Trần Vũ phát hiện việc ở sát cạnh phòng Cố Ngụy cũng không có tác dụng như dự đoán đối với việc bảo vệ sức khỏe bản thân, tuy không nhìn thấy không nghe thấy cũng không được đụng đến, nhưng đại não thông minh của cậu sẽ auto bổ sung cho các giác quan, khiến cậu nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy mặt Cố Ngụy, nghe thấy tiếng Cố Ngụy cười, cảm nhận được hơi thở thoải mái thanh tân cùng da thịt mềm mại của người yêu, nhớ lại cảm giác vi diệu lúc hôn môi. Vì thế, cái gì nên ngỏng vẫn ngỏng, cái gì cần dội nước lạnh vẫn phải dội, không thoát được.
Tắm rửa xong cậu liền nằm trên giường nhắn tin cho Cố Ngụy.
【 phiền quá, nó lại nhớ anh, không chịu ngủ. 】
Cố Ngụy nhắn lại một biểu cảm cười sằng sặc, nói: 【em qua đây】
【không cần, em tắm nước lạnh rồi, nó muốn ngủ】
【tắm nước lạnh mãi sẽ phát bệnh đấy】 Cố Ngụy nói: 【Thế đêm mai em qua đây được không? Anh sẽ bôi trơn lấy lòng trước.】
【??? "Nó" là chỉ ý thức của em, anh nghĩ gì vậy Cố pháp y?!】
Cố Ngụy unsend tin nhắn mới gửi, bổ sung: 【anh quên mất em vẫn còn là bạn nhỏ, không thích hợp làm mấy chuyện người lớn này, chắc anh phải đi tìm người khác thôi.】
Trần Vũ tức nhảy dựng từ trên giường nhảy lên, giày cũng không xỏ, chân trần chạy đến phòng đối diện, nghe thấy bên trong cũng sầm sập tiếng bước chân, cuối cùng cụp một tiếng, thế mà Cố Ngụy khóa trái cửa mất rồi.
"Cố Ngụy!" Trần Vũ dùng sức vặn tay nắm cửa nhưng uổng công, nghiến răng nghiến lợi, "Em chiều anh quá anh hư có phải không? Mở cửa!"
"Không mở!" Nam nhân dù vội vẫn ung dung, giọng như đang cười, "Bảo em tới em không tới, giờ muốn tới thì nghỉ bán rồi."
"Dám đi tìm người khác, anh thử xem!"
Cố Ngụy không sợ chết hỏi: "Tìm thì em làm sao?"
"Cắn mông anh!"
Cố Ngụy cười khanh khách, cười đến lòng cậu mềm nhũn, nhưng vẫn tức.
"Mai em sẽ dọn vào đây, xem con thỏ hư nhà anh còn chạy đằng trời!"
"Anh chờ mong lắm đó," con thỏ câu cậu như con hồ ly, "Trần tiểu cẩu mau nhào vào lòng anh."
Trừ chửi tục trong lòng Trần Vũ còn có thể làm gì đây? Tuy sáng sớm hôm sau bắt được Cố Ngụy đã đè người lên bồn rửa tay hôn một cách vui sướng tràn trề, giảm bớt lửa giận, nhưng Trần Vũ vẫn quyết không buông tha cho con hồ ly khoác lông thỏ này. Cái gọi là muốn bắt phải buông này, cuối cùng người bị bắt vẫn là cậu, bởi vì có những chuyện làm một lần sẽ nghiện, ví dụ như ôm, hôn môi và âu yếm, đại não sẽ chặt chẽ nhớ kỹ cảm giác này, thời thời khắc khắc đều khao khát ôn lại, mỗi lần đều muốn nhiều hơn lần trước.
Cậu khắc chế cũng đủ lâu rồi, ngẫu nhiên cũng muốn phóng thích chút bản năng thuộc về tiểu cẩu – ăn sạch xương sườn.
Buổi sáng vào văn phòng, Trương Càn Khôn liền thần thần bí bí lôi cậu ra một góc, nói: "Đêm qua người cậu bảo tôi tra, thật sự có mùi nhé, tôi định nói với cậu trước, nghe xong cậu quyết định xem có nên nói với Ngô đội hay không."
Trần Vũ đưa hắn tới một phòng họp không người, đóng cửa lại: "Cậu nói đi."
"Cô ấy sinh ra ở Tân Giang, hai tuổi bố mẹ ly dị, cô ấy sống với bố, mười lăm tuổi bố phát bệnh hen suyễn qua đời, cô ấy dựa vào bảo trợ xã hội thi vào trường y tá, thành tích cực tốt. Sau khi tốt nghiệp công tác trong bệnh viện công lập hơn 5 năm, sau đó từ chức đến Minh Đức, làm khán hộ chuyên môn, lương rất cao."
"Thế thì có vấn đề gì?" Trần Vũ hỏi.
"Nghe tôi nói hết đã. Mẹ cô ấy ly hôn xong rất nhanh đã tái giá, lại sinh một cậu con trai, ba năm sau lại ly hôn lần nữa, cùng chồng mới đi về miền nam sinh sống, rất ít khi trở lại Tân Giang. Tôi biết cái này cũng không có vấn đề gì," Trương Càn Khôn thấy cậu không kiên nhẫn, nhanh chóng hạ bài, "Có vấn đề là, mẹ cô ấy lúc cưới chồng lần hai có sinh ra một người con trai, tên là Lục Kim."
Trần Vũ cả kinh, "Lục Giai là chị gái của Ninh Tiểu Mông?"
"Có trùng hợp không chứ hả?" Trương Càn Khôn cực kì phấn khích, nói như dâng của quý: "Còn có chuyện càng trùng hợp nữa này, tối qua tôi đã bảo Hách Soái kiểm tra hành tung của Lục Giai trong mấy lần án mạng phát sinh, những hôm Cao Thần huy, Mã Văn Siêu, Nhậm đội và Hứa Hải Tuấn xảy ra chuyện, Lục Giai đều xin nghỉ phép nửa ngày, trung âm an dưỡng có hồ sơ ghi lại các lần nghỉ phép."
Trần Vũ nghe mà miệng khô lưỡi khô, "Ý của cậu là, Lục Giai đang giúp Ninh Tiểu Mông báo thù?"
"Chưa chắc đã chỉ giúp đệ đệ mình, tôi cũng đã tra tên người này trong hệ thống vụ án được thụ lý, cậu đoán được không? Mười sáu năm trước Lục Giai tố cáo mình bị cha ruột lạm dụng tình dục, năm ấy cô ấy mười ba tuổi, lúc đó bác sĩ kiểm tra thân thể cô ấy bảo chứng cứ không đủ, nhưng cảnh sát thụ lí vụ án vẫn thuyết phục viện kiểm sát đưa vụ án của cha cô ấy lên tòa, kết quả bởi vì không đủ chứng cứ, cha cô ấy được phóng thích vì vô tội, thẩm phán tham dự phiên tòa năm đó, chính là Hứa Hải Tuấn."
Trương Càn Khôn đầy mặt đều viết mấy chữ "Tôi lợi hại không mau khen tôi", Trần Vũ lại khiếp sợ đến không ngậm được mồm, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng ta phải đưa báo ngay tin này cho Ngô đội."
"Cậu cũng cảm thấy cô ấy rất có thể là hung thủ đúng không?" Trương Càn Khôn đấm hai vai của cậu, "Ghê nha Trần Vũ, làm sao trong lúc không hề có manh mối gì cậu lại có thể xác định ngay được hung phạm thế?"
"Cũng không nhất thiết đã là cô ấy," Trần Vũ quyết tâm bảo trì thái độ cẩn trọng, "Vẫn là đi báo cáo trước đã."
Ngô Kỳ xem xét, thấy Lục Giai có động cơ gây án, có thời gian gây án, có năng lực và cả công cụ gây án, cũng tương xứng với hình dung về hung thủ lúc trước – con gái, sức yếu, vóc dáng không cao, dùng nhan sắc dụ dỗ tiếp cận người bị hại, thế là lập tức xin với thượng cấp, đưa Lục Giai về cục cảnh sát hỏi chuyện.
Suy xét đến việc Cố Đồng giờ này nhất định đang ở cạnh Lục Giai, Trần Vũ rất không yên tâm, chủ động yêu cầu đi cùng, Ngô Kỳ đồng ý, nhưng Ngô Kỳ lại chọn tự cùng khoa giám định đi kiểm tra xe của Hứa Hải Tuấn, bảo Bành Siêu thay mình đi trung tâm an dưỡng một chuyến.
Trần Vũ trên đường đại khái nói sơ về bệnh tình của Cố Đồng, hy vọng Bành Siêu có thể để mình đi vào trước giải thích với Cố Đồng một chút, tránh cho cô nhìn thấy người khán hộ của mình đột ngột bị cảnh sát giải đi mà sinh lòng hoảng sợ, Bành Siêu không phản đối.
Nhưng Cố Đồng kiên cường hơn cậu nghĩ nhiều, tuy Trần Vũ có thể nhìn ra cô đang nỗ lực chống cự nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn, nhưng có lẽ vì tin tưởng cậu nên Cố Đồng không làm ầm ĩ, thậm chí không hỏi gì nhiều. Lục Giai thay quần áo xong lại đến vỗ vỗ đầu cô, hai người bình tĩnh tạm biệt.
Bắt đầu nói chuyện, Lục Giai thừa nhận mình có một người em trai cùng mẹ khác cha tên Lục Kim, cũng thừa nhận mình đã biết hắn đổi tên đến làm nhân viên dọn dẹp ở Cục công an Tân Giang, nhưng Lục Giai phủ nhận quan hệ gần gũi giữa hai người.
"Ban đầu đến cả gọi điện thoại cũng không gọi, chỉ biết có một người như thế. Mấy năm trước tôi đi làm ở bệnh viện, cậu ấy đi xe máy bị ngã đến phòng cấp cứu băng bó, tôi mới nhận ra cậu ấy, chúng tôi có để lại cho nhau số điện thoại, nhưng rất ít khi liên lạc."
Ngô Kỳ hỏi: "Mười lăm năm trước cậu ấy bị người ta đánh gãy chân, cô có biết không?"
Lục Giai lắc đầu nói: "Lúc đó mẹ tôi đã rời Tân Giang, tôi ở với cha tôi, cậu ấy ở với bà nội cậu ấy, chúng tôi không thường lui tới. Lúc sau gặp lại có hỏi chuyện cái chân, cậu ấy nói hồi nhỏ bị xe đâm."
Ngô Kỳ lại lấy ảnh chụp của Cao Thần Huy bốn người ra, Lục Giai đều nói không quen. Còn nguyên nhân xin nghỉ đúng ngày bọn họ bị hại, Lục Giai đều đưa ra các mục đích, địa chỉ và hạng mục công việc tỉ mỉ kỹ càng: Hai lần đi bệnh viện trám răng, một lần đi hiệu sách tham gia hội ký tặng, còn có một lần đi siêu thị mua sắm đồ dùng hàng ngày và đồ ăn vặt.
Trần Vũ đứng bên ngoài kính một chiều, nghe đến đấy là biết khó rồi, đây đều là những việc rất dễ xác nhận, rất khó làm giả. Lục Giai hoặc vô tội, hoặc chính là một tuyệt đỉnh cao thủ.
"Cảm ơn." Ngô Kỳ nói, "Chúng tôi sẽ tìm nhân chứng."
Nam nhân mười ngón đan nhau, trầm mặc mười mấy giây, một lần nữa mở miệng nói: "Giờ tâm sự chuyện cô và cha cô một chút đi, về chuyện mười sáu năm trước cô tố cáo cha cô ra tòa."
Cảm xúc của Lục Giai rõ ràng nổi lên biến hóa, cô ôm lấy cánh tay, bày ra tư thế tự bảo vệ và kháng cự, giọng bén hẳn lên: "Chuyện này có liên quan đến vụ án của các anh?"
"Thẩm phán năm đó chính là người này." Ngô Kỳ một lần nữa giơ ảnh của Hứa Tuấn Hải lên, "Ông ta phán cha cô vô tội."
"Cho nên?" Lục Giai hỏi lại.
"Tôi muốn biết cha cô có thật sự từng thương tổn cô năm đó không."
"Tôi nói có, nhưng tôi không có bằng chứng, cho nên ông ta được tuyên vô tội." Lục Giai nói, "Tin hay không là chuyện của anh."
"Sau vụ án cô vẫn sống cùng ông ấy như cũ."
"Tôi lúc đó vị thành niên, còn có thể đi đâu chứ?"
Ngô Kỳ nhìn vào mắt cô, "Ông ấy có làm tổn thương cô nữa không?"
Lục Giai không nhìn hắn, chỉ cúi đầu liếm liếm môi, nói: "Ông ta chết rồi, tôi không muốn trả lời những chuyện có liên quan đến ông ta nữa."
"Cô có hận người thẩm phán tuyên ông ta vô tội không?"
"Đương nhiên hận, nhưng tôi sẽ không giết ông ta."
Ngô Kỳ hỏi: "Vì sao?"
Lục Giai tựa như không hiểu vì sao hắn hỏi, thậm chí thấy có hơi buồn cười: "Bởi vì giết người là phạm pháp, tôi không muốn lấy nửa đời sau của mình để bù vào."
Trần Vũ tháo tai nghe xuống, hỏi Trương Càn Khôn ở bên cạnh: "Trong xe tìm được gì không?"
"Máy nghe trộm. Ở lưng ghế phía sau, phần xốp dựa lưng bị moi ra một cái lỗ nhỏ, nhét vào, bên ngoài lại lấp lên, không tìm cẩn thận thật sự rất khó phát hiện."
Trần Vũ một lần nữa mở hồ sơ của Lục Giai ra, phần CV cực kì đơn giản rõ ràng, nhưng cậu biết rất nhiều sinh viên gia cảnh khó khăn đều sẽ đi làm thêm bên ngoài.
"Tra tất cả số điện thoại cô ấy từng dùng, thông qua số điện thoại đó tra tất cả những công việc làm thêm cô ấy từng làm."
Trương Càn Khôn không hiểu lắm, "Tra việc làm thêm làm cái gì?"
"Y tá viện điều dưỡng lại có cơ hội tiếp cận với xe của viện trưởng tòa án sao?" Cô gái trong phòng thần sắc đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Trần Vũ cẩn thận quan sát cô, nghĩ không biết cô có phải cũng từng ở trong bóng tối quan sát đối tượng mình muốn giết như thế hay không, "Bản thu âm sớm nhất của Hứa Hải Tuấn là từ lúc nào?"
Trương Càn Khôn lật xem tài liệu trả lời: "Tháng 6 năm 2018."
Trần Vũ nói: "Vậy tra xem bốn năm trước cô ấy đã làm những việc gì."
Giữa trưa nhận được điện thoại của em gái, Cố Ngụy đã có dự cảm không hay, bởi vì Cố Đồng rất ít khi gọi cho anh, có chuyện gì thì Lục Giai sẽ gọi. Y như rằng, Cố Đồng nghẹn ngào lắp bắp trong điện thoại, cô còn đang thời kỳ hồi phục, cảm xúc sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực biểu đạt, Cố Ngụy kiên nhẫn trấn an cô, dạy cô hít thở sâu giảm căng thẳng, qua năm sáu phút, Cố Đồng mới nói được rõ ràng.
Lục Giai bị cảnh sát đưa đi.
Cố Ngụy buông điện thoại liền gọi ngay cho Trần Vũ, thanh niên xác nhận chuyện này, nhưng giải thích bảo chỉ là hỏi chuyện bình thường, không phải thẩm vấn chính thức.
"Có việc em sẽ báo anh, đừng lo." Thanh niên an ủi anh, "Vạn sự có em."
Cố Ngụy không hề nghi ngờ Lục Giai, anh chỉ lo không có lục Giai bên cạnh, Cố Đồng sẽ khó đi vào giấc ngủ, nên buổi chiều xin hai giờ phép về trung tâm an dưỡng, chờ đợi cùng em gái.
Đến 7 giờ tối, rốt cuộc cũng chờ được điện thoại của Trần Vũ, cảnh sát Trần nói chỉ cần làm xong thủ tục là Lục Giai có thể rời cục cảnh sát.
"Nói với Đồng tỷ là em không lừa tỷ ấy." Trần Vũ nói, "Cũng không lừa anh."
Thần kinh căng chặt của Cố Đồng lúc này mới thả lỏng, nửa khắc cũng không chờ nổi, xin Cố Ngụy đưa cô đến sở cảnh sát đón Lục Giai, Cố Ngụy khó tránh bất ngờ, hỏi: "Em không sợ à?"
Cố Đồng kiên định lắc đầu, "Có ca ca, còn có mưa nhỏ."
Cố Ngụy cười nói được.
Xe của hứa Hải Tuấn là vật chứng chủ yếu, vẫn phải để lại cục cảnh sát, nhưng bên trong xe trừ máy nghe trộm ra cũng không có đồ đạc gì có giá trị điều tra, theo quy định cần phải trả lại cho người nhà người bị hại. Buổi chiều Ngô Kỳ gọi điện cho Hứa Thần, nhưng vợ Hứa Hải Tuấn cao huyết áp phải nằm viện, Hứa Thần đã phải chăm sóc mẹ còn phải để mắt con trai, bận đến tối mới đến.
Ngô Kỳ đưa cô ta đến phòng vật chứng ở tầng 5 để nhận đồ rồi ký tên, trnong lúc đó quan tâm hỏi han cô mấy câu, hỏi có cần giúp gì không.
Hứa Thần sớm đã mất đi vẻ xinh đẹp ưu nhã, mái tóc thô ráp hỗn loạn lộ ra một ít phần chân tóc đã bạc, túi mắt rũ xuống, hình dáng tiều tụy, cô lắc đầu hỏi: "Có manh mối gì của hung thủ không?"
"Có vài người tình nghi, nhưng vẫn đang điều tra." Ngô Kỳ trả lời, "Có tin tức tôi sẽ báo cho cô đầu tiên."
"Tôi có thể xin lỗi," cô ta biểu cảm đờ đẫn nói, "Bất cứ lúc nào cũng được."
"Được. Tôi đã biết."
Hứa Thần không nói gì, hai người một trước một sau, đi về phía thang máy.
Cố Ngụy đưa em gái vào phòng tiếp khách của tòa nhà cục cảnh sát, phòng thẩm vấn ở lầu 3, nhưng lầu 3 có rất nhiều văn phòng, tức là có rất nhiều cảnh sát, cho nên Cố Ngụy thấy chờ ở đây là được rồi.
Trần Vũ đang bận làm thủ tục cho Lục Giai, ủy thác Trương Càn Khôn xuống lầu đưa đồ ăn cho bọn họ, là một hộp bánh quy socola dạng chữ, loại để dỗ con nít.
"Trần Vũ nói nhiều nhất mọi người ăn đến chữ J là cậu ấy xuất hiện." Trương Càn Khôn nói xong không nhịn được mắng, "Có ấu trĩ không cơ chứ."
Cố Ngụy lại cười đến là ngọt ngào, bánh quy còn chưa ăn đã thấy ngọt. Anh mở bao bì, đưa cho Cố Ngụy đồng một chữ A, mình ăn chữ B. Đến lúc anh lấy đến chữ E thì thang máy "đinh" một tiếng, mở ra.
Tiểu cẩu đúng là mau lẹ. Cố Ngụy nghĩ thế, cùng muội muội đứng dậy, quay đầu, mặt đời chờ mong. Nhưng trong thang máy không phải Trần Vũ.
Cố Ngụy không đeo kính, chỉ nhìn ra một nam một nữ, cô gái ở đằng trước ngũ quan có chút mơ hồ, nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng còn chưa nhìn rõ, đầu anh đã ong một tiếng lớn, đồng thời có một cơn lạnh thấu xương len khắp toàn thân, như bị một chậu nước đá dội lên đầu.
Ngay sau đó truyền đến một tiếng khóc thật dài, thật thê lương, bánh quy hoạt hình bị đổ nghiêng xuống đất, Cố Đồng ngồi xổm giữa góc của hai chiếc sofa, hai tay ôm đầu, cuộn thành một cục, miệng phát ra tiếng thét chói tai, khủng bố chói tai, như thể tất cả xung quanh đều sụp đổ. Sắc mặt cô trắng bệch, yếu đuối run rẩy, như một đóa hoa không sinh mệnh, dùng sức véo sẽ dập nát.
Miệng vết thương đã kết vảy bị lưỡi dao dùng sức bẩy tung, ký ức đã phai màu một lần nữa bị máu tươi tô điểm, Cố Ngụy trong một khắc tuyệt vọng liền hiểu rõ, hiểu rõ trong tiếng gào với tần suất mà anh chưa từng phát ra, quá khứ sẽ mãi mãi không qua, bóng đè mãi mãi không tiêu tán, ác ma vĩnh viễn không chủ động lùi bước, bởi vì thưởng thức nỗi thống khổ và khiếp sợ của người bị hại chính là lạc thú của bọn chúng.
Cho nên, bọn chúng không nên được tha thứ, không thể được buông tha, mà phải bị một thanh dao diệt ác, cắm thật sâu vào ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro