
Chương 9
Tàng Thư Các.
Nhiếp Hoài Tang gồng mình chịu đựng cái nhìn lạnh băng của Lam Vong Cơ, cố chấp nói xong câu cuối cùng rồi dùng tốc độ nhanh nhất đời mình chạy đi, khiến Ngụy Vô Tiện thấy mà không thể không cảm khái công phu của Nhiếp Nhị công tử tiến bộ vượt bậc.
Ngụy Vô Tiện bây giờ tâm tình vô cùng tốt, ô danh lạm sát vô tội ở Cùng Kì Đạo có thể được rửa sạch, một mạch Kì Hoàng của Ôn Tình cũng có thể được an bài thỏa đáng. Hắn quay đầu nhìn Lam Trạm của hắn, Lam Nhị công tử ngồi trước bàn, tư thế vẫn quy phạm đoan chính như thường, tay nắm chặt số tài liệu làm kiếm tuệ còn lại trên bàn, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu có một chút tủi thân.
Lam Trạm sẽ ghen vì kiếm tuệ do mình làm sao... Ngụy Vô Tiện vừa thấy mới lạ vừa thấy ngọt ngào. "Kiếm tuệ đó ta thấy sửa sao cũng không vừa ý, không có ngọc tốt thì không xứng với ngươi."
"Ngươi làm, đều được."
"Nhưng mà, ta muốn ngươi có thứ tốt nhất." Ngụy Vô Tiện nói nhỏ bên tai Lam Vong Cơ, y thuận thế ôm chặt hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu của hắn, mặt hắn, môi hắn, ôn nhu thử từng chút một, chờ đợi người này đáp lại.
Ngụy Vô Tiện cảm nhận được hơi thở của y gần trong gang tấc, hắn không phản kháng, lại còn đón ý hòa theo, đôi tay ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, để bản thân gần y thêm một chút.
Hai người say mê vào cái hôn ôn nhu triền miên này, tình yêu cháy bỏng nhiệt liệt khiến Ngụy Vô Tiện đào trong trí nhớ của hắn ra tình cảnh lúc vây săn ở Bách Phượng Sơn.
"Lam Trạm..." Hắn tránh né Lam Vong Cơ, hỏi. "Người ở Bách Phượng Sơn là ngươi phải không?"
"Ta biết như vậy là không đúng, rất không hợp lễ." Y tôn trọng, yêu thương Ngụy Vô Tiện, y làm người cũng luôn quy phạm giữ mình, chỉ có một lần duy nhất ở Bách Phượng Sơn, y không màng đến ý nguyện của hắn, phóng túng bản thân, hoàn toàn làm theo ý niệm của mình. Y lúc đó chỉ muốn đem một đoạn tình cảm không thể nói ra, không muốn làm người ta biết được thể hiện ra ngoài. Đây cũng là chuyện cũ mà y luôn nhớ lại suốt mười ba năm mất đi hắn, y đã lại gần được người này, đã từng có được người này.
"Quả thật là không đúng! Hàm Quang Quân sấm rền gió cuốn đâu rồi? Hôn xong lại chạy sao? Lúc đó ngươi hẳn là nên trói ta lại luôn, xong rồi đưa ta đến một nơi nào đó xa xôi mà không ai biết, muốn làm cái gì liền làm cái đó."
"Đừng nói bậy." Lời nói bậy bạ của Ngụy Vô Tiện khiến vành tai Lam Vong Cơ đỏ rực, vội lên tiếng ngăn cản.
Ngụy Vô Tiện tựa người hưởng thụ ấm áp trong lòng y hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ. "Lam Trạm, thúc phụ và huynh trưởng của ngươi sẽ đồng ý chuyện của chúng ta sao?"
"Sẽ."
"Nếu họ không chịu thì sao?" Nếu là thiếu niên cầm kiếm hăng hái khí phách năm xưa thì sẽ không có loại thấp thỏm sợ hãi này, nhưng hiện tại chỉ là thanh niên mất đi Kim Đan, thân tu ngoại đạo mà thôi.
"Sẽ không, ngươi rất tốt." Trong mắt y, Ngụy Anh của y là người tốt nhất trên đời. Bất đắc dĩ tu quỷ đạo, y vừa đau lòng vừa kính nể, thiếu niên của y vĩnh viễn thông tuệ ngoan cường.
"Vạn nhất?"
"Chúng ta đi."
Lam Trạm tình nguyện cùng hắn rời đi, Ngụy Vô Tiện cảm động lại đau lòng, hắn lắc đầu. "Không cần." Hắn đã mất đi thân nhân từ nhỏ, hắn không đành lòng để Lam Trạm chịu nỗi khổ mà hắn đã từng nếm qua.
Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lưng người trong lòng, y hiểu chứ, Ngụy Anh vô cùng coi trọng người nhà, bởi hắn từng mất đi họ. Y còn nhớ rất rõ, đời trước, sau trận chiến ở Miếu Quan Âm, Ngụy Anh là người chủ động đề nghị trở về Cô Tô. Bọn họ thương nghị sẽ ẩn cư sau khi huynh trưởng xuất quan, nhưng vì lo lắng cho Tư Truy và Cảnh Nghi nên luôn kéo dài mãi. Sau đó, huynh trưởng thành thân sinh con, Ngụy Anh vui vẻ vô cùng, hắn lo lắng tiểu hài tử nên đến lúc hài tử có thể một mình đi săn đêm được rồi thì họ mới quy ẩn được. Chỉ có điều, đến tận lúc này, đã qua tận hai mươi năm từ lúc Ngụy Anh được hiến xá trở về rồi.
"Lam Trạm, đưa ta đi gặp Lam Lão tiên sinh cùng Trạch Vu Quân đi."
"Được."
-----
Hàn Thất.
Vân Thâm Bất Tri Xứ xưa nay gia quy nghiêm ngặt, thanh tịnh nhiều năm thì nay đã xuất hiện tiếng chén trà vỡ nát, mà người làm ra hành động khiếm nhã này không ai khác ngoài Lam Tiên sinh.
"Vong Cơ, con muốn ta tức chết sao? Quậy cái gì vậy!"
"Thúc phụ bớt giận, Vong Cơ tâm duyệt Ngụy Anh đã lâu, mong thúc phụ thành toàn."
"Tuyệt đối không thể!" Thái độ Lam Khải Nhân vô cùng gay gắt, Lam Trạm là cháu trai hắn coi trọng, sao lại có thể xem trọng một người như Ngụy Anh chứ?
Lam Hi Thần thấy thúc phụ giận sôi máu, vội vàng đứng dậy châm trà trấn an. "Thúc phụ, đừng giận."
Rồi hắn quay sang hỏi. "Vong Cơ, Ngụy Công tử, các ngươi nghiêm túc sao? đây là chuyện cả đời."
"Vong Cơ minh bạch, không hối hận."
"Ngụy Anh cũng vậy."
"Nếu các ngươi đã kiên quyết, ta đương..."
Nghe thấy Lam Hi Thần có ý muốn thành toàn, Lam Khải Nhân ngắt lời. "Hi Thần muốn quậy cùng sao? Vong Cơ là đệ đệ ruột của con!"
"Con đương nhiên biết ý của thúc phụ, chuyện Vong Cơ thích Ngụy Công tử con đã biết được một thời gian rồi." Lam Hi Thần giơ tay bảo hai người đang quỳ dưới đất đứng dậy rồi tiếp. "Ngụy Công tử bị thị phi quấn thân, lại là nam tử, con cũng không tán thành, cứ nghĩ để tùy duyên là được. Bây giờ họ có thể nắm tay đến cuối cũng là ý trời, cần gì phải chia rẽ."
Ngụy Vô Tiện nghe Lam Hi Thần nói rất tán thành, hắn trộm nhìn Lam Khải Nhân, thấy sắc mặt Lam Lão tiên sinh vẫn đen kịt nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Lam Khải Nhân không muốn cho ý kiến, Lam Hi Thần chỉ có thể căng da đầu đối mặt Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. "Thành thân là đại sự, từ từ tới."
Hai người cúi đầu xưng phải, ngồi xuống một bên.
"Lam Tiên sinh, Trạch Vu Quân, ta còn một chuyện quan trọng cần nói."
"Mời Ngụy Công tử."
"Chuyện của Âm Hổ Phù. Nó là do ta tạo ra, uy lực vô cùng lớn, lại không có biện pháp khống chế, vật âm tà thường khiến người ta sợ hãi, nhưng nó có công trong Xạ Nhật Chi Chinh. Vô duyên vô cớ muốn ta giao nộp hoặc hủy đi là không thể."
Ngụy Vô Tiện nói tới đây, Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đương nhiên hiểu hắn đang nói tới việc Kim thị muốn Âm Hổ Phù. Kim Quang Thiện đối với món pháp khí này chính là thèm nhỏ dãi ba thước, đã nhiều lần tạo áp lực cho Ngụy Vô Tiện và Vân Mộng Giang thị. Ngụy Vô Tiện không muốn giao ra, nhưng thái độ của Giang Tông chủ lại vô cùng khó hiểu, hắn chỉ nói sẽ thương lượng lại với Ngụy Vô Tiện mà thôi.
Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân nhìn nhau, chẳng lẽ Ngụy Vô Tiện lo lắng Lam thị cũng bắt chước Giang thị làm hắn giao pháp khí ra sao?
Lam Hi Thần cười. "Quỷ đạo không ai so được với Ngụy Công tử, Âm Hổ Phù vẫn nên để ngươi canh chừng thì hơn."
Ngụy Vô Tiện tiếp. "Tiên môn kiêng kỵ Âm Hổ Phù, ngoài tư tâm ra cũng có vài phần đạo lý. Ta muốn trấn áp một nửa nó ở Hàn Đàm của Vân Thâm, là ta cùng Lam thị cùng trấn áp."
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ vội nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện. Kim Quang Thiện như hổ rình mồi, Giang thị âm thầm sinh hận, tiên môn bách gia lại không hợp, Ngụy Anh lại chọn trấn áp Âm Hổ Phù vào thời điểm này thì làm sao có thể tựu bảo vệ mình đây? Y đã không còn là Lam Trạm trước kia, việc đầu tiên y để ý là an toàn của ái nhân.
"Lam Trạm, không phải ta còn có ngươi sao?" Ở bên cạnh Lam Trạm, chấp niệm của hắn dần tiêu tán tự lúc nào, hắn không cố chấp với sức mạnh nữa, cũng không cảm thấy cần có Âm Hổ Phù trong tay mới có thể an giấc, chỉ cần có Lam Trạm bên người, hắn đã có thể thả lỏng, cái gì cũng không cần sợ nữa, vì hắn không cần một mình đối mặt mọi thứ. "Ta làm vậy vì không muốn bị người khác lợi dụng, làm ra chuyện không thể cứu vãn, đồng thời cũng muốn Tu chân giới yên lặng một chút."
"Được, ta cùng ngươi. Mong thúc phụ, huynh trưởng đồng ý."
Lam Hi Thần thấy Ngụy Vô Tiện đã trưởng thành nhiều, không hề là người không chút cố kỵ xông vào Kim Lân Đài nói thẳng kia nữa. Trải qua rèn giũa từ việc bị Giang thị bỏ mặc cùng cực khổ, hắn đã trưởng thành nhiều.
"Hành động của Ngụy Công tử thâm minh đại nghĩa. Thúc phụ, ta, Vong Cơ cùng hai vị trưởng lão đại diện Lam thị hợp lực với Ngụy Công tử trấn áp Âm Hổ Phù. Ta mời Đại ca và... mời Đại ca đến chứng kiến, như vậy sẽ có thể khiến bách gia không còn dị nghị." Lam Hi Thần theo thói quen muốn mời Kim Quang Dao đến, chỉ có điều Kim thị bất mãn với Ngụy Công tử, Tần Thương Nghiệp lại rời đi, hôn ước với Tần gia xem như bỏ đi, A Dao ở Kim Lân Đài tứ cô vô thân, tốt nhất không nên dây vào việc này thì hơn.
Lam Khải Nhân im lặng nãy giờ cũng nói. "Hi Thần suy nghĩ chu toàn, để Nhiếp Tông chủ chứng kiến cũng tốt, nếu đều là người một nhà sẽ bị nói ra nói vào."
Ba người đứng dậy cúi đầu xưng phải xong mới chợt nhận ra, Lam Tiên sinh vừa nói là "người một nhà".
Lam Hi Thần phản ứng nhanh nhất. "Vong Cơ, sao không tạ thúc phụ?"
"Vong Cơ tạ thúc phụ thành toàn."
"Ngụy Anh tạ Lam Tiên sinh thành toàn."
Giật mình không chỉ có Vong Tiện, mà còn có Lam Lão Tiên sinh, hắn lạnh mắt nhìn ba cái hài tử thích hố người kia, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh đuổi người.
.
.
.
.
.
Author note: Ôn Tình một mạch an bày tốt, Lam gia cũng thu phục, mấy cái nồi trên người Tiện Tiện cũng phải nhanh chóng gỡ xuống thôi!
Evil: Nói thật lúc edit cái khúc của Lam Hi Thần với Lam Khải Nhân là đã nói giảm nói tránh nhiều lắm rùi ó, chứ để nguyên là nóng máu á. Nhưng nói đi cũng nói lại, cẩu lương đoạn đầu lấy cái đầu lạnh edit khúc sau ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro