
Kẻ Bi Thương
Ánh lửa mênh mông sáng rực nuốt chửng góc khuất u ám trong tầm nhìn vui vẻ, tia nắng tinh khiết nhẹ rơi trên lớp áo trắng ngả màu xám nhạt, mái tóc mềm mại đựng đầy bông tuyết lại không hề nhiễm lạnh, đôi mắt hoàng kim hàm chứa ôn nhu hướng về phía ngôi làng Mộng Ước.
"Em trai, anh về rồi!"
Tiếng gió phả vào tai, loáng thoáng cảm thấy yên bình như ngồi bên lò sưởi ấm áp. Đôi guốc mộc nâu một khắc dừng lại ở màu trắng nhạt nhẽo của tuyết bỗng ngả sang chu sa tựa hồ đoá bỉ ngạn xinh đẹp nở rộ góc hiu quạnh.
Thiếu niên vốn mảnh khảnh lâm bệnh trước mặt Daleth trước kia đều mừng rỡ đón chào nay lại hoàn toàn khác lạ, khiến cậu mất đi nụ cười mãi mãi. Đối phương không nhìn cậu, cũng không thể cất lên một tiếng "anh trai", tay chân và thân thể đều bị những mũi dao đen kịt ghim chặt lên vách tường như một chiến tích đẫm huyết của kẻ bạo tàn, y phục nhiễm đỏ nhơ nhớp vệt máu khô, tâm quang nứt vỡ đã không còn sáng, đôi mắt vẫn mở không lưu lại sắc xanh của bầu trời thanh lệ mà vô hồn như tuyết, tồn đọng trong đáy mắt là một tia u uất cầu cứu đến người anh trai là cậu.
Đoá tuyết hoa nơi lòng bàn tay bắt đầu run run liền rơi xuống, nằm lẻ loi dưới chân cậu.
"A...A-Alef!"
Thanh âm quá đỗi đau thương tha thiết bật ra từ đôi môi không còn màu tươi tắn, cổ họng đau rát trong từng tiếng thét gào, cõi tâm như vỡ nát hàng ngàn lần, hai chân vội vã chạy đến chẳng màng vấp ngã hay không, Daleth thều thào gọi một tiếng, gọi tên người em trai mà mình trân quý.
Dứt lời thương tâm, lồng ngực đột nhiên văng vẳng vô vàn đớn đau tới rõ ràng, bàn tay nhỏ cầm quang trượng nắm chặt trong vô thức, toàn thân cậu theo đó mà bất động, hơi thở mất kiểm soát mà nặng nhẹ lẫn lộn.
Chưa nghĩ đến kẻ đã dựng lên chuyện bi thảm này, cảm giác như có thứ sắc bén xuyên qua ngực mình, Daleth thất thần nhìn xuống, tiếng thở dốc bỗng ngắt nhịp, mồ hôi lấm tấm từng hạt nơi vầng trán thanh tú. Một thanh hắc kiếm dài như quang trượng của cậu, đâm vào lồng ngực cậu, vốn đã cố ý không trúng trái tim, dần dần khắc hoạ một vệt đỏ loang lổ màu áo trắng, lưỡi kiếm cắm sâu xuống nền tuyết dày đặc, ngang nhiên giữ cậu một lúc lâu, ngăn cách cậu với Alef.
Dù tiếng thình thịch nắm chắc sinh mệnh le lói ấy vẫn còn, trái tim lại thổn thức những đau xót thống khổ của sự mất mát, nhắm một bên mắt, cậu thấy đau, nỗi đau chẳng vơi đi, xâm lấn cả thể xác và mảnh hồn sót lại trong cậu, tâm can sục sôi niềm tiếc thương vô hạn, liên hồi trào dâng day dứt tận cùng.
