Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(.◜◡◝)

Đây là lần thứ tư trong tuần tôi nhìn thấy cậu bé này ngồi ở đây, đó là còn chưa tính tuần trước. Hầu như mỗi ngày cậu ấy đều ngồi ở góc đường bên kia, trước Trường THPT trực thuộc Đại học. Nhìn cậu ta không giống người vô gia cư, mỗi ngày lại mặc một bộ quần áo khác nhau và trông rất sạch sẽ. Cậu ấy rất trắng, tay ôm một chiếc cặp nhỏ màu đen, bên hông túi là một chai Coca và một cốc nước nhỏ. Vì cậu ấy chỉ im lặng nên nhìn cũng không giống với người bệnh tâm thần, cậu ấy chỉ ngẩng đầu nhìn mọi người đi qua đi lại. Có người muốn nói chuyện cậu ấy cũng chẳng đáp mà nhìn chằm chằm vào họ. Một buổi trưa của vài ngày trước, khi tôi đang đi dạo quanh cổng trường thì có một cô gái đến hỏi cậu ấy ngồi ở đây lâu như vậy có đói không, có muốn ăn cơm không, "Nếu em muốn ăn thì chị sẽ mua cho em." Qua thật lâu cậu ấy mới cúi đầu, mở chiếc cặp trên tay và đưa cho cô ấy xem, "Bánh mì." Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy nói chuyện sau một thời gian dài. Cậu ấy nói rất chậm, từng từ từng từ đều cách nhau một khoảng thời gian, "Em có bánh mì."

Khi quay lại, bảo vệ ở cổng nói với chúng tôi rằng đứa nhóc này cứ khoảng giữa trưa sẽ đến ngồi ở đây. "Lúc đầu tôi còn muốn đuổi đứa nhóc đó đi nhưng ngồi ở đây cũng chẳng vấn đề gì." Anh ấy đã thử đuổi hai lần, cứ sợ cậu ấy sẽ nổi điên nhưng vừa nói cậu ấy đã tự giác đi mất, hôm sau lại quay trở lại, chỉ ngồi như thế chứ không gây ồn ào gì. "Tôi thấy cậu ấy đáng thương, có lẽ ở đây có chút vấn đề.", bảo vệ tự chỉ vào đầu. "Cũng cứng đầu lắm, nếu đã không đuổi được rồi thì để cậu ấy cứ ngồi đây vậy."

Bạn học trong trường đều gọi cậu ấy là đứa ngốc, họ nói đứa ngốc mỗi buổi tối đều có người đón, "Có lần tôi quên mang vở bài tập về nhà, vừa đến trưởng để lấy thì thấy có một người phụ nữ đến dắt đứa nhóc đi."

"Vậy tại sao mỗi ngày nó đều đến? Đợi ai đó sao?"

"Đợi ai được chứ, ý tôi là tôi sợ nó bị bắt nạt."

Bạn cùng lớp luôn thích nói đến cậu ấy, những câu chuyện về cậu ấy luôn thu hút tôi, nói chưa hết câu nhưng vẫn nghe ra được ý tứ trong đó. Tôi vốn đang ngủ, thấy bọn họ cũng có chút sợ mình nên đạp bàn liếc một cái: "Nói đủ chưa?"

Thấy chúng chạy trối chết tôi cũng không còn buồn ngủ nữa, ngồi suy nghĩ xem hôm nay có nên về sớm không, nếu muốn về thì buổi chiều sẽ lén trèo ra ngoài. Lý Đông Hách nói anh trai cậu ấy vừa mua một chiếc xe, hỏi tôi có muốn ngồi thử không. "Nó đã được tân trang, lái chắc tuyệt lắm!" Tôi nói cậu ấy tốt nhất là đừng động vào đồ của anh trai, lúc đó người gánh hậu quả sẽ là cậu ấy, "Cậu quên lần trước bị cấm cửa một tuần rồi sao?"

"Chán phải giả vờ rồi sao?" Lý Đông Hách gửi vài biểu tượng quả bom vào nhóm, "Cuối cùng Lý Cẩu cũng quyết định cải tà quy chánh rồi, chúng ta cùng chúc mừng cậu ấy nào!"

La Tại Dân không thường xuất hiện trong cuộc trò chuyện, cậu ấy không sử dụng điện thoại di động trên lớp. Trong nhóm ba người chúng tôi, La Tại Dân là học sinh giỏi thật sự, Lý Đông Hách thì chắc chắn là không giỏi, tôi là 50 50, nửa kém nửa giỏi. Lý Đông Hách lại nói, "Cậu giả vờ lâu như vậy rồi, cuối tuần này thi mà điểm cao đột ngột thì ba cậu có sợ chết khiếp không?"

Tôi cũng cân nhắc điều này, nhưng tôi không ngốc đến vậy, tôi sẽ thực hiện từng bước. "Chủ yếu là cuộc thi cuối tuần, nghe nói nó được lưu vào hồ sơ, sao tôi có thể tìm đường chết lần nữa, sau này vẫn phải tự sống cuộc sống của mình."

Lý Đông Hách bảo giáo viên chỉ gạt chúng tôi thôi, "Chuyện này có gì phải nghĩ, tương lai đâu chỉ phụ thuộc vào điểm thi Ngữ văn cấp ba của cậu." Thật ra Lý Đông Hách chỉ đang thảnh thơi tạm thời, ba mẹ của cậu đang chuẩn bị đưa cậu đi du học, "Tớ xem thời khóa biểu của cậu rồi, chiều có hai tiết Toán, cậu có thể trốn học, dù sao cậu cũng không thích Toán mà."

Tôi lớn lên trong trường nội trú. Mẹ mất, ba tái hôn, kết hôn với thư ký của mình. Khi đó bà ấy chỉ ngoài hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học, bà ấy nói sẽ trở thành mẹ kế của tôi. Tình cha con là thứ không có giữa tôi và ông ấy, ông lấy ai làm vợ tôi cũng không quan tâm. Cho đến một ngày, tôi biết được ông ngoại tình với nhiều người phụ nữ khác nhau lúc mẹ vừa trở bệnh, có lẽ vì là một người đàn ông giàu có nên không thiếu kẻ đến người đi.

Lên lớp chín, tôi bắt đầu dọn ra ở riêng, tôi đến một ngôi nhà mà mẹ đứng tên và sống ở đó được một khoảng thời gian.

Điểm của tôi rất tốt khi bắt đầu học tiểu học nhưng không phải vì tôi thích việc học. Tôi sống ở ký túc xá của trường, không có việc gì khác để làm ngoại trừ học và dường như nó đã trở thành một thói quen. Lên cấp ba, tôi đặc biệt chọn một ngôi trường không có ký túc xá, tôi nghĩ mình nên trải nghiệm cuộc sống bình thường như mọi thanh niên khác. Nhưng ba đã gọi tôi quay về ngay khi tôi vừa khai giảng, ông nói rằng tôi sẽ trở thành người thừa kế của gia đình.

Ông bảo tuy mẹ kế mang thai nhưng chỉ có tôi mới là con trai ông, "Chỉ con mới có thể thừa kế tài sản nhà ta, chỉ cần cố gắng học hành, tất cả đều là của con."

Tôi không cần, tôi không quan tâm, tôi ước mình có thể một đuốc đốt hết tất cả những thứ này, nó chính là khởi đầu của mọi thứ.

Lý Đông Hách nói cha tôi đã bảo tôi học hành chăm chỉ để được thừa kế, vậy thì tôi cứ chăm chỉ là được: "Dù sao cậu cũng đâu cần tiền, cậu như vậy là có thể trả thù rồi, vẹn cả đôi đường."

Tôi không biết mình đang làm gì nữa, chỉ đơn giản là điểm của tôi không tốt, trốn học đi cùng Lý Đông Hách một chút cũng không sao, tôi vẫn học những gì mình cần học và không phải là người xem nhẹ tương lai - kết quả là tôi trở thành kẻ bắt nạt trong trường cấp ba. Đủ mọi loại tin đồn về tôi. Bạn cùng lớp nếu chạm mặt tôi sẽ rẽ sang hướng khác, họ sợ tôi sẽ cho họ một đấm. La Tại Dân nói nhìn tôi rất khó gần, Lý Đông Hách cũng cảm thấy chột dạ, nói bọn họ đang phân biệt đối xử: "Tôi không có, không phải những người điểm kém đều sẽ đi đánh nhau!"

Tôi ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, khi không có việc gì tôi thường ngẩn người nhìn ra, luôn cảm thấy lũ chim bay lượn ngoài kia còn tự do hơn mình. Tôi nghiêng người, tay phải chống đầu, tay trái kéo điện thoại ra từ hộp bàn chuẩn bị hỏi Lý Đông Hách hẹn ở đâu. Tình cờ liếc ra ngoài, tôi thấy có vài ba người đang lôi kéo gì đó. Mắt không được tốt, tôi chỉ có thể nhìn thấy vài dáng người lòe nhòe, trong số đó có một người không hiểu sao nhìn rất quen, tôi đá vào ghế bàn trên, "Nhìn xem ba người bên ngoài đang làm gì?"

"Có vẻ đánh nhau... A! Là nó, đứa ngốc đó! Có hai người vây quanh nó, không biết đang làm gì..."

Sao cậu ấy lại ở đây, không phải bình thường hay ngồi ở góc tường sao, "Nhìn cho rõ vào!" Bạn học liếc nhìn tôi nhưng không dám phản bác, "Thật sự là nó, đứa nhóc thường hay mang cái cặp... Này! Đứa ngốc bị xô ngã!"

Có thể do chúng tôi nói chuyện quá lớn làm thu hút sự chú ý của cả lớp. Có người chế giễu, có người như đang xem kịch, có người ném đá xuống giếng nói cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh. Những tiếng rì rầm ở bên tai lúc này làm tôi vô cùng khó chịu.

Trường tiểu học của tôi được ba tài trợ. Là con của một cổ đông, ngày đầu tiên đi học là ngày tôi nhận được được đủ mọi loại chỉ trích. Họ nói tôi vào bằng cửa sau, là người quen của Hiệu trưởng, dù có làm bài thi như thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ là A. Những năm ở ký túc xá, không một ai chịu kết bạn với tôi. Ban đầu tôi cố gắng giải thích, cho họ xem bảng điểm của mình, tôi nói tôi không thân thích với nhà trường, tôi cũng phải trải qua buổi thi tuyển như bao người nhưng không ai tin. Dần dần tôi nhận ra rằng họ chỉ muốn thấy những gì họ muốn, giải thích cũng vô nghĩa. Trong một môi trường bị cô lập, người cứu tôi thoát khỏi đó chính là Lý Đông Hách và La Tại Dân. Lý do rất buồn cười, cả hai cũng là con của Ban giám hiệu, La Tại Dân thì không buồn quan tâm, nhưng Lý Đông Hách chuyện gì cũng phải rõ ràng. Vào ngày nhập học cậu ấy không nương tay mà đánh hết tất cả những người xì xầm sau lưng mình. Sau đó, họ bảo tôi hãy tham gia cùng họ.

Có lúc tôi tự hỏi, nếu hai người họ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi, liệu tôi có còn là chính tôi như bây giờ không, tôi sẽ hòa hoãn với những tin đồn này hay chủ động phá bỏ nó. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng dù bỏ ngoài tai hay đương đầu với nó thì tôi vẫn sẽ là người chịu tổn thương. Đây là kết quả mà tôi bất đắc dĩ phải lựa chọn sau khi trải qua những sự đau khổ, nếu không có ai đưa tay ra kéo lấy, những nỗi đau này tôi không thể tự mình tránh khỏi.

Tất nhiên, vẫn có sự tồn tại của "tự tiêu", nhiều người cuối cùng chỉ có thể chọn cách này, sau đó lại an ủi bản thân mình đã trở nên thật mạnh mẽ. Nhưng tôi không thể chấp nhận được kiểu chèn ép ác ý và vô giáo dục này, tôi không muốn. Nhìn ra cửa sổ, tôi thấy hai tên trông giống như đang cướp cặp sách của cậu ấy, nhưng tôi biết, trong chiếc cặp đó chỉ có một ít bánh mì và nửa chai Coca.

Tôi không muốn chuyện này xảy ra, cũng không muốn nó xảy ra với cậu ấy. Nếu có thể, tôi hi vọng mình có thể là người vươn tay về phía cậu ấy.

Tôi đá mạnh vào bàn, "Tụ lại đây làm gì? Đây là chỗ ngồi của các cậu?" Tất cả đều im bặt khi tôi lên tiếng, sau đó cùng nhau trở về chỗ ngồi. Đây là trải nghiệm đầu tiên của tôi khi trở thành kẻ bắt nạt. Tôi không thu dọn tập sách, chạy thẳng ra khỏi phòng, trèo tường ra ngoài.

Khi tôi đến họ đã không còn ở đó nữa, đi đến góc tường thì thấy đứa ngốc đang ngồi xổm nhặt bánh mì vương vãi trên đất. Nhìn cậu ấy rất bẩn, tóc cũng dính đầy bụi đang rơi xuống. Tôi cúi người nhặt một túi bánh mì đưa cho cậu ấy, cậu ấy không ngẩng đầu, im lặng đón lấy, nhìn một lúc rồi từ từ ngước lên nói cảm ơn. Tôi thấy trên mặt cậu ấy có một vệt đỏ, "Mặt cậu bị sao vậy?" Tôi cong ngón tay, hỏi cậu ấy tôi có thể chạm vào nó không. Cậu ấy nhìn tôi, sau đó lại nhìn đến ngón tay, hỏi có đau hay không, "Nếu đau quá Lele sẽ không cho anh chạm vào."

"Không đau, không đau." Tôi trấn an cậu ấy, cậu ấy cứ ngồi xổm như thế tiến về phía tôi, ngoan ngoãn tựa cằm vào lòng bàn tay tôi, nhìn tôi chằm chằm. May sao vết thương không sâu lắm, chỉ là một vết xước, trên các đốt ngón tay có một chút máu, "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về."

"Lele không có gia đình, chỉ có dì thôi, mỗi ngày dì sẽ đến đây đón Lele vào lúc năm giờ." Cậu không thể ngồi xổm lâu, mất đà ngã về phía sau ngồi trên mặt đất, "Dì nói Lele ngồi đợi ở đây, đừng chạy lung tung."

"Dì có đang ở đây không?" Tôi lại hỏi.

"Năm giờ dì mới đến đón Lele được." Cậu ấy nhíu mày, "Lele nói lần này là lần thứ hai rồi."

Tôi xem giờ, mới mười hai giờ trưa. Lý Đông Hách gọi cho tôi ba bốn lần, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, "Cậu ở đâu, không phải nói là ra hả, sao chưa tới nữa?"

"Ở đây xảy ra chút chuyện." Tôi nhìn Lele đeo cặp vào chuẩn bị rời đi, "Này, khoan đi đã!" Tôi nắm lấy dây đeo cặp của cậu ấy.

"Cậu gọi người khác?"

"Không phải, tình huống này phức tạp lắm. Vậy đi, giờ cậu lái xe anh cậu đến, đừng hỏi gì hết, tớ sẽ giải thích sau!"

" Tớ không đến, trừ khi cậu giải thích."

"... Nếu có chuyện tớ sẽ giúp cậu."

"Thành giao."

Tôi nghi ngờ Lý Đông Hách đang phục kích tôi ở gần trường học hoặc đã vượt đèn đỏ suốt đoạn đường, chưa đến mười phút đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy như bay lại. "Nhanh... Đây là ai?"

"Đây là tình huống phức tạp mà tớ đã nói." Cậu bé ngốc thật sự rất cứng đầu, tôi bảo cậu ấy hãy đợi ở đây, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng và còn đau hơn thế nữa. Nhưng cậu ấy nói không, nếu không đợi ở đây thì dì sẽ không tìm thấy cậu. Tôi hứa với cậu ấy sẽ đưa cậu trở lại trước năm giờ nhưng cậu ấy vẫn không bằng lòng. Tôi đã làm tất cả những gì có thể, dùng hết những giọng điệu dùng để lừa trẻ con nhưng kết quả vẫn là không. Cuối cùng tôi chỉ vào chai Coca sắp cạn của cậu ấy, "Về nhà với tôi, ở nhà còn rất nhiều rất nhiều Coca, tôi cho cậu hết."

"Thật không?" Cậu ấy tiến đến gần tôi, "Anh thật sự sẽ cho em hết sao?"

"Thật, chỉ cần cậu đi theo tôi." Tôi kéo cậu ấy với vẻ mặt thành khẩn, cậu ấy đồng ý không chút suy nghĩ, "Em tin tưởng anh, bởi vì anh rất giống với con cún mà dì nuôi."

"Kẻ bắt nạt nay còn buôn chuyện lừa bán trẻ con sao?" Lý Đông Hách nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới, "Chuyện phạm tội thế này thì đừng đến tìm tớ. Tớ đi đây, tạm biệt."

"Phạm cái đầu cậu, cậu... Bỏ đi, lên xe tớ sẽ kể cho cậu sau. Đến nhà cậu trước đi, bác sĩ của cậu còn ở đó không?"

"Tại sao tìm bác sĩ... tên nhóc này bị cậu đánh?"

"Mẹ nó, cậu mà không lái xe thì tớ sẽ đánh cậu."

Lý Đông Hách ngoài miệng trêu trọc nhưng cậu ấy làm việc rất đáng tin cậy, trước tiên là liên hệ với bác sĩ gia đình, sau đó chạy như bay về đến nhà. Không ngờ rằng La Tại Dân cũng đang ở đó, "Sao cậu lại đưa một cái khác về?"

"Cái gì?"

"Cậu quên rồi sao, khi cậu còn nhỏ cậu luôn thích nhặt chó mèo mang về nhà, ba cậu phát hiện nên đã đuổi chúng đi, sau đó cậu lại giấu chúng trong nhà của tớ." Cậu ấy đi đến và đứng trước cậu bé ngốc, "Cậu đánh em ấy à?"

Tôi mặc kệ họ, kéo cậu bé ngốc chạy thật nhanh lên lầu tìm bác sĩ, sau đó lại giục Lý Đông Hách mua thêm Coca. "Coca giết chết tinh trùng đó người anh em!"

"Không giết được cậu!

-

Sắp xếp ổn thỏa xong tôi mới giải thích cho Lý Đông Hách và La Tại Dân, "Tớ sẽ đưa đứa nhỏ này về vào lúc năm giờ, cho tớ mượn một chiếc xe máy là được."

La Tại Dân ngồi một bên hỏi tôi tại sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy, tôi không muốn nói lý do cho lắm. Nói vì tôi nghĩ đến ba chúng ta trước đây? Nói ra Lý Đông Hách sẽ lấy nó mà trêu tôi cả đời mất. "Nhưng mà hôm nay sao cậu lại trốn tiết, thật sự không giống với cậu?"

"Hỏi Lý Đông Hách đó." Người kia nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang uống Coca, "Cậu ta giả vờ làm anh trai tớ, gọi cho giáo viên nói rằng ở nhà đang có việc gấp. Tớ còn không biết đang xảy ra chuyện gì mà giáo viên đã vội đưa tớ ra ngoài. Khi thấy cậu ấy đang ngồi trên chiếc xe mới của anh trai ở cổng trường tớ mới biết cậu ấy đến đây chỉ để khoe khoang."

"Này là coi hai cậu như bạn tốt nên mới gọi các cậu tới để hưởng thụ, đúng là không biết tốt xấu!" Dứt lời cậu ấy lại quay sang tôi, "Cậu nhóc tên gì?"

"Tôi không hỏi, cậu hỏi cậu ấy đi."

"Em tên gì?" Lý Đông Hách huých vào cùi chỏ cậu đứa bé ngốc, nhưng cậu ấy lại lờ đi, ngẩn người cầm chai Coca. Tôi nhận ra đứa nhóc này thật cá tính, ai cũng mặc kệ. "Anh mua nước ngọt cho em, sao em lại không để ý đến anh?"

La Tại Dân cũng đi qua, tò mò hỏi tôi, "Sao em ấy lại câm?"

Tất nhiên không, tôi lắc lắc đầu, vừa cất thuốc vừa hét to từ trên lầu, "Có lẽ là không muốn nói chuyện với cậu."

Lý Đông Hách bảo tôi đến hỏi thử xem, vừa ngồi xuống cậu bé ngốc đã không còn ngây người nữa, "Cảm ơn Cún con."

Tôi hỏi cậu ấy cảm ơn vì điều gì, cậu ấy chỉ vào lon Coca trước mặt. "Cảm ơn anh đã mua Coca cho em."

Lý Đông Hách ngồi cạnh than thở, tất cả đều là tôi mua. Trong lòng rất vui, tôi nói, "Vậy cậu nên trả ơn tôi."

"Trả ơn cái gì?" Cậu ấy hỏi.

"Trả ơn là..." Tôi suy nghĩ một lát, "Tôi mua Coca cho cậu, cậu nên nói cho tôi một bí mật."

"Bí mật?"

"Đúng." Tôi gật đầu, "Ví dụ, cậu tên là gì?"

"Chung Thần Lạc." Cậu bé ngốc, à không, Chung Thần Lạc dùng ngón tay di từng nét chữ trên mặt bàn trước mặt. "Tên em là Chung Thần Lạc."

Chẳng trách cậu ấy xưng mình là Lele.

"Tên Cún con là gì?" Chung Thần Lạc hỏi ngược lại tôi, "Cún mà dì nuôi trong nhà tên Tiểu Bạch, những chú cún con đều có tên."

"Lý Đế Nỗ.' Tôi bắt chước cậu ấy viết từng nét lên bàn. "Cậu viết lại được không? Lý Đế Nỗ." Tôi lấy giấy và bút ra viết cho cậu ấy xem, "Nhớ được không?"

Chung Thần Lạc lắc đầu, cậu ấy nói khó quá, không nhớ được.

La Tại Dân ngồi bên cạnh nói cứ để cậu ấy gọi tôi là con chó nhỏ đi, dù sao cái tên Lý Cẩu cũng được gọi nhiều năm rồi, "Có thêm một người gọi cậu là chó cũng không phiền đâu."

Thôi được, tôi nói với Chung Thần Lạc, "Sau này em có thể gọi anh là cún con nhưng mà phải thêm chữ 'anh' vào, nếu không gọi tên anh sẽ giống như đang gọi Tiểu Bạch nhà em vậy."

"Sao có thể giống nhau được, anh là Cún con, nó là Tiểu Bạch."

"Anh, anh Cún." Tôi nhấn mạnh, "Nếu em không gọi anh thì anh sẽ không cho em uống Coca."

Dùng Coca đe dọa thật sự có tác dụng, em ấy lập lức ôm lon Coca trong tay như một đứa trẻ. "Anh Cún, anh đừng tịch thu Coca của Lele."

Sau khi Lele đến, các hoạt động vào buổi chiều cũng không được thực hiện, Lý Đông Hách là người lên kế hoạch nhưng cậu ấy không thể bảo Chung Thần Lạc ngồi ở nhà một mình, vậy nên bốn người chúng tôi ngồi vây quanh chiếc bàn. Tôi mở sách của Lý Đông Hách ra xem lại, Chung Thần Lạc hỏi tôi có phải đang học bài hay không. "Dì nói Lele không thể đến trường, không có trường dành cho Lele." Em ấy nhăn mặt, "Vậy nên mỗi ngày Lele đều đi học, Lele muốn đến trường."

Đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, "Dì của Lele là người như thế nào?"

"Dì... dì là dì. Lele ở với dì từ khi còn rất nhỏ, có rất nhiều anh chị em nhưng họ đều rời đi hết rồi, Lele là người duy nhất còn lại."

Có lẽ Chung Thần Lạc đã lớn lên trong tại trẻ mồ côi, có lẽ vì trí tuệ nên không ai nhận em ấy làm con nuôi. Nhưng về nguyên tắc thì cô nhi viện không sắp xếp cho em ấy vào một trường học đặc biệt sao?

"Dì đối xử với Lele tốt không?"

Chung Thần Lạc suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu. "Dì đối xử với Lele rất tốt, so với những người đó còn tốt hơn!"

Tôi nghe em ấy nói vậy liền hỏi, "Những người hôm nay làm sao vậy?"

"Họ nằng nặc bảo Lele đưa tiền, Lele nói không có nhưng họ không tin, họ còn làm rơi hết bánh mì."

"Lele có biết họ trông như thế nào không?"

Chung Thần Lạc lắc đầu, "Không nhớ."

"Không sao, không nhớ được thì quên đi. Em muốn đọc sách không, anh Cún đem sách cho em?"

"Thật sao?" Chung Thần Lạc nắm lấy cánh tay tôi, tay em ấy mềm và lành lạnh. Lát sau em ấy lại nhíu mày và bĩu môi, "Nhưng Lele không biết nghĩa của những cái này, dì chỉ dạy Lele một ít."

"Không sao, anh đọc cho em nghe."

-

Đưa Chung Thần Lạc về trường đã gần năm giờ mười phút, vẫn chưa thấy người được cho là sẽ đến đón em ấy. Nhìn Chung Thần Lạc dường như đã quen với việc này, em ấy nói rằng có thể dì đang bận nên đến hơi muộn một chút. Tôi thật sự muốn hỏi xem em ấy có biết người dì mà em đang nhắc đến là ai không, làm gì mỗi ngày, sao có thể yên tâm để em ấy ở đây có một buổi chiều nhưng có hỏi thì em ấy cũng chẳng hiểu tôi đang nói gì. "Anh sẽ đợi với em."

Thực tế có thể thấy được cô nhi viện đối xử với Chung Thần Lạc rất tốt, hằng ngày em ấy ăn mặc rất gọn gàng, nhìn cũng không giống như bị ngược đãi. Chung Thần Lạc rất cao, cao gần bằng tôi nhưng rất gầy, nhìn từ phía sau có thể thấy được bả vai của em ấy xuyên qua áo phông. Em ấy nói không khi tôi hỏi em ấy có phải ngày nào cũng chỉ ăn bánh mì và uống Coca không, dì sẽ nấu ăn và buổi tối, chỉ có trưa mới phải ăn bánh mì. "Thật ra dì không cho phép Lele uống Coca, nó không tốt cho cơ thể, mỗi tuần chỉ có thể uống ba lần nên Lele sẽ uống từ từ mỗi lần."

"Vậy phải làm sao đây, hôm nay Lele đã uống rất nhiều?"

Chung Thần Lạc có vẻ như bị tôi lừa thật, tròn xoe mắt nhìn, suy nghĩ một lát lại như quả bóng bị xì hơi. Em ấy nghiêng người nói rằng sẽ luôn nhớ đến anh Cún, anh Tiểu La và anh Tiểu Đông, "Nếu Lele bị ốm anh có đến gặp Lele không?"

"Lele có một người chị đã vào bệnh viện khi chị ấy bị ốm, sau đó thì chị ấy đã không trở lại nữa. Nếu Lele đến bệnh viện rất có thể sẽ không quay lại nữa."

Thật ra em ấy cũng biết rất nhiều, nhưng đứa trẻ ngốc này làm sao hiểu được sinh lão bệnh tử. Tôi xoa tóc Chung Thần Lạc, "Lele sẽ không bị bệnh, anh hứa."

Gần năm giờ ba mươi, người dì bí ẩn từ từ đi về phía Chung Thần Lạc. Thấy tôi đứng cạnh em ấy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. "Lele, đây là...?"

"Đây là anh Cún, bạn mới của Lele."

Tôi nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, hai tay đút túi quần không đáp. Dì ấy nhìn gần năm mươi, mặc quần jean đã bạc trắng và đi đôi giày thể thao kiểu cũ, bên trên là một chiếc hoodie xám và trên mặt đã lấm tấm mồ hôi. "Chà, xin lỗi bạn học." Người phụ nữ nhìn vào bộ đồng phục trên người tôi, "Đứa trẻ này đang làm phiền bạn..."

"Không sao cả." Tôi không muốn giải thích quá nhiều, "Em ấy có một vết cắt trên mặt nên tôi giúp em ấy xử lý."

Người phụ nữ lúc này mới phát hiện, ôm mặt Chung Thần Lạc nhìn xung quanh, dì ấy lo lắng hỏi, "Con bị bắt nạt sao?"

Hai má của Chung Thần Lạc nằm gọn trong lòng bàn tay của dì, em ấy quay cố gắng quay đầu nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến. Tôi lắc đầu, em ấy không hiểu tôi muốn nói gì nhưng vẫn nói với dì rằng em chỉ vô tình bị ngã.

Người phụ nữ không tin, dì ấy giúp Chung Thần Lạc phủi quần áo sau đó lén nhìn tôi, có lẽ dì ấy nghĩ tôi bắt nạt Chung Thần Lạc. Vì tôi đứng đây nên Chung Thần Lạc không dám nói thật, "Không có việc gì thì anh đi trước đây." Tôi nhéo nhéo mặt em ấy, khuôn mặt trắng nõn lại xuất hiện một vệt hồng, "Về nhà phải cẩn thận đừng đụng vào miệng vết thương, nếu không sẽ không đẹp."

"Anh Cún!" Chung Thần Lạc kéo tay tôi, "Anh đừng đi..."

"Dì ơi, con muốn về với anh Cún được không?" Chung Thần Lạc lại chạy về phía người phụ nữ, "Anh Cún là người tốt, hôm nay có người bắt nạt Lele, anh Cún đã giúp con."

Này, không phải bảo là đừng nói rồi, "Bây giờ em về nhà ngoan đi, ngày mai sau khi tan học anh sẽ đến chơi với em, anh và anh Tiểu Đông sẽ đưa em đi ăn tối?" Tôi đứng tạm biệt cậu ấy.

Chung Thần Lạc hiển nhiên không cho tôi đi, em ấy đi qua đi lại giữa tôi và dì, "Thật sao, ngày mai anh sẽ chơi với Lele sao?" Em ấy lại nắm tay người phụ nữ rồi làm nũng, "Dì ơi, anh Cún thật sự không phải người xấu..."

"Vậy cậu có thể nói chuyện với tôi một chút không, Lele đi trước đi." Người phụ nữ đi tới, sau đó lại quay đầu vẫy tay với Chung Thần Lạc, "Con đi trước, dì sẽ theo sau."

"Bạn học, cảm ơn vì chuyện hôm nay." Dì dừng lại, "Tôi còn tưởng bạn là..."

"Không sao ạ." Thật ra lúc đầu tôi cũng nghĩ dì ấy không phải là người tốt, "Tôi đi ngang qua nên thấy."

Có lẽ đã lâu rồi không có ai thật sự lắng nghe dì ấy, khi dì ấy bắt đầu nói lại không thể dừng lại. Tôi vừa đi vừa nghe. "Thật ra, cậu cũng thấy Lele đó. Lúc nhỏ nó đã bị sốt, trại trẻ tương đối nghèo nàn, tôi chưa kịp đưa nó đến bệnh viện thì mọi chuyện đã trở nên như thế. Không ai làm bạn với đứa trẻ và nó bị không ít người bắt nạt. Nhìn thấy đứa trẻ thích cậu như vậy... A... thật ra nó vẫn giống với mọi người, nó khá thông minh nhưng não bộ... bác sĩ nói vì trận sốt đó đã khiến nó thành ra như vậy."

"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, đứa bé này thật sự đáng thương. Các đứa trẻ lớn nhỏ trong cô nhị viện đều được nhận nuôi, chỉ còn lại mình nó. Tôi đã một mình nuôi nó lớn đến tận bây giờ."

"Tôi cũng đã nghỉ đến việc đưa nó đến trường nhưng tất cả các trung tâm giáo dục đặc biệt đều là nội trú. Nhìn như thế nhưng rất bướng, nó không muốn đi, tôi cũng không nỡ đưa nó vào đó."

"Không biết sao gần đây lại muốn đi học. Ban ngày tôi phải đi làm nên không trông được nó, nhiều lần nó lẻn ra ngoài đi lang thang quanh trường của cậu. Nó nói muốn đi học, muốn được mặc đồng phục học sinh như các bạn. Nói mãi không chịu nghe lời nên tôi cũng thôi vậy, tôi nghĩ ở gần trường cậu có lẽ cũng không sao nên để đứa trẻ đợi ở đây. Mỗi khi đi làm tôi sẽ đưa nó đến đây, tan làm lại về đây đón nó."

"Tôi có thể thấy được Lele rất thích cậu, nhưng bạn học, tôi cũng thấy được cả hai không giống nhau." Dì ấy dường như đã hạ quyết tâm trước khi nói tiếp, "Nếu... nếu cậu chỉ đang tìm kiếm niềm vui thì tôi xin cậu, xin cậu đừng làm như vậy."

"Lele đã rất khổ rồi..." Dì ấy gần như cầu xin tôi.

Nhìn Chung Thần Lạc đang ngồi xổm bên đường trêu chó hoang mà cười đến ngây ngốc sau đó lại sủa theo nó một cách kỳ lạ, tôi nghĩ sao lại có người nỡ lòng bắt nạt em ấy.

"Dì ơi, tôi không phải như dì nghĩ đâu." Tôi dừng lại, "Chung Thần Lạc cũng không giống như dì nghĩ, em ấy đã không cần sự bảo bọc của dì nữa, em ấy đã rất bình tĩnh và tự chủ. Nếu không em ấy ở bên ngoài một mình lâu như vậy thể nào cũng có chuyện xảy ra đúng không ạ?"

"Em ấy háo hức muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài hơn bất cứ ai khác nhưng lại không có cơ hội, em ấy không biết phải làm thế nào để hiện thực hóa ý tưởng của mình."

"Nhưng tôi nghĩ em ấy đã tìm ra kẽ hở đó."

"Tối mai tôi sẽ đưa em ấy về, dì yên tâm." Tôi cho dì ấy số điện thoại của mình, "Vậy tôi về trước, dì hãy gửi địa chỉ nơi ở đến cho tôi."

--

Quay về nhà tôi kể toàn bộ sự việc cho Lý Đông Hách và La Tại Dân, Lý Đông Hách là người đầu tiên nhảy ra nói tôi đang giả vờ, "Nói xong có sợ chết không?"

"Vậy ngày mai tụi mình dẫn em ấy đi ăn tối sao? Tớ không có ý kiến gì, các cậu tìm chỗ ăn đi." La Tại Dân lại nói, "Nhưng lần này cậu lạ lắm, sao tự nhiên lại bùng phát sự đồng cảm vậy?"

"Tôi cũng không biết." Tôi thật sự không biết. Tôi không thích xen vào việc của người khác cho lắm, tuy hiện tại có vẻ không thuyết phục nhưng tính cách của tôi là như vậy, chưa kể tôi còn không giỏi ăn nói, hay nói những câu hơi khó nghe. Tôi cũng không thích những bài thuyết giáo dài lê thê, có nhiều thứ đến hiện tại đã rất tốt rồi nên tôi cũng không hiểu được rốt cuộc tối nay tôi làm sao. Nếu đây là lời hồi đáp từ thuở nhỏ khi tôi chạy khỏi trường vào giữa trưa để giúp em ấy, sau đó lại dắt em ấy về sát trùng vết thương, đưa em ấy về nhà, đứng dưới lập trường của một người qua đường và buộc tội người thân của em ấy thì rõ ràng những điều này đã vượt qua ranh giới.

Lúc chuẩn bị đi ngủ, tôi nhận được một tin nhắn từ dì của Chung Thần Lạc. Có vẻ nó thật sự khó khăn với bà khi gần sáu tiếng kể lúc từ chúng tôi tạm biệt bà mới có thể đưa ra quyết định. Tin nhắn rất dài, ngoài địa chỉ còn có vài lời cảm ơn. Tôi cảm thấy khá xấu hổ, dường như tôi làm việc này không hoàn toàn vì bản thân Chung Thần Lạc mà còn cho chính tôi, có lẽ như tôi đang cố gắng chống trả quá khứ? Tôi không biết nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ, thật ra hai chúng tôi khá giống nhau, tôi và Chung Thần Lạc đều không phải người có sự tự do. Cuối cùng tôi cũng tìm được lời giải thích hợp lý nhất cho hành vi hôm nay, tôi xem Chung Thần Lạc như bản thân tôi trong quá khứ, tôi đang tự bù đắp cho chính mình.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro