Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

42

Solyn biến mất giữa giờ học, dạo gần đây cô như phát cuồng vì người bạn trai lớn tuổi. Tôi không thích điều này, thoải mái nói là tôi ích kỉ nhưng tôi không muốn cô trở thành đứa con gái thích khóc về những chàng trai. Và cô thì đang giống như vậy. Hwaso thì ăn vội cái bánh sandwich, cậu dành cả trưa để được kèm học bởi một cô gái. Tôi cũng ngạc nhiên vì một phép màu nào đó, Hwaso lại có hứng với một cô gái tri thức và ngoan hiền. Cái quái gì đang xảy ra với các bạn tôi vậy? Một đứa thì có bạn trai bằng tuổi bố, một đứa tự nhiên lại ngoan ngoãn bất thường. Còn tôi thì nghĩ về em. Jungkook không trở về nhà trước mười giờ tối, em cũng không gọi điện cho tôi để lảm nhảm về thực đơn bữa tối như bình thường. Và ngày hôm kia, khi mà tôi đang cùng Lola ngồi ở bãi cỏ của trường, chỗ ngủ trưa lý tưởng của em. Tôi đã nghe thấy tiếng em rồi cả bé Mie mà ngày hôm lâu tôi gặp, nhiều tiếng con trai khác nữa. Mie có chào tôi, và tôi đáp lại như một việc ứng xử lịch sự. Nhưng em thì không chào tôi, lơ đẹp sạch sẽ.

Em thật lạnh lùng và biến mất. Tôi thấy có lỗi vì việc đã nặng lời với em nhưng tôi không nghĩ chúng tôi sẽ đến mức vậy. Giả sử, em cứ tỏ ra chẳng có chuyện gì to tát, rủ tôi ở lại chờ trận bóng của em, chắc tôi sẽ ở lại. Nhưng em không, và tôi nghĩ mình đi quá ranh giới thiêng liêng của lòng tự ái của một con người. Thế có thể không công bằng cho em, nhưng hẳn em phải nhận ra sự đểu cáng của mình trong chuyện tình trường chứ. Không phàn nàn.

Dẫu sao, tôi vẫn dành cho em một cơ hội, rằng tôi phải lên giây cót cả chục lần mới thực hiện. Tôi chờ ở chỗ cổng trường. Dù được gọi là có thoả thuận, nhưng chỉ mỗi em là tự giác làm điều đó, vì tôi chưa có đồng thuận. Như việc tôi sẽ chẳng bao giờ dừng bước lại để thực hiện điều đó cho đến khi em kéo tay tôi và cùng về. Chí ít thì tôi cũng chưa từ chối lần nào. Dĩ nhiên chẳng có chỗ cố định, nhưng tính đoạn mà em hay kéo tôi nhất làm mốc. Đứng đó và chờ em, không hề lộ liễu. Thậm chí tôi còn về sớm mười lăm phút để đảm bảo rằng em sẽ không bỏ lỡ tôi.

Cổng trường rộn ràng với giờ tan tầm, cả những tiếng rao hàng bánh nếp. Cái thứ tôi thèm thuồng được ăn vào hồi nhỏ, rằng bố không thích tôi ăn ở những quán ven đường. Ngược lại với mẹ, bà ưa những thứ hoang dã, và không cấm đoán điều gì. Có thể một phần là do thời nhỏ, lớn lên ở một đất nước dân chủ. Cả một bí mật Busan mà bố sẽ không bao giờ biết được. Nhưng dù sao thì, tôi cũng dừng thích món đó, có thể một phần là do Key luôn thích chiêu đãi tôi món này. Một giọng nói quen thuộc cắt vào suy nghĩ lan man của tôi.

"Jimin, cậu làm gì đấy?" Bạn trai tôi.

"Haneul." Tôi reo lên trong bất ngờ, đây không phải thứ tôi mong đợi, và nó là nguy cơ phá hỏng kế hoạch tôi đã đặt ra. Nhưng tôi cũng không thể làm mọi thứ bất thường. "Tìm ít vận may thôi."

"Cái đó là gì vậy?"

"Khó để hiểu đấy."

"Yea... Mình tưởng cậu chờ Jungkook cơ. Nhưng chắc không phải vì mình thấy cậu ta đi qua từ nãy. Không phải cậu đợi chứ?"

"Mmm... thật ra, mình đang đợi." Jungkook bước qua tôi và không nói gì sao? Tôi có thể cảm thấy mạch đập dữ dội của mình, lo lắng xen lẫn cáu giận. "Là cậu. Mình may mắn đó chứ."

Haneul chống tay lên bức tường đằng sau, dồn hơi thở cùng một chỗ. Cậu như biết tỏng tất cả. "Jimin, cậu không có vẻ như vậy đâu."

"Nói cho cậu một điều, đừng ngạc nhiên. Jack The Ripper và mình có quen nhau đấy. Ông ấy thật tốt bụng khi chia sẻ cho mình vài bí quyết để làm sao con người không phát hiện ra."

"Đó là bí mật của cậu?"

"Chúng ta."

Phát triển theo thời gian, những lời nói dối che đậy cảm xúc tinh xảo. Trước hơn hết, tôi cần cậu. Quá trình hình thành khi bóng ngả về phía Đông tạo một góc một trăm tám với mặt trời, tôi cần ai đó cho bữa tối. Vì đó là dự định của tôi, ăn tối cùng một người. Cũng không lấy điều đó là chuyện buồn, kế hoạch luôn có thể thay đổi. Sẽ ổn thôi, nếu em thật sự không quan tâm tôi nữa, đó hoàn toàn là điều tôi muốn.

Mamihlapinatapai. Một từ loại tôi học trong quyển tiểu thuyết một tập không hồi kết vào năm 2000. Họ khao khát nhau nhưng lại chẳng ai dám bắt đầu. Cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng biết cách phát âm của nó như thế nào. Đó không phải cuốn truyện bình thường. Bỗng dưng tôi nhớ đến nó vì có đôi phần tự hào, kể cả tôi là một người kiêu ngạo, nhưng tôi không lỡ đi tình yêu của mình. Không như anh chàng họ Kim đen đủi, chỉ vì quá mặc cảm mà chôn chặt một mối tình. May thay, cô gái lại ưa chuộng sự chớp nhoáng.

Tôi sẽ không hối hận về những điều mình đã làm. Chưa và đừng.

Sau bữa tối cùng Haneul, tôi trở về nhà cùng một lời hứa sẽ gọi cho cậu chúc ngủ ngon vào buổi tối. Haneul nói rằng cậu rất thích được như vậy. Hơn nhiều thì tôi nghĩ Jungkook biết chuyện tôi đợi em ở trường, khả năng nhiều vì em đã thấy. Em ở nhà và xem tivi ở phòng khách, chúng tôi vẫn giữ nguyên chủ nghĩa im lặng. Em đã chẳng hề chào tôi đến cả tuần, hơn thế còn không về nhà và dùng bữa tối. Tôi đã để hy vọng cuối vào lúc này, nhưng nó tan vỡ như bong bóng xà phòng khi cầm lấy tay cửa phòng và em vẫn chẳng hề hấn gì. Tôi quay lại.

"Hey, tôi nói vài câu với em được không?". Em vẫn im lặng, có thể là em không muốn. "Sẽ rất nhanh thôi. Em cũng chẳng cần phải nói gì."

Tôi phải nói hết nó nó ra khi tôi còn can đảm và ngừng lại cái tôi cao ngạo xuống. "Tôi biết em giận vì những lời nói đó. Nó xấu xí, và tôi không nghĩ mình trở nên vậy... cho nên... kể cả em không quan tâm đi... tôi cũng chỉ muốn nói, tôi xin lỗi. Thật sự đấy. Tôi không muốn thành một người luôn cay nghiệt như vậy. Tôi xin lỗi về những chuyện xảy ra."

Tôi đã hi vọng em sẽ nói gì đó, vì tôi đang là một người độc thoại. Với trí tưởng tượng màu sắc, tôi đã có thể viết cho em một diễn biến dồn dập, em sẽ ôm lấy tôi và nói nhớ chẳng hạn. Tôi cắn môi mình và cảm thấy thật ngu ngốc.

"Và chúc em một buổi tối vui vẻ." Chưa bao giờ tôi yêu phòng mình như lúc này, tôi muốn được ở trong đó mãi mãi và chẳng thêm một lần ra ngoài.

"Hey hey." Tiếng em gọi như một công tắc làm dừng mọi hoạt động của tôi. Em chạy đến và kéo người tôi lại. "Từ từ đã."

Em cười khẩy. "Park, lời xin lỗi của anh thật nửa vời."

Ôi Chúa, sao em lại đòi hỏi vậy. Tôi thật sự đã rất thành tâm trong đó và huy động hai trăm phần trăm để dừng lại trong dòng thời gian. Tôi nghẹn ở cổ và cúi đầu xuống. "Tôi không cần em phải tha thứ. Như trước em cũng vậy, tôi chỉ không muốn ghét bản thân mình thôi."

"Không khác nhau đó. Em không xin lỗi về lần đó. Và anh muốn xin lỗi, nhưng anh không cần em tha thứ. Nó thật hài hước và nhảm nhí."

Thật khó đoán. Quỷ tha ma bắt em đi. "Tôi đã cố gắng."

"Anh đáng yêu lắm." Em nắm lấy tay tôi và xoa lên từng khớp xương. Tôi thấy nhẹ cả người khi em nói vậy, mặt tôi nóng bừng lên. "Uống bia không?"

"Không. Tôi không thích bia."

"Rượu thì sao?"

Tôi nghi ngờ. "Nói với tôi kế hoạch của em đi."

Em như một đứa trẻ bị bắt tại trận, nhún mình và bỏ tay khỏi tôi. "Em biết thói quen hư hỏng của anh." Em nói tự hào với phát minh của mình, một đứa trẻ đang cố gắng được điểm A. Em bổ sung thêm. "Khi uống chất có cồn."

"Em không nên đòi hỏi một nụ hôn chỉ vì tôi xin lỗi." Trong lòng tôi thì đang đi ngược lại, tôi xin cầu em trong sự bất động của bản thân. Hôn tôi đi, làm ơn, ôm trọn lấy tôi như việc em thường làm, tôi sẽ không phản kháng, không bao giờ tôi làm thế nữa. Tôi chờ đợi và liên tục giả vờ như một thiếu nữ ngại ngùng. Ôi Jeon Jungkook, tôi khao khát em hơn tất cả những thứ tôi có bây giờ, làm ơn hãy chuộc hết lỗi lầm này về phía em.

"Đó không phải kế hoạch của em." Không? Okay, club chưa đến giờ mở cửa sao? Thật may, em nói tiếp. "Hôn em như đó là điều anh muốn, chứ không phải vì em đòi hỏi điều đấy."

"Oh." Tôi hụt một hơi trước lời nói, tôi sẽ giác ngộ nó như một câu Kinh Thánh. Câu hỏi đặt ra, em muốn gì ở tôi. Tại sao em muốn tôi làm những điều như vậy, mọi luận điểm của em thật vô lý, tất cả chỉ chứng minh rằng tôi thích em.

"Bỏ đi. Em mua bỏng ngô, muốn xem phim cùng không?" Em không hôn tôi và đang định rời đi. Tôi phải làm gì... ôi đừng vậy chứ, tôi sắp cáu kỉnh đến nơi rồi, đừng tổn thương tôi bằng cách này.

Chúa tha lỗi cho con, tôi giữ em lại, luồn cả hai tay vào sau gáy em, nhón chân mình, và làm điều em muốn, hoặc chính xác là tôi cũng muốn vậy. Em bất ngờ, tôi cảm nhận đôi môi em cứng đờ trong vài giây, nhưng em hoạt bát cực kì, rất nhanh đưa cho tôi hơi thở mà tôi đang cố gắng bắt lấy. Em ấy thích nó và tôi đang phát cuồng. Tôi kéo đầu em xuống và để cho chân mình lại trạng thái bình thường. Em đẩy lại về phía sau, lưng tôi chạm vào cánh cửa, tay cầm còn dí hẳn vào eo. Tôi phải làm gì giữ em mãi như vậy.

Em vuốt ve cái cằm, dí ngón tay trỏ lên môi tôi sau cả ngần đấy thời gian vừa ma xát. Tay tôi vẫn còn đặt sau cổ. "Thở đi, Jimin."

Nhịp đập trở lại, tôi phải thở. "Nó vui lắm phải không?" Hôn vào má em, tôi thì thầm. "Khi khiến tôi như vậy ấy."

"Ngốc ạ. Sáu ngày rồi. Em cũng nhớ anh mà. Nhưng đáng. Anh rất đáng yêu. Thật khó để làm anh đối với em như vậy?"

Vì cái quái gì em lại ngọt ngào như vậy? Ngay bây giờ tôi chỉ muốn kéo em vào phòng và vứt hết quần áo của em xuống. Nhưng tôi ngăn lại tay em đang mơn trớn. "Tôi có việc. E rằng không xem phim cùng em được."

"Được thôi." Em gỡ tay tôi xuống và xoa đầu. Đặt nhẹ một nụ hôn lên tóc. "Ngủ ngon, Jimin."

"Em cũng vậy, Jeon." Em rời đi, tôi cũng không thể lưu luyến hơn, nếu tôi còn đứng đấy tôi sẽ đòi hỏi em nhiều điều hơn nữa, vì tôi là một con người tham lam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro