Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.2


*

Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng hít thở lạnh của Kunikida Doppo và hai anh em Tanizaki, nhưng được sự hỗ trợ che chắn của áo choàng, thám tử lừng danh số một thế giới cuối cùng cũng được nếm thử món ăn vặt ngon lành này.

Giống như thịt quả anh đào đỏ mọng được phủ một lớp đường sương trắng tuyết, Edogawa Ranpo vươn đầu lưỡi tinh tế miêu tả độ cung đôi môi đầy đặn của Dazai Osamu, nước bọt làm ẩm ướt son phấn trên đó, hương thơm nồng đậm ngọt ngào đọng lại trong bóng đêm mờ mờ.

Cả người Edogawa Ranpo cứng ngắc, nhìn "chính mình" hôn môi Dazai.

Khoảng cách quá gần mà cảm xúc lại dao động dữ dội lần đầu tiên đã xảy ra giữa đồng vị thể cùng chung cơ quan cảm giác, không thể miêu tả cảm giác tê tê từ xương cùng leo lên dọc theo xương sống, kích thích đến nỗi mỗi một sợi tóc đều hơi hơi dựng lên. Edogawa Ranpo cảm thấy giống như đang hôn một đám mây, một cánh hoa, một mảnh nhung tơ, đại não lấy làm tự hào của gã hoàn toàn trống rỗng trong một giây như thế.

Vui sướng, ghen ghét, hài lòng, chán nản... Cảm xúc của bọn họ đan xen nhau, tính cả trong lúc vô ý nhìn thấy mảnh nhỏ của ký ức dừng lại ngắn ngủi trong đại não, lại bị rửa sạch bởi những khoải cảm chưa bao giờ trải qua.

Tựa như luôn có người có quan niệm sai lầm rằng chỉ số thông minh cao của các thám tử thường có đầu óc và lý trí hơn, trên thực tế, ở phương diện tình dục thì bọn họ lại càng thêm thành thật hơn so với người bình thường.

Một nụ hôn nhẹ trên môi, ngầm trở thành sự cướp đoạt không cần nói ra của hai người. Bọn họ thẳng thắn thản nhiên lộ ra khát vọng cùng tham lam của mình với Dazai Osamu, cũng nôn nóng mà liếm liếm kẽ môi mím chặt đó hết lần này đến lần khác, không chờ được muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Trước khi Edogawa Ranpo hoàn toàn lún sâu vào đó, dùng sức cắn miệng mình, buộc cùng lúc phải kéo hai vị thám tử ra khỏi khung cảnh tình ý này.

Tròng mắt gã ửng đỏ, hơi thở nặng nề, rất thô lỗ hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?" Quấy rối x nơi làm việc ư?

Edogawa Ranpo giả nằm sấp trên ghế sô pha, ấn Dazai Osamu vào trong lòng mình, không cho bất kì kẻ nào có cơ hội chiếm tiện nghi. Hắn sau khi cong lưng căng chặt cơ bắp, chỉ giương lên đôi mắt màu xanh biếc lạnh, lắng đọng cảm xúc u ám lạnh lùng nhìn một "chính mình" khác.

"Vậy cậu đang làm gì đây?" Dám đào góc tường tôi ư?

So với những con mèo vô hại, nhóm thám tử giờ khắc này càng như hai con báo đang tranh giành lãnh thổ, án binh bất động, không hề nhượng bộ.

"Không tới lượt cậu chơi game cùng Dazai."

Edogawa Ranpo nghiêng đầu, thoải mái bình tĩnh so với "chính mình" dùng tay ra dấu nổ súng một phát: "Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã bị loại rồi."

Đồng vị thể của hắn không giận ngược lại còn cười: "Edogawa Ranpo, chúng ta mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của mình."

Edogawa Ranpo cười nhạo một tiếng, không hề để ý đến người khác, nụ hôn tỉ mỉ đáp xuống ở khóe môi Dazai Osamu, quấn lấy đàn em lại ngọt lại thơm trong lòng: "Dazai, chúng ta tiếp tục ~"

Dazai Osamu: "..."

Anh không hiểu sao tự dưng mọi người lại đều thích liếm anh, anh cũng không dám mở miệng hỏi đàn anh phía trên, sợ đầu lưỡi ướt át linh hoạt kia sẽ thuận thế chui vào.

Phấn trang điểm cùng một ít vết thuốc còn sót lại trộn lẫn thành một loại hỗn hợp có vị đắng lạ, Edogawa Ranpo từ trước tới nay thích ngọt lại rất có kiên nhẫn mà gặm cắn từng chút từng chút một bột phấn trên đó, cho tới khi lộ ra đôi môi mềm mại sưng tấy dưới lớp trang điểm đó.

Không biết là nước bọt kích thích vết thương hay hạt môi sưng tấy do bị gặm nhiều lần, Dazai Osamu đau đến mức nhỏ giọng mà "phì" một tiếng, đôi mắt hơi đỏ.

Edogawa Ranpo khẽ nâng người lên, trên cao nhìn xuống nhìn ấn ký trên môi anh, đôi mắt rất tối.

"Anh Ranpo." Meo meo mắt diều nhỏ giọng xin tha: "Anh đừng bắt nạt tôi ."

Edogawa Ranpo cười, giọng điệu cố chấp lại khó phân biệt thật giả: "Tôi cứ muốn bắt nạt cậu đấy."

Hắn cúi đầu một lần nữa, dịu dàng lại mạnh mẽ dùng liếm láp của chính mình để che phủ mọi ấn ký do Nakahara Chuuya để lại, để lại màu sắc của Edogawa Ranpo trên người Dazai Osamu.

Mặc dù đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, nhưng giờ phút này cái nhìn thấu được bên trong sự vật của thám tử đều dùng trên người Dazai Osamu. Hắn rất chú ý lấy lòng Dazai Osamu, cũng theo phản ứng anh điều chỉnh sức lực cùng góc độ của chính mình, (cùng vị nào đó ỷ vào dung tích phổi mà thô bạo gặm miệng tối hôm qua, thực ra khác hoàn toàn với kỹ năng hôn rất tệ của người sử dụng trọng lực). Chỉ là một cái liếm hôn đơn giản, Edogawa Ranpo có thể liếm Dazai Osamu đến rơm rớm nước mắt, cả người nhũn ra.




Edogawa Ranpo mới nếm thử tình yêu, không chú tâm tìm tòi thì gần gũi cũng không có cách làm hắn thỏa mãn. Hắn rất muốn tiếp tục "bắt nạt" Dazai Osamu, chỉ là hắn sờ sờ trán anh, lại bắt đầu nóng lên.

Điều này thật sự không thích hợp.

Mặc dù Dazai Osamu không mạnh bằng chủ tịch, nhóm Kunikida Doppo trước đây, nhưng là tính chất vốn có của cơ thể cũng cao hơn người thường, đặc biệt là tốc độ hồi phục sau khi bị thương lại trái với trời ―― Giống như có một thế lực nào đó xô đẩy anh nhanh chóng đi vào nơi nguy hiểm tiếp theo.

Nhưng sau lần biến mất này trở về, Dazai Osamu rõ ràng yếu đi, bệnh tình lặp lại tinh thần không tốt, hoạt động não quá mức cũng sẽ không có cách che giấu sự xuất hiện của cơn mệt mỏi.

Vậy Dazai, là được một kỳ nghỉ ngắn hạn, hay là đã hoàn toàn bị vứt bỏ?

Edogawa Ranpo nghĩ đến đây, đột nhiên nắn da thịt mềm mại trên má Dazai Osamu: "Dazai ngu ngốc."

Dazai Osamu: ?

"Mặc dù cậu đã làm khá ổn, chẳng qua, so với tôi vẫn còn kém xa lắm."

Dazai Osamu nửa là bị bệnh, nửa là bị liếm, hiện tại đầu óc còn choáng phản ứng không kịp. Nghe xong lời này liền cho rằng là nói kỹ năng hôn của mình không bằng người, đành phải gật đầu lung tung: "Đúng đúng. Anh Ranpo lợi hại nhất."

Tuy rằng biết hai người bọn họ không phải nói một chuyện, nhưng hắn vẫn chỉ cười tủm tỉm mà lại hôn anh một cái.

Dazai, hãy để tất cả mọi thứ mà cậu tự mình gánh vác, kế tiếp liền giao cho anh Ranpo đi!



Chờ đến giữa trưa, Dazai Osamu đã ngất đi rồi.

Nhóm trinh thám của hai thế giới tay chân có chút luống cuống, bọn họ bị thương chảy máu, nhưng là trước nay chưa thấy qua một người có thể bệnh thành dạng này, giống như muốn chết vậy.

Có thể là vì vẫn còn có một cỗ khí sống trong cơ thể, cho nên vẻ mặt Dazai Osamu có bệnh cũng không tiều tụy như người bệnh nan y thật sự, mà là một vẻ đẹp mong manh gần như trong suốt.

Tất cả những cái gì cố tình làm được vẻ vui cười tùy tiện đều rút đi, anh không còn chút biểu cảm nào, chỉ là nhắm mắt, yên tĩnh mà nhẫn nại chịu đựng hai loại tra tấn cả thần kinh lẫn cơ thể. Khuôn mặt vốn dĩ đẹp đẽ tinh xảo hiện giờ chỉ còn lại xinh đẹp đơn giản, tức là xinh đẹp, đường nét rõ ràng tuyệt đẹp, gió mát tranh tranh như mảnh sứ men xanh khung ngọc trúc, tươi mát sáng long lanh như những hạt băng bị ngâm.

Anh cuộn tròn trên giường bệnh, đầu óc mờ mịt, cả người đều hơi run lên, làn da tái nhợt bị nhiệt độ cao hấp ra màu hồng nhạt ấm dính mềm mại, cả người ướt đẫm, hơi thở càng thêm yếu, giống như một nắm tuyết cuối cùng sắp tan vào mùa xuân.

Khác với trước đó khi sử dụng 【 Nhân Gian Thất Cách 】 rực rỡ chói mắt, hiện tại anh là một loại vẻ đẹp sẽ khiến lòng người chua xót lại bất lực, mang theo động lòng cùng thẫn thờ kéo dài như thế.

Đây cũng là lần đầu tiên thế giới giả định nhận ra những hạn chế của dị năng lực vô hiệu hóa.

Đó là lúc anh gặp nguy hiểm khó khăn, xót xa không có cách nói ra 【 Thỉnh Quân Vật Tử 】 với anh.

【 Nhân Gian Thất Cách 】 Dazai Osamu――

Không ai có thể thương tổn anh.

Không ai có thể cứu anh.



Yosano Akiko đã rút ba ống máu của anh cũng không tìm ra nguyên nhân, lại không biết nửa tháng trước đã dùng thuốc gì ở Port Mafia, rất nhiều thành phần cũng không dám lạm dụng. Cô nhìn hơi thở của Dazai Osamu ngày càng yếu, khẽ cắn môi, tính toán tự mình đi tìm kẻ cặn bã kia hỏi đơn thuốc.

Lấy hiểu biết của cô đối Mori Ougai, kẻ kia không chừng sẽ mượn điều này mà nắm chặt lợi ích ―― bất cứ điều gì, nhưng đừng mong Trụ sở Thám Tử Vũ Trang bọn họ chắp tay nhường Dazai lại.

Đây cũng là di chúc cùng mệnh lệnh của chủ tịch Fukuzawa Yukichi.

Ngay khi Kunikida Doppo muốn tiếp cô đi ra ngoài, Nakajima Atsushi bị phái đi vớt Dazai Osamu cuối cùng đã trở lại.

Phía sau còn có Akutagawa Ryuunosuke.

Đội trưởng đội Đột kích của Port Mafia ánh mắt hung ác đảo qua nhóm Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, rất nhanh liền phát hiện thiếu người quan trọng nhất kia.

Cậu dường như không có cách kiềm chế sự khủng hoảng trong lòng mình, nếu không phải bị thủ lĩnh dặn dò trước đó, cậu thật muốn không màng tất cả phá vỡ sự bao vây của Trụ sở Thám Tử Vũ Trang, đoạt lại anh Dazai về Port Mafia.

Cho dù chết, Akutagawa Ryuunosuke đều phải đảm bảo Dazai Osamu chết dưới sự chứng kiến của cậu ta.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ là đưa ra một cái hộp giữ nhiệt, nói: "Tôi mang danh nghĩa của thủ lĩnh, tới đưa thuốc cho anh Dazai."



Mori Ougai trước sau như một theo đuổi giải pháp tốt nhất vậy mà lại chủ động đưa thuốc tới cửa.

Ngay cả Fukuzawa Yukichi của thế giới khác cũng có chút giật mình.

(Đối lập với viện trưởng Mori, thủ lĩnh Mori quả thực là một bóng ma thuở nhỏ cần Dazai dùng cả đời để chữa khỏi.)

Mặc dù không quá hiểu biết tình hình cụ thể, nhưng chỉ dựa vào sự kiện MIMIC là có thể nhìn ra Mori Ougai kiêng dè Dazai Osamu.

Ông ta bảo vệ Dazai Osamu, lợi dụng Dazai Osamu, không kiêng nể gì mà chà đạp tin cậy cùng phụ thuộc của thiếu niên đối với ông ta, cùng chặt đứt gông cùm mỏng manh của Dazai Osamu, kết quả là tiếc rẻ đem sự an nguy của Dazai Osamu xem như một con bài mặc cả.

Đây là loại tình cảm mâu thuẫn gì?

―― Rốt cuộc là muốn Dazai chết trong tuyệt vọng, hay là muốn anh sống nếm hết tuyệt vọng?

Chủ tịch Thám Tử Vũ Trang chính trực cao thượng không thể hiểu được một tình yêu vặn vẹo như vậy.

"Chỉ là một tên bác sĩ biến thái lý trí biết bản thân không thể giữ được lại không cam lòng, điên cuồng đến muốn chiếm hữu toàn bộ cảm xúc của Dazai mà thôi."

Fukuzawa Yukichi từ trong văn phòng đi ra, rất bình tĩnh: "Không thể hiểu cũng là điều bình thường ―― Suy cho cùng thì quý ngài đây cũng chưa từng biết Dazai Osamu."

Fukuzawa Yukichi nhìn về phía ông ta, hoảng hốt nhìn thấy một con Sói Bạc xảo quyệt khó ưa, mặc kệ cái đuôi dài thô cứng dương dương đắc ý cuốn đi meo meo mắt diều ở trước mặt ông ta.

Ông ta vuốt ve chuôi kiếm một chút, trầm giọng nói: "Mặc dù Dazai là một người tài trí khó lường, nhưng cấp dưới của tôi cũng rất giỏi, vậy nên tôi cũng không thấy có thiếu sót."

Sói Bạc "hừm" một tiếng, không ý kiến: "Không quen biết đương nhiên sẽ không thấy thiếu sót, bác sĩ Mori chắc chắn rất ghen tỵ với ngươi."

Ông ta dừng một chút, bổ sung một câu: "Cả hai."

Fukuzawa Yukichi: "..." Cảm thấy chính mình bị ba người cùng chế giễu.

Chủ tịch của thế giới khác thừa nhận chính mình chú ý quá mức với Dazai Osamu, nhưng lão ta cho rằng bản thân chỉ là có chút tò mò, đồng vị thể của đời trước Port Mafia, sẽ mang đến những thay đổi gì cho Trụ sở Thám Tử Vũ Trang?

Đặc biệt cậu ta còn có dị năng lực như kia ―― 【 Nhân Gian Thất Cách 】 ―― tất cả những người mang dị năng lực đều là người thường trước cậu ta.

Lão ta suy nghĩ gì đó: "Ngay cả dị năng lực 【 Nhân Thượng Nhân Bất Tạo 】 cũng không có cách kiểm soát được, khó trách các người đối với Dazai đều rất... Đặc biệt."

Cuộc họp trên thuyền lúc trước có thể nhìn ra sự vi diệu về quan hệ giữa các cá nhân của thế giới nguyên bản, giống như mỗi người đều cùng Dazai Osamu có quan hệ dây mơ rễ má rối rắm không thể nói.

Những gì xảy ra hôm nay là bằng chứng cho thấy Dazai Osamu ở trong lòng bọn họ không giống những người khác.

Anh ta là "cảm tính" duy nhất của Mori Ougai, cũng là "mất kiểm soát" duy nhất của Fukuzawa Yukichi.

Nghĩ đến từ này, Fukuzawa Yukichi dừng một chút, với lão ta mà nói tình cảm mới mẻ xa lạ chưa kịp nảy mầm đã mang đến một cơn ngứa ý như có như không.

Nhưng ngứa ý kia chỉ là chợt thoáng qua, rất nhanh đã bị đè ép xuống bởi ánh mắt lạnh lùng như cảnh cáo của đồng vị thể.

"Đặc biệt của Dazai không phải là vì dị năng lực của cậu ấy."

Vẻ mặt của Fukuzawa Yukichi nghiêm túc, chỉ sau khi suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu mới có thể không cần nghĩ ngợi mà buột miệng nói ra.

"Chúng ta đặc biệt với cậu ấy, bởi vì cậu ấy là Dazai Osamu."

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro