
08
Lần thứ hai Đoàn Nghi Ân đến sân bay Hồng Kông là vào kỳ nghỉ hè của năm nhất đại học, gần hai năm kể từ khi anh rời đi.
Anh hỏi xin địa chỉ nhà của Vương Gia Nhĩ từ thầy chủ nhiệm ở trường cũ, trong lúc đi bộ đến đó, Nghi Ân đã suy nghĩ ngày đó hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn, anh muốn hỏi tại sao hôm đó cậu không đến tiễn anh? Có lẽ Vương Gia Nhĩ sẽ nói mình bị bệnh, nhà có chuyện, hoặc vì sợ gặp anh. Vậy anh phải hỏi vì sao lại sợ gặp anh? Cậu nhất định sẽ không trả lời mà chỉ cúi đầu.
Sau đó thì sao nhỉ, sau đó anh phải hỏi gì để Vương Gia Nhĩ hiểu được cuộc sống của anh hai năm qua ở Mỹ tồi tệ như thế nào, mỗi ngày trôi qua so với khi xưa không khác gì nhau, có điều ban đêm khi ngẩng nhìn bầu trời rỗng không, hay lúc bị bạn học vỗ vai từ phía sau, rất nhiều rất nhiều lúc, anh nhớ cậu, Vương Gia Nhĩ cậu có biết không.
Không hỏi, Đoàn Nghi Ân nghĩ, bản thân anh có lẽ sẽ không đủ dũng khí để tiếp nhận bất kì câu trả lời nào ngoài dự đoán. Chờ Vương Gia Nhĩ mở cửa, chờ người nọ kinh ngạc đứng trước mặt anh, Đoàn Nghi Ân sẽ không hỏi bất cứ điều gì cả, chỉ cần người đó ôm anh một cái, nói với anh một tiếng: "Cậu trở lại rồi" hoặc là "Tôi rất nhớ cậu", thì anh đều có thể tha thứ cho cậu, tha thứ hết thảy mọi thứ.
"Xin chào, cậu tìm ai?" Người mở cửa là một phụ nữ xa lạ, có lẽ là từ đại lục chuyển đến nên nói tiếng phổ thông rất lưu loát.
"Tôi tìm Vương Gia Nhĩ." Nghi Ân siết chặt dây đeo ba lô, nuốt nước miếng, nhẹ giọng nói.
Thời điểm anh quay về trường cũ hỏi xin địa chỉ, đi ngang qua lớp học cũ, bên trong đã là một nhóm học sinh 18 tuổi khác, cây keo ngoài cửa sổ bị sâu bọ phá hoại hồi lâu trước đã được phun thuốc, những phiến lá xanh mới mọc mơn mởn. Cây keo thay cành đổi lá, đám thiếu niên trong căn lớp học kia cũng vậy. Đứng trước những gương mặt xa lạ, Nghi Ân nhất thời cảm thấy khó chịu, trong lòng hi vọng người nọ có thể ngay lập tức xuất hiện sau lưng anh.
Mau ra ngoài gặp tôi đi, trái tim tan vỡ của tôi khao khát được cứu rỗi.
"À xin lỗi, gia đình đó tháng trước đã chuyển đến Hàn Quốc định cư rồi, nhà này bán cho tôi." Người phụ nữ dịu dàng trả lời, sau đó từ từ đóng cửa lại trong sự ngạc nhiên của Đoàn Nghi Ân.
Tiếng đóng cửa trong trẻo mà dứt khoát, trong đầu anh chỉ còn lanh lảnh một chữ không hỏi, cũng không thể nào mở miệng hỏi được nữa.
Đoàn Nghi Ân đứng chết trân tại chỗ, may mắn của anh, suy đoán của anh, kỳ vọng của anh đều giống như nước lạnh đổ xuống, dập tắt ngọn lửa tình yêu đang nhen nhóm trong lòng.
Hóa ra Đoàn Nghi Ân không đợi được thuốc, vết thương lòng chỉ có thể mưng mủ.
-
Đoàn Nghi Ân tuyệt vọng trở về nhà dì, thằng nhóc con của dì, em họ anh đã cao hơn hai năm trước rất nhiều, tên nhóc nắm lấy khuỷu tay anh, vui vẻ nói: "Chào mừng."
Tối hôm đó BamBam hỏi anh có muốn lên đỉnh núi Thái Bình không, có sao băng xuất hiện, rất nhiều đôi tình nhân lên đó để cầu nguyện, Nghi Ân nói: "Anh không có người mình thích để đi cùng."
Anh dao động, hồi lâu sau mới lắc đầu, bỏ vài chai rượu trắng vào ba lô, xoa đầu nhóc Bam 10 tuổi, gượng cười nói: "Người anh thích không ở Hồng Kông, không ở bên cạnh anh."
Âm thanh của Đoàn Nghi Ân chậm chạp nhẹ bẫng, giống chú cún nhỏ bị vứt bỏ, thấp giọng nghẹn ngào.
"Anh không tìm được người ấy."
Anh xách ba lô ra ngoài, đi cáp treo lên đỉnh Thái Bình, con đường quen thuộc, đám đông người chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, Nghi Ân như cũ bị đè nép sát vào thành kính, nhưng không còn Vương Gia Nhĩ cùng anh chúi đầu tám chuyện phiếm giết thời gian, Nghi Ân lôi điện thoại ra, lúc này điện thoại di động đã dần thông dụng tới đại chúng, từ thanh niên trẻ tuổi tới công nhân nhân viên ai cũng có một cái, trong lúc chờ cáp treo đi tới đỉnh, anh bật một bài hát và đeo tai nghe vào.
Sau khi xuống khỏi cáp treo, Nghi Ân tùy tiện tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, để ba lô sang một bên, lấy chai rượu ra tự rót một ly uống vào bụng.
Đoàn Nghi Ân là một sinh viên tiêu chuẩn của khoa học tự nhiên, anh biết uống rượu vào là sẽ say, cồn trong rượu sẽ làm loãng lượng nước trong cơ thể, kích thích thần kinh tế bào hoạt động vượt mức sôi nổi, sau đó khiến cơ thể choáng váng sinh ra ảo giác, có lẽ là con thuyền đắm giữa biển khơi, hay bóng người nhỏ bé đang khiêu vũ, Nghi Ân nghĩ, nếu mình cứ vậy uống như điên, có phải sẽ có cơ hội thấy được ảo giác Vương Gia Nhĩ, một lần nữa thấy dáng vẻ cậu đứng trước mặt anh nghiêng đầu mỉm cười.
Đoàn Nghi Ân uống một hồi liền say khướt, đám đông xung quanh cũng dần dày đặc hơn, anh đứng dậy cầm ba lô lên, đồ đạc bên trong bất ngờ bị rơi ra.
Anh nhớ tới ban nãy khi bước ra đến cửa, nhóc Bam có kêu lớn, "Tập tranh vẽ lần trước anh không mang theo em để trong ba lô anh đó nha, đừng làm ướt!"
Nghi Ân như bừng tỉnh vội nhặt lên, chính là cuốn 《 Ánh trăng bị lãng quên 》.
Làn gió nhẹ thổi qua, ảo giác trong ánh mắt ngập hơi men rốt cục lại giống như con rắn độc năm đó, khè lưỡi chìa ra trái táo đỏ.
Đó là tập tranh vẽ anh từng cho Vương Gia Nhĩ mượn, cùng cậu trải qua đêm khuya dài đằng đẵng, Nghi Ân đứng thẳng người, khẽ run rẩy, tay mở ra, tờ giấy nhỏ kẹp bên trong trang sách chợt rơi ra, bay xuống bãi cỏ bên cạnh.
Mắt của Đoàn Nghi Ân rất tốt, khoảng cách vài bước này không cản được mấy dòng chữ đen trắng lọt vào tầm mắt anh, anh chỉ đơn giản liếc mắt, liền nhìn thấy rõ ràng.
Tờ giấy bạc bên ngoài nhàu nhĩ cứ như người viết đã chần chừ rất lâu, nhưng nét chữ bên trong rất sạch sẽ và ngay ngắn, không giống bên ngoài, là một cảm giác kiên định dứt khoát, trên đó viết rất rõ ràng.
【 Nếu tôi là ánh trăng, không cần đứa bé trai, cũng sẽ không rơi mất, tôi có thể thỏa hiệp với tất cả, treo thật cao trên bầu trời, vĩnh viễn ở bên cậu.
Tôi thật lòng thích cậu. 】
Đoàn Nghi Ân đứng chết lặng tại chỗ, một lúc lâu sau anh mới run rẩy nhặt tờ giấy lên và ngẩng nhìn bầu trời.
Trên con đường mòn ở đỉnh núi lúc này không có người, chỉ có mấy ngọn đèn đường lờ mờ nối tiếp nhau, Đoàn Nghi Ân ngắm nhìn bầu trời, trong tầm mắt ngoại trừ bóng tối còn có ánh sáng mờ ảo, bầu trời không sao, chỉ có vầng trăng tàn mờ ảo, Đoàn Nghi Ân giống một kẻ vô gia cư như vô vàn những kẻ vô gia cư tầm thường ở các thành phố khác nhau, thê lương đứng lặng trên đường.
Anh đột nhiên nhớ lại câu mà BamBam từng hỏi anh hai năm trước về cuốn 《 Ánh trăng bị lãng quên 》, là câu mà tên nhóc ấy mãi không nhớ nổi. Ngày đó Bam vỗ tay anh, giọng vừa ngây thơ vừa tò mò hỏi.
"Đứa bé trai mất đi ánh trăng sẽ buồn, vậy ngày bầu trời mất đi ánh trăng, bầu trời có buồn không ạ?"
Anh nhìn bầu trời, cứ nhìn như vậy rồi dừng lại, sau đó vươn tay lên cố gắng bắt lấy, tựa như muốn bắt lấy ngọn đèn đường kia, hoặc bắt lấy một thứ gì khác, gió thổi qua mặt anh, thổi đến đau, thổi đến vành mắt cũng hoe đỏ, Đoàn Nghi Ân không cúi đầu, chỉ nhắm chặt mắt, buông thõng tay, người khẽ run, một lúc sau trên tay anh chợt rướm nước mắt.
Bầu trời khi mất đi ánh trăng có khóc hay không anh không biết, nhưng Đoàn Nghi Ân nghĩ mình sẽ không khóc, ánh trăng ở xa như vậy, rất khó chạm tới, Vương Gia nhĩ từng nói anh là một người rất hiểu chuyện, như thể anh luôn nhận thức được quỹ đạo của dải ngân hà, bầu trời ở trái đất không thể chạm tới ánh trăng, vì vậy anh không dám thử, nhưng khi anh vươn tay ra như đứa con nít vươn tay mò cá, cánh tay vươn thật cao và dài, trông như một con khỉ rất hề hước, khoảng cách này vẫn là xa vạn dặm, chỉ có thể ngắm không thể chạm, vì vậy anh sẽ không khóc.
Anh khóc bởi vì đèn đường quá chói, vì gió quá lớn, vì đêm này không có sao.
Đoàn Nghi Ân đột nhiên nhớ tới cái đêm trước hôm bọn họ cùng nhau lên đỉnh núi Thái Bình.
-
Vương Gia Nhĩ không bao giờ biết rằng cái đêm hắn say mèm đến mất trí chính là kỉ niệm trân quý nhất trong chuyến hành trình đến Hồng Kông ngắn ngủi của Đoàn Nghi Ân.
Tối đó Vương Gia Nhĩ uống đến choáng váng, chân đổi hướng, đi bộ giữa đường lớn cũng lảo đảo lắc lư, Đoàn Nghi Ân đang im lặng đi theo phía sau hắn chợt tăng tốc, cậu bước đến trước mặt hắn, để đối phương choàng tay ôm cổ, đặt toàn bộ sức nặng lên người mình, gió đêm nhẹ thổi qua, da thịt cận kề khiến cơ thể cậu nóng ran. Đoàn Nghi Ân nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng cùng ánh mắt đã không còn tỉnh táo của người nọ, lần đầu tiên ở chốn đông người Đoàn Nghi Ân không chạy trốn nữa, cậu cõng Vương Gia Nhĩ trên lưng, vững vàng đưa hắn đến một khách sạn gần đó.
Vương Gia Nhĩ dù uống rất nhiều nhưng vẫn nhận ra Đoàn Nghi Ân, hắn cứ vậy vùi mặt vào một bên cổ đối phương, lẩm bẩm lảm nhảm nói:
"Đoàn Nghi Ân, chào buổi sáng!"
Cậu cười: "Vương Gia Nhĩ, giờ là buổi tối rồi."
Vương Gia Nhĩ vẫn cứ nói nhảm, Đoàn Nghi Ân cũng nuông chiều đáp lại.
"Đoàn Nghi Ân, cậu cũng thích uống cacao sữa nóng à."
"Vương Gia Nhĩ, chỉ có cậu thích thôi."
"Đoàn Nghi Ân."
"Ừm."
"Đoàn Nghi Ân."
"Tôi ở đây."
Vương Gia Nhĩ có vẻ đã hoàn toàn mất tỉnh táo, hắn lầm bầm xong mấy câu liền tựa sát vào lưng cậu liên tục gọi tên Đoàn nghi Ân, cứ một lần lại một lần. Trên vỉa hè chỉ có le que vài người đi đường, đằng xa có tiếng đốt pháo hoa, ve sầu kêu râm ran, không ai nghe được cuộc đối thoại nhỏ này nữa, chỉ có trái tim Đoàn Nghi Ân đập từng nhịp theo âm thanh gọi tên mình đến mức suýt muốn nhảy khỏi cổ họng.
"Đoàn Nghi Ân, tôi nói cho cậu nghe một bí mật, sau đó tối chủ nhật cậu cùng tôi lên đỉnh Thái Bình cầu nguyện được không?"
Vương Gia Nhĩ dừng lại rồi lại lặp lại câu nói, hắn hơi ngẩng đầu vuốt vài sợi tóc của Đoàn Nghi Ân kéo ra sau vành tai, vành tai trắng nõn lập tức đỏ bừng, hắn hỏi một câu, cậu liền đáp "Được".
"Cậu tin tôi sao?"
Đầu Vương Gia Nhĩ lại rơi xuống hõm vai cậu, hắn vặn vẹo tìm tư thế thoải mái nhất, cả gương mặt của Đoàn Nghi Ân lúc ấy đều đỏ rần, cậu xốc hắn lên để ôm vững hơn một chút, kiên định nói.
"Tôi mãi mãi tin cậu."
Xa xa có ánh lửa bập bùng, Đoàn Nghi Ân mong lời nói của mình sẽ không như pháo hoa mà sẽ mãi bền chắc không thể phá vỡ, nhất định có thể thực hiện.
Vương Gia Nhĩ nghe xong có chút trầm mặc, sau đó giơ tay xoay mặt Đoàn Nghi Ân lại, cậu nhất thời không phản ứng kịp, mở to mắt ngây ngốc nhìn hắn, viền mắt Vương Gia Nhĩ hồng hồng, ánh mắt rõ ràng đã rất mơ hồ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định.
Vương Gia Nhĩ nhích lại gần, nhẹ nhàng đặt lên môi Đoàn Nghi Ân một nụ hôn.
Gió thổi qua, hai gương mặt cùng đỏ bừng tới mang tai, tim đập như sấm.
Đoàn Nghi Ân xoay đầu lại, hai tay ôm chặt chân người phía sau vô thức nới lỏng một chút, mà Vương Gia Nhĩ cũng vô thức ngả đầu về sau.
Pháo hoa đã ngừng, tiếng ve cũng ngừng, khoảng cách truyền âm vài cen ti mét nhất thời được mở rộng ra tất cả sóng âm.
Vương Gia Nhĩ nhẹ nhàng, cẩn thận, nói cậu nghe bí mật mà bản thân trân quý nhất.
"Bí mật của tôi chính là cậu."
-
Lúc Đoàn Nghi Ân đi tới đỉnh Sư Tử, sao băng cũng vừa vặn vụt qua, đôi tình nhân bên cạnh chắp tay cầu ước, chàng trai nói sẽ vĩnh viễn yêu cô, cô gái hỏi lại thật chứ? Anh không nói dối, chàng trai trịnh trọng giơ tay lên thề, anh vĩnh viễn không nói dối em.
Tại sao cậu không tới? Biết rõ hôm nay tôi phải đi, tại sao lại không tới?
Cậu rõ ràng đã nói thích tôi, vậy tại sao không đợi tôi?
Nếu tôi là ánh trăng, tôi cũng sẽ muốn có một đứa bé trai như vậy, ở bên tôi, thuộc về tôi.
Đoàn Nghi Ân, cậu có phải là đứa bé trai hay không.
Tôi chưa bao giờ là đứa bé trai, tôi chỉ là bầu trời.
Tôi có thể thỏa hiệp với tất cả, treo cao trên bầu trời, vĩnh viễn ở bên cậu.
Tôi thích cậu.
Những câu hỏi kia từng lởn vởn trong đầu Đoàn Nghi Ân 10 triệu lần cùng những ngọt ngào mà anh cất giấu dường như đã ước hẹn cùng nhau chế giễu anh, cứ thế cùng nhau dâng trào mãnh liệt.
Tại sao? Làm sao anh có tư cách hỏi tại sao, năm đó ở bên nhau, sợ những lời đồn đại là anh, do dự tiến tiến lui lui chính là anh, ở đỉnh Thái Bình ngày đó không chịu nhượng bộ cũng là anh.
Vương Gia Nhĩ thích một người đều rất rõ ràng thẳng thắn, cậu có thể vừa giây trước mở miệng bày tỏ, giây sau liền thỏa hiệp nhún nhường, nhưng Vương Gia Nhĩ cũng là người, cậu cũng cần được đáp lại. Đoàn Nghi Ân không dám nghĩ tới, ngày đó sau khi trả lại tập tranh vẽ, Vương Gia Nhĩ ở nhà đợi một đêm một ngày, khát cầu được một lần anh chủ động với tới cậu.
Nhưng Đoàn Nghi Ân lại không làm vậy, anh mang theo đau khổ cùng oán trách rời khỏi Hồng Kông.
"Tôi mãi mãi tin cậu." Lời nói đêm đó tua ngược trong đầu anh, Đoàn Nghi Ân gượng cười, thì ra cái mãi mãi của anh lại dễ nói như vậy, lừa mình dối người.
Sao băng thứ hai vụt qua, hệt như năm đó.
Năm đó, bọn họ ngồi cáp treo lên núi Thái Bình, hương thơm của cây lê tỏa khắp đỉnh Sư Tử, vầng trăng khuyết treo cao dựa vào cảng Victoria, hai thiếu niên đứng cạnh nhau, chắp tay hướng về phía sao băng ước cầu, mơ mộng về tương lai, mơ mộng về tình yêu.
Mộng tưởng núi sông không đổi, trăng sáng ngàn dặm, mộng tưởng vĩnh viễn ở bên nhau.
Núi sông cho tới giờ vẫn không đổi, ánh trăng cũng chưa từng rơi khỏi quỹ đạo, duy chỉ có vĩnh viễn bên nhau là không thể thực hiện.
Tuổi 18 của bọn họ, vô duyên vô phận.
Đoàn Nghi Ân không kìm được, ôm mặt bật khóc.
Anh cuối cùng, đã vĩnh viễn mất đi bí mật của mình.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro