Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Đại ca

10. Đại ca

Buổi họp sáng ngày hôm sau, Trần Vũ và Trương Càn Khôn chia nhau báo cáo kết quả đi thu thập thông tin ngày hôm qua, tổng kết lại bằng một câu, không có điểm nào đáng nghi.

Cao Thần Huy và Mã Văn Siêu cũng không tính là hạng người yên phận thành thật, khoảng hơn nửa năm trở lại đây cũng không phải là hoàn toàn không kết thù với ai, nhưng giữa những sự kiện lại thiếu đi mối liên hệ, nếu đã nhận định hung thủ giết hại bọn họ là cùng một người, vậy thì kết quả rõ ràng là không thể tiếp tục điều tra nữa. Hai người chết tuy là quen biết nhau, nhưng lại không hề cùng xuất hiện trong bất kỳ vòng quan hệ xã giao nào. Những công nhân làm cùng với Cao Thần Huy chưa bao giờ gặp qua Mã Văn Siêu, hàng xóm xung quanh nhà Mã Văn Siêu cũng không quen biết Cao Thần Huy. Trên thực tế, nhìn vào bản ghi chép liên lạc, hai người bọn họ cũng không liên lạc thường xuyên.

Vì thế, Trần Vũ lại đưa ra ý kiến, cần phải chuyển hướng trọng điểm điều tra về phía trường trung học Thiếu Dương, tìm hiểu rõ ràng xem lúc còn đi học hai người bọn họ đã làm cái gì.

Nhưng Nhậm Đào vẫn không đồng ý.

"Tôi đã nói rồi, tuy rằng bọn họ không nghe lời dạy bảo của thầy cô, nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý." Quầng mắt của Nhậm Đào đã biến thành màu đen, rõ ràng là không thể ngủ ngon, "Hơn nữa cách mười lăm mười sáu năm mới nghĩ đến chuyện giết người để hả giận, loại chuyện này không quá có khả năng xảy ra."

"Sao lại không có khả năng?" Trần Vũ cãi lại, "Nếu khi đó vẫn còn là một đứa trẻ không có năng lực phản kháng, dùng thời gian mười mấy năm để tích cóp năng lực thì sao? Hiện trường phát hiện hai vụ án gần như đều không lưu lại bất kỳ manh mối gì, vốn không thuộc loại vụ án giết người do cảm xúc bộc phát, hung thủ đã có âm mưu từ lâu."

"Cao Thần Huy và Mã Văn Siêu không học cùng lớp, nếu muốn điều tra mà nói, học sinh cả khóa năm đó thậm chí toàn trường đều nằm trong phạm vi, cái này cần tốn bao nhiêu thời gian? Nếu bởi vì đi nhầm phương hướng mà để lỡ mất manh mối thật sự có giá trị, là mất nhiều hơn được." Nhậm Đào nói, "Tôi vẫn đề nghị bắt tay vào điều tra từ chỗ những người đã tiếp xúc với người chết trong khoảng thời gian gần đây."

"Đội trưởng Nhậm," Trần Vũ chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, "Cái anh gọi là 'manh mối thật sự có giá trị', là cái gì? Chúng ta có sao?"

Nhậm Đào nghẹn họng không trả lời được, cuộc họp rơi vào sự im lặng gượng gạo, cuối cùng vẫn là Thẩm Trường Hải gõ tay xuống bàn đưa ra quyết định.

"Trước mắt thì trường trung học Thiếu Dương là điểm giống nhau duy nhất của hai người chết mà chúng ta có khả năng xác định, tôi cho rằng là có giá trị điều tra. Lời đội trưởng Nhậm Đào nói cũng đúng, đây đúng thật là một công trình lớn, số đội viên của đội một có hạn, sợ là quá bận rộn. Như vậy đi, tôi sẽ điều động vài người từ đội hai qua đây để trợ giúp các cậu, bên trên rất coi trọng vụ án này, lúc này chính là ưu tiên hàng đầu của chúng ta, mọi người không cần lo lắng về vấn đề nhân thủ."

"Cục trưởng Thẩm." Nhậm Đào vẫn còn muốn nói thêm, "Tôi cảm thấy rằng tạm thời vẫn chưa cần..."

"Nhậm Đào." Thẩm Trường Hải trầm giọng ngắt lời anh ta, "Tỉnh chỉ cho chúng ta thời gian nửa tháng, nếu trong nửa tháng không bắt được hung thủ, tỉnh sẽ cử tổ chuyên án về tiếp nhận, đến lúc đó đây sẽ không còn là vụ án của chúng ta nữa."

Nhậm Đào không dám ý kiến gì thêm nữa, Thẩm Trường Hải còn nói: "Bắt đầu từ hiệu trưởng cùng với giáo viên chủ nhiệm khóa năm đó, tiếp đến là thầy cô giáo cùng học sinh, cậu phụ trách phân công. Những vụ án hình sự nghiêm trọng là thời cơ, cũng là thách thức, nếu giải quyết tốt thì tất cả đều vui vẻ, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, nếu làm không tốt..." Ngài cục trưởng không nói hết câu, đứng lên sửa sang lại vạt áo đồng phục, "Cứ quyết định vậy, tan họp đi."

Trương Càn Khôn đứng ngoài hành lang lôi kéo Trần Vũ lại nói thầm, "Được của nó đấy Trần Vũ, chặn họng đội trưởng Nhậm trước mặt cục trưởng, lá gan to quá nhỉ."

"Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian vào một phương hướng sai lầm thôi." Trần Vũ nói, "Tôi rất kính trọng đội trưởng Nhậm, cái này không hề liên quan đến ân oán cá nhân."

"Chỉ sợ anh ta không nghĩ vậy thôi." Trương Càn Khôn bá vai bá cổ, ghé sát vào tai cậu nói, "Đội trưởng Nhậm hai ngày nay áp suất rất thấp, cẩn thận anh ta ghi thù."

"Hai vị đồng chí cảnh sát này, tình nồng ý mật tới mức đó sao?" Phương Cẩm Tú đứng sau lưng cười xấu xa, "Sắp hôn luôn rồi đấy."

Ba người bọn họ tốt nghiệp cùng trường, Trương Càn Khôn và Trần Vũ lại còn học cùng khóa, làm càn quen rồi, xung quanh không có cấp trên, nên cũng không biết cái gì gọi là bớt bớt đi.

"Hâm mộ à?" Trương Càn Khôn hỏi, "Hâm mộ thì đi kiếm người yêu đi, tìm được rồi thì cô cũng có người để hôn."

Phương Cẩm Tú ném cho cậu ta một cái liếc mắt xem thường, "Sao anh biết em chưa có người yêu?"

"Ối mẹ tôi ơi," Trương Càn Khôn bá cổ Trần Vũ cười không ngừng, "Sẽ không phải là Sử Thẳng Lợi của bộ phận Pháp y đấy chứ? Anh ta theo đuổi được cô rồi à?"

Phương Cẩm Tú nâng tay lên muốn đánh, nhưng vừa đảo mắt đã thấy có một người đang đứng ở đầu cầu thang, ngay lập tức hạ tay xuống, cười vừa dịu dàng lại vừa ngoan ngoãn: "Chào thầy Cố!"

Trần Vũ ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng về phía đôi mắt tối qua đã cùng cậu đi vào giấc mộng, Cố Ngụy vẫn đứng im tại chỗ, có chút mất tự nhiên, hỏi: "Tôi không quấy rầy mọi người chứ?"

"Không có không có!" Trần Vũ lấy lại tinh thần, nhanh chóng gạt cánh tay của Trương Càn Khôn đang vòng ở trên vai mình xuống, không hề che dấu sự vui vẻ, "Sao anh lại đến đây?"

"Đến thực hiện lời hứa." Cố Ngụy giơ cái túi bento đang cầm trong tay lên, "Xương sườn kho tộ, tôi vừa mới nấu xong."

Trần Vũ cảm thấy bản thân đã ngửi được mùi thơm rồi, giờ phút này cậu thật sự là trong lòng nở hoa, "Chẳng phải em đã nói là không cần làm rồi sao?" Cậu cười đến mức mỏi cả quai hàm, "Khách khí như vậy làm gì?"

"Không phải là khách khí." Cố Ngụy cực kỳ nghiêm túc nói, "Là một cách đối tốt với bạn bè thôi."

Trần Vũ lập tức đỏ mặt, tim đập nhanh đến ngay cả nói cũng không nói được, vô số âm thanh trong đầu rống lên cùng một lúc, tạo thành sóng âm vang vọng hai bên hộp sọ.

Anh ấy nói anh ấy muốn đối tốt với mình! Anh ấy muốn đối tốt với mình! Đối tốt với mình! Tốt với mình! Tốt!

Muốn hôn anh ấy hôn anh ấy hôn anh ấy hôn anh ấy vì sao còn chưa được hôn khi nào thì mới có thể hôn?!

"Nhưng mà tôi mua hơi nhiều, có thể sẽ bất lợi đối với bài sát hạch thể năng của cậu." Cố Ngụy ngượng ngùng nói, "Vậy nên chi bằng chia cho các đồng nghiệp, mọi người cùng nhau ăn nhé."

"Vậy thì quá tốt rồi!" Trương Càn Khôn nhảy cẫng lên, "Anh đã có lòng thì em xin có dạ vậy!"

Phương Cẩm Tú cũng nói, "Dù sao cũng đến giờ cơm rồi, thầy Cố đến căng tin ăn cùng bọn em luôn đi!"

Bốn người đều tự lấy phần cơm của mình, ở giữa bàn còn đặt một bát xương sườn lớn đang bốc khói nghi ngút, màu sắc hương thơm mùi vị đều đầy đủ, Phương Cẩm Tú chỉ cần nhìn cũng đủ chảy nước miếng, vất vả lắm chờ được Trần Vũ ăn miếng đầu tiên, mới có ý tứ thò đũa sang gắp, ai ngờ lại bị Trần Vũ dùng một đôi đũa kẹp lấy, sau đó đẩy đôi đũa của cô về chỗ cũ."

"Anh làm cái gì đấy?" Cẩm Tú căm phẫn, "Thầy Cố nói em cũng được ăn mà."

Trần Vũ nhíu mày với cô, "Hôm nay ăn bớt đi một miếng thịt, ngày mai cô sẽ bước trên sàn catwalk của Victoria's Secret."

Phương Cẩm Tú: "..."

"Victoria's Secret không cần nam." Trương Càn Khôn vui vẻ vươn đũa ra, "Tôi ăn được."

Trần Vũ nhanh mạnh chuẩn kẹp lấy đôi đũa, đẩy ra: "Hai con vàng anh hót trong hàng liễu biếc, ông còn chưa có người yêu đâu."

Trương Càn Khôn: "..."

"Ông là chó à Trần Vũ, bảo vệ thức ăn tới mức đó luôn." Trương Tiền Tiền có vẻ không vui rồi, "Một mình ông ăn hết nổi sao?"

"Ăn không hết tôi chia thành hai bữa, ông quản được tôi à." Trần Vũ đắc ý, lông mày nhướng cao tới mức sắp bay lên, "Tôi cam tâm tình nguyện làm chó đấy."

Làm hai đứa con nít còn lại tức đến xì khói, "Thầy Cố, anh dạy bảo cái tên này đi!"

Cố Ngụy chỉ cảm thấy buồn cười, bình thường ở trung tâm giám định anh đều ăn cơm một mình, bởi vì không quá thích nói chuyện phiếm, cũng không thích ồn ào ầm ĩ, nhưng hôm nay bên tai léo nhéo thế này, phối hợp cùng ánh nắng mặt trời rót vào qua khung cửa sổ, ngược lại làm anh cảm nhận được một loại vui vẻ cùng thả lỏng đã lâu không thấy, giống hệt như mầm cây trước khi chuẩn bị nhú lên khỏi mặt đất, nằm ẩn mình dưới lớp thổ nhưỡng lắng nghe được sự ồn ào sôi nổi của nhân gian, ngửi thấy được mùi vị ấm áp của nắng vàng.

"Mọi người cùng ăn đi." Anh nói với Trần Vũ, "Để đến bữa sau ăn không ngon nữa đâu."

"Còn nói là làm cho em... " Trần cún con lẩm bẩm, không tình nguyện mà cầm đũa chuyên dùng để gắp thức ăn lựa lựa chọn chọn trong đĩa xương sườn, cuối cùng gắp một miếng gì đó nhỏ nhỏ trắng trắng cho Phương Cẩm Tú.

Mọi người chăm chú nhìn thật kỹ, nhận ra đó là một miếng tỏi.

Toàn bộ mọi người ngoại trừ Trần Vũ: "... "

Nhậm Đào bưng đĩa cơm đi ngang qua bàn bọn họ, chào hỏi cùng Cố Ngụy, hỏi: "Pháp y Cố, nghe nói cậu cũng tham gia vụ án này?"

Cố Ngụy lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng trong khi làm việc, đứng dậy nói: "Sáng nay giám đốc Từ đã đồng ý để tôi tham gia, đội trưởng Nhậm có gì cần tôi giúp đỡ sao?"

Nhậm Đào hình như do dự trong chốc lát, rồi nói: "Tôi muốn hỏi, dựa vào trực giác của một Pháp y, cậu cảm thấy hung thủ là nam hay là nữ."

"Tôi làm việc không dựa vào trực giác, nhưng nếu nhất định anh muốn nghe quan điểm của tôi..." Cố Ngụy nói, "Tôi sẽ nghiêng về khả năng là nữ, hoặc là nam nhưng sức lực tương đối nhỏ."

"Đội trưởng Nhậm, anh hỏi vậy là đã suy đoán ra đối tượng tình nghi gây án rồi sao?" Trần Vũ nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, nhưng Nhậm Đào lảng tránh ánh nhìn của cậu.

"Đâu có, tiện miệng hỏi thôi, các cậu ăn cơm đi."

Mọi người nhìn theo bóng lưng của Nhậm Đào vừa rời đi, bắt đầu một đợt xì xào mới.

"Mọi người không cảm thấy là anh ta giống như có tâm sự à?" Trần Vũ vừa gặm xương sườn vừa hỏi.

"Còn rất khác thường nữa." Trương Càn Khôn thấp giọng nói, "Trước đây đội trưởng Nhậm toàn ngồi tàu điện ngầm đi làm, mọi người có nhớ không, chính anh ta từng nói, xe của gia đình nhường cho vợ lái, để phụ trách đưa đón con. Nhưng hai ngày nay đội trưởng Nhậm đều tự lái xe đến, tan làm cũng sớm hơn so với trước kia, nói là phải đi đón con tan học."

Phương Cẩm Tú thấy khó hiểu, hỏi lại: "Việc này thì có thể nói lên điều gì?"

"Nói lên rằng hiện giờ anh ta tự mình đưa đón con đi học, nói không chừng còn phụ trách đưa đón chị dâu nữa."

"Vậy cho nên?"

"Vậy cho nên," Trần Vũ thấp giọng tổng kết lại, "Đội trưởng Nhậm Đào dũng mãnh thiện chiến đang bảo vệ người nhà, anh ta sợ."

Phương Cẩm Tú vẫn đeo vẻ mặt chẳng hiểu gì cả: "Sợ cái gì cơ?"

Cố Ngụy hỏi: "Các cậu nghĩ rằng đội trưởng Nhậm quen biết hung thủ?"

"Chưa chắc đã quen, nhưng nhất định là biết gì đó, lại không nói cho chúng ta biết." Trần Vũ gắp một miếng xương sườn lớn vào bát của chuyên viên pháp y, "Anh ăn nhiều một chút, gầy thế này."

Lúc gắp vào bát xong mói phát hiện đã quên đổi sang đũa chuyên dùng để gắp thức ăn, dùng đũa của chính mình, Trần Vũ lập tức có chút xấu hổ, nếu gắp lại thì hình như khó hiểu quá mức. Cũng may Cố Ngụy vẫn chưa dể ý, chỉ dùng tay nâng đẩy gọng kính lên, nói cảm ơn rồi cúi đầu xuống ăn. Phương Cẩm Tú ngồi một bên quan sát thấy thú vị, quen thân với Cố Ngụy rồi nên không thèm giữ miệng:

"Anh Cường, mối quan hệ của anh và sư huynh em tốt lắm à? Rõ ràng lần trước đến hiện trường còn chưa quen biết mà."

Cuối cùng Cố Ngụy không nhịn được, hỏi: "Ừm, 'anh Cường'... là biệt danh của tôi à?"

"Gì? Tên anh không phải là Cố Đại..." Cẩm Tú chợt hiểu ra, quay sang rống giận, "Trần Vũ! Anh thế mà lại lừa em! Tên của thầy Cố vốn không phải là Cố Đại Cường!"

Trương Càn Khôn suýt chút nữa thì sặc miếng cơm đang nhai dở trong miệng lên lỗ mũi, nằm bò ra bàn cười đến run cả người, Cố Ngụy đã hiểu ra, thế nhưng chỉ bật cười.

Không phải khách sáo lễ phép, không phải thể hiện sự hữu nghị, là thật sự cảm thấy vui vẻ mới không nhịn được, bởi vì Trần Vũ thấy chuyên viên pháp y cười mà để lộ hàm răng trắng như tuyết. Hàm răng đang cười, khóe môi đang cười, ánh mắt đang cười, ngay cả đuôi lông mày cũng đang cười.

Nét tươi cười làm Cố Ngụy trở nên sống động hơn, mà một Cố Ngụy sống động như vậy lại càng làm trái tim của Trần Vũ rung động.

"Hình như anh còn rất thích cái tên này thì phải?"Cậu hỏi.

Khi nào mới có thể nói với anh đây? Nói rằng em rất thích anh.

Cố Ngụy gật gật đầu: "Nghe cool lắm, giống đại ca vậy."

"Anh chính là đại ca của em."

Vành tai Cố Ngụy hồng lên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng thời điểm cúi đầu xuống ăn cơm vẫn còn cười. Trần Vũ bèn tiếp tục gắp xương sườn cho anh, "Ăn nhiều thịt một chút nhé đại ca."

Muốn để anh vĩnh viễn tươi cười thế này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro