
05
Tôi đã nhắm vào em ấy.
Cuối cùng cũng nhìn thấy em ấy rồi. Em ấy trông rất khác, là điều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Ba phút sau, kết thúc mục tiêu.
Sau đó, mục tiêu chuyển sang La Tam Muội.
Ngắm, bắn.
Nhiệm vụ hoàn thành.
Tôi rốt cục lại được gặp em ấy rồi.
——————————Nghiêm Hạo Tường.
"Hửm, tôi đây, bông hồng nhỏ."
Ngón tay Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng đặt lên đuôi mắt hoa hồng, hung hăng dụi một cái.
Hốc mắt Đình Trình Hâm liền đỏ lên trong chốc lát.
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại khóc, mấy cái thứ tình cảm này anh từ trước đến nay luôn không hiểu lắm. Nói tóm lại, khi đôi tay kia đặt lên đôi mắt của anh, nước mắt cũng đã tràn đầy viền mắt rồi.
Mã Gia Kỳ chẳng hề nôn nóng, hắn cũng không để tâm đến Đinh Trình Hâm đang vật lộn với sự phát tác của thuốc kích dục, hắn từ trên cao xem xét kỹ người ngã quỵ trên thảm lông màu trắng, ôn nhu nói: "Đã đến mức này rồi----vậy làm một cái giao dịch đi, bông hồng nhỏ----muốn tôi giúp em không?"
Đinh Trình Hâm run rẩy cắn lên đốt ngón tay trái, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo hơn một chút. Anh gần như đoán được điều kiện của Mã Gia Kỳ là gì, tựa như 6 năm trước vậy----Ở lại vì tớ đi.
"Ở bên cạnh tôi đi. Đinh Trình Hâm, em biết rõ tôi muốn gì."
----Anh biết, anh đương nhiên là biết.
Mã Gia Kỳ khác với bọn họ.
Hắn không cần lợi ích, không cần sự mưu trí tính toán kia của Đinh Trình Hâm.
Hắn chỉ cần Đinh Trình Hâm ở bên cạnh hắn, nó gần như là một chấp niệm.
----hoặc là phần thưởng cho kẻ chiến thắng, là một loại biểu tượng.
Tiếc là Đinh Trình Hâm không hề hiểu rõ chấp niệm của Mã Gia Kỳ vì sao mà nảy sinh.
Mà anh cũng nhất định sẽ không chủ động ở bên cạnh hắn----như những người đó nói, anh là một người không đáng tin.
Anh sẽ không vì bất cứ ai mà ở lại.
Anh gần như nói "Không muốn" trong tiềm thức.
Mã Gia Kỳ nghe vậy liền bật cười, gật đầu. Hắn cũng chẳng ngạc nhiên, hoặc nói, hắn hiểu rõ tính tình thực chất bên trong của người trước mặt----Một người "đa mưu túc trí" bị đủ loại tổ chức giam cầm qua, nếu như thật sự bằng lòng cam chịu ở lại nơi nào đó, cũng sẽ không bị nhốt lâu như vậy.
Im lặng.
"Thả tôi đi đi." Đinh Trình Hâm dường như không chịu nổi nữa, anh chống tay lên mép giường, muốn đứng thẳng người dậy, "Anh biết rõ mà..."
Biết rõ mà, biết là tôi sẽ không ở lại vì anh.
Anh không đáng để tôi phải vậy.
Cuộc đối thoại này đã xảy ra vài lần trong khoảng thời gian ít ỏi hai người bên nhau, cơ hồ đã làm cho hai người thuộc lòng.
"Thả, em, đi?" Giọng nói Mã Gia Kỳ nhè nhẹ, nhắc lại từng chữ một. Hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Đinh Trình Hâm, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Được thôi."
Hắn đứng thẳng người, lùi ra sau một chút, đưa hai tay lên, "Tôi không động vào em, em đi đi."
?
Lại là ý gì đây?
Đinh Trình Hâm híp đôi mắt nóng hổi, như muốn nhìn rõ Mã Gia Kỳ qua làn nước mắt.
"Khó hiểu lắm sao?" Mã Gia Kỳ dựa vào chiếc ghế bên cạnh, khẽ xòe hai tay ra cười đùa: "Tôi không lừa em, em không cần tôi giúp em, càng không muốn giao dịch, em muốn đi liền đi đi."
"Đây là anh nói đấy." Đinh Trình Hâm gắt gao dõi theo hắn, giọng nói run run.
"Là tôi nói." Mã Gia Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười ghé vào tai Đinh Trình Hâm: "Đinh ca có thể hoàn chỉnh ra khỏi Thanh Sơn Vũ đi rồi nói tiếp."
Một tiếng "Đinh ca" giống như chiếc lông vũ quét qua xương cốt Đinh Trình Hâm, thổi nhẹ vào lòng anh, và ngọn lửa trong trái tim Đinh Trình Hâm bùng cháy lên tận bầu trời.
"R.rugosa đừng nuốt lời."
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro