Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 - Đưa anh về nhà




Mỗi lần cùng Cố Ngụy hẹn hôm sau gặp mặt, Trần Vũ đều hận không thể đếm ngược trên điện thoại, mỗi lần bớt đi một tiếng, sẽ tự động phát bài "Chờ em tan học". Đây là ca khúc lúc cao tam cậu đã luyện qua rất nhiều lần, kế hoạch ban đầu là ở dưới tầng phòng Cố Ngụy ôm đàn ghi-ta hát tỏ tình, đáng tiếc xuất sư bất lợi, vừa mới gửi được một cái tin đã bị Cố Ngụy block.

Cũng may vòng đi vòng lại, cuối cùng cậu vẫn thành công đi vào cuộc sống của Cố Ngụy, tuy rằng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng sắp trở thành hàng xóm, bạn bè bình thường ít nhất còn có cơ hội tiến thêm một bước, biến thành tri kỷ đi? Trần Vũ xoa tay hằm hè, cảm thấy mình như một con cún nhỏ hưng phấn, đánh hơi thấy mùi xương sườn, đang phe phẩy đuôi xoay vòng vòng không ngừng được.

Nhưng mà đến hôm lúc gặp Cố Ngụy sớm hơn vài tiếng, cậu hoàn toàn cười không có nổi, bởi vì địa điểm gặp mặt chính là trong nhà của người cộng sự hơn một năm nay của mình, Nhậm Đào, còn vì Nhậm Đào nằm bên chân họ, thi thể đã lạnh rồi.

Cuộc họp buổi sáng Nhậm Đào không xuất hiện, Thẩm Trường Hải còn bảo Trần Vũ gọi điện tìm, nhưng điện thoại đối phương tắt máy, buổi sáng 10 giờ nhận được tin báo, một đám người chạy tới hiện trường, Hứa Thần đã ngất rồi, bên cạnh là người thợ sửa khóa được cô tìm tới.

"Tôi... tôi vừa mở cửa đã thấy người nằm trên mặt đất, vị nữ sĩ này ngất xỉu ngay tại chỗ, tôi liền nhanh chóng gọi 110 với 120." Thợ khóa cũng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn xem như có thể giữ bình tĩnh, "Tôi chưa đi vào phòng, sợ phá hỏng hiện trường."

"Cậu làm rất đúng." Trần Vũ nói, "Khóa cửa có vấn đề gì?"

"Dây điện bên trong bị tháo, phải nối lại, sau đó khởi động lại chốt mở."

"Cho nên từ bên ngoài không mở được, còn từ bên trong thì sao? Có thể mở không?"

"Bình thường là mở không được đâu, bởi vì hệ thống cảm ứng đã mất tác dụng, nhưng tự mình dùng tuốc vít tháo thì vẫn mở được."

Trần Vũ lại hỏi: "Trước khi cậu phá khóa, có phát hiện dấu vết khóa cửa bị người ta phá trước không?"

"Cái này..." Thợ khóa khó xử nói, "Tôi thật sự là không để ý, chắc là không có dấu vết đặc biệt rõ ràng."

Trần Vũ ngẫm cũng đúng, thường người tới mở khóa, ai mà nghĩ trong phòng nằm sẵn một cái xác chết? Cậu bảo Trương Càn Khôn tiếp tục hỏi chuyện, tự mình đi vào phòng, thấy Sử Thắng Lợi đang tự chụp ảnh cho Nhậm Đào, mà Cố Ngụy đang đứng trước bàn ăn nghiên cứu một cái cốc.

"Nguyên nhân tử vong là gì?" Trần Vũ đi qua hỏi, "Có kết luận bước đầu chưa?"

"Từ bề ngoài thi thể thì không nhìn ra, có thể là nhồi máu cơ tim hoặc nhồi máu não." Cố Ngụy ngửi ngửi cái ly thủy tinh kia, đưa cho cậu nói: "Cái mùi này có chút quen, em ngửi thử xem."

Trần Vũ thò lại gần, vừa ngửi liền nói: "Dầu phộng, mẹ em xào rau thích dùng cái này." Vừa dứt lời, trong lòng cậu đột nhiên chấn động, "Trời, Nhậm đội dị ứng đậu phộng."

"Dị ứng?" Cố Ngụy nghi hoặc hỏi, "Thế sao anh ấy lại uống dầu phộng?"

"Có thể nào..." Cậu nhìn mắt Cố Ngụy, giọng vô cùng trầm trọng, "... là có người ép anh ấy uống?"

Cố Ngụy biểu cảm nghiêm trọng lắc đầu, "Tay chân anh ấy không có vết thương do bị trói, trong phòng không có dấu vết ẩu đả mạnh, nếu nói có người quen lừa anh ấy uống thì còn có chút khả năng, nhưng mùi dậu phộng anh ấy không thể không ngửi được. Hơn nữa dị ứng phát tác dẫn đến tử vong nhanh nhất cũng có thời gian năm đến mười phút, vì sao anh ấy lại không kêu cứu?"

Phương Cẩm Tú đi tới nói: "Chúng tôi không tìm được điện thoại của Nhậm đội, khoa kỹ thuật cũng không lần ra tín hiệu." Cô vừa mới khóc xong, đôi mắt còn đỏ, giọng nghèn nghẹn nói: "Làm sao lại có người dám giết cảnh sát....?"

Hiện trường vẫn chưa phát hiện bất kỳ dấu hiệu giết người này, nhưng tất cả mọi người đều rõ đây không phải chuyện ngoài ý muốn, Nhậm Đào tốt nghiệp trung học Thiếu Dương, cùng khối với Cao Thần Huy và Mã Văn Siêu, hơn nữa trong lúc điều tra vụ án Cao Mã có dấu hiệu giấu giếm, cho nên điều này căn bản không có khả năng chỉ là trùng hợp.

"Mọi người lại đây xem." Sử Thắng Lợi hô.

Vài người sốt sắng vây qua, Sử Thắng Lợi kéo phía sau cổ áo Nhậm Đào ra, hiện ra một điểm đỏ trên cần cổ của hắn, Cố Ngụy lập tức buột miệng thốt: "Lỗ kim!"

Lại là lỗ kim! Trần Vũ lập tức cảm thấy vừa phẫn nộ vừa bất lực, hung thủ tàn nhẫn này đã ở dưới mi mắt cảnh sát giết ba người, trong đó một người còn là đại đội trưởng chi đội cảnh sát hình sự!

"Thật sự cùng một người làm sao?" Phương Cẩm Tú nói. "Lúc trước chúng ta từng phân tích hung thủ rất có thể dùng nhan sắc tiếp cận người bị hại, nhưng Nhậm Đào với chị dâu tình cảm tốt như vậy, vẫn luôn bị chúng ta trêu là thê nô, anh ấy cũng bị người ta dụ dỗ được sao?"

Trần Vũ lại nói: "Mỗi lần gây án thủ đoạn của hung thủ đều không giống nhau, hắn rất biết cách tìm kiếm đặc biệt và điểm yếu của người bị hại để hành động. Tối qua vì sao chỉ có mình Nhậm đội ở nhà? Chúng ta đến tìm người nhà anh ấy tìm hiểu sự tình một chút đi."

Hứa Thần sau khi được đưa đến bệnh viện rất nhanh đã tỉnh lại, nhưng cứ khóc suốt, thậm chí còn có ý định phí hoài bản thân, mẹ cô không yên lòng, trước sau vẫn trực bên cạnh. Lúc Trần Vũ và Phương Cẩm Tú chạy đến, cô vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, Trần Vũ đành quay sang dò hỏi mẹ vợ của Nhậm Đào, biết được bé con tối qua bị viêm dạ dày cấp tính nhập viện, Hứa Thần canh tức ở đây, cho nên Nhậm Đào mới về nhà một mình.

"Bằng Bằng ăn cái gì không sạch sẽ sao?" Trần Vũ hỏi.

Mẹ Hứa Thần nói, chỉ ăn một cây kẹo que phụ huynh bạn học cho thôi.

Trần Vũ nhớ kỹ tên người bạn học kia, lại hỏi: "Dì, Nhậm đội gần đây biểu hiện hơi khác thường, dì có để ý không?"

Lão thái thái do dự một lát mới nói: "Tôi cảm giác hai vợ chồng chúng nó gần đây có chút quá căng thẳng, không khí trong nhà đều thay đổi, hỏi có chuyện gì thì lại không chịu nói."

Trần Vũ lúc trước đã cảm thấy Nhậm Đào có việc giấu giếm, giờ cậu hoài nghi Hứa Thần cũng biết chuyện này, đều là học sinh tốt nghiệp trung học Thiếu Dương, trong cục ai nấy đều biết Nhậm Đào từ sơ trung đã theo đuổi vợ, hai người bọn họ là bạn học cùng lớp.

"Dì, chúng cháu muốn nói chuyện riêng với chị dâu mấy câu, dì xem có tiện không?"

Thấy lão thái thái lộ vẻ lo lắng, Trần Vũ lại nói: "Dì yên tâm, chúng cháu chỉ nói mấy câu, nhiều nhất hai phút."

Lão thái thái gật đầu, đi đến phòng bệnh của cháu ngoại. Trần Vũ và Phương Cẩm Tú đẩy cửa vào, thấy Hứa Thần vẫn như cũ ôm đầu gối rúc trên giường bệnh, đầu tóc rối bù, sớm đã không còn vẻ ưu nhã cao quý thường ngày.

Trần Vũ liếc Phương Cẩm Tú một cái. Nếu vụ án liên quan đến nữ, thường cảnh sát nữ sẽ hỏi là chủ yếu, nhưng Nhậm Đào bị hại hiển nhiên đã làm Phương Cẩm Tú mới công tác không lâu chịu đả kích, cả ngày đều thất hồn lạc phách, trước mắt cũng đang căng da đầu khuyên giải an ủi Hứa Thần: "Chị dâu, chị nén bi thương, chúng em nhất định sẽ tìm toàn lực tìm được hung thủ."

"Đã chết ba người." Giọng Hứa Thần như vang vọng từ một cái cổ họng chứa đầy cát sỏi, "Các người rốt cuộc có đang làm việc không?"

"Cho nên chị cũng cho rằng Nhậm đội xảy ra chuyện không phải ngẫu nhiên, đúng không?" Trần Vũ hỏi, "Anh ấy không muốn tra chuyện trường trung học Thiếu Dương, nhưng một đám người bị hại đều học trung học Thiếu Dương ra. Chị dâu, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giấu giếm sẽ không khiến hung thủ dừng lại đâu, chị..."

"Đáng chết chính là tên tội phạm giết người kia kìa!" Hứa Thần từ đầu gối ngẩng lên, trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn cậu, "Các người không đi bắt hung thủ, lại đến chất vấn tôi? Dù tôi đã làm gì, cũng không phải lý do cho hắn giết người!"

"Chúng tôi là suy nghĩ cho an toàn của chị." Trần Vũ lạnh giọng nói, "Chị không nói thật, cảnh sát rất khó tìm ra người bảo vệ chị."

"Tôi không cần các cậu bảo vệ." Giọng Hứa Thần bén nhọn, biểu cảm hung ác nham hiểm nói, "Oan có đầu nợ có chủ, hung thủ muốn tới thì tốt thôi, tôi cũng muốn nhìn xem hắn giết tôi trước, hay là tôi giết chết hắn trước." Chị ta hờ hững quay mặt đi, "Các người đi được rồi."

Trên đường về cục cảnh sát, Trương Càn Khôn nhắn tới nói bên kia đã đại khái xác định được thời gian tử vong, là khoảng từ hai đến bốn giờ sáng, khoa kỹ thuật đang tra soát video giám sát ở các cửa ra vào tiểu khu nhà Nhậm Đào, tạm thời còn chưa phát hiện điểm khả nghi.

"Trước mắt cậu cứ nhìn thật kỹ đi, chúng tôi lập tức đến ngay." Trần Vũ nói.

"Sở đã phái người tới, vừa đến." Trương Càn Khôn nhỏ giọng nói với cậu, "Giờ đang ở văn phòng Thẩm cục. Tình hình không ổn rồi Trần Vũ."

Bố Hứa Thần là thẩm phán đức cao vọng trọng của tòa án Tân Giang, đến Thẩm Trường Hải cũng không thể không để lại cho ông chút mặt mũi, giờ con rể ông bị hại, xin Sở giúp đỡ cũng là chuyện thường tình, lại nói án này rất quan trọng, tỉnh sớm đã định nắm lấy quyền điều tra vụ án. Trần Vũ dự đoán tổ trọng án sợ là lành ít dữ nhiều, nào ngờ tin tức xấu đi nhanh vậy, vừa vào đến văn phòng, Thẩm Trường Hải đã tự mình chạy tới, đi theo sau là một nam nhân mặt mũi xa lạ.

"Giới thiệu với mọi người một chút," cục trưởng đại nhân đưa người đàn ông đến trước mặt, nói: "Vị này do sở cử đến tạm thời đảm nhận vị án, Ngô Kỳ, Ngô đội trưởng, vụ án Cao Thần Huy, Mã Văn Siêu và Nhậm Đào, chính thức do đội của Ngô đội trưởng chính thức tiếp quản. Ngô đội trưởng đã công tác liên tục gần hai mươi năm, đồng thời cũng là giáo sư thỉnh giảng của trường cảnh sát tỉnh, đối với tâm lý tội phạm nghiên cứu rất kỹ. Tôi đã nói chuyện với Ngô đội trưởng, nếu có yêu cầu, anh ấy bất cứ lúc nào cũng có thể tìm mọi người nhờ hỗ trợ, nhưng nếu anh ấy cho rằng không cần thiết, mọi người cũng nên chú ý tị hiềm, không được truy vấn quá nhiều tiến độ điều tra vụ án. Tin rằng dưới sự dẫn dắt của Ngô đội trường, vụ án rất mau sẽ lần ra manh mối."

Cả phòng lặng ngắt như tờ, việc này so với dự đoán của Trần Vũ còn tệ hơn, bọn họ đến cả tư cách chạy việc vặt cũng không có.

"Chào mọi người." Ngô Kỳ chào hỏi, giọng nói trầm ấm hồn hậu, rất có từ tính, toát ra sự đáng tin. "Tôi hiểu mọi người sốt ruột muốn bắt được hung thủ, vì muốn lấy lại công bằng cho Nhậm Đào đội trưởng, nhưng mức độ nghiêm trọng của vụ án này đã vượt qua phạm vi có thể khống chế của cục cảnh sát thành phố, để đề phòng hung thủ lần nữa gây án, tỉnh không thể không tham gia. Trong tổ chuyên án của chúng tôi, có chuyên gia tâm lý học tội phạm lẫn chuyên gia lập hồ sơ tội phạm (*), mỗi một đội viên đều là nhân tài tinh anh trải qua trăm ngàn tôi luyện, cho nên tôi có thể đảm bảo với mọi người, nhiều nhất một tháng, chúng ta sẽ bắt được hung thủ."

(*) Chuyên gia lập hồ sơ tội phạm - criminal profiler: một ngành học tương đối mới, dựa vào tâm lý học và nhiều yếu tố khác để hình dung về tội phạm như độ tuổi, giới tính, khuynh hướng gây án, v.v... nhằm phán đoán về tội phạm phục vụ cho công tác điều tra.

Cuộc gặp với lãnh đạo Sở kết thúc trong xấu hổ trầm tư, Ngô Kỳ vừa đi, Trần Vũ liền chạy đến tìm Thẩm Trường Hải, nhưng cậu còn chưa hô dứt câu "Báo cáo", cục trưởng đại nhân ở trong đã vẫy tay: "Vào đi vào đi."

"Thẩm cục..."

Thẩm Trường Hải giơ tay cắt lời cậu, "Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng chuyện này không thể thương lượng, người ta là tỉnh phái đến, tôi không thể đuổi người ta về, cậu không xem tôi là lãnh đạo, nhưng tôi phải xem Sở trưởng là lãnh đạo."

Trần Vũ tức nghẹn hỏi: "Bọn họ định bắt đầu điều tra từ đâu?"

"Trung học Thiếu Dương."

"Ha," Trần Vũ không phục nói, "Cháu còn tưởng là chiêu số hiếm lạ gì, còn không phải là điều tra trung học Thiếu Dương sao? Chúng ta vốn dĩ cũng...."

"Các cậu vốn dĩ, cậu cũng biết là 'vốn dĩ'." Thẩm Trường Hải nói, "Muốn trách thì trách các cậu xui đi, có cách nào chứ? Cậu cũng đừng có chạy đến quậy tôi, tôi còn một án khác cho các cậu đi điều tra đây."

Trần Vũ hắng giọng hỏi: "Án gì vậy ạ?"

Cục trưởng đại nhân ném một tập hồ sơ cho cậu, "Tranh cãi về chữa bệnh. Có một lão nhân gia bị bệnh mãn tính qua đời, người nhà hoài nghi bệnh viện chữa trị không chu toàn, các cậu đi điều tra một chút. Nhậm đội không còn nữa, đội trưởng mới chưa bầu, tạm thời do cậu phụ trách, cao hứng không?"

Trần Vũ cười nhăn răng một cái, ý là: Chú xem bộ dạng cháu giống cao hứng lắm hả?





Nhưng có một chuyện cậu vẫn cứ là cao hứng – tan tầm đi đón Cố Ngụy, dẫn anh cùng nhau về nhà.

Cố pháp y lần này có tiến bộ rất lớn, đã sớm dọn xong đồ đạc chờ ở cổng chính, nhận mũ bảo hiểm cậu đưa, vẫn đứng một chỗ không động tĩnh, nói: "Bước đầu kiểm tra thi thể Nhậm Đào đã có kết quả."

Trần Vũ thở dài, "Vụ án này đã..."

"Em khoan hẵng nói, chờ anh nói xong đã." Cố Ngụy nói, "Nguyên nhân tử vong là do công năng tim phổi suy kiệt, nghi ngờ cao là do dị ứng, tuy trên da dấu vết dị ứng đã không thể tìm thấy, nhưng phản ứng trong nội bộ cơ thể vẫn còn, yết hầu và đường hô hấp sưng to, phổi có tích dịch, gan sung huyết. Ngoài ra, đo trong máu thấy có OxyContin, là một loại thuốc mê hiệu lực mạnh, kết hợp với lỗ kim sau cổ, có thể phỏng đoán là bị người ta tiêm vào người. Dịch dạ dày có chút natri nitrit, là chất độc, nhưng lượng không trí mạng."

Trần Vũ thấy có chút kỳ quái, "Cũng là hung thủ bắt anh ấy uống phải không? Mục đích là gì chứ?"

"Hắn có thể đã dùng natri nitrat, trong dạ dày phản ứng tạo thành natri nitrit, thứ này sẽ khiến người ta miệng khô lưỡi khô, có cảm giác nóng ruột, phương pháp giải độc chính là uống một lượng nước ấm lớn."

Trần Vũ bừng tỉnh đại ngộ, "Thảo nào anh ấy phải đi uống nước."

"Thuốc mê lại làm khứu giác của anh ấy không nhạy, không nhận ra ngay mùi dầu phộng." Cố Ngụy nói, "Mặt khắc, hiện trường lại phát hiện phấn hoa cây tùng, chuỗi DNA..."

"Vẫn cùng loại với trước kia." Trần Vũ cũng đoán được, thế là tiếp tục thở dài, "Anh nói với em cũng vô dụng, án này đã chuyển cho Sở điều tra rồi."

"Thế á?" Cố Ngụy vờ kinh ngạc, "Nhưng mà lúc anh nói cho em thì anh còn chưa biết, thế nên anh không vi phạm kỷ luật nhé."

"Ha ha," Trần Vũ cười rộ lên, "Anh giảo hoạt lắm nhé Cố pháp y."

Cố Ngụy cúi đầu như cười, nhưng lúc nhìn cậu một lần nữa lại không cười, chỉ có đôi mắt rất sáng, mang ánh sáng mềm mại, "Vậy là các em nghỉ à?"

"Em cũng muốn thế." Trần Vũ vẻ đau khổ nói, "Nhưng mà đâu có được a. Thẩm cục cho em một vụ tranh cãi về chữa bệnh bắt chúng ta theo, vừa nhàm chán vừa phiền lòng."

"Án mạng không phân biệt lớn nhỏ, sinh mệnh chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn." Cố Ngụy biểu cảm rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đáng yêu, "Em phải cảnh tỉnh đi mới được."

"Anh nói thì nhẹ nhàng lắm," Trần Vũ cố ý trêu anh, "Người bị tước quyền tham gia điều tra án giết người hàng loạt lại không phải anh."

Cố Ngụy lẳng lặng nhìn cậu, sau đó chớp chớp mắt.

"Không phải chứ," Trần Vũ cả kinh nói, "Chẳng lẽ anh cũng...?"

"Là ý của Thẩm cục, bởi vì Sở mang một vị pháp y thâm niên đến, Sử pháp y cũng chỉ có chân hỗ trợ thôi." Cố Ngụy nói, "Thẩm cục bảo anh hỗ trợ các cậu điều tra vụ án cãi nhau về chữa bệnh kia."

Tái ông mất ngựa, làm sao biết được là họa hay phúc a! "Đây đúng là một tin đặc biệt tốt!" Trần Vũ vui vẻ hẳn lên, "Trời ngớt mưa rồi em cũng thấy em được rồi."

Cố Ngụy lộ biểu cảm tò mò: "Thế hóa ra trước kia em... không quá được à?"

Trần Vũ: "...."

Lần này Cố Ngụy không nhịn nữa, bật cười. Trần Vũ chưa bao giờ thấy anh cười như vậy, cười đến mi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng tuyết cùng đầu lưỡi hồng phấn, trong nhất thời phảng phất như khắp bầu trời đêm sao đều tỏa sáng, trái tim Trần Vũ nhảy ầm ầm, quên phản bác quên giải thích, dường như nhìn đến ngây dại, chỉ nghĩ, nếu có thể làm anh ấy cười như vậy mãi thì tốt rồi...

Cố Ngụy hình như lại bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên rồi, ho nhẹ hai tiếng thu lại vẻ tươi cười, nói: "Chúng ta đi thôi."

"Anh không tiếc sao?" Trần Vũ hỏi, "lúc trước muốn điều tra vụ án này như vậy, vất vả lắm mới tham gia được, giờ lại..."

"Cũng đâu có cách nào, điều gì có thể làm anh đều làm cả rồi." Cố Ngụy cười cười, "Vẫn nên tập trung xử lý vụ trước mắt đi đã, nói không chừng nếu thể hiện tốt, ông trời sẽ ban thưởng?"

Trần Vũ gật đầu, cười nói: "Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng."

--- thiên linh linh, địa linh linh, thưởng cho con một đối tượng có được không?

"Ừ," Cố Ngụy đội mũ lên, ngồi phía sau cậu, "có thể đi rồi."

Trần Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu hỏi: "Thú cưng của anh đâu? Không mang theo à?"

Đôi mắt xinh đẹp đằng sau kính bảo vệ toát ra vẻ ngoài ý muốn, "Ý em là mấy con giòi à? Nuôi trong văn phòng là được rồi." Cố Ngụy nói xong lại hỏi: "Em thấy hứng thú à? Anh về lấy nhé."

"Thật sự không cần!" Trần Vũ nhanh chóng dẫm chân ga, không có mặt mũi nói "Ôm chặt em", chỉ nói: "Ngồi cho vững."

--- đưa anh về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro