
Chương 11.2
*
Nhưng hiện tại, khi anh Dazai mà cậu ta quen thuộc hơn nhìn về phía mình, tất cả những giả định tâm lý mà cậu ta đưa ra trước đây đều trở thành lừa mình dối người.
Cậu ta như một đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ cuối cùng cũng trở về nhà, mang theo sự thảm hại đầy người bị buộc phải trưởng thành, nước mắt từng giọt to lặng lẽ rơi xuống, miệng cũng mở to. Cậu ta muốn lớn tiếng kêu to, tùy tiện gào rống, muốn lập tức nhào vào lòng anh Dazai――
"Dazai, về sớm vậy, ra ngoài chơi có vui không?"
Một giọng nữ quen thuộc vang lên cùng với tiếng giày cao gót nện xuống đất cách đó không xa.
Người Dazai Osamu cứng đờ, mọi gánh nặng của thủ lĩnh, aura đen tối đều nhanh chóng biến mất, đôi mắt nhắm lại trực tiếp giả vờ ngất đi trên vai con hổ nhỏ.
Yosano Akiko bước trên đôi cao gót 10 cm với tư thế duyên dáng đến trước mặt họ, nắn cằm Dazai Osamu ghé người đến gần ngửi một giây, gần gũi như là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lại rất nhanh lui lại.
"Whiskey?" Cô mỉm cười ân cần hỏi: "Dazai, khoe mấy chai đây?"
Dazai Osamu: "..."
Lông mi anh run rẩy, nhưng cố nhịn không chịu mở.
Đến kính Kunikida Doppo còn chưa đeo lại xoa xoa giữa mày đỡ lấy Dazai Osamu từ trên vai Nakajima Atsushi, còn không quên đóng vạt áo đang lỏng ra của anh, hành động dịu dàng nhưng giọng điệu lại u ám: "Dazai, cậu một hai phải bị xích lại trên giường bệnh mới có thể ngoan ngoãn phải không?"
Dazai Osamu vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng tất cả mọi người lại nghe thấy được âm thanh rất nhỏ: "... Cũng không cần phải như vậy đâu."
Kunikida Doppo: "..."
Edogawa Ranpo một bên ngáp một bên véo vào phần thịt mềm bên má Dazai Osamu: "Vậy để Dazai ngủ cùng anh Ranpo đi ―― ngoại trừ tôi ra, còn ai có thể ở cạnh Dazai đây?"
Chủ tịch chỉ mặc một lớp Haori bên ngoài bộ đồ ngủ lộ ra ánh mắt không hài lòng.
Cũng không biết có phải là cố ý hay không, Nakajima Atsushi cố ý vô tình chặn đồng vị thể của mình, tha thiết mà lau đầu tóc Dazai Osamu bị sương đêm làm cho ẩm ướt, kết quả Izumi Kyouka nhìn chằm chằm khăn lông trắng trên đầu Dazai Osamu, lời nói làm người kinh ngạc: "Anh Dazai giống cô dâu ghê."
Những người khác: "..."
Vậy ai là chú rể???
Vào cái đêm ẩm ướt nhiệt độ thấp này, họ dẫn theo một thân ấm áp như lò sưởi, mang theo đèn đưa Dazai Osamu trở lại Trụ sở Thám Tử Vũ Trang.
Nakajima Atsushi bị ngắt lời lặng lẽ nuốt xuống lời nói vô nghĩa không thể nói ra của chính mình, cảm xúc còn sót lại như thủy tinh vụn cắt cổ họng cậu ta, tràn ra mùi ngọt tanh thoang thoảng.
Cậu ta hệt như một cái bóng đổ cuối đám đông, nhìn chăm chú vào sườn mặt của Dazai Osamu bằng ánh mắt chuyên chú không có bất kỳ cảm giác hiện diện nào, giống như Bạch Tử Thần năm đó yên lặng bảo vệ thủ lĩnh của cậu ta.
Ánh mắt anh Dazai chưa bao giờ dành cho bất kỳ kẻ nào, anh luôn nhìn vào chỗ thế giới so với người khác nhìn thấy càng thêm hư vô xa xăm. Bởi vậy cho dù là anh Nakahara Chuuya hay là chính mình, chỉ có thể yên lặng nhìn anh tồn tại trước mặt bọn họ, tàn lụi, chết đi.
"Cậu nhóc Atsushi đằng kia hình như cũng bị thương rồi ~"
Cậu ta giống như nghe thấy giọng nói của Dazai Osamu được các thám tử bảo vệ xung quanh.
Nakajima Atsushi cười, trong lòng cậu ta liền tràn ngập thỏa mãn ngay sau đó chết đi cũng không thành vấn đề: "Tôi ổnlắm."
Cậu ta rất vui, chỉ là đôi mắt lại không nhịn được trở nên cay cay.
Anh Dazai lấy cái chết thoát khỏi xiềng xích nặng nề do thế giới khác trao cho anh, đi tới thế giới này, nơi mà mỗi người đều yêu anh.
Nơi này không có thù hận không có hiểu lầm, tốt đẹp đến mức làm cậu ta không thể ích kỷ mà cầu xin anh Dazai trở về.
*
Mặc dù đã tính toán sẽ bất chấp tất cả, nhưng nửa tháng Dazai Osamu dưỡng bệnh, Yokohama xác thực gió êm sóng lặng.
Nhóm người sử dụng dị năng lực dường như cuối cùng cũng nhớ ra, nhiệm vụ hàng đầu của mình cũng không phải là vén chiếc áo ngụy trang của Dazai Osamu, mà là mở ra rào cản của thế giới, để nhóm đồng vị thể của thế giới giả định trở về nhà.
Những văn kiện tài liệu cũ xưa, những người sử dụng dị năng lực bói toán hiếm có, máy móc tinh vi công nghệ cao, mọi thứ có thể sử dụng đều đã được thử qua, nhưng điều mơ hồ kia, chỉ có một khái niệm "tọa độ thế giới" trước sau vẫn không tìm thấy.
"Nếu 'tọa độ' có thể dẫn các người tới đây, có thể đó chỉ là tòa nhà hay thứ gì đó tồn tại trong thế giới của chúng tôi mà thôi."
Trong cuộc họp nội bộ của hai Thám Tử Vũ Trang, Kunikida Doppo đứng ở trước bảng trắng giọng điệu nghiêm túc: "Để so sánh sự khác biệt giữa hai thế giới, hiện giờ chúng ta chỉ có thể bắt đầu hợp tác."
Ánh mắt của mọi người nháy mắt chuyển hướng tới Thám Tử Vũ Trang Song Bích đang cùng nhau ngủ gà ngủ gật ở phía cuối bàn, cùng với meo meo khó chịu híp mắt đối diện bọn họ.
"À, hợp tác cũng được, sớm muộn gì cũng tiễn đi để đỡ có người cùng giành với anh Ranpo..."
Vốn dĩ Edogawa Ranpo là giả vờ ngủ, vừa nhắm mắt vừa ăn ichigo daifuku, vừa nói không rõ.
Dazai Osamu thật sự rất buồn ngủ, không phải là anh ngủ không đủ giấc, mà đơn giản là anh đã sử dụng bộ não của mình quá nhiều. Mọi người trơ mắt nhìn anh nhanh như gió mà đọc qua những thông tin mới nhất do Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt gửi đến, sau đó liền khép lại hai mắt ngã vào trong lòng Ranpo ở bên cạnh đã chuẩn bị từ lâu.
Anh hiện tại chỉ có thể gắng gượng cười nói: "Sao thế ~ hương vị đậu đỏ cuối cùng bị một anh Ranpo khác cướp mất?"
"Là do tôi nhường tên kia thôi." Edogawa Ranpo không quan tâm, cùng so với daifuku thì đương nhiên là Dazai Osamu vẫn đang lơ mơ buồn ngủ lại càng mềm càng ngọt nha.
Thám tử lừng danh phía đối diện cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Dazai Osamu nhướng mày chỉ trỏ: "Nhường tôi?"
"Cậu cũng chỉ có thể giành một số đồ ăn vặt từ tôi thôi."
Edogawa Ranpo nuốt miếng daifuku trong miệng, cúi đầu nhắm ngay trán Dazai Osamu mà hôn chụt một cái: "Còn những người khác, đừng nghĩ nữa."
Edogawa Ranpo: "..."
Những người khác: "..."
Nhìn ba con meo meo hoàn toàn không tuân thủ quy tắc cuộc họp, Kunikida Doppo cảm thấy huyết áp của mình tăng cao, mà đồng vị thể của gã cũng đã bẻ gãy cây bút cảm ứng.
Thầy trò Oda cùng Akutagawa Ryuunosuke đã sớm biến mất, mặc dù Miyazawa Kenji xem không hiểu Tu La Tràng nhưng cậu ta vẫn là rất sốc, mà anh em Tanizaki ôm nhau, mà Tanizaki Junichirou vùng vẫy cánh tay suýt chút nữa là chọc đến va vào người hâm mộ couple dễ thương bên cạnh khiến vẻ mặt Yosano Akiko mỉm cười. Mà sự chú ý của hai con hổ nhỏ cũng hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, một nghiến răng một mài móng vuốt, nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn vết bột nếp rất mờ trên trán Dazai Osamu.
Trong hai Thám Tử Vũ Trang gộp lại thế mà chỉ có Izumi Kyouka vị thành niên là đáng tin cậy nhất, cô gật đầu: "Vậy, anh Dazai và bọn họ cũng không có ý kiến."
Nét mặt của chủ tịch Fukuzawa Yukichi âm u, ai cũng không biết ngón tay giấu dưới ống tay áo hơi co lại, rất muốn xoa đầu mèo con lông xù nhà mình.
Mà chủ tịch đồng vị thể của ông ta kiềm chế cảm xúc đánh trống reo hò sâu trong lòng mình, quay lại chủ đề chính của cuộc họp: "Sự hợp tác giữa hai Thám Tử Vũ Trang là việc khó tránh khỏi. Từ giờ trở đi, Trụ sở Thám Tử Vũ Trang sẽ xem Trụ sở Thám Tử Vũ Trang là đồng minh."
Trong phòng họp lại yên tĩnh.
Hai chủ tịch trăm miệng một lời đưa ra chỉ thị: "Chia sẻ tài nguyên, khoan dung lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực ―― huy động toàn bộ lực lượng, tìm ra 【 tọa độ thế giới 】!"
*
Vì phải tiến hành thu thập dữ liệu thô bên ngoài môi trường làm việc và so sánh cảnh vật trong thế giới nguyên bản, cho nên việc các thám tử hợp tác phải tách ra đồng nghiệp ăn ý quen thuộc, thay vào đó là thành lập cộng sự tạm thời cùng nhóm đồng vị thể thám tử.
Nói thật, trước khi đến thế giới này, nhóm thám tử của thế giới giả định chưa bao giờ biết tới "cộng sự" ―― dù cho đó là cộng sự cũ đã cao giọng tuyên bố chủ quyền trước mặt mọi người, hay là cộng sự hiện tại hàng ngày đùa nghịch điện thoại tận hưởng điều đó một mình ―― cũng có thể được giải thích theo kiểu độc đáo mà mập mờ như thế.
Đương nhiên, có thể muốn thêm cái định ngữ vào, là: "Cộng sự của Dazai Osamu."
Dazai Osamu hot hot không thể giải thích được: ???
Anh có chút mù mờ, Thám Tử Vũ Trang giả định ở chỗ này đã được một tháng, là chưa từng thấy bộ dáng Kunikida Doppo bị anh làm cho tức giận đến bùng cháy hả?
"Cậu Kunikida?" Tự động bỏ qua Odasaku, Akutagawa và Atsushi, Dazai Osamu rất khéo léo mà khuyên bảo: "Cậu cảm thấy kế hoạch gần đây không có tính khiêu chiến hả?"
Không đợi Kunikida Doppo trả lời, đồng vị thể của gã, người bị hại từng trải, giọng nói của Kunikida lập tức u am: "Tin tôi đi, tên Dazai này sẽ phá hỏng kế hoạch trong ngày của cậu, sau đó lại lập ra một kế hoạch mới khi cậu phải chịu đựng sự xúc động muốn xé toạc cậu ta, bằng một cách thần kỳ cậu ta sẽ hoàn thành mọi 【 Lý Tưởng 】 của cậu ―― nhưng đến hiện tại, đạo đức của cậu, nhân cách và linh hồn, đều đã bị hủy hoại, cậu hiểu ý tôi không?"
Dazai Osamu gật đầu phụ họa ở bên cạnh hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ lời xin lỗi gì: "Đúng đó đúng đó, mặc dù cậu lớn hơn mẹ Kunikida một tuổi, nhưng cậu không cảm thấy tôi thân là cộng sự của cậu ấy, cậu ấy trông có vẻ hơi thăng trầm hơn so với cậu sao?"
Kunikida Doppo: "..." Hắn bẻ gãy cây bút trong tay, cũng cảm thấy mình lại có thêm một nếp nhăn.
Kunikida Doppo cách thấu kính nhìn chàng trai trẻ xinh đẹp mặc áo khoác dài màu cát trước mặt, ánh mắt sắc bén đến mức giống như có thể nhìn thấy rõ tâm lý nhân cách của mình, những ký ức của đồng vị thể bị chính mình cưỡng ép chôn vùi ở chỗ sâu trong đầu xuyên thủng mặt đất.
Gã đẩy đẩy mắt kính, giọng điệu bình tĩnh: "Nhưng đối với một số tổ chức nước ngoài nào đó giám sát Yokohama hàng năm tới nói, 'Dazai Osamu' và 'Kunikida Doppo' đi cùng nhau mới là bình thường nhỉ?"
Dazai Osamu vốn dĩ cũng tính toán chọn gã làm cộng sự tạm thời của mình, thuận lý thành chương nắm lấy tay Kunikida Doppo khoa trương mà lắc lắc: "Được rồi mà, cậu Kunikida, mấy ngày nay làm phiền cậu vậy ~"
Chàng trai trẻ tóc đen mắt diều cười cười lộ ra hàm răng, khuôn mặt trời sinh biểu trưng, nét mặt cũng phá lệ nhuỗm đẫm lực. Khóe miệng Kunikida Doppo cũng không nhịn được mà cong lên, theo bản năng bắt lấy siết chặt lấy ngón tay Dazai Osamu.
"Tôi là Kunikida Doppo."
Người ngoài xem lời giới thiệu này có vẻ hơi dư thừa, nhưng Kunikida Doppo lại biết, chính mình chỉ đang đáp lại lời chào bị đánh rơi ở một thời gian và không gian khác.
―― Đáng lẽ đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của gã và Dazai Osamu.
Trong nháy mắt, anh như trở về tuổi hai mươi, người mới vừa vào nghề bước ra từ ký ức mơ hồ hỗn loạn, đứng ở trước mặt anh, sống động mà sáng sủa.
【 "Dazai Osamu, hai mươi tuổi, xin hãy giúp đỡ." 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro