
Chương 10.2
*
Sau khi ăn hết nửa hộp đồ hộp, hơi thở của Dazai Osamu cuối cùng cũng ổn định.
Sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như cũ, vừa lúc trước đó lại chuếnh choáng hơi men, cả người lẫn đầu ngón tay đều lộ ra hồng phấn, đôi mắt đào hoa mông lung ngà ngà say ướt át, nhìn qua lại mềm mại lại ngoan ngoãn.
Khoé miệng Sakaguchi Ango hơi hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ, giọng nói cũng dịu dàng rất nhiều: "Dazai, lát nữa cậu phải về Trụ sở Thám Tử Vũ Trang sao?"
Oda Sakunosuke vẫn luôn đợi ở bên cạnh nói: "Tôi có thể cõng cậu ấy về."
Dazai Osamu vừa mới lăn lộn một hồi, hơi đổ mồ hôi, Oda Sakunosuke cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai anh. Chỉ là hai khẩu súng lục trên vai dây đeo cản trở, vậy nên chỉ có thể tạm thời tháo ra đặt sang một bên.
Dazai Osamu vẫn không biết gì vẫn như cũ dựa vào mép quầy bar, dường như đã ngủ. Oda Sakunosuke nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ yên bình của anh suy nghĩ trong chốc lát, không đặt súng lục trên quầy bar, mà là nhờ Sakaguchi Ango tạm thời giữ nó.
Sakaguchi Ango cầm lấy khẩu súng lục, nhưng vẫn nhìn Dazai Osamu. Hắn biết tám chín phần mười Dazai vẫn còn tỉnh, nhưng lại không bóc trần ―― Dazai giả vờ say thực sự rất hiếm thấy, cũng rất đáng yêu.
Hắn thấp giọng nói: "Anh Oda, vậy phiền anh."
Oda Sakunosuke nhẹ giọng đáp lại một câu, liền cõng Dazai Osamu đi. Thật ra, góc độ này không dễ sử dụng lực chút nào, nếu bế ngang còn dễ dàng hơn, nhưng hiện tại không thể đặt Dazai Osamu trên lưng chỉ bằng chính gã được.
"Cậu Sakaguchi, cậu có thể đỡ Dazai giúp tôi một chút được không?"
"..."
Sakaguchi Ango không hề di chuyển, vẻ mặt giống như không rõ cười kia cứ như vậy mà bị đông cứng.
Ánh mắt hắn tựa như đinh ghim cố định chặt trên người Oda Sakunosuke, lòng bàn tay còn sót lại ánh sáng dị năng lực mờ mờ――
【 Trụy Lạc Luận 】
Lấy khẩu súng này làm trung gian, vô số ký ức ùn ùn kéo đến.
【 "(Ồ,) Odasaku, (đã lâu không gặp)."
"Odasaku, là gọi tôi hả?"
("Hôm trước tôi đã xử lý một quả bom xịt đấy. Món đậu phụ cứng mà tôi muốn cho anh nếm thử đã được cải tiến hoàn thiện rồi đó.")
"Cứng đến thế cơ à. Nếu thế thì ăn kiểu gì bây giờ?"
("Anh mà không viết được thì không ai trên thế gian này có thể làm được. Về chuyện đó thì tôi bảo đảm. Chỉ cần giữ vững niềm tin của anh thôi.")
"Cảm ơn. Thế nhưng với một người mà tôi vừa mới gặp không lâu, thì sự bảo đảm đó chẳng có chút sức thuyết phục nào cả."
("...Đó là cái gì thế?")
"Là thứ báo hiệu cuộc thương lượng đã kết thúc. Cậu là kẻ thù mà dù tôi có chĩa đại bác vào vẫn cảm thấy bất an, nhưng đáng tiếc là tôi chỉ có thứ này trong tay thôi."
("Ở thế giới nguyên bản, tôi và anh là bạn.")
"Đừng gọi tôi là Odasaku!! Chẳng có lý do gì để kẻ thù gọi như vậy cả."
("Tạm biệt, Odasaku.") 】
Oda Sakunosuke quen thuộc khẩu súng lục của mình đến mức có thể dùng ngón tay út bóp cò, cho dù khẩu súng nằm trong tay Sakaguchi Ango, gã cũng có thể đảm bảo chính mình sẽ không phải là người bị bắn――
【 Thiên Y Vô Phùng 】
Oda Sakunosuke xoay người, nhìn Sakaguchi Ango.
Bọn họ bình tĩnh mà nhìn nhau, trên khuôn mặt của cựu sát thủ cùng sĩ quan tình báo không nhìn ra biểu cảm trong lòng.
Một đoạn thời gian sau đó, không ai lên tiếng nói chuyện. Một sự im lặng nặng nề hơn cả cái chết đang bao trùm hai người bọn họ.
Cho đến khi có mặt người thứ ba, đứng lên.
Anh nhào lên lưng Sakaguchi Ango, mềm như bông mà làm nũng: "Tôi muốn Ango cõng tôi cơ ~"
Khuôn mặt của Dazai Osamu áp lên một bên gáy của Sakaguchi Ango, áng sáng trắng bạc yên lặng nở rộ dưới ngọn đèn gas――
【 Nhân Gian Thất Cách 】
Tất cả dị năng lực, cứ như vậy mà ngừng hẳn.
Không khí bị đóng băng trong một thời gian một lần nữa chảy trở lại.
Sakaguchi Ango trả súng lại cho Oda Sakunosuke, Oda Sakunosuke cũng để lại áo khoác của mình, ngoại trừ Dazai Osamu đang say rượu, hai người đều rất khách sáo mà tạm biệt, tựa hồ chưa từng ẩn ẩn xảy ra giằng co trước đó.
Nhưng bọn họ đều biết, mối quan hệ hai bên, thậm chí là không khí của hai thế giới có chút hòa hoãn, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ sụp đổ từng chút từng chút, cho đến một ngày nào đó hoàn toàn mất kiểm soát.
*
Oda Sakunosuke vừa đi, Dazai Osamu lập tức đứng dậy từ trên lưng Sakaguchi Ango.
Anh loạng choạng chống vào mép quầy bar, trên mặt không có biểu cảm.
"Dazai..."
Sakaguchi Ango há miệng thở dốc, cổ họng không hiểu vì sao lại có chút khô khốc.
Ký ức còn sót lưu lại trên khẩu súng lục không phức tạp, nhưng thông tin hắn đọc được cũng không có cách hiểu được, cũng không muốn hiểu .
"Vậy, vậy cậu là người đã nhảy lầu tự tử ở thế giới giả định, đời trước của Port Mafia, Dazai Osamu?!"
Giọng nói của hắn bởi vì cực kỳ khiếp sợ cùng đau đớn quá mức mà méo mó: "Là vì Odasaku ư? Một thế giới mà anh ta vẫn còn sống và vẫn viết tiểu thuyết? Nhưng tại sao lại muốn hi sinh cậu? Đây rõ ràng là tội lỗi của tôi――"
"Đừng nói nữa Ango――" Dazai Osamu lặng lẽ nhìn hắn, như thể tầm mắt đưa tới từ mấy ngàn năm sau: "Đừng nói nữa."
Sakaguchi Ango đột nhiên im lặng, nhưng đôi mắt sau thấu kính lại chậm rãi đỏ.
Sau một lúc lâu, hắn nghẹn ngào nói: "Dazai, cậu nên hận tôi."
Dazai Osamu không nói gì, chỉ là chậm rãi mỉm cười với hắn.
Sau đó cởi áo khoác của Oda Sakunosuke ra, đặt trên chỗ ngồi, quay lưng rời đi.
Quán bar Lupin mang theo vô số kỷ niệm, chỉ còn lại tiếng dương cầm nhẹ nhàng buồn bã khẽ vang lên.
*
Vì cơ thể không khỏe nên Dazai Osamu đi đường tắt trở về Thám Tử Vũ Trang. Trong đó có hai con đường rất bí mật của Port Mafia, quyền hạn ít nhất cũng phải là cấp cán bộ, tận dụng khả năng giảm bớt việc gặp phải người quen cũ phiền phức.
Nhưng lại không muốn bị bắt đúng lúc.
"Này, Dazai."
Vừa muốn rẽ ra khỏi hẻm tối, phía sau liền truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Dazai Osamu dừng một chút, giả bộ như không nghe thấy gì nhanh chóng tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả, một cước từ phía sau bay tới buộc anh phải xoay người lại, khuôn mặt ngay lập tức làm ra vẻ ngạc nhiên thái quá: "Hóa ra đi đêm thật sự sẽ gặp ma, úi, chú lùn đen như mực, thật đáng sợ ~"
Nakahara Chuuya: "..."
Mắt của Dazai Osamu quả thực rất tốt, lúc trước khi đi bắt hổ anh còn có thể đọc 《 SỔ TAY HOÀN CHỈNH VỀ TỰ SÁT 》 trong nhà kho tối đen như mực, hiện giờ tự nhiên có thể thấy rõ chàng trai trẻ tóc cam đứng trong bóng tối.
Gã không mặc bộ đồ tây kiểu Mafia may bằng tay, ngược lại lại giống giang hồ chợ búa, mặc một bộ đồ dành cho dân chạy mô tô màu xám xanh thoải mái, bên trong là một chiếc áo cổ sâu chữ V màu đỏ rượu, cơ ngực như ẩn như hiện, choker da trên cổ cùng chân mang giày Martin phù hợp với gã, quyến rũ đến không tưởng tượng nổi.
Dazai Osamu nheo nheo mắt: "Chuuya?"
Cái bóng của chàng trai trẻ lười biếng lên tiếng.
Anh hơi cúi người về phía trước, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt của tuổi trẻ ngang ngược kiêu ngạo, đôi mắt cobalt nhìn chằm chằm Dazai Osamu trước mặt không hề chớp.
Nhưng Dazai Osamu lặng yên nhìn gã hai giây, thậm chí còn mỉm cười.
Khác với nụ cười ranh mãnh có chút ác ý vừa rồi, nụ cười lúc này chỉ như một đường cong đơn giản nhếch lên từ khóe miệng.
"Chuuya, khăn quàng cổ đỏ của cậu đâu?"
Nakahara Chuuya im lặng hai giây, nhẹ nhàng "chậc" một tiếng.
"Tôi còn nghĩ thật sự diễn giống đấy."
Dazai Osamu cười nhẹ nói: "Chuuya là cộng sự của tôi mà, cho dù đó là khoảng cách tấn công hay nhịp thở của cậu ta, tôi đề rõ như lòng bàn tay đó."
"Hả? Cộng sự?"
Nakahara Chuuya bỗng nhiên duỗi tay, túm lấy cổ áo của Dazai Osamu đang đứng dưới ánh trăng kéo vào trong bóng tối.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe được tiếng nói lạnh lùng đầy áp lực của Chuuya: "Còn tôi thì sao?"
Thời hoàng kim Dazai Osamu không thể đánh lại kẻ sử dụng trọng lực, hiện tại bệnh thành như này lại càng không có sức để chống trả. Anh loạng choạng trước mắt Nakahara Chuuya bị gã túm được, hơi thở của hai người hòa vào nhau ngắn ngủi, lại đột nhiên bị quăng ra ngoài, phía sau đầu va chạm rất mạnh với bức tường phía đối diện.
Dazai Osamu thiếu chút nữa là ngất xỉu trong cơn va chạm, tầm nhìn lại trở nên mờ đi, sức lực chống đỡ nãy giờ bằng thanh năng lượng hoàn toàn sụp đổ.
Anh cố gắng chống đỡ bằng cánh tay nhưng không thành công, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất. Cảm giác mất trọng lượng kèm theo chóng mặt làm chậm đi các giác quan của anh, đừng nói đến việc đánh trả, hiện giờ anh chỉ có thể nhắm mắt dựa tường khẽ thở gấp.
Nakahara Chuuya chống một đầu gối xuống đất, nhìn thẳng anh.
Thật là một Dazai yếu ớt, đáng thương, mặc người xâm phạm.
Nhưng gã biết, đây chỉ là vẻ bề ngoài của Dazai Osamu.
Chẳng hạn như -―― Nakahara Chuuya nắm lấy bóp chặt cổ tay của Dazai Osamu, một con dao găm thình lình lạnh lẽo vụt ra khỏi lòng bàn tay.
Đây là con dao găm của gã, vừa rồi gần sát trong nháy mắt đã bị Dazai Osamu chạm vào.
"Cậu xem tôi là gì?" Thủ lĩnh Port Mafia ngắm nghía con dao găm, chậm rãi hỏi: "Hả? Đời trước Port Mafia――"
Gã lạnh lùng nhìn Dazai Osamu, vung con dao găm không một chút lưu tình.
"Da, zai, Osamu."
Dazai Osamu trong nháy mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Không phải là do con dao găm kia sượt qua động mạch chủ mà đâm vào bức tường, chỉ là do thần kinh suy yếu bị kéo căng đến cực hạn, có xu hướng sắp bị đứt.
Trong vòng một giây ngắn ngủi, mỗi một hình ảnh sau khi Nakahara Chuuya đến thế giới này một lần nữa tái hiện trong đầu anh, phóng to, cũng cần cân nhắc anh ở Port Mafia có thể nhận được sự dạy dỗ khuyên bảo ―― là ông Mori sao? Ông ta ám chỉ điều gì?
Đại não quá tải truyền đến đau đớn như bị xuyên thủng, nhưng anh chỉ nghe thấy giọng nói đáng thương của mình vang lên: "Chuuya, rốt cuộc là cậu bị điên rồi à?"
Nakahara Chuuya lạnh lùng cười một tiếng, một tay bóp cánh cửa sự sống² ở cổ của Dazai Osamu, tay khác rút con dao găm ra, dùng mũi dao từ từ sượt qua cổ cùng khuôn mặt anh ―― cùng nói là tán tỉnh, không bằng nói là phương pháp tra tấn rõ ràng nhất.
"Cậu coi như tôi điên rồi đi." Gã thản nhiên nhếch môi cười cười: "Một năm này tôi giả làm người bình thường cũng đủ rồi."
Dazai Osamu mệt mỏi mà mở mắt, con ngươi đờ đẫn khẽ rơi xuống khuôn mặt quen thuộc này.
"Hôm nay, tôi thấy được một thứ thú vị trong phòng tài liệu của Port Mafia, thậm chí còn thú vị hơn cả cuốn 《 TUẦN NÀY CHUUYA KHÔNG CHỊU NHẬN THUA 》 được giấu trong hai lớp ngăn kéo trong văn phòng của cậu ―― Dazai, cậu biết nó là gì không?"
Dazai Osamu không trả lời. Mạch đập rất yếu nhưng vẫn đập ổn định.
"Mười lăm tuổi, 'Vua Cừu' Nakahara Chuuya cùng người làm chứng lời trăng trối của đời trước Port Mafia Dazai Osamu, hợp lực giết kẻ phản bội Port Mafia Randou;
Mười sáu tuổi, Verlaine trả thù Port Mafia, Nakahara Chuuya bị bắt, Flags bị xóa sổ;
Mười bảy tuổi, Dazai Osamu được lên chức và trở thành cán bộ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, đồng thời bổ nhiệm Akutagawa Ryuunosuke làm cấp dưới trực tiếp của mình;
Mười tám tuổi, sau sự kiện MIMIC, cán bộ Dazai Osamu chạy trốn."
Nakahara Chuuya dán ở vành tai của Dazai Osamu nhẹ giọng nói: "Mà trong thế giới của tôi vừa khớp mọi thứ đều ngược lại, Dazai, cậu thông minh như vậy, cậu nói đây có phải là quá trùng hợp không?"
Từ đầu đến cuối, nhịp tim cùng hơi thở của Dazai Osamu đều không rối loạn.
Anh hơi nghiêng đầu, cánh môi vô thức cọ qua vành tai của Nakahara Chuuya, rõ ràng chỉ là một cái chạm rất nhỏ gần như không đáng để nói, Nakahara Chuuya lại phản ứng dữ dội, bỗng nhiên run một chút.
Dazai Osamu: "..."
Bởi vì ngực sít sao nhau, anh xác định vừa rồi tim Nakahara Chuuya ngừng đập 0,01 giây.
Dazai Osamu không biết từ khi nào mà thủ lĩnh Port Mafia dễ dàng bị giật mình (?) như vậy, nhưng ngược lại anh giữ vững suy nghĩ của mình
Nakahara Chuuya đang lừa anh.
Bằng không lấy tính tình hung bạo của Nakahara Chuuya, nếu sự thật rất chính xác anh đã sớm bị đánh gần chết bắt lại sau đó.
Dazai Osamu lộ ra nụ cười bình tĩnh trong bóng tối: "Chuuya, cậu biết 'The Book' không?"
Nakahara Chuuya dừng một chút: "Tài liệu của Cục Quản lý Năng Lực Đặc Biệt có đề cập tới."
"Cậu nên biết rằng, 'thế giới' là một hiện tượng vật lý duy nhất tồn tại bên ngoài The Book ―― 'Thế giới ngoài The Book', cùng vô số thế giới có thể có trong The Book, tức là 'thế giới trong The Book'."
Không nhấn mạnh cũng không cố gắng chủ trương, Dazai Osamu nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
"Thế giới giả định là thế giới khả năng. Nó chỉ là một trong vố số thế giới tồn tại trong 'The Book' mà thôi."
Nakahara Chuuya giống như không hiểu, càng dùng sức nắm chặt cổ tay Dazai Osamu.
"Nếu tôi không đoán sai, vì 'tôi' là người sử dụng dị năng lực có khả năng vô hiệu hóa mọi dị năng lực, vậy nên lợi dụng đặc tính này, tạo ra một dị điểm, cưỡng ép kết nối với thế giới bị phân tách, từ chính mình bên ngoài 'The Book'... Cũng chính là tôi ở đây, thành công kế thừa ký ức."
Lúc này đây, Dazai Osamu không cần dùng quá nhiều sức lực liền thoát khỏi sự trói buộc của Nakahara Chuuya.
Anh khẽ thở dài: "Xin lỗi, bạn Chuuya, tôi chỉ là một ví dụ thất bại. Thế giới kia đáng lẽ phải là kết cục tốt nhất mà Dazai Osamu có thể cho cậu."
Nakahara Chuuya cúi đầu, vẻ sống động bắt chước đồng vị thể kia đã hoàn toàn biến mất không thấy. Chỉ lớn hơn người sử dụng trọng lực một tuổi mà thủ lĩnh Port Mafia giống như một cụ già tuổi xế chiều, tự giễu mà cười một tiếng: "Có lẽ đi, cậu là Dazai Osamu thất bại nhất, nhưng thằng kia lại là Nakahara Chuuya thành công nhất."
Mạch đập của Dazai Osamu rốt cuộc cũng lỡ một nhịp.
Anh không muốn ở lâu bên cạnh Nakahara Chuuya, đang định đứng dậy rời đi, kết quả vừa mới di chuyển nửa bước, lại bị túm trở lại.
"Nhưng tôi vẫn không tin cậu."
Nakahara Chuuya của một thế giới khác sớm chiều ở chung với anh bảy năm, bóp cổ anh, vẻ mặt như con thú hoang sắp xé xác con mồi.
Ở trong bóng đêm không hề có ánh sáng, chỉ có đôi mắt xanh cobalt đầy lửa kia: "Dazai Osamu, cậu không thừa nhận cũng không sao."
"Tôi vẫn luôn biết, không có ai có thể nói dối tôi hơn cậu."
"Nếu tôi phát hiện cậu là Dazai của tôi." Gã khẽ cười một chút, cúi người liếm vết máu bên cổ Dazai, răng nanh không nặng mà cắn vết thương của anh do chính mình ban cho, vừa thô bạo vừa dịu dàng hôn một cái: "Tôi sẽ giết cậu bằng chính đôi tay của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro