Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

64

Hobin lái xe, tôi ngồi ghế phụ bên cạnh, giống hệt chuyến đi ấy. Mùi lá thông đặc quanh trong không khí, anh đi xe của bố tôi. Thật lạ lùng, nhưng tôi hình thành thói quen đánh dấu mọi thứ bằng mùi. Tôi không nhớ mùi hương của Hobin, nhưng tôi nhớ mùi hương ngày hôm đấy. Bánh táo và hạt hồ đào.

"Vậy, San Jose thế nào? Sao nó lại thả anh về đây."

"Anh có kì nghỉ lễ dài, và bố anh thì rất nhớ con."

"Chẳng phải năm ngoái anh đã không về sao. Em thấy Joowon vẫn rất ổn."

"Anh bị gãy chân năm ngoái đó. Em vẫn chẳng quan tâm gì."

Tôi chống tay lên cửa sổ, ra vẻ: đúng vậy. "Giọng anh trưởng thành hơn nhiều. Em đã không nhận ra vào lúc đầu."

"Anh đã nuôi râu. Muốn sờ thử không?"

"Jesus Christ." Tôi cười to và đưa tay sang. "Họ đã bỏ gì vào thức ăn vậy?"

"Và cả tóc nữa."

Tôi tiện thể khảo sát qua đó. Tóc anh phải dài đến mang dưới cằm. "Oh no. Em đang tưởng tượng anh như một gã vô gia cư vậy."

Dù cho Hobin đã nói cây thông bố tôi mua màu trắng. Nhưng tôi giữ quan điểm vẫn nên chọn đèn màu vàng. Trong lúc chọn thêm vài thứ trang trí vụn vặt, Hobin kể về cuộc sống du học của mình. Nghe thật hay, nếu thời đó mà tôi không yêu Key và trở nên mù loà có lẽ tôi cũng sang học tại Toronto. Hobin giả giọng mấy cô gái ở đó trong khi phàn nàn khiến tôi cười đau cả miệng, anh ấy rất hài hước. Chuyện gãy chân thì không nghiêm trọng như tôi tưởng. Nghe còn ngu ngốc đôi phần. Anh vấp phải bốt cứu hoả và gãy mất ngón chân cả.

"Vậy mấy cô gái ở Cali thì sao? Có ai đủ nhiệt huyết để anh thương nhớ chưa?"

"Mmm... họ không thích hợp cho một mối quan hệ cho lắm."

"Khoan đã." Tôi bật cười. "Anh vừa nguỵ biện cho việc không cô nào thích anh ở đó hả? Mới đó."

"Thành thật nhé. Nhiều hơn em nghĩ đấy."

"Xem ai đang nói dối kìa."

"Không. Đó là sự thật."

Đương nhiên là tôi biết điều đấy. Hobin rất tài giỏi, nụ cười quyến rũ, với lại bố anh ấy giàu. Bác Joowon nhận nuôi Hobin qua lời giới thiệu của một thầy hiệu trưởng. Trong thời gian tôi bị cấm túc, Hobin giúp tôi gặp mặt Key và cho tôi một chiếc điện thoại để liên lạc. Anh khá là tốt bụng, tôi không nghĩ có bất kì chủ ý nào trong đấy, dù mọi chuyện sau này khá phức tạp. Nhưng tôi nghĩ quan hệ chúng tôi cũng đang khá là ổn, cho đến hiện tại.

"Ý anh là mấy cô ả mê đắm anh lắm sao?"

"Chỉ có một đường thôi Jimin." Anh đắc thắng. "Cho tôi thanh toán chỗ này."

Chúng tôi trở về và vẫn tiếp tục trò chuyện. "Vậy còn em thì sao?"

"Vẫn tối òm."

"Pffft. Anh nói về chuyện tình cảm."

"À. Em có một người bạn trai. Và em yêu người đấy, vô vàn."

"Whoa, là một tin mới đấy. Sao anh không biết nhỉ? Bố anh luôn kể mọi chuyện."

"Em vẫn chưa nói với ai trong gia đình. Anh nhớ đợt Key mà. Em vẫn còn hoài niệm vài thứ. Nó vẫn chưa hẳn mất đi."

"Sẽ ổn thôi Jimin. Anh nghĩ..."

"Đừng nói câu đấy. Anh hiểu là em ghét câu đấy như thế nào. Tình hình đang rất tốt. Em chỉ chờ đợi cho đến lúc thích hợp thôi."

Tưởng tượng như rằng tôi là đấng cứu thế của dòng họ Park, mặc dù Hobin là người nhìn thấy và điều chỉnh tất cả. Nhưng ai cũng biết phần trang trí cây thông thuộc về tôi. Chân tình nhé, tôi vẫn tưởng tượng ra trong đầu rằng nó vẫn kinh khủng đến sợ, nó chẳng có mùi nhựa thông, chẳng giống Giáng sinh tẹo nào. Món ưa thích của tôi là đặt ngôi sao to nhất lên đỉnh.

"Em cần quay sang phải, nó đang nghiêng.... Okay, tuyệt vời." Tôi thở phào một cái và trèo xuống chiếc thang cao. "Chúng ta thừa nhiều đèn đấy. Em muốn làm gì với nó không?"

"Nó là đèn vàng đúng chứ?"

"Tất nhiên, em chọn mà."

"Em sẽ mang nó lên phòng."

Tôi nghĩ nó sẽ hợp khi quấn quanh mấy thanh sắt ở thành giường. Không lời nhờ, nhưng Hobin vẫn đi sau tôi. Anh ấy đi đằng sau tôi cũng không đóng cửa. Có lẽ anh sẽ giúp tôi cắm điện. Tôi ngồi trên giường, đặt chiếc hộp đựng ở trước mặt vào xác định nơi chốn để lên bố cục. Hobin ngồi xuống, tôi có thể cảm thấy đệm lún bên cạnh. Tôi có chút hơi sợ. Cảm giác sợ hãi không hề thừa thãi, vì tôi đã nói chúng tôi đã thân thiết. Rất thân thiết.

Tôi đã cố biện minh cho mình nhiều lần, nhưng một sự thật kinh tởm không thể chối bỏ được, tôi đã ngủ với Hobin, người anh họ của mình, nhiều năm về trước, sau khi chia tay Key. Tự nhủ với lòng rằng ngoài những giấy tờ hợp pháp, thì anh chẳng khác gì những bạn giường kia, chúng tôi không cùng huyết thống . Nói trắng ra, tôi chẳng quan tâm tý chó nào về việc anh ấy là anh họ tôi hay gì. Nó chẳng hề là vấn đề lớn với tôi lúc đó. Tôi sợ anh sẽ mường tưởng ra những tình cảm suy diễn vì tôi ngủ với anh không chỉ một lần. Thật lòng, tôi chẳng có bất cứ tình cảm gì với anh, và anh vừa khít một người bạn giường mà tôi khá hài lòng. Rồi anh đi Mỹ hơn hai năm, tôi cũng chẳng lấy làm tiếc. Tôi không muốn gánh hậu quả, nhưng anh rất ân cần hệt như ngày trước, cái lúc anh lấy bánh táo lên phòng, và tôi tinh tế cảm nhận rằng anh có gì đó với mình.

"Em đã bật đèn trước khi vào phòng đấy. Em có biết điều đó không?"

"À vâng, bạn trai em muốn em làm vậy."

"Cậu ta có vẻ đòi hỏi nhỉ?" Hobin cười. Một cậu nửa đùa nửa thật khiến tôi khó phân biệt.

"Em ấy rất tốt."

"Phải rồi. Em luôn hết lòng vì người yêu của mình."

"Key cũng tốt với em. Hobin, ngừng phủ nhận và nhắc lại chuyện cũ đi. Xem giúp em cái dây này sao bị xoắn vào hay sao đây?"

Bây giờ, đến cái giường anh cũng phải làm hết. Không mấy bất ngờ. Tôi tự làm mấy cái dây rối tung lên. Cả thế giới biết tôi vô dụng, tôi ghét mỗi lần như vậy. Đột nhiên Hobin la lên khiến tôi hoảng hốt, tôi nhớ có con dao nhỏ ở trong hộp.

"Hobin? Không sao chứ? Anh chạm vào dao à?" Tôi khua tay.

"Haz, không sao. Chỉ một vết xước thôi."

Không khí im lặng quái quỷ tự nhiên tăng lên, tôi nhận ra chúng tôi đang ở rất gần. "Em sẽ đi hỏi dì Chu xem băng cá nhân ở đâu."

Tôi quay người sang đường khác, nhưng Hobin giữ tôi lại. Tôi biết trường hợp vừa rồi đã gây ra vấn đề, sao tôi chẳng làm được cái gì ra hồn. Anh đẩy người tôi xuống, trèo lên trên và mở đầu một nụ hôn. Sự nhẹ nhàng đó vẫn khiến tôi ngạc nhiên, nhưng không có quá bất bình tĩnh. Tôi đâu còn phải kiểu người lạ lẫm với mấy nụ hôn, anh cũng không phải Jungkook mà có thể khiến tôi hoảng sợ vì nó. Tôi đẩy anh ra.

"Ho-Hobin. Em xin lỗi. Nhưng em không muốn làm vậy nữa."

"Hul. Em không muốn?"

"Không. Em có bạn trai rồi." Anh vẫn ở trên người tôi, cứng đờ. Tay tôi dùng lực giữ khoảng cách.

"Anh cũng có bạn gái vào thời gian đó. Em vẫn hỏi anh về việc làm tình."

Ôi, tôi đâu có quên, cái đống nghiệp tôi tạo ra này. "Đúng. Nhưng em biết anh muốn em khi đấy. Chúng ta quan hệ có sự chấp thuận của cả hai. Bây giờ thì không còn như vậy nữa. Và em không muốn ngủ với ai ngoài người yêu mình."

"Oh, vậy à?" Anh trở nên ngại ngùng. "Ngồi dậy chứ?"

Anh kéo tôi ngồi dậy, và chính anh cũng tự tạo khoảng cách. Hobin là người tốt mà, hơn nữa có thể vì anh là con nuôi, nên lại càng biết điều. Tôi giữ im lặng để nghĩ xem mình nên nói gì, nhưng anh mở lời trước. "Chúng ta ổn phải chứ?"

"Yea... chúng ta ổn mà."

"Em sẽ không nghĩ rằng anh có tình cảm với em. Kiểu như anh sợ..."

"Không. Thôi nào. Nó ngớ ngẩn và chúng ta không làm vậy."

"Vậy chúng ta bây giờ là anh em họ thật sự luôn ý nhỉ?" Hobin cười đùa giỡn.

"Ha ha. Nào có anh em nào ngủ với nhau. Em không thích dùng từ loạn luân đâu. Em luôn coi anh là bạn, từ trước đến giờ. Nhưng em không làm thay đổi cái gì chứ? Anh straight, vẫn thế chứ?"

"Tất nhiên rồi. Vì em xinh đẹp đấy, nên mới thành ngoại lệ thôi."

"Bỏ kiểu khen đấy đi. Kkk. Tạ ơn Chúa, em sợ mình huỷ hoại cuộc sống của ai đó."

Mọi chuyện hoàn toàn êm thấm hơn những bản chiếu nhỏ tưởng tượng sẵn trong đầu. Lúc này, tôi có thể thoải mái tâm sự với anh như những năm trước, là một người bạn. "Nhưng anh vẫn bảo vệ quan điểm của mình. Em bật đèn, là một minh chứng cho việc em không thay đổi. Anh từng thấy thế trước đây, và nó không tốt đâu."

"Em biết điều chỉnh bản thân."

"Đó là điều em cũng nói. Tin anh đi, em nên để niềm tin thấp xuống."

Tôi suy nghĩ về điều anh nói. Có lẽ nó cũng chẳng thấm thía vào đâu bởi sự cố chấp này. Một cuộc viếng thăm những cảm xúc mạnh mẽ cũ. Những thứ đó tôi đã nhận được, cái gì đợi chờ sau đó. Tôi đã trải qua thứ đó và căm giận tràn ngập. Tôi ghét bị làm đau. Nếu Jungkook phản bội tôi. Một suy nghĩ kinh khủng, tôi đã né đi không biết bao nhiêu lần. Không. Sự thật, Hobin nói đúng, không, tất cả đều đúng. Chẳng có bất kì lời đảm bảo nào để khẳng định chuyện đó không xảy ra. Jungkook và tôi thuộc về đoạn thời gian mới. Khốn nạn, ước gì em ở đây lúc này. Tôi có thể dễ dàng khiến mình ngừng suy nghĩ. Chỉ vừa mới xa thôi mà tôi đã nhớ em luôn rồi.

Hobin nhắc nhở. "Chúng ta nên xuống trước khi được gọi. Nếu không họ tưởng chúng ta làm gì sai trái trên này."

Tôi không quan tâm. "Anh nói đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro