
Cảm Lạnh
Daleth lần đầu nhạy cảm với gió đông, cảm lạnh khiến nhiệt độ cơ thể cậu tăng vụt, ngủ không đủ giấc, sức lực hao tổn. Cơ thể vốn khoẻ mạnh bình thường đã gầy đi một ít, bên cạnh giường bệnh chỉ còn chút thảo dược khô đang đợi cậu nghiền thành thuốc. Khi người khác lâm bệnh, cậu sẽ xuất hiện và ân cần chăm sóc người đó. Giờ đây người lâm bệnh là cậu, liệu ai sẽ xuất hiện?
Daleth không mong Alef tới, chẳng hề muốn người em trai nhỏ bé đang tĩnh dưỡng lại lo lắng đến mức tái bệnh vì mình. Cậu mệt mỏi thiếp đi trong đau đớn, lấy giấc ngủ làm cách hồi phục sức lực, cho dù bức bối nóng bừng tới nhường nào.
Bỗng trong mơ, cậu thấy hắn đứng trước mặt mình, chủ động dang tay ôm cậu, gương mặt lạnh nhạt vô cảm như cũ nhưng ánh mắt lại ôn nhu lạ lùng.
Owl...
Là mơ, vẫn chỉ là mơ.
Tiếng bước chân nhẹ rơi bên ngoài cửa sổ ngập ánh trăng, Daleth nhắm nghiền không chú ý đến ngọn nến trong phòng bị luồng khí đen thổi tắt, trăng khuyết nhàn nhạt đẩy lùi bóng tối góc phòng. Từ trong bóng tối yếu ớt nhìn ra, lại thấy bóng dáng nam tử lãnh đạm lấp ló sau tấm rèm mỏng, ánh mắt chĩa đến thiếu niên yên giấc.
Cánh cửa sổ chầm chậm mở ra, tấm rèm đung đưa theo gió thoảng, âm thanh rất nhỏ rơi vào tai Daleth mê man, bàn tay nhỏ vẫn níu chặt lớp chăn bao trọn toàn thân. Luồng khí đen từ từ lả lướt thân hình mảnh mai nằm nghiêng trên giường trắng, như móng vuốt sắc lạnh của kẻ săn mồi nhưng lại chẳng hề gây hại. Đôi mắt đỏ huyết không rời vị trí liền phá lệ một lần, tiến tới gần hơn, chạm vào mái tóc trắng tuyết trên chiếc gối ấm áp, hơi nóng của thiếu niên đã ngay lập tức tan biến, bàn tay thực lạnh tựa băng hà của hắn như đẩy lùi cái nhức nhối làm loạn trong trán cậu.
Thật sâu trong tim Daleth len lỏi một ngọn lửa nhỏ, cảm giác quen thuộc nhưng không nghĩ tới bên cạnh chính là Owl.
Bàn tay giữ trán cậu trực tiếp truyền hơi lạnh, chèn ép đau ốm ra khỏi da thịt, đem tới cho cậu sự dễ chịu nhất. Hắn hiếm lúc dịu dàng như vậy với con người, cũng không dễ gì để cậu nhận ra.
"U-Ưm..." Một giọt lệ nóng rực chảy dài nơi gò má vẫn còn đỏ rát, đọng lại trên gối ngủ đang dần dần trở nên lạnh lẽo. Daleth cảm nhận được ai kia nhẹ nhàng vuốt qua gò má mình, lau đi giọt lệ đã tuôn rơi, sau đó khẽ chạm môi dưới của cậu mà gửi tới thương nhớ dai dẳng hoá tương tư.
Khoảnh khắc hoà quyện sâu đậm in lại vị ngòn ngọt tinh khiết, hắn cuối cùng cũng dám làm điều này, tấm chăn trườn khỏi thân rơi xuống nền sàn không tiếng động, tiếp đến là cơ thể Owl nằm lên thân hình mảnh mai một cách nhẹ nhàng. Bàn tay vuốt xuống eo cố tạo ra một cái ôm vụng về, mặt lạnh vùi vào lồng ngực vang vọng từng nhịp tim đập, tự do hít lấy mùi hương từ áo trắng xộc xệch để lộ làn da bạch ngọc và xương quai xanh quyến rũ. Thầm cảm nhận, thầm hưởng thụ, thầm sưởi ấm cơ thể người thương của hắn.
Duy nhất trong đêm trăng khuyết hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro