bị mắc mấy cái bệnh chung chung của những đại thiếu gia.

Năm học cao trung, anh tham gia đại hội thể thao của trường, nhưng lại bị sốt vì mắc mưa, vừa hay mẹ anh tình cờ lại từ nơi khác về, bà rất sợ hãi, cực kỳ khoa trương mà cho anh nghỉ nửa tháng ở nhà để chăm sóc, bà còn đổ lỗi cho chị Lý đã không chăm sóc tốt cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có một thể chất tốt, nhưng anh lại luôn tạo cho người ta ảo giác rằng anh sẽ gục ngã ngay từ đòn đầu tiên, cơ mà điều này cũng không thể trách anh được.

Trong mắt nhiều người, vì hoàn cảnh gia đình thế nên anh đã có được rất nhiều thứ vốn dĩ anh không có.

Trong khi nằm trên giường đợi bác sĩ, chị Lý đã một lần nhẹ nhàng vào đưa nước cho anh, vì tưởng rằng Tiêu Chiến đã ngủ nên để cốc nước cạnh giường, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Tiêu Chiến vùi cả người vào trong chăn, đợi chị Lý đi ra ngoài, anh mới vươn tay ra từ trong chăn mà cầm lấy điện thoại của mình.

Ba tin nhắn chưa đọc trên điện thoại đều là của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã nhắn với hắn anh bị sốt.

Tin nhắn đầu tiên: Xảy ra chuyện gì vậy?

Tin nhắn thứ hai: Anh đã uống thuốc chưa? Chị Lý gọi bác sĩ Từ giúp anh chưa?

Tin nhắn thứ ba: Cũng là tại em.

Hai câu đầu rất dễ hiểu, nhưng câu thứ ba lại có ý khác, Tiêu Chiến cảm thấy chóng mặt, anh thấy mình chỉ chú ý được đến câu thứ ba, giống như một người buồn ngủ chỉ có thể nghe câu cuối cùng vậy.

Anh nhắn trả lời: Vì sao em lại tự trách mình?

Buổi trưa này Vương Nhất Bác đang có một cuộc họp, thế nhưng hắn lại trả lời khá nhanh.

-- Đêm hôm trước không nhịn được, lẽ ra không nên bắn vào bên trong.

Tiêu Chiến giơ điện thoại di động lên nhìn tin nhắn một lúc lâu, anh còn chưa kịp tiêu hoá nó thì một tin nhắn khác đã nhanh chóng đến.

-- Hơn nữa còn gọi anh muộn như vậy, còn khiến cho anh bị mắc mưa.

Tối hôm qua, cuộc họp của Vương Nhất Bác diễn ra rất lâu, mãi đến mười một giờ hắn mới gọi được cho Tiêu Chiến, hai người nói chuyện đến tận hơn hai giờ sáng, cuối cùng Tiêu Chiến ngáp một cái dài rồi mới cúp máy, còn Vương Nhất Bác tuy thực sự rất thiếu ngủ, nhưng vẫn phải dậy lúc bảy giờ sáng nay.

Tiêu Chiến không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười, anh cầm điện thoại lên nhìn mãi, hình ảnh anh quấn lấy Vương Nhất Bác trên chiếc giường lớn ở khách sạn đêm hôm trước lại tái hiện trong đầu anh.

Nhiệt độ cơ thể anh vốn đã cao hơn người bình thường, giờ lại không kiểm soát được tăng cao hơn một chút khiến cho anh cảm thấy hơi khó thở dưới lớp chăn dày.

Thực ra là do trời mưa hay do Vương Nhất Bác khống chế không tốt gây sốt, thì đối với Tiêu Chiến cũng không quan trọng lắm.

-- Vậy thì lần sau đừng bắn vào bên trong nữa.

Tiêu Chiến đáp.

– Em cố gắng hết sức mình.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Tiêu Chiến ném điện thoại sang một bên, không trả lời tin nhắn nữa, anh nghĩ đến câu trả lời của Vương Nhất Bác, lại cảm thấy buồn cười. Anh đang nghĩ, tại sao hắn lại không nói là "Vậy thì em không bắn vào nữa được không?"

Có tiếng gõ cửa, là bác sĩ Từ đến, Tiêu Chiến cũng nhịn lại, trong lòng không "cười nhạo" Vương Nhất Bác lúc cả hai ân ái nữa.

Tiêu Chiến chỉ bị sốt thông thường, không phải cúm hay lý do nào khác.

Bác sĩ Từ kê một ít thuốc, sau khi nói chuyện với chị Lý xong liền rời đi, uống thuốc được một lúc, Tiêu Chiến lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết có phải vì sốt hay không mà anh gặp ác mộng, trong mơ anh đi chơi ở một nơi giống như lâu đài cổ kính ở Châu Âu, khắp chung quanh là du khách, không có người dân bản địa, chỉ có một mình anh, đi theo sao anh chỉ có vài người, còn đám đông thì đang tiến về phía trước.

Lâu đài rất cổ kính, thoạt nhìn có chút đổ nát, khi đi đến gần thì lan can hai bên của con đường lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một con đường thẳng tắp, hai bên là vách đá cao sừng sững, phía trên có người đi lại.

Tiêu Chiến dừng lại ở đây, không biết vì sao mà hai chân anh lại bắt đầu nhũn ra, bước không nổi. Đột nhiên anh lại thấy mình đã ra khỏi tòa thành rồi đứng trước một con đường, người đi qua đoạn đường này thoạt nhìn rất bình thản, trông bình thản như những người bình thường đi trên đường lớn vậy.

Con đường giờ không phải là cầu độc mộc nữa, nó đã rộng ra bằng một một con đường bình thường ở trung tâm thành phố rồi.

Tiêu Chiến vẫn còn rất sợ hãi, anh bắt đầu cảm thấy choáng váng, sau đó cả người không còn chút sức lực, chỉ là anh không dám tiến lên vì luôn cảm thấy chỉ cần mình bước ra ngoài là sẽ ngã xuống.

Anh không sợ độ cao, khi còn nhỏ Tiêu Như Tâm đã bí mật đưa anh đến công viên giải trí để đi tàu lượn siêu tốc, lúc ấy anh không cảm thấy nó đáng sợ, còn Tiêu Như Tâm đã sợ hãi đến mức bật khóc.

Đang do dự, đột nhiên anh lại cảm thấy có người nắm lấy tay mình, quay đầu lại thì nhìn không rõ mặt người kia, thế nhưng lại biết rõ ràng người trong mộng đó chính là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kéo tay anh, muốn đưa anh qua đó.

Anh nói với Vương Nhất Bác: "Anh vẫn muốn đi trên con đường có lan can."

Giấc mơ kết thúc tại đây.

Tiêu Chiến cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh và ẩm ướt đặt lên trán mình, anh sững sờ mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói của chị Lý vang lên bên tai anh: "Cái này sẽ giúp em hạ nhiệt."

Anh chưa kịp nói lời cảm ơn lại đã ngủ thiếp đi vì tác dụng của thuốc ngủ.

Buổi tối, Tiêu Như Tâm trở lại, vừa về tới bà liền đi đến bên giường, sờ vào trán Tiêu Chiến rồi ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh. Ánh sáng lọt qua khe cửa vừa vặn lại chiếu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của bà, trong bữa tối bà đã uống hơi nhiều rượu và ăn đồ khá cay nên lớp trang điểm đã bị phai đi không ít, thế nhưng tất thảy cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của bà.

Tiêu Như Tâm khẽ thở dài, trong lúc đang định rời đi thì bà nghe thấy tiếng điện thoại rung, sau đó ở đầu giường bên kia có thứ gì đó sáng lên, trong căn phòng tối om, ánh sáng này đặc biệt chói mắt.

Tiêu Chiến đang ngủ say, tựa hồ bị quấy rầy liền không mấy vui vẻ mà trở mình, sợ Tiêu Chiến sẽ đè lên điện thoại, bà liền vươn tay định đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Bà thực lòng không cố ý, thế nhưng cũng thật khó để không để tâm đến màn hình.

Có năm tin nhắn WeChat và một cuộc gọi nhỡ trên đó, nội dung của các tin nhắn WeChat không được hiển thị nhưng vẫn có thể nhìn thấy ba chữ của tên người gửi - Vương Nhất Bác, đó cũng là chủ nhân của cuộc gọi nhỡ kia.

Bà liếc nhìn Tiêu Chiến đang ngủ say, thoạt nhìn qua anh còn có chút đang chờ đợi điều gì đó, thế rồi bà lại nhớ đến việc hôm qua Tiêu Chiến thất thần về nhà, bỗng người đang nằm trên giường ngủ lại khẽ rên rỉ, tựa hồ đang nói chuyện gì...

Tiêu Như Tâm thấy vậy liền hơi cúi người, đôi môi mím chặt, lông mày hơi cau lại, trông đặc biệt căng thẳng.

Từ góc độ này nhìn sang, bà và Tiêu Chiến trông cực kỳ giống nhau.

Thế nhưng Tiêu Chiến chỉ nói mớ mấy lời rất là bình thường, cũng không gọi tên ai trong mơ cả.

Bỗng anh hô nhỏ một tiếng trong mơ: "Đợi đã."

Tiếng hô rất nhẹ nhàng, không giống mệnh lệnh nhưng cũng không thể từ chối.

Tiêu Như Tâm đặt điện thoại trở lại tủ đầu giường, hít một hơi thật sâu rồi quay ra ngoài.

Tiêu Chiến thức dậy vào lúc nữa đêm.

Anh cảm thấy đỡ chóng mặt hơn, nhưng cổ họng lại đang khát khô, vậy nên liền từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường, uống một hơi hết ly nước mà chị Lý để lại cho anh ở trên bàn cạnh giường, thế nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ.

Chiếc điện thoại không hiểu sao lại được đặt ở đó, màn hình đột ngột sáng lên.

Tiêu Chiến cầm lấy, trên đó có rất nhiều tin nhắn chưa đọc và năm cuộc gọi nhỡ.

Tin nhắn mới nhất là của Cao Tề, y hỏi xem liệu anh có ở hiệu sách vào ngày mai không, y muốn thảo luận về việc hợp tác với Tiêu Chiến.

Những tin nhắn hay cuộc gọi khác đều thuộc về Vương Nhất Bác, trên WeChat hắn có vẻ rất lo lắng cho Tiêu Chiến, hầu hết trong số những tin nhắn kia là câu hỏi về cơn sốt của anh.

Tiêu Chiến một tay cầm chiếc cốc rỗng, một tay cầm điện thoại di động, đọc tin nhắn kia hồi lâu.

Vương Nhất Bác nhắn: Vậy không bắn vào bên trong nữa.

Tiêu Chiến lại cười.

Anh đặt cốc xuống rồi trả lời Vương Nhất Bác: Anh không còn sốt nữa, vừa mới ngủ dậy xong.

Rất nhanh đã có một cuộc gọi từ đầu dây bên kia, giờ đang là 1:40 sáng, còn Vương Nhất Bác thì vẫn chưa ngủ.

Giọng hắn có vẻ lo lắng, tuy vẫn trầm ấm nhưng đã không mấy bình tĩnh.

"Có sao không?" Hắn hỏi thêm: "Bác sĩ Từ nói sao?"

"Không có gì, chỉ là sốt bình thường thôi." Tiêu Chiến đáp.

"Giọng anh đã tệ thế này rồi còn nói không sao?" Vương Nhất Bác dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hay là ngày mai em đến gặp anh nhé? Chắc là sẽ có vé cho chuyến bay buổi sáng thôi."

Chuyến bay giữa hai thành phố sớm nhất là 7:50 và chuyến muộn nhất là 9:10.

"Không sao, ngày mai sẽ ổn thôi, không phải em nói giờ đang cuối năm nên có nhiều việc sao?" Tiêu Chiến nói rồi dựa vào thành giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì Vương Nhất Bác đã nói qua điện thoại vào hồi tối hôm qua. Anh tiếp tục nói thêm: "Anh hạ sốt rồi, buổi chiều sẽ đi đến hiệu sách, có tài liệu cần chuyển tới nên phải xem một chút."

"Ừm, vậy được." Đầu dây bên kia cũng không phản đối, nhưng hắn lại nói tiếp: "Nhưng em vẫn có thể tới thăm anh một chút rồi quay lại cũng được mà."

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Tiêu Chiến cảm nhận được hơi thở của Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia, âm thanh khiến anh không khỏi nhớ đến giấc mơ của mình.

"Em thấy mở hiệu sách có khả thi không?" Tiêu Chiến không trả lời mà trực tiếp chuyển chủ đề.

"Rất là khả khi, nhưng mà phải đợi cửa hàng của anh ổn định lại thêm chút nữa. Hiệu sách không dễ bùng nổ như các ngành kinh doanh bán lẻ khác, nó cần một thời gian khởi động khá dài." Vương Nhất Bác nói thêm: "Cơ mà em sẽ nói chuyện với May, hỏi xem cô ấy có thể giúp đỡ cửa hàng một chút được không."

"Được." Tiêu Chiến nói, giọng vẫn có chút khô khốc, anh thật sự không thể nói chuyện thêm, thế nhưng cũng không muốn cúp điện thoại.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác lại nói: "Bây giờ em sẽ mua vé ngay, rồi bảo May lái xe đến đón."

"Em muốn đi vào đây sao?" Tiêu Chiến sau khi suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng hỏi.

Người ở đầu bên kia trầm mặc, đại khái là vì không nghĩ tới vấn đề này, một lúc sau thì mới nói: "Em không vào."

"Vậy thì để Anh ra ngoài nhé?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Không, bên ngoài vẫn lạnh." Vương Nhất Bác nói, hắn chỉ muốn gặp Tiêu Chiến, cũng không cân nhắc được đến nhiều như vậy.

"Ừm, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiêu Chiến nói, anh kéo dài âm cuối, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng câu nói của anh vào tai không giống câu hỏi mà giống một câu làm nũng hơn.

Vương Nhất Bác im lặng hồi lâu, sau đó hỏi một câu dường như không liên quan gì đến hiện tại.

"Anh đã thực sự nghĩ về chuyện đó chưa?"

"Em có muốn nghe sự thật không?"

"Muốn."

Tiêu Chiến cười rồi nói: "Anh không nghĩ nhiều về điều đó trước đây, em cũng không cho anh thời gian để suy nghĩ về nó, thế nhưng hiện tại anh cũng đã nghĩ kỹ rồi."

"Vì vậy?"

"Anh muốn cùng em sống cho thật tốt." Tiêu Chiến thẳng thắn nói, anh thậm chí còn không cảm thấy có gì không ổn: "Ngày mai em đừng đến đây, cứ cố gắng kiếm tiền cho nhiều để cho anh mở hiệu sách thật đẹp đi."

Người ở đầu dây bên kia sửng sốt hồi lâu, sau đó Tiêu Chiến lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Vương Nhất Bác, tiếng cười này rất giống tiếng cười lúc mà hắn ôm lấy Tiêu Chiến sau khi xỏ tất ngược vào ngày hôm đó.

"Em hiểu rồi."

Nói xong, Vương Nhất Bác lại nói tiếp: "Em rất nhớ anh."

"Nhờ từ ngày hôm qua, khi mà anh xuống xe sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Không." Vương Nhất Bác nói: "Là từ thời điểm bắt đầu thích anh."

Vương Nhất Bác, người thường thường rất ít cười giờ dường như lại biến thành một con người khác, sự trưởng thành và tinh tế quá mức ở nơi làm việc cũng như sự thờ ơ của hắn với người lạ, tất thảy hoàn toàn biến mất.

Hắn bắt đầu nói những lời yêu thương với người đầu dây bên kia, những lời nói có chút không phù hợp khi mà nói trước mặt cho lắm, rất là buồn nôn cùng cường thế.

Tiêu Chiến nghe những lời này lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Tiêu Chiến vẫn rất ích kỷ, anh được bao bọc quá tốt, thế nên cho dù là người yêu, thì anh vẫn yêu theo cách của riêng mình. Anh nhất định sẽ không nói những câu kiểu như: Anh có thể ăn bất cứ thứ gì với em.

Anh chỉ nói: Cố gắng kiếm thật nhiều tiền để cho anh mở một hiệu sách thật đẹp.

Giống như lúc trước Vương Nhất Bác không muốn anh xuống chiếc Bentley đó, bản thân Tiêu Chiến lúc ấy lại càng muốn ngồi trên chiếc Bentley kia với Vương Nhất Bác hơn.

Anh là người thẳng thắn chân thật, không che giấu mong muốn của mình chút nào, anh cũng không nghĩ rằng có bất kỳ mâu thuẫn nào giữa điều này và tình yêu của anh dành cho Vương Nhất Bác.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác càng cảm thấy nhớ Tiêu Chiến, sau khi suy nghĩ một hồi hắn liền nói: "Anh nghỉ ngơi trước đi, ngày kia em không có việc gì làm thì tối mai em sẽ đến đó."

Sau đó, hắn nói thêm: "Để đi hiệu sách cùng anh."

"Được." Tiêu Chiến trả lời.

Câu nói "có tình rồi uống nước cũng no" không có tác dụng với Tiêu Chiến, trong tính cách do được nuông chiều quá mức của anh cũng bao hàm một phần sự tỉnh táo và hiểu biết về bản thân nữa.

Tất nhiên anh vẫn có thể mặc độc một cái áo khoác cashmere đứng dưới trời mưa với Vương Nhất Bác, thế nhưng đó cũng là nhờ vào việc anh sở hữu chiếc áo khoác cashmere kia.

Nếu đó chỉ là một chiếc ô bị hỏng, anh thà không dùng còn hơn.

Quan trọng hơn nữa, cái cảnh thiếu gia giàu có phát điên vì tình quả thực có thể khiến người ta trầm trồ, thế nhưng Tiêu Chiến cảm thấy rằng điều này có thể khiến Vương Nhất Bác cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn.

Anh rất yêu Vương Nhất Bác, vì vậy anh không muốn làm hắn mệt mỏi.

Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến nghỉ ngơi rồi ngắt máy.

Tiêu Chiến lần nữa chui vào chăn, anh lại có chút buồn ngủ, còn Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia vừa đặt điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn WeChat.

Người gửi này cũng đã lâu không gặp: Tiêu Như Tâm.

-- NhấtBác, khi nào con rảnh để đi ăn một bữa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bjyx