Thiếu niên mặc kệ vết thương rướm máu nơi lồng ngực, lê lết cái thân nặng trịch trên nền tuyết nhuốm đỏ như một pho tượng mất đi khả năng di chuyển, chống lại lực đạo của hắc kiếm đang ghì lấy cậu, để có thể đến bên em trai của mình, một phút, một giây cũng được. Vị máu tanh tưởi trào ra từ khoé miệng, gương mặt Daleth đã trắng bệch thiếu sức sống vì mất nhiều máu, song cậu vẫn vươn tay tới gần đối phương toan chạm vào gò má hao gầy xanh xao do nhiễm lạnh kia, từng chút từng chút, bất chợt bị một bàn tay khác nắm trọn cùng chất giọng âm trầm khẽ vang bên tai.
"Daleth của tôi thật đáng thương."
Xuất hiện không để lại dấu tích trên tuyết, như một bóng ma ám theo cậu cả đời, Owl ở bên cạnh điềm nhiên một tay đỡ lấy thân cậu, một tay giữ cậu không chạm vào cái xác dơ bẩn kia, nâng niu bàn tay run rẩy ấy rồi áp môi hôn nhẹ lên làn da trắng toát âm ỉ hơi lạnh. Tất cả những gì cậu cảm nhận được từ hắn, chỉ là lạnh lẽo và mềm mại khi có vật tiếp xúc da thịt, dần mạnh mẽ như đang quấn quýt, cơ thể dù tê dại bởi cơn đau nọ vẫn giật mình trước hành động thân mật của hắn.
"O...Owl...?"
Ngỡ ngàng chưa dứt, Daleth chau mày, cảm thấy Owl khác thường tới kinh hãi, đáy mắt ẩn hiện một tia nghi hoặc, muốn hất tay hắn ra, tránh khỏi nụ hôn dịu dàng không phù hợp tình cảnh hiện giờ, cố dùng sức nhưng thật kỳ lạ, sức lực của cậu còn chẳng đủ để tách kẻ kia ra khỏi mình dù chỉ một chút.
"Owl... xin cậu... hãy cứu Alef!"
Bất lực. Daleth đành dùng phần sức lực nhỏ bé của mình vào việc gọi lên tên hắn, hệt như kẻ lâm chung, tha thiết cầu xin hắn cứu lấy người em trai tội nghiệp của mình, níu kéo tia hy vọng chớm tàn như ánh lửa yếu ớt tìm cách chống trả trước cơn bão tuyết ập tới.
"Daleth."
Lờ đi tâm ý bi ai. Hắn chợt gọi tên cậu với vẻ bình thản luôn hiện hữu trên gương mặt.
"Nếu thằng nhóc đó biến mất, liệu tôi sẽ là duy nhất của cậu?"
Hắn trầm mặc nhìn cậu mà hỏi, giấu một tia nguy hiểm trong ánh đỏ rực tựa máu chảy trên làn da cậu, thanh âm vừa đủ để cậu và hắn nghe thấy, dứt khoát đến lạnh nhạt chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên lồng ngực cậu, chạm tới trái tim nhu nhược này.
"D-Duy...nhất? Cậu đang nói gì vậy...?!" Giọng nói nhỏ dấy lên hốt hoảng, Daleth yếu ớt bấu vào tay áo hắn làm điểm tựa cho thân thể mất dần sức lực của mình, đôi vai bất giác run lên không rõ vì tức giận hay nhói đau, tiếng thở nhỏ bé khẽ lọt vào tai, sự đáng thương ấy chẳng thể thu hút ánh mắt vô tình của hắn.
Ánh mắt Owl dường như thay đổi, bàn tay Daleth trong tay hắn đã nhũn ra nhưng vẫn còn mịn màng, y phục từ ngực đi xuống như một rừng lá phong đỏ thẫm đang chầm chậm rũ từng giọt huyết tươi trên làn tuyết trắng giá lạnh. Mái tóc trắng bồng bềnh của thiếu niên lay động theo vạt áo choàng thuần tuý bị nhơ máu, từng sợi từng sợi óng mượt như tơ lụa được bông tuyết ấp ủ dai dẳng.
Bỗng hắn chĩa thẳng ánh mắt đỏ rực vào gương mặt nhợt nhạt chẳng ngừng tuôn rơi những giọt mồ hôi, sau cùng còn tồn tại sự diễm lệ thuần khiết trong nỗi bi thương ấy.
"Daleth."
Hắn gọi tên cậu một lần nữa nhưng lại không nhìn đến cậu, ánh mắt từ từ chuyển xuống mảng máu ẩm ướt trên lồng ngực thiếu niên, cả hắc kiếm đang tan dần hoá thành ám khí nhiễm vào tâm quang le lói một tia sáng lụi tàn, như thay thế sinh mệnh cũ. Hắn chẳng hề rung động vì xót thương, giây phút ấy chỉ đọng lại một cái lạnh hơn thảy băng trong đồng tử sắc huyết, ngây ngẩn ngắm nhìn một hồi rồi lặng lẽ hướng ánh đỏ đến đôi mắt rưng rưng của người nọ.
"Kể từ giờ, cậu chỉ có mình tôi mà thôi."
Trầm lạnh thốt ra một lời. Tựa như mệnh lệnh, không thể kháng cự.
Mái tóc óng bạc nhẹ nhàng tung bay trong làn gió trắng xoá che mờ tầm mắt Daleth, vài sợi bạc loáng thoáng rời đi chiếc cổ thanh mảnh lộ ra một ấn ký quỷ dị của bóng tối, như điềm báo cho bầu trời, đêm tàn nhuộm sắc hoàng hôn, nuốt chửng mây trắng lẫn chòm sao, chỉ chừa lại một vầng trăng khuyết màu máu lạnh lùng kia.
Đồng tử hoàng kim vì sợ hãi mà co giãn một lúc rồi phô trương sự tuyệt vọng tới thân thể cứng đờ. Trái tim mỏng manh của cậu vốn không muốn chấp nhận dòng ý nghĩ sâu thẳm hiện rõ trong tim ngay lúc này, rằng Owl là kẻ đã xuống tay với em trai cậu. Gương mặt trắng bệch đã nhắm chặt mắt một cách nhu nhược, vội vàng ngoảnh sang một bên, yếu ớt trốn tránh. Muốn nhích người tránh xa khỏi hắn lại vô lực nằm yên một chỗ, như con mồi chấp nhận số phận thảm thương của mình.
Owl áp sát cậu, đến nỗi hơi thở nóng lạnh của cả hai phả vào nhau. Hắn nghe thấy nhịp thở lẫn nhịp tim đập loạn từng đợt, Daleth sợ hắn, ghê tởm hắn? Cúi đầu gần chạm môi vào mái tóc trắng mềm mại tưởng chừng có thể tan ra như tuyết, không nhanh không chậm, ngón tay thon dài lướt nhẹ quai hàm, dời xuống cổ trắng, tham lam cảm nhận thớ thịt mịn màng nõn nà. Hắn nhẹ nhàng mà dứt khoát ghì lấy thân cậu, vải băng cũ khuất một bên mắt Owl thầm áp lên mái tóc nọ, cái ôm lạnh thấu tận tâm can như cách song sắt đóng lại, giam cầm thân ảnh thiếu niên trọn vẹn trong lồng ngực hắn. Mãi mãi.
Gió tuyết từng đợt phả vào mặt, toàn thân Daleth giờ đây đã không còn động đậy, đáy mắt dao động tựa mặt hồ yên ắng gặp mưa, cậu không cam tâm để cho kẻ tàn nhẫn kia lấn tới, Alef vẫn đang ở phía trước, gần đến vậy lại chẳng thể ôm vào lòng, từng thanh âm đau thương vang lên ở cổ cậu chẳng thể cất thành lời, nỗ lực biết bao cuối cùng lại là những giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.
Hắn sau cùng, vẫn dịu dàng gạt qua những giọt lệ nặng hạt bi luỵ ấy.
Tựa như lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro