Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mộng lí bất tri thân thị khách

-

"Hàm, Hàm Quang Quân!"

Màn đêm vừa buông, Lam Vong Cơ ra ngoài trừ túy, dừng lại ở một trấn nhỏ tại Vân Mộng, vốn đang muốn tìm một khách trạm nghỉ ngơi một đêm, tại đầu trấn nghe thấy có người ngập ngừng mang chút do dự gọi một tiếng. Y quay đầu lại nhìn, là hai đệ tử có chút quen mắt mang theo một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác.

Đôi mắt nhạt màu chăm chú đánh giá ba người, đứa nhỏ kia mi tâm điểm một nốt chu sa, diện mạo non nớt, nhưng có chút quen thuộc. Lam Vong Cơ nghĩ một chút, hình như là hài tử Kim gia kia, cháu ngoại trai của Giang Vãn Ngâm, Kim Lăng. Lại nhìn hai đệ tử kia, hình như cũng là thấy qua bên người Giang Vãn Ngâm.

Nhớ đến Tam Độc Thánh Thủ xưa nay không hợp, Lam Vong Cơ lập tức nhíu mày, nhưng xung quanh không hề thấy Giang Vãn Ngâm, đệ tử Giang gia gọi y có vẻ có chuyện muốn nói, y cũng ngừng lại bước chân, không chút biểu tình đứng chờ.

Đệ tử Giang gia thấy y không có lập tức quay người liền đi, rõ ràng thở ra một hơi, không đợi hắn tiến lên giải thích, Kim Lăng đã trực tiếp lao đến ôm lấy chân Lam Vong Cơ.

Lam Trạm cũng không phải là không tránh được, nhưng Kim Lăng chẳng qua mới có ba bốn tuổi, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía y, y nhất thời cũng không biết nên ứng đối như thế nào, bị ôm lấy chân, cũng chỉ có thể lạnh mặt cúi đầu nhìn xuống.

Kim Lăng ngẩng đầu, một đôi mắt ngân ngấn nước, đối diện với mặt lạnh của Hàm Quang Quân, hai mắt lại đỏ thêm một chút, nhưng cũng không có buông tay, mở miệng mang theo chút nức nở kêu:

"Cữu cữu..."

Lam Trạm sửng sốt, trong lòng sinh ra mấy phần không hiểu ra sao, không đợi y suy nghĩ sâu thêm, đứa nhỏ ôm lấy chân y không buông không biết sao lại càng thêm thương tâm, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống.

"Oa... Tìm cữu cữu... Cữu cữu..."

Hai đệ tử Giang gia bị dọa đến sợ run, đi tới cẩn thận từng tí muốn kéo Kim Lăng lại, nhưng Kim Lăng cánh tay nho nhỏ lại ôm chặt Lam Trạm không buông, hai đệ tử không dám làm bị thương bé, lăn lộn đến mồ hôi đầy đầu cũng không thành công, ngẩng đầu nhìn một chút thần sắc băng lãnh của Hàm Quang Quân, trong lòng càng thêm lo sợ.

"Giang Vãn Ngâm ở đâu?"

Đợi hai đệ tử mơ hồ mà chỉ ra phương hướng, Lam Trạm xem như hiểu được tại sao không thể mang Kim Lăng đi tìm cữu cữu của bé rồi.

Xa hoa trụy lạc, oanh ca yến ngữ, là chốn yên hoa.

Lam Trạm rũ mắt nhìn Kim Lăng, nhớ đến Lam Nguyện cũng lớn tầm đứa nhỏ này, trong lòng rốt cuộc cũng mềm lại hai phần.

"Ta đi tìm Giang Vãn Ngâm."

Kim Lăng nghe hiểu, một đôi mắt ngấn đầy nước mắt nhìn Lam Trạm một lúc lâu, buông lỏng tay, mong ngóng mà nhìn Lam Trạm, mong đợi cái người lạnh băng băng này có thể giúp bé tìm cữu cữu về.

Không bận tâm hai đệ tử kia giấu không được thần sắc kinh ngạc, Lam Trạm vòng qua góc đường bước về hướng Giang Vãn Ngâm đang ở.

Hàm Quang Quân trước nay giữ thân trong sạch, chưa từng đặt chân đến chốn yên hoa, người trong lâu bị cái khí thế cự người ngàn dặm của y chấn trụ, cũng không có dám dán tới, nhưng khắp nơi hoan tình diễm sắc vẫn là khiến Lam Trạm nhìn đến trong lòng sinh giận, đối Giang Vãn Ngâm cũng càng thêm bất mãn. Người trong lâu tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không thể để mặc vị tiên nhân nhìn có vẻ rất không dễ chọc này đi loạn, tạp dịch nơm nớp lo sợ đi lên hỏi mấy lời dẫn đường cho y.

Lam Trạm ở một phòng trên lầu hai tìm thấy Giang Vãn Ngâm.

Cửa phòng mở ra, bên người Giang Trừng vây quanh mấy nữ tử y sam mỏng manh, trước nay luôn là khinh bào tay hẹp Giang Tông chủ tóc đen xõa xuống, cổ áo tơ lụa buông lỏng, trên xương quai xanh phảng phất có thể đọng đầy nước có một điểm nốt ruồi nhỏ, màu sắc tựa màu son, dẫn tới nữ tử bên cạnh hận không thể dán lên lại nhiễm mấy phần hồng sắc.

"Hàm Quang Quân?"

Giang Trừng giương mắt, hắn vừa từ trong tay nữ tử bên cạnh uống một ngụm rượu, môi mỏng bị phiếm một tầng ẩm ướt, phong thái phong lưu tại khi nhìn thấy Lam Trạm nhanh chóng liễm đi, một tiếng này mang theo mỉa mai, mi mắt một khắc trước còn trầm tại nơi yên hoa lãng mạn tức khắc sắc bén lên, mày mảnh khẽ nhướn, hàn quang đập lên mặt.

Lam Trạm không cần Giang Vãn Ngâm nói hết cũng biết được hắn có ý gì, chẳng qua là mỉa mai y làm sao lại đến chốn yên hoa.

Trong lòng đè nén lửa giận, thần sắc Lam Trạm lại nặng thêm mấy phần.

"Có người tìm ngươi."

Vốn muốn nói xong liền đi, nhưng lại nhớ tới đôi mắt đỏ hồng kia của Kim Lăng, Hàm Quang Quân nhịn lại nhịn, miễn cường ép bản thân lại chờ thêm một chút.

Tránh khỏi một quả nhỏ nữ tử đưa đến bên miệng, Giang Trừng đoán có lẽ là tiểu tổ tông mình an trí tại khách trạm tỉnh rồi, hắn bố trí trận pháp lại an bài đệ tử, nhưng nếu Kim Lăng nhất định muốn tìm hắn, hai đệ tử kia hơn phân nửa là trông không được, chỉ là, bọn họ lại làm sao tìm đến Lam Vong Cơ?

Chẳng qua mặc kệ ra sao, Kim Lăng bị hắn chiều lợi hại, lại vô cùng dính hắn, tìm không được hắn sợ là sẽ không bỏ cuộc, kế hoạch hôm nay chỉ có thể tạm hoãn.

Giang Trừng vốn là mang Kim Lăng tới nơi này du ngoạn, gặp người thỉnh tới trừ oán quỷ, nghe nói oán quỷ đã ở trong lâu nán lại mấy ngày, khiến cho lòng người bất an, nói thế nào cũng là ở địa giới Vân Mộng, Giang Trừng liền tạm thời để Kim Lăng ở khách trạm cho môn sinh chiếu cố, bản thân giả làm khách nhân tiến vào trừ quỷ.

Nữ tử bên cạnh hiểu ý mà lui ra, Giang Trừng trong ánh mắt lưu luyến không rời của các nàng đứng dậy, thấy Hàm Quang Quân còn đứng trước cửa, dung mạo xuất trần, khí chất lạnh lùng, tại nơi này ngược lại càng thêm hiện vẻ không nhiễm bụi trần không thể xâm phạm, đột nhiên nổi lên chút tâm tư trêu đùa.

"Mất nửa ngày cũng chưa thể tìm được tung tích oán quỷ, có lẽ do tại hạ tu vi không đủ." Giang Trừng chỉ chỉ Lam Trạm, "Bản lĩnh của vị này còn trên ta, không bằng các vị cầu y một chút, nói không chừng còn có thể bắt được."

Lam Trạm nghe lời Giang Trừng, coi như hiểu được nguyên do hành sự hôm nay của Giang Trừng, nhưng lúc này Giang Trừng đem sự tình đẩy đến trên người y, nhìn thế nào cũng thấy không mang ý tốt, lại nhìn mấy nữ tử tựa hồ còn thật sự nóng lòng muốn thử, sóng mắt lưu chuyển nhìn lên người y, nào còn không rõ ý tứ giễu cợt của Giang Vãn Ngâm, tức khắc bực bội.

Giang Trừng bước tới bên cửa đi ra ngoài, lúc đi qua bên người Lam Trạm liếc y một cái, hắn cả ngày đều là nghiêm mặt, chỉ khiến người cảm thấy mày mắt sắc bén, lúc này quay đầu liếc nhìn một ánh mắt, mấy phần phong tình mang theo ý cười phiêu tán, mặt mày điệt lệ sinh động động lòng người, đủ khiến cho người nhân tâm chao đảo.

Lửa giận của Lam Vong Cơ nhất thời sững lại, nghe thấy mấy nữ tử kia khẽ cười, chỉ cảm thấy cũng là cười nhạo mình, tức khắc ý giận càng sâu, nhấc tay đi nắm khuỷu tay Giang Vãn Ngâm.

Biến cố đột nhiên phát sinh, đầu ngón tay Lam Trạm vừa chạm đến tay Giang Trừng, sương mù màu đỏ từ bốn phía cuộn đến, tràn về phía Lam Trạm, trong nháy mắt, Lam Trạm chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một màn sương đỏ, cuối cùng thấy rõ chính là Giang Trừng bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở tròn mắt hạnh, liền mất đi tri giác.

Giang Trừng không chút nào tình nguyện mà đỡ lấy Lam Trạm đã trúng chiêu, quả thực tức đến muốn cười, hắn tốn công tốn sức bị son phấn huân hương xông đến đầu váng mắt hoa, lại không bằng một công Lam Trạm vươn tay?

Nhưng việc đến nước này, không còn cách nào, Giang Trừng để những người khác trong phòng ra ngoài, đem Lam Trạm đỡ vào phòng, cũng truyền tin cho đệ tử đến, hắn tuy rằng luôn luôn cùng Lam Vong Cơ không hợp, nhưng cũng cho rằng với tu vi của Lam Trạm, nếu oán quỷ kia đã ra tay, hẳn là không bao lâu liền có thể giải quyết.

Nhưng đợi một lúc lâu, mắt thấy Lam Vong Cơ đã hôn mê thần sắc càng lúc càng thống khổ giãy giụa, căn bản không có một chút dấu hiệu tỉnh lại, rõ ràng là tình huống không ổn. Giang Trừng tháo mạt ngạch Lam Trạm, quả nhiên nhìn thấy trên trán Lam Trạm một mảnh vết tích giống như cánh hoa, oán khí quấy loạn nhân tâm, nếu người không thể chiến thắng tâm ma liền sa vào võng cảnh không thể tránh thoát, cánh hoa lúc này đỏ tươi đến độ như muốn nhỏ máu, là oán khí đang sôi trào, Giang Trừng không dám trì hoãn, cúi đầu dán lên trán Lam Trạm, chủ động buông ra linh thức dẫn động oán khí, trước mắt tối sầm, rơi vào võng cảnh của Lam Trạm.

Lần nữa mở mắt, Giang Trừng ý thức được bản thân đang nằm, Lam Vong Cơ liền ngồi bên giường hắn, nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hết sức phức tạp.

Thấy Giang Trừng tỉnh lại, trên mặt Lam Trạm hiện ra biểu tình giãy giụa lại bị y dấu đi, y mở miệng, thanh âm khàn khàn áp lực.

"Ngụy Anh, không cần chạy nữa."

Một câu này khiến Giang Trừng lập tức sững người, tên gọi của cố nhân khơi lên trong lòng lửa giận, nhưng Lam Trạm thần tình phức tạp, hắn nhìn không ra đạo lí của võng cảnh này, chỉ có thể áp chế lửa giận thăm dò:
"Tại sao không thể chạy?"

Giống như không thể ngờ đến hắn sẽ mở miệng, Lam Trạm mê mang trong nháy mắt, lại khôi phục trước đó áp lực cùng giãy giụa.

"Ngươi là thê tử của ta."

Trong lòng Giang Trừng đã không thể dùng kinh hãi để hình dung, nghĩ đến địch ý Lam Vong Cơ đối hắn, cùng những lời đồn về việc Hàm Quang Quân trừ túy vấn linh, ngược lại là bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Hàm Quang Quân nơi chốn cùng hắn đối địch, đều không phải như hắn vẫn cho rằng do bản thân vô tình đắc tội, mà vì ái mộ "hảo sư huynh" của hắn.

"Tông chủ."

Lời trào phúng của Giang Trừng còn chưa kịp ra khỏi miệng, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Lam Trạm đứng dậy ra mở cửa, Giang Trừng nhìn bóng lưng y ngồi dậy, cau mày suy tư một phen, lại cảm thấy không đúng.

Cho dù Lam Trạm ái mộ Ngụy Anh, nhưng với quan hệ giữa Lam Trạm cùng Lam Hoán, tâm ma của y cũng không thể có khả năng làm ra võng cảnh Lam Trạm làm Tông chủ, thêm nữa tâm ma của Lam Trạm nếu có liên quan đến Ngụy Anh, vậy liền không nên nhận nhầm, tình cảnh mất đi kí ức nhận không rõ người này, có vẻ như bởi vì một người được xưng "Tông chủ" mà sinh tâm ma.

Lam Vong Cơ gặp qua Lam thị Tông chủ ngoại trừ huynh trưởng y, còn có phụ thân y, Lam thị tiền nhiệm Tông chủ Thanh Hành Quân.

Lam Trạm bưng cơm trở lại, tới đỡ Giang Trừng đứng dậy, bị Giang Trừng lập tức đẩy tay ra cũng chỉ nhíu nhíu mày, dường như đã quen, Giang Trừng quan sát thần sắc y, có vài phần suy đoán, mở miệng hỏi:

"Ta là ai?"

Lam Trạm trước mặt Giang Trừng bày cơm dọn bát xong xuôi, thấp giọng đáp:

"Ngươi là thê tử của ta."

Giang Trừng tuy là hận không thể trực tiếp rút kiếm, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại tính tình tiếp tục hỏi.

"Tên của ta?"

Lam Trạm ngẩng đầu, lại sau một hồi mê mang, mở miệng:

"Ngụy..."

Cho dù là ở trong võng cảnh, Giang Trừng vẫn cảm thấy để cái tên này ấn lên đầu hắn có thể khiến hắn cả người khó chịu, lập tức đánh gãy lời Lam Trạm.

"Ta là Giang Trừng."

Lam Trạm vẫn nhìn hắn, sau một khoảng ngắn ngủi mê mang, trên mặt xuất hiện dung túng cũng bất đắc dĩ khiến Giang Trừng có chút muốn né xa ba thước.

"A Trừng, ăn cơm đi."

Giang Trừng hối hận rồi.

Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ từ trong miệng Lam Trạm nghe tới ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi "Giang Vãn Ngâm", cùng thỉnh thoảng mới có vài lần "Giang Tông chủ" mấy cái xưng hô, càng không nói tới một câu "A Trừng" phảng phất giống như vô cùng thân mật như vậy. Nhưng hắn giật giật khóe miệng, cũng không thể để Lam Trạm lần nữa gọi hắn Ngụy Anh, dù sao đều là dị ứng, hắn chỉ có thể cúi đầu, hung hăng dùng đũa chọc thức ăn trước mặt, nhịn.

Theo như bình thường, tâm ma của người tu đạo càng mạnh, võng cảnh liền càng hoàn chỉnh, mà võng cảnh của Lam Trạm hoàn chỉnh đến độ đến Lam thị dược thang đều nguyên mùi nguyên vị, ăn đến Giang Tông chủ gốc lưỡi cũng thấy đắng, nhưng cũng không thể không ăn, hắn vừa đặt đũa, Lam Trạm liền dùng cái loại thần sắc thâm tình ưu thương nhìn đến Giang Trừng lông tơ dựng ngược.

Ăn cơm xong, Lam Trạm lại ngồi với hắn một lúc mới rời đi, Giang Trừng xem xét căn phòng một chút, bố trí cũng không hề đơn sơ, khóa cửa lại càng không đơn sơ, nếu như hắn không nhìn nhầm, ngoài cửa còn bày trận pháp. Hắn nhớ lại những lời đồn liên quan đến Thanh Hành Quân và Lam phu nhân, cơ bản có thể xác định, tâm ma của Lam Trạm là vì phụ mẫu y mà có.

Nhưng biết được nguyên nhân lại giải quyết thế nào? Khám phá võng cảnh chiến thắng tâm ma, nói thì dễ. Giang Trừng xoa trán, là hắn sơ xuất, hắn vẫn cho rằng người giống như Lam Trạm phảng phất một lòng tu đạo không có dục vọng phàm tục, tâm ma cùng lắm cũng là loại tà túy khó đánh bại nào đó, hắn tiến vào chỉ cần giúp cho một kiếm là xong, hắn cũng nghĩ đó là hiển nhiên.

Ai mà biết được trong lòng Lam Trạm cất chứa nhiều chuyện như vậy.

Ờ, còn giấu một Ngụy Anh.

Có thể ở võng cảnh kí ức mơ hồ buột miệng gọi ra cái tên, nhất định là tâm tâm niệm niệm lâu lắm rồi đi.

Thật đúng là, nghẹn đến hoảng.

Giang Trừng mở cửa sổ, trên cửa chính đều là cấm chế, cửa sổ tự nhiên cũng có, chẳng qua còn chưa có quá mức như vậy, vẫn để một nhánh hoa đào bên ngoài cửa sổ vươn đến trước mắt hắn. Giang Trừng duỗi tay muốn bẻ lấy cành cây đang đâm chồi hé nụ, tính toán xem có thể thông qua đập Lam Trạm một trận để y tỉnh lại, nếu hắn thật sự dùng biện pháp này giúp Lam Trạm thanh tỉnh, vậy chính là cứu mạng Lam Trạm lại mạnh mẽ thu thập Lam Trạm một hồi, người Lam gia cũng không thể nói nửa câu không được, nghĩ thôi đã có chút vui vẻ.

Trên mặt không khỏi lộ ra chút ý cười, hoa đào trên nhánh cây bỗng ngay trước mắt hắn nở rộ.

Đào hoa thâm thiển xử, tự quân thâm thiển trang.(*)

Giang Trừng buông tay, ngước mắt nhìn lên, hoa đào trên cây từ từ nở rộ, sắc hồng đậm nhạt phủ trên cành, cho dù là võng cảnh, lại cũng là một tràng cảnh đẹp.

Cảnh tượng này vào mắt người khác, cũng là một bộ mỹ cảnh "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng."(**)

"Mẫu thân..."

Giang Trừng cả người cứng đờ, Lam Trạm không biết từ khi nào đứng trước cửa tiểu viện, Lam Trạm này chỉ tầm năm sáu tuổi, chỉ so với Kim Lăng hơi lớn hơn một chút, thần sắc trên mặt lại so với đứa vẫn còn ôm eo hắn làm nũng thành thục hơn rất nhiều, thời khắc này đứng ở đó, niềm khao khát thuần khiết lại khắc chế trong ánh mắt nhìn đến Giang Trừng trong lòng tê dại.

Hắn và Lam Trạm không hợp, lại ở một vài phương diện có sự giống nhau kì lạ.

Đây quả nhiên là kí ức thời còn nhỏ của Lam Trạm sinh ra tâm ma, liên tưởng đến câu "Không cần chạy nữa" của Lam Trạm lúc hắn vừa tỉnh lại, Lam phu nhân bị giam lỏng năm đó có ý chạy trốn, vậy khi Lam Trạm đến muốn gặp mẫu thân, sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế nào đây? Đại khái, sẽ không phải hồi ức khiến người vui vẻ.

Giang Trừng bẻ xuống nhánh hoa đào nở rộ trong tay hắn, vẫy vẫy tay với Tiểu Lam Trạm, đợi đứa nhỏ chạy tới gần cửa sổ, đem cành đào đưa qua, Tiểu Lam Trạm có chút ngơ ngác nhìn hắn, Giang Trừng liền vươn tay dùng cành hoa gõ nhẹ lên vai y, hoa vừa nở rơi xuống một mảnh cánh hoa, được Tiểu Lam Trạm vội vàng đón lấy, nắm trong lòng bàn tay.

"Mẫu thân..."

Đứa nhỏ vốn đang biểu tình nghiêm cẩn rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần thần tình tuổi này nên có, giống như muốn làm nũng với Giang Trừng, Giang Trừng tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái, nhưng Lam Trạm tuổi này không thể nghi ngờ là so với một cái khác dễ đối phó hơn một chút. Hắn dựa vào bệ cửa sổ, quơ quơ cành đào trong tay.

"Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân(***), đã học chưa?"

Đứa nhỏ lắc đầu.

Giang Trừng thầm nghĩ quả nhiên, Lam Trạm tuổi này hẳn là vừa mới bắt đầu học, theo quy củ của Lam gia, trước đem mấy ngàn điều gia quy đọc thuộc lại nói, thơ từ ca phú lại là chuyện nói sau. Hắn buông tay, để cành hoa đào rơi vào tay Tiểu Lam Trạm, chống cằm, trên gương mặt mấy phần ý cười lười biếng liền diễm tựa đào lý. (hoa đào và hoa mận)

"Sau này sẽ được học thôi."

Tiếp được cành hoa đào, gió thổi đi mấy phiến cánh hoa, mang theo hương hoa tới bên người bọn họ, Tiểu Lam Trạm nhìn Giang Trừng, y mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này khác thường, nhưng trong võng cảnh nhận thức mơ hồ cũng khiến y không thể suy nghĩ rõ ràng, y chỉ cảm thấy thời khắc này hương hoa dường như là ngọt, mà "mẫu thân" của y so với hoa đào càng đẹp.

Buổi tối, Lam Trạm qua đây cùng hắn ăn cơm.

Giang Trừng nhìn Lam Trạm đang dịu dàng tỉ mỉ chuẩn bị món ăn trước mặt, quyết định tiếp tục xuống tay từ trên người y. Hắn là chủ động tiến vào võng cảnh, linh lực có thể dùng, nhưng không có vũ khí, Lam phu nhân bị giam lỏng hiển nhiên là không thể dùng linh khí, bình tĩnh suy xét, hắn không có nắm chắc thông qua tay không mà đập Lam Trạm một trận để y thanh tỉnh. Cấm chế xung quang Giang Trừng cũng đã thử qua, thậm chí vào lúc Tiểu Lam Trạm rời đi thừa dịp không người rời khỏi tiểu viện, chung quanh không chút nào thay đổi, điều đó có nghĩa cho dù hắn trốn thoát, cũng không thể khiến Lam Trạm tỉnh lại.

Thay vì đoán mò, Giang Trừng vẫn là cảm thấy nói chuyện với Lam Trạm càng có tác dụng hơn.

"Lam Vong Cơ."

"A Trừng?"

Giang Trừng không dấu vết mà nổi da gà khắp người.

"Tại sao phải giam ta ở đây?"

Biểu tình Lam Trạm lập tức trở nên có chút tối tăm.

"Ngươi là thê tử của ta."

Giang Trừng bị nghẹn một chút, đầu ngón tay theo thói quen vuốt lên ngón tay vốn nên đeo Tử Điện lại không chạm đến thứ gì, tầm mắt Lam Trạm cũng phiêu đến, Giang Trừng bình tĩnh đem tay thả lại trên bàn, nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục hỏi:

"Ta là thê tử của ngươi, ngươi tại sao phải giam ta?"

"Bởi vì thích ngươi."

Nếu như Lam Trạm hoàn toàn chìm trong kí ức của phụ mẫu y, vậy cái lí do phải giam người lại này hẳn là ân oán của bọn họ.

Lúc Lam Trạm nói ra lời này không có biểu tình gì, nhưng Giang Trừng cảm giác được chấp niệm bắt nguồn từ ý nghĩ này, hắn nhớ tới Lam Trạm từng nhiều lần nhắc tới muốn đem Ngụy Anh mang về Vân Thâm, không khỏi có chút ớn lạnh nghĩ, sẽ không phải khi đó Lam Trạm liền muốn đem Ngụy Anh giam lại đi?

Giang Trừng nhìn xung quanh, Lam phu nhân đã từng bị giam tại khoảng sân nhỏ này, còn là cả một đời, hài tử của nàng sau khi trưởng thành, lại muốn đem người mình thích cũng giam lại, võng cảnh này nực cười lại đáng sợ.

Giang Trừng nhìn người trước mắt, nhìn cái người trước nay đều cố chấp, hắn không tính là thấu hiểu Lam Trạm, nhưng lại một lần cảm thấy sự giống nhau kì lạ giữa bọn họ, người khác có lẽ không hiểu vì sao sau khi chứng kiến bi kịch của phụ mẫu, Lam Trạm tại sao lại vẫn làm ra lựa chọn giống với phụ thân, Giang Trừng có thể hiểu, là vì y kính trọng phụ mẫu mình, lại cũng như vậy sợ hãi bản thân liệu có làm ra lựa chọn giống với bọn họ. Tính tình hắn thật giống Ngu phu nhân, hắn có khi cũng sẽ nghĩ, nếu như hắn gặp được người bản thân yêu thích, liệu có sẽ giống như A Nương đem người đẩy càng lúc càng xa, những hồi ức đó, những quá khứ đó, cũng không có dễ dàng xóa bỏ, thậm chí đến đúng sai đều sẽ mơ hồ.

Trong viện này giam giữ không chỉ là Lam phu nhân khi xưa, cũng không phải người trong lòng Lam Trạm, mà là chính bản thân Lam Trạm.

Giang Trừng thậm chí có thể hiểu được một chút Lam Trạm vì sao lại yêu thích Ngụy Anh, dù sao người kia, tự do tựa như gió.

Nghĩ đến đây Giang Trừng rùng mình một cái, nếu như không phải vì rời khỏi võng cảnh này, hắn lại đối với tâm tư suy nghĩ của Lam Trạm không có một tí hứng thú nào, Lam Trạm tất nhiên cũng không có khả năng để hắn hiểu được.

Rõ ràng đến bằng hữu cũng không phải, lại phải giúp y giải quyết tâm ma, sau đó nói không chừng đến câu cảm tạ cũng không nhận được.

Tự giễu mà cười một chút, Giang Trừng vẫn là đem lực chú ý kéo trở lại, nếu như lí do bị giam ở đây không liên quan đến mấy ân oán tình thù của thế hệ trước, đối với Giang Trừng không hề muốn đào sâu bí mật của Lam thị mà nói không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.

"Bị giam ở đây ta không vui, ngươi không phải thích ta sao, ngươi lẽ nào không hi vọng ta vui vẻ?"

Giang Trừng căng da đầu hỏi ra làm Lam Trạm lần nữa mê mang, chấp niệm của y đến từ quá khứ của phụ mẫu, chấp niệm này trở thành tâm ma vây khốn chính y, bao gồm động tâm đối với Ngụy Anh cũng là vì Ngụy Anh tự do giống như không hề phải chịu bất cứ quy tắc hạn chế nào, nhưng y cũng chưa từng thực sự cùng người mình thích ở bên nhau, thần sắc tối tăm áp lực trên mặt Lam Trạm rút đi, kia vốn là phản chiếu Thanh Hành Quân trong kí ức, lúc này bối rối mà mê mang mới là bản thân Lam Trạm.

"Vậy phải làm sao, mới vui vẻ?"

Có chút thở phào một hơi, Giang Trừng chỉ chỉ phía cửa, "Ta muốn ra ngoài." Vào trước khi thần sắc Lam Trạm lần nữa trở nên khó coi, hắn bổ sung nói: "Ngươi có thể cùng ta ra ngoài, ngươi xem ta đến kiếm cũng không có, không chạy được đâu."

Giang Trừng vốn định nói bản thân không có linh lực, do dự một chút, vẫn là không nói dối. Có điều kết quả vẫn là không tệ, sau khi Lam Trạm suy nghĩ một hồi, cùng hắn ra ngoài, hơn nữa ngự kiếm mang hắn nghe hắn chỉ huy, dưới tình huống hắn không chạy khỏi phạm vi không chế của Lam Trạm, Lam Trạm nguyện ý cùng hắn đi đến nơi hắn muốn đi.

Giang Trừng lựa chọn địa điểm hắn từng ở hiện thực gặp phải Lam Trạm, không phải nơi tốt đẹp gì, dù sao Tam Độc Thánh Thủ cùng Hàm Quang Quân có thể gặp, hơn phân nửa là vì quỷ tu hoặc là tà túy.

Núi rừng u tĩnh âm phong từng trận, đôi khi còn nghe thấy tiếng dã thú tru lên không biết từ nơi nào truyền đến, bọn họ sóng vai đi tới, Lam Trạm nắm lấy bội kiếm, thần sắc cảnh giác, kí ức trừ túy ở nơi này thuộc về chính y, lúc này trên mặt Lam Trạm không còn là thần tình hoặc thâm tình hoặc tối tăm như lúc trước.

Bọn họ càng đi càng sâu, bỗng nhiên truyền tới một tiếng dã thú hú dài, một con dị thú xuất hiện nơi núi rừng hắc ám, nương theo ánh trăng có thể thấy dị thú này phải cao hơn hai trượng, tứ chi chạm đất, thời điểm lao về phía bọn họ vươn ra chi trước, răng nanh dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng.

"A Trừng, lui ra sau!"

Lam Trạm rút kiếm nghênh tiếp, tiên kiếm đâm trúng chân trước dị thú kia, lại không thể chém đứt, mà phát ra tiếng vang giống như tiếng kim loại chạm nhau.

Không bao lâu, Giang Trừng đứng tại chỗ cũ chú ý đến xung quanh xuất hiện từng đám u hỏa, lẳng lặng phiêu đãng xung quanh dường như vô hại, Giang Trừng biết đám u hỏa này có bao nhiêu khó đối phó, một khi bị quấn lên liền như trùng trong xương làm sao cũng không dập đi được. Nơi này là Giang Trừng cố ý lựa chọn, bởi vì một lần gặp gỡ ở nơi này, là một lần miễn cưỡng có thể xem là hữu hảo hồi ức giữa bọn họ.

Một lần kia bọn họ cũng là một mình giữa núi rừng đụng phải nhau, dị thú kia nhìn thì có vẻ khó đối phó, nhưng tìm được nhược điểm cũng không tốn công phu gì, sau khi dị thú ngã xuống những u hỏa nhìn như vô hại kia liền vây về phía bọn họ, lửa này tuy không thể làm bị thương bọn họ, nhưng cứ mãi dập không xong, bức bọn họ cực kì chật vật mà trốn vào một sơn động.

Bỏ đi ngoại bào lây dính u hỏa, trên mặt cũng là dấu vết khói nhọ lem nhem, hai người bọn họ chật vật vô cùng trong sơn động nhỏ hẹp, cố ý vô ý mà nhìn về phía đối phương, đại khái là Giang Trừng trước nhịn không được cười ra tiếng, Lam Trạm cũng không thể giữ được khóe miệng, quay đầu đi, vành tai lại đỏ hồng.

Khi đó Giang Trừng cho rằng như vậy miễn cưỡng xem như trải nghiệm "cùng hoạn nạn", sẽ khiến bọn họ khi gặp lại hữu hảo một chút, bây giờ nghĩ lại cũng vô cùng đáng cười.

Cởi xuống ngoại bào trên người, Giang Trừng dùng ngón tay làm bút, dùng máu vẽ trận trên áo. Mỗi gia tộc trong kho tàng đều có một vài thư tịch về trận pháp, ngoại trừ mấy gia tộc chuyên môn nghiên cứu về trận pháp, người học về nó không nhiều, đặc biệt là mấy tiên môn lớn một chút, là trừ bỏ tiên kiếm ra tất cả những thứ khác đều là ngoại vật. Mà Giang Trừng khi đó dựng lại Giang gia chỉ có hơn ba mươi người, cho dù là bàng môn tả đạo, chỉ cần có thể bảo vệ Giang gia, hắn đều sẽ học.

Ngón tay ngừng lại một chút, Giang Trừng nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, nói đến bàng môn tả đạo, hắn còn thật sự làm không bằng Ngụy Vô Tiện, chẳng qua so với sự phóng túng buông thả lại không sợ trời của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng trong lòng vô cùng hiểu rõ, có khả năng sẽ mất khống chế, hoặc phản phệ bản thân hoặc người bên cạnh, hắn đều sẽ không đụng vào, nếu như phụ thân vẫn còn, chắc lại muốn nói hắn làm việc sợ hãi rụt rè không bằng Ngụy Vô Tiện có khí khái Giang gia đi.

Theo trí nhớ của Giang Trừng, cho dù không có linh thạch hỗ trợ, nhưng lấy linh lực của hắn vẽ xong một cái trận pháp phòng hộ nho nhỏ cũng sẽ không có vấn đề gì, còn chưa vẽ xong hắn lại cảm thấy có chút váng đầu, giống như linh lực tiêu hao quá độ, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Lam Trạm vẫn đang chiến đấu với dị thú, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

"A Trừng!"

Lam Trạm nôn nóng hô một tiếng, Giang Trừng lại nheo mắt, quay đầu lại tiếp tục kiên định mà muốn đem trận pháp vẽ xong, hắn ở trong võng cảnh, chịu hạn chế của chủ nhân võng cảnh, trong lòng Lam Trạm hi vọng bạn lữ của y để y bảo hộ, tất nhiên linh lực cũng không mạnh được đến đâu.

Nhưng vậy thì sao? Là muốn hắn ngồi chờ chết, hay là ngoan ngoãn chúi trong góc chờ Lam Trạm đến bảo vệ? Vậy mới không phải Giang Vãn Ngâm hắn.

Lam Trạm trong lòng nôn nóng, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, dù sao cũng là dị thú hắn từng giải quyết, bên này Giang Trừng khó khăn vẽ xong trận pháp, dị thú ầm ầm ngã xuống, Lam Trạm vội vàng bay qua, Giang Trừng cắn xuống đầu lưỡi, ngăn xuống choáng váng khiến trước mắt biến thành màu đen, dùng ngoại bào vẽ trận pháp ngăn lại làn u hỏa đầu tiên lao về phía họ.

Gió rừng gào thét đem u hỏa xông đến xung quanh bọn họ, lại bị trận pháp ngăn lại, Giang Trừng nhận lấy áo choàng từ Lam Trạm, đối với sắc mặt khó coi của Lam Trạm trợn trắng mắt.

"Làm sao, muốn ta đợi ngươi đến cứu ta?"

"Ta có thể bảo vệ ngươi."

Giang Trừng không quan tâm, thậm chí còn cười ra tiếng.

"Không có bất cứ ai có thể bảo vệ người khác cả đời, trở mặt thành thù cũng không phải chuyện hiếm lạ gì."

Bọn họ cùng đi tìm sơn động có thể ẩn thân, dùng trận pháp ngăn ở cửa động, cũng sẽ không sợ u hỏa xâm nhập, kéo lên áo choàng giống như một khoảng vuông, Giang Trừng chú ý đến Lam Trạm có ý muốn che cho hắn nhiều hơn một chút, lại đem nửa người của mình đều lộ ra, đột nhiên kéo y một cái.

"Ta không thích bị đặt lại phía sau, nếu như phải chọn người ở bên ta, ta chọn một người sẽ cùng ta kề vai chiến đấu."

Thần sắc hắn có chút lạnh lùng, tại nơi núi rừng bốn phía u hỏa trở nên phá lệ sắc bén, Lam Trạm cảm thấy có gì đó giống như ở trong tim cứa một cái, lạnh lẽo, đau đớn, lại khiến người thanh tỉnh, vào sơn động bố trí ổn thỏa cửa động, bọn họ dựa vào vách động ngồi xuống.

"Không bảo vệ ngươi, ta có thể làm gì?"

Trong sơn động u tĩnh, Lam Trạm thấp giọng thì thào mang theo chút âm vọng, Giang Trừng quả thực trợn mắt há mồm mà nhìn về phía y, sau đó hung hăng nhíu mày lại, Lam Trạm nhìn có vẻ thật tình hỏi ra, y mím đôi môi tái nhợt, thần sắc lo sợ nghi hoặc mà thống khổ, thậm chí giống như mất đi mục tiêu vẫn theo đuổi.

Giang Trừng nhịn không được cười nhạo một tiếng, cảnh hành hàm quang Lam Vong Cơ, trong lòng lại là tình tình ái ái? Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay, thầm niệm võng cảnh là do tâm ma tạo nên, cũng sẽ làm tâm ma phóng đại vô hạn, bằng không thần tình của Lam Trạm sẽ không dao động đến vậy, mới có thể nhịn xuống càng nhiều trào phúng.

"Ngươi là Lam gia Nhị công tử, là Hàm Quang Quân trong miệng thế nhân, chuyện ngươi có thể làm có rất nhiều."

Giang Tông chủ tận lực duy trì ngữ khí, không đến nỗi để Lam Trạm bị vây trong võng cảnh chịu kích thích đến điên, có điều trong lòng vẫn là chửi thầm, nếu như là đệ tử nhà hắn, sớm đã không nhịn được ra tay giáo huấn rồi.

Thấy thần tình Lam Trạm còn chưa hiểu rõ lắm, Giang Trừng chỉ đành nén xuống bực bội tiếp tục nói:

"Thiên hạ thái bình rồi? Không còn tà túy với dị thú nữa? Ngươi có biết nếu như dị thú ngươi vừa chém chết xuống núi, sẽ hại chết bao nhiêu bách tính bình thường? Cái khác ta không nói, bên trong Cô Tô liền không có người, không có tà túy ức hiếp bá tính sao? Còn có Lam gia ngươi, lại có bao nhiêu đệ tử cần được dạy bảo? Ngươi có bao nhiêu chuyện trong khả năng cho phép có thể làm? Hàm Quang Quân, ngươi đọc sách thánh hiền trưởng thành, bây giờ đến tu thân cũng không muốn làm nữa, chỉ muốn chúi trong một cái viện nhỏ sao?"

Giang Trừng quay đầu nhìn ra cửa động, áo ngoài của hắn màu sắc thanh nhạt, u hỏa va chạm bị trận pháp ngăn lại, tán thành tia lửa tán loạn, ngược lại giống như một tràng pháo hoa nho nhỏ. Hắn lười đi nhìn Lam Trạm, liền cứ nhìn chằm chằm cửa động, nhất thời xem đến nhập thần, đợi đến khi phát giác bản thân có chút phát nhiệt, trước mắt đã biến thành màu đen ngã nghiêng về một phía.

Vốn cho rằng sẽ ngã xuống đất, lại bị một lồng ngực ấm áp ôm vào trong lòng, Giang Trừng một mình một người đi trong mưa to gió lạnh đã quen rồi, nhất thời lại có chút lưu luyến, nhưng trong tiềm thức hắn cũng hiểu rằng, vòng tay này cũng không hề thuộc về hắn, mí mắt nặng nề không mở ra được, hắn nghe thấy có người nôn nóng gọi "A Trừng", hắn liền mơ hồ nghĩ, ấm áp này, để cho hắn trộm mượn một lúc thôi.

Chỉ một lúc thôi.

Thời điểm lần nữa tỉnh lại, là trong tiểu viện một hộ nông gia, Giang Trừng chống thân thể ngồi dậy lại vì suy yếu mà chậm lại, trong lòng chửi thầm Lam Trạm rốt cuộc là hi vọng bạn lữ có bao nhiêu cần bảo hộ, vừa chầm chậm đứng lên. Cũng may sau khi đứng dậy cảm thấy sức lực khôi phục khá nhiều, hẳn đẩy mở cửa phòng, trong viện có một đại nương đang quét sân.

"Ngươi tỉnh rồi, đến đây, cơ thể ngươi còn yếu, mau vào phòng ngồi xuống, ta giúp ngươi gọi người."

Đại nương động tác nhiệt tình đẩy hắn vào trong phòng ngồi xuống, Giang Trừng còn chưa nói cảm tạ, liền nghe đại nương đi ra ngoài hô một tiếng:

"Tiểu lang quân, nương tử ngươi tỉnh rồi!"

Vừa mới ngồi xuống Giang Trừng suýt chút nữa đến răng cũng nghiến vỡ.

Lam Trạm chạy vào, Giang Trừng còn không rảnh tức giận, hắn đầy mặt kinh ngạc nhìn Lam Trạm mặc vải thô áo ngắn, ánh mắt không khỏi bị vết thương trên mặt y gây chú ý, đó là vết phỏng, Giang Trừng rất quen thuộc, chính là vết thương do u hỏa kia gây ra.

"Ngươi tại sao..."

"Thân thể sao rồi? Còn chỗ nào không khỏe không?"

Hai người đồng thời mở miệng, Giang Trừng nhớ tới hắn lúc đó đột nhiên ngất xỉu, Lam Trạm lẽ nào không màng u hỏa còn chưa tan bên ngoài đem hắn xuống núi?

"Ta rất ổn, trên mặt ngươi..."

Cho dù đây là võng cảnh, Lam Trạm là vì bạn lữ trong võng cảnh của y mà bị thương, nhưng Giang Trừng vẫn cứ cảm thấy có chút không dễ chịu, hắn muốn xem xem trên người Lam Trạm liệu còn có thêm thương tích gì không, có nghiêm trọng không, thậm chí giờ phút này y mặc y phục vải thô cũng là vấn đề nhỏ.

Giang Trừng ngồi bên giường, Lam Trạm lấy cái ghế nhỏ ngồi cạnh, động tác của y quá tự nhiên, Giang Trừng nhìn có chút sững sỡ, hồi thần lại lại không hiểu sao có chút chua xót,nhất thời mềm lòng cũng không có đẩy ra tay Lam Trạm nắm tới.

"Trên người có chút vết phỏng, cũng đã xử lí qua, không đáng ngại."

Lam Trạm nắm tay Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, có chút cẩn thận mà nói.

"Chu đại nương nói không thể cho ngươi xem, ngươi sẽ đau lòng."

Khóe miệng Giang Trừng giật giật, tay cũng thử kéo ra, đáng tiếc Lam Trạm sức lực lớn vô cùng, hắn không dùng sức kéo, Lam Trạm cũng liền không buông tay, nắm lấy thật chặt, nhìn bộ dáng y có điểm lấy lòng, Giang Trừng nghẹn một ngụm khí, chuyển chủ đề.

"Ngươi sao lại mặc thành thế này?"

Cho dù y phục lúc trước không thể mặc nữa, trong túi Càn Khôn cũng nên có y phục dự phòng, người luôn luôn giống như trăng sáng đột nhiên rơi xuống bụi trần, nhìn đến Giang Trừng rất không thích ứng.

"Ta ban nãy đang chặt củi, đại nương nói y phục này sợ bẩn."

Lam Vong Cơ, chặt củi.

Giang Trừng nhất thời phản ứng không kịp, thần sắc kinh ngạc trên mặt hắn quá rõ ràng, Lam Trạm có chút quẫn bách mím môi giải thích:

"Ngươi nói rồi, khả năng cho phép."

Như này Giang Trừng càng nói không lên lời.

Lam Trạm quả thật là mạo hiểm u hỏa ôm Giang Trừng xuống núi. Y dùng trận pháp đem Giang Trừng bọc thật kĩ, trên người bản thân cũng không rảnh lo, Chu đại gia sáng sớm đốn củi ở giữa sườn núi gặp phải bọn họ đưa bọn họ về, vừa là thỉnh lão đại phu trong thôn tới, vừa giúp đỡ chiếu cố Giang Trừng, Chu đại nương là người nhiệt tình chu đáo, từ trong miệng người không thích nói chuyện như Lam Trạm cũng nghe ra được hai ba câu, hơn nữa tự mình biên ra cái cố sự. Đại khái chính là Lam Trạm là một trượng phu không biết tiến thủ, mệt mỏi khiến phu nhân thường xuyên tức giận, thậm chí dưới cơn giận chạy vào núi sâu rừng già, thật nguy hiểm bị y tìm về.

Tuy rằng trong đó có rất nhiều hiểu lầm, nhưng Chu đại nương khuyên mấy câu bảo Lam Trạm phải nghe lời phu nhân, cũng nói cho phu nhân suy nghĩ của mình, đừng có giống như cái hũ nút, như vậy phu nhân mới không có giận dỗi linh tinh. Lam Trạm đang sầu không biết phải làm sao ở chung với Giang Trừng, những lời này nghe lọt rồi, vì vậy mới mặc vào quần áo vải thô đi giúp Chu đại gia đốn củi.

Giang Trừng không ngờ tới mấy câu nói lại có tác dụng như vậy, ngược lại lại nghĩ đến, hắn bây giờ không phải Tam Độc Thánh Thủ cùng Hàm Quang Quân tranh chấp đối lập, mà là người Lam Trạm tâm duyệt trong võng cảnh. Rũ mắt giấu đi cảm xúc khó lí giải đang dâng lên, Giang Trừng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, Lam Trạm thay đổi lớn như vậy, nói không chừng có thể phá được tâm ma.

Hắn nhìn thoáng qua bên ngoài, Chu đại gia mới vừa từ bên ngoài trở về, ngồi ở trong sân, Chu đại nương rót cho ông chén nước, ngồi xuống bên cạnh Chu đại gia, Chu đại gia nhận lấy chén, đối với thê tử lộ ra nụ cười hàm hậu. Biểu tình của họ là nhẹ nhàng thoải mái, lão phu thê trò chuyện, hòa thuận ấm áp là không thể nói ra.

Đây là Giang Trừng chưa từng từ trên người phụ mẫu của mình thấy qua, trong ngực hắn khẽ nghẹn lại.

"Nhìn thấy không, đây mới là phu thê."

Hắn nhỏ giọng cảm khái một câu, đổi lấy Lam Trạm nghiêm túc mà gật đầu,

"Phu nhân yên tâm, ta sẽ học."

Lại nhiều thêm một cái xưng hô mới Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi, không bằng vẫn cứ đập y một trận cho xong.

Đập là đập không được, hai người ở sơn thôn nhỏ lưu lại, đưa cho hai vợ chồng Chu gia chút ngân lượng, nhi tử cùng con dâu vợ chồng già đi trấn bên cạnh thăm người thân, bọn họ vừa lúc thuê ở lại một hồi. Chu đại gia từ chối đẩy mãi, đem tiền nhận lấy, buổi tối liền đi mua con heo, tìm người giúp đỡ làm thịt, mời người trong thôn ăn cơm.

Các thôn dân vui vẻ phấn chấn, không ít người tự mình cũng nấu món ăn mang đến, người cả thôn náo náo nhiệt nhiệt cùng nhau ăn uống, giống như ăn tết vậy.

Giang Trừng cùng Lam Trạm cũng ngồi vào bàn, Giang Trừng tuy rằng nghi hoặc tại sao trong kí ức của Lam Trạm lại có thôn nhỏ như thế này, nhưng đối với gương mặt tươi cười thuần phác của các thôn dân, hắn cũng không có cách nào đem những người trước mắt xem như ảo cảnh.

Mấy đứa nhỏ trong thôn trộm nhìn bọn họ hồi lâu, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi đi lên nói chuyện với hai ca ca dễ nhìn giống như tiên nhân. Trên mặt Lam Trạm không có biểu tình gì, Giang Trừng lại không có biện pháp đối với tiểu hài tử, vì thế chỉ chốc lát hài tử ríu ra ríu rít bên người hắn càng lúc càng nhiều, có đứa lớn gan còn muốn bò lên người hắn, Giang Trừng cũng không phải chưa bế qua hài tử, sao cũng được vừa muốn duỗi tay, thân thể nghiêng đi, bị Lam Trạm kéo vào lòng nửa ôm lấy.

Hàm Quang Quân tuy không có hạ sắc mặt xuống, nhưng động tác biểu tình mười phần chiếm hữu, đám nhóc con nhìn nhau, cười toe gào lên "Ghen rồi ghen rồi, ca ca xinh đẹp ghen rồi" rồi chạy.

"Còn không buông tay!"

Bị Lam Trạm kéo vào lòng như vậy, Giang Trừng đè thấp âm thanh, hơi hơi cúi đầu không muốn nghĩ nhiệt độ trên mặt là vì sao lại tăng lên.

Lam Trạm không nói lời nào, buông lỏng tay, còn không đợi ngụm khí phân không rõ là nuối tiếc hay thở phào trong lòng Giang Trừng thở ra, tay Lam Trạm lại đặt lên eo Giang Trừng, Giang Trừng lại đẩy, Lam Trạm lại đổi nắm lấy tay hắn. Dù sao nhất quyết phải nắm lấy hoặc là ôm lấy, nháo đến Giang Trừng không có cách nào, cuối cùng chỉ đành mặc y.

Chờ đến khi Giang Trừng ý thức được Lam Trạm từ đêm nay bắt đầu "được một tấc lại muốn tiến một thước", Giang Trừng đã nhớ không ra từ khi nào bắt đầu cùng y cùng giường mà ngủ nữa.

Ban đầu Lam Trạm là nằm dưới sàn, một ngày nọ Giang Trừng nhìn thấy Lam Trạm sáng sớm thức dậy xoa xoa vai, nhất thời mềm lòng liền mở miệng cho y ngủ chung giường. Giang Trừng cảm thấy hai nam nhân cũng không phải ngủ không được, kết quả ngày hôm sau là thức dậy trong lồng ngực Lam Trạm, hắn vừa không rõ có phải là tự bản thân chui vào lòng người ta hay không, lại không tiện hỏi, cũng đành buổi tối cố gắng nép vào trong ngủ, thế nhưng liền mấy ngày đều thức dậy trong lòng Lam Trạm, dần dần, Giang Trừng từ bỏ rồi.

Phòng tuyến một khi lơi lỏng, sẽ liền nơi chốn bại trận.

Lại là khi nào cùng Lam Trạm làm phu thê thật sự? Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi nhớ lại, là vào ngày Lam Trạm tặng nhẫn cho hắn kia.

Đó là hai năm sau khi bọn họ ở lại sơn thôn, Lam Trạm trở thành tiên sinh dạy học trong thôn, y tuy rằng vẫn ít khi nói cười, mấy đứa nhỏ lại rất thích vị tiên sinh có lòng kiên nhẫn này, các thôn dân không có bao nhiêu tiền nộp tiền học, chỉ có thể dùng chút rau dưa củ quả đến thay, bọn họ cũng không so đo. Trên núi đồng ruộng khai khẩn không nhiều, ngày mùa cũng không dài, Giang Trừng ánh mắt tốt, hắn đi mua vật liệu về, để các thôn dân làm chút đồ thủ công giỏ trúc đồ chơi các loại, hắn lại bán lên trấn trên, kiếm chút phí lặt vặt, có đi có về, cho dù không dùng đến tài vật trong túi Càn Khôn, ngày tháng trôi qua cũng không tồi.

Thời gian quá dài, Giang Trừng gần như cũng sắp quên bản thân đang ở trong võng cảnh. Hắn hồi tưởng lại, dường như từ khi Liên Hoa Ổ sụp đổ, hắn một ngày đều chưa từng dừng lại, những người kia, những chuyện kia, từ bên người hắn chạy đi thật nhanh, ép hắn nhanh một chút, lại nhanh một chút, liều mạng dựng lại Liên Hoa Ổ, liều mạng, muốn lưu lại trong lòng bàn tay một chút gì đó.

Đến người quan trọng nhất của hắn, cũng chỉ còn lại một đứa cháu ngoại trai nho nhỏ.

Nhưng ở trong võng cảnh này, tháng ngày luôn là bình lặng khiến người an tâm, khói bếp lượn lờ, tháng ngày liền một ngày tiếp một ngày trôi qua. Lam Trạm trong hai năm này chăm chỉ nghiêm cẩn mà làm một tiên sinh dạy học trong sơn thôn nhỏ, cũng thực hiện một câu "khả năng cho phép" kia, y không có mặc lại y phục Lam gia, cũng chưa từng đụng vào bội kiếm, y giúp Chu đại gia làm nông, cùng Chu đại nương học việc bếp núc, chuyện đầu làng cuối ngõ y cũng đều nguyện ý đi giúp, Lam Trạm trước nay chưa từng tiếp xúc mấy việc này gây không ít chuyện cười, nhưng y vốn là thông tuệ, không mất bao lâu liền đem mọi thứ học được ra hình ra dáng, thường thường những lúc này y đều sẽ quay đầu nhìn Giang Trừng, như cũ là khuôn mặt không có biểu tình gì, lại khiến Giang Trừng nhìn ra mấy phần lưu luyến.

Giang Trừng liền nghĩ, tháng ngày như thế này cũng không tồi, trong võng cảnh mấy năm chẳng qua chỉ là chớp mắt, hắn cũng không lo lắng trì hoãn sự tình trong hiện thế, càng huống chi hắn nhìn Lam Trạm, cũng bất tri bất giác càng thêm mềm lòng.

Phần mềm lòng này rốt cuộc vào lúc Lam Trạm đưa cho hắn một chiếc nhẫn, lắng lại thành tình cảm càng sâu.

"A Trừng, đây là ta tự mình kiếm được."

Đó là một chiếc nhẫn bạc, không cầu kì, cũng không có bảo thạch, càng không có khả năng có uy lực giống như Tử Điện, vô cùng bình thường cũng không đáng giá bao nhiêu, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Lam Trạm.

"Vì sao?"

Giang Trừng nhẹ giọng hỏi.

Hắn chậm trễ không có nghĩ biện pháp khác trừ bỏ võng cảnh, xác thực là muốn xem xem Lam Trạm có thể làm đến mức độ nào, đã từng là công tử xuất thế lạc xuống bụi trần, chẳng những không phủ bụi trần, ngược lại còn ở trong cát bụi mài ra ánh sáng càng ôn hòa càng khiến người động tâm. Lam Trạm bây giờ, trong mắt y không còn chỉ có cầm của y kiếm của y, không còn câu nệ với tình tình ái ái trong cái viện tử nhỏ hẹp, trong mắt y có người khác, có nơi này nhân tình ấm lạnh, mà thời khắc này, y chăm chú nhìn Giang Trừng, dường như vừa đủ, lại chỉ có thể chứa một người là hắn.

"Ngươi muốn có."

Lam Trạm nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Trừng, đem nhẫn đeo lên ngón tay Giang Trừng, là nơi Giang Trừng từng đeo Tử Điện. Giang Trừng rốt cuộc nhớ ra, khi hắn rơi vào võng cảnh từng không tự giác trước mặt Lam Trạm vuốt lên ngón tay, y nhớ lâu đến vậy sao?

"Thực xin lỗi, còn chưa đủ tốt."

Bàn tay nắm lấy Giang Trừng có chút thô ráp, con ngươi nhạt màu nhìn Giang Trừng mãn đầy trìu mến cùng xin lỗi.

Giang Trừng cúi đầu hôn lên người hắn đã từng chán ghét, đã từng bất mãn.

"Đã đủ tốt lắm rồi."

Tốt đến độ khiến hắn vô căn cứ động tâm, cho dù biết rõ sau khi tất cả kết thúc chỉ có một mình hắn ghi nhớ tất cả, thậm chí thâm tình của Lam Trạm thời khắc này cũng không phải thật sự dành cho hắn, nhưng hắn vẫn là động tâm rồi.

Giang Trừng nhớ tới Lam Trạm khi ra ngoài trở lại sẽ đem về cho hắn một bó hoa dại hái bên đường, nhớ tới Lam Trạm lần đầu tiên nấu ăn bưng món ăn đến trước mặt hắn, nhớ tới y vì hắn mà làm khắc gỗ, vì hắn mà vớt đá cuội trong sông, lúc ngủ mơ cũng chưa từng buông lỏng vòng tay, cùng bàn tay cho dù lúc đọc sách cũng muốn vươn ra nắm lấy, quá nhỏ, cũng quá nhiều, những điều nhỏ nhặt đó gom lại, đủ để hắn trong giấc mộng này chìm đắm.

Trong mộng không biết thân là khách, một buổi tham hoan. (****)

Một ngày kia thức dậy, Giang Trừng nhìn thấy bản thân rơi xuống một đầu tóc bạc, hắn đưa tay xoa khóe mắt, ý thức được bản thân có nếp nhăn, người tu tiên sẽ không già đi nhanh như vậy, hắn xác định bản thân linh thức rõ ràng, cũng không có bị oán khí ảnh hưởng, như vậy, cũng chỉ có một khả năng - Lam Trạm muốn cùng hắn, giống như phàm nhân bình thường già đi.

Hắn đứng lên, đi nhìn nam nhân đang đảo lúa cho khô trong sân, hắn nhìn thấy Lam Trạm bên tóc mai xám trắng, nhìn thấy trên làn da trắng nõn như cũ của y phủ đầy vết tích của tháng năm, những thứ đó vốn không nên xuất hiện trên người y, nhưng bởi vì y muốn, cho nên bọn họ ở bên nhau già đi.

Lam Trạm quay đầu nhìn thấy hắn, khóe miệng khẽ khàng giương lên, ý cười kia không quá rõ ràng, nhưng Giang Trừng đã có thể nhìn hiểu vui vẻ cùng tình ý trong mắt y.

Giang Trừng cũng cười, ít nhất hắn có thể ở trong võng cảnh có được Lam Trạm cả đời.

Nhi tử cùng con dâu lão nhân Chu gia vẫn luôn không có trở về, hai người dường như thay thế thân phận bọn họ, vẫn luôn ở lại trong thôn, không có ai cảm thấy kì quái, đến hai vị lão nhân cũng thật sự đem bọn họ xem như hài tử của mình, đôi khi Giang Trừng cùng Lam Trạm cãi vã mấy câu, lão nhân còn giúp Lam Trạm khuyên, một nhà bình bình đạm đạm mà trôi qua.

Đôi lão phu thê là ra đi cùng một ngày, Chu đại nương nhiệt tâm cả đời, phút cuối cùng còn nắm tay Giang Trừng dặn dò bọn họ sống thật tốt, không cần giận dỗi, Giang Trừng thật lòng xem Chu đại nương như thân nhân của mình, đỏ hồng vành mắt.

Tiễn đi hai vị lão nhân, thời gian dường như cũng trôi đi càng nhanh hơn chút, hài tử Lam Trạm dạy ra rất nhiều đều đi đến trấn trên, học sinh có tiền đồ thỉnh bọn họ lên trấn trên ở lại, bọn họ thu dọn đồ đạc, đi trấn trên mở một gian cửa tiệm.

Bọn họ tiếp tục từng ngày già đi, Giang Trừng ngồi trong tiệm nhìn Lam Trạm cho dù đã trở thành lão đầu vẫn đĩnh bạt như cũ gảy bàn tính, bên ngoài vang lên khúc nhạc vui mừng, đội ngũ cưới gả náo nhiệt đi qua, Lam Trạm quay đầu nhìn, đột nhiên nói:

"A Trừng, ta thiếu em một hồi hôn lễ."

Bọn họ làm một hôn lễ, không có khách nhân, chỉ có hai lão nhân mặc vào hỉ phục, Giang Trừng cảm thấy sượng mặt, nhưng Lam Trạm kiên trì, những năm này Giang Trừng càng thêm không lay chuyển được Lam Trạm, một lần nữa thuận theo y,

Huống chi, Giang Trừng biết, đây đại khái cũng là kết thúc của võng cảnh này.

Hắn ngồi trước gương, Lam Trạm đang chải đầu cho hắn, tỉ mỉ ôn nhu giống như mỗi buổi sáng nhiều năm qua.

Giang Trừng nhìn chính mình trong gương, bọn họ đều già rồi, trên mặt có nếp nhăn, đầy đầu tóc bạc, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy bóng dáng lúc còn trẻ. Thế nhưng người trong gương tuy rằng vẫn là một đôi mắt hạnh, mi mắt lại là dịu dàng, phảng phất giống như bị năm tháng mài đi góc cạnh, nhưng Giang Trừng biết, hắn hoàn toàn không phải vì năm tháng khổ đau mài đi góc cạnh, mà vì ôn nhu của Lam Trạm ngày qua ngày làm mềm lòng, đến đau thương trong quá khứ cũng từng chút bình lặng lại.

Đáng tiếc tất cả những điều này chung quy cũng phải kết thúc, hắn nhớ tới hiện thực, rõ ràng như chỉ mới hôm qua, phảng phất như mấy chục năm trôi qua cũng chỉ là trong nháy mắt.

"Để ta chải đầu cho ngươi đi."

Giang Trừng giữ lấy tay Lam Trạm, đổi Lam Trạm ngồi xuống trước gương, hắn đứng ở phía sau Lam Trạm, không để y nhìn thấy những giọt nước mắt suýt chút nữa tràn mi.

Nhẹ nhàng chải thuận mái tóc cũng bạc trắng của Lam Trạm, Giang Trừng cảm nhận được trong lòng chính mình không nỡ, hắn muốn giống như quá khứ cười nhạo một tiếng, đến cười chính mình si tâm vọng tưởng, rồi cũng lại không đành lòng.

Trong võng cảnh mấy chục năm, có lẽ chỉ là một chớp mắt trong hiện thế, nhưng mộng cảnh này quá chân thật, hắn quên không được, có lẽ sau đó cũng sẽ không buông xuống được.

"Lam Trạm."

Hắn ấn lại đầu vai Lam Trạm, không để y quay đầu lại.

"Sau này đừng một mình săn đêm, không phải lần nào cũng có thể gặp được người giúp đỡ, nhớ thường quay về thăm ca ngươi cùng thúc phụ, cũng đừng lúc nào cũng lạnh mặt, khiến người khác cũng không dám thân cận ngươi, không thích ăn cay cũng không cần miễn cưỡng, ngươi ăn nhiều hai miếng cũng sẽ đau dạ dày..."

Hắn vội vã, tỉ mỉ mà dặn dò, rõ ràng biết Lam Trạm một khi tỉnh lại sẽ cái gì cũng không nhớ, trong võng cảnh một buổi tham hoan, là tham niệm của một mình hắn.

Cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói,

"...Nếu như có thể, đừng hận ta nữa, có được không?"

Lam Trạm làm bạn cùng hắn vài thập niên biến mất, trước mắt là một gian phòng đang bốc cháy, là gian phòng trước kia từng cầm tù Lam phu nhân.

Giang Trừng liền đứng ở bên ngoài, nhìn thấy trong phòng mơ hồ có một người, người rõ ràng có ý muốn theo căn phòng tùy ánh lửa rừng rực tiêu tán đang điên cuồng mà cười, tiếng cười đáng sợ, lại giống như tìm được giải thoát.

Vẫn mặc hỉ phục, dung mạo đã trở lại trẻ tuổi Lam Trạm đang đi về phía căn phòng, trong ánh mắt y ánh lên liệt hỏa, giống như cũng muốn đi tìm giải thoát.

Giang Trừng xông về phía trước ngăn y lại, hắn biết tuyệt đối không thể để Lam Trạm tiến vào, hắn giữ lấy khuôn mặt Lam Trạm, gọi y:

"Lam Trạm, nhìn ta! Ngươi nhìn ta!"

Trong mắt Lam Trạm rốt cuộc hiện ra ảnh ngược gương mặt nôn nóng của Giang Trừng, bọn họ đều hồi phục diện mạo khi trẻ tuổi, một đôi mắt từng sắc bén chứa đầy nước mắt, chăm chú mà nhìn y.

"Ngươi không cần gian phòng kia, chúng ta không cần gian phòng kia, cho dù không có gian phòng kia, ta cũng nguyện ý cùng ngươi qua cả đời, ngươi không cần, nghe hiểu rồi chứ?!"

Người trong phòng tan biến rồi.

Liệt hỏa vẫn đang thiêu đốt, phòng nhỏ bị thiêu rụi, trên bùn đất cháy đen sẽ sinh trưởng lên hi vọng mới.

Lam Trạm tỉnh lại.

Kí ức vài thập niên hiện lên trước mắt, Lam Trạm dùng sức nhắm mắt lại, mới cảm thấy thần trí thanh tỉnh một chút, ý thức được điều gì, y đột nhiên đứng dậy, Giang Trừng đang dựa vào bên giường y, còn chưa có tỉnh lại.

Đem người bế lên giường ôm vào trong lòng, Lam Trạm vô cùng đau lòng vuốt lên đôi mày Giang Trừng chau lại, Giang Trừng có chút mơ hồ lẩm bẩm một câu "Đừng phiền ta", liền ở trong lòng Lam Trạm tìm một vị trí tiếp tục ngủ, như mỗi ngày mỗi năm bọn họ ở trong mộng cảnh.

Giang Trừng là chủ động tiến vào võng cảnh của Lam Trạm, so với y tiêu hao càng nhiều, Lam Trạm ôm lấy hắn, giống như ôm lấy trân bảo của chính mình.

"Ngươi sắp tan biến rồi."

Trong phòng vẫn còn một "người", chính xác mà nói, chính là oán quỷ trước đó Giang Trừng tìm kiếm. Đó là bộ dáng một nam tử trẻ tuổi, ngồi ở bên bàn nhìn hai người bọn họ, lúc này linh thể tiêu tán, không cần Lam Trạm động thủ, hắn cũng sắp biến mất.

"Là ngươi giúp ta."

Oán quỷ gật gật đầu, xác thực là hắn khiến Lam Trạm giữ lại kí ức trong võng cảnh, hắn nhìn Lam Trạm dùng tay che lại tai Giang Trừng, cũng nhẹ giọng nói về cố sự của hắn.

Không tính là một cố sự đặc biệt mới mẻ, thư sinh nghèo gặp gỡ nữ tử chốn yên hoa, nữ tử yêu hắn, nguyện ý giúp hắn vào kinh đi thi, thư sinh lại lưu luyến ôn nhu hương, không nguyện rời đi, nữ tử khuyên hắn rời khỏi, thư sinh không chịu, nữ tử bèn đuổi hắn đi, đi theo người khác. Thư sinh lòng mang oán khí, mang theo ngân lượng bằng hữu giúp đỡ rời đi, thề phải trở nên nổi bật, sau khi đỗ đạt, mới biết được nữ tử chẳng qua là vì thúc giục hắn tiến bộ mới làm đủ mọi cách, đến ngân lượng bạn bè trợ giúp cũng là nữ tử xuất ra, chỉ là tỉnh ngộ quá muộn, giai nhân đã mất, thư sinh cũng vì hối hận mà chết, hóa thành oán quỷ, lang thang nơi bọn họ gặp nhau.

"Ngươi so với ta may mắn."

Thư sinh nói, đối hai người hành lễ,

"Ta ngày xưa tìm nàng không thấy, trong lòng có oán, bây giờ nghĩ lại, nàng sẽ không lưu lại quá vãng, ta cũng không nên trì hoãn nữa. Có thể trước khi đi thấy người có tình trở thành quyến thuộc, ta đã không còn nuối tiếc, nguyện hai người các ngươi trường trường cửu cửu."

"Các hạ có phải họ Chu?"

Thư sinh cười cười, gật đầu,

"Phụ mẫu ta là người rất tốt, vì để nuôi ta đọc sách vất vả cả đời, các ngươi thay ta đưa tiễn họ, tuy rằng chỉ là một tràng mộng cảnh, vẫn là đa tạ."

Thư sinh hoàn toàn tiêu tán.

Lam Trạm lấy ra hai kiện áo choàng, che đi khuôn mặt bản thân và Giang Trừng, ôm lấy Giang Trừng đi đến khách trạm đệ tử Giang gia đang ở.

Kim Lăng vẫn luôn ở trong phòng Giang Trừng chờ cữu cữu, lại không ngờ tới Lam Trạm sẽ ôm người đi vào.

"Cữu cữu?"

Đứa nhỏ có chút mê hoặc gọi một tiếng, Lam Trạm nhìn bé một cái.

"Ừ."

Lại nhìn về phía hai đệ tử không dám rời khỏi bên người tiểu thiếu gia,

"A Trừng cần nghỉ ngơi, các ngươi trước ra ngoài."

Kim Lăng bị lãnh ra ngoài, đứa nhỏ quay đầu nhìn thấy Lam Trạm bế Giang Trừng, miệng mếu máo, lại muốn khóc.

.... Cữu cữu bị cướp đi rồi!

Trong phòng, Lam Trạm tỉ mỉ nhìn kĩ mày mắt Giang Trừng, trong võng cảnh kí ức của y bị mơ hồ, ban đầu đến khuôn mặt Giang Trừng cũng nhìn không rõ, may mắn, y vẫn đem khuôn mặt này, người này, khắc vào trong lòng.

"Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân."

"Người tặng ta một nhánh hoa đào, là em. Người cùng ta kề vai chiến đấu, đem ta mắng tỉnh, là em. Người cùng ta sơn thôn bầu bạn mấy chục năm, là em."

Đầu ngón tay y vuốt ve gương mặt Giang Trừng, y ở trong mộng nhìn đã mấy chục năm, nhưng hóa ra, vẫn là chưa có nhìn đủ.

"Ta nhớ rõ, ta quá muốn giúp đỡ, cũng mặc kệ là chuyện gì, có một lần không biết nông sâu muốn xuống giếng, em ngăn ta lại, mắng ta, kéo tay ta về nhà."

Lam Trạm thấp giọng nói, hôn xuống khóe môi Giang Trừng.

"Ta vẫn muốn em kéo ta về nhà, muốn khi phạm sai lầm được em mắng tỉnh, A Trừng, trước nay đều là em, không có người khác."

Vẫn nhắm mắt Giang Trừng thân thể có chút căng chặt, Lam Trạm ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn.

Biết rõ là một tràng mộng cảnh còn ở trong mộng cùng y một đời, đó phải là quyết tâm đến nhường nào, một khắc mộng cảnh vỡ nát kia, lại là đau khổ đến mức nào? Lam Trạm nghĩ một chút liền đau lòng không chịu nổi.

"Trong mộng cộng bạc đầu, tỉnh lại còn có cả một đời, A Trừng, tỉnh lại."

"Nếu như đây cũng là mộng thì sao?"

Giang Trừng rốt cuộc mở to mắt, hắn nhìn Lam Trạm, tâm vẫn dừng tại một khắc kia nỗi đau đánh mất đâm thấu tâm can.

Chấp niệm trong võng cảnh là tâm ma của Lam Trạm, "Mất đi" lại là tâm ma của Giang Trừng, Lam Trạm cúi đầu, chạm lên đôi môi mỏng kia ôn nhu mà dây dưa.

"Nếu là mộng, cùng em lại mộng ba trăm năm."

Trong mộng không biết thân là khách, người tham hoan, không chỉ có ngươi.

END.

#Ngụy Anh: [Công cụ người tự mình luyện] đang được giảm giá! Đi qua bước qua không thể bỏ qua!#

#Kim Lăng: Ta mất một cữu cữu, tìm về hai cữu cữu huhuhuhuhuhuuu

#Lam Hoán: Đệ đệ cùng Tông chủ nhà bên đính hôn rồi, sính lễ không biết bao nhiêu mới ổn, online chờ, rất gấp rồi#

*)Chú thích

(*)Đào hoa thâm thiển xử, tự quân thâm thiển trang.

Từ bài thơ 《Đào hoa》của Nguyên Chẩn thời Đường:

Đào hoa thâm thiển xử, tự quân thâm thiển trang.

Xuân phong trợ tràng đoạn, xuy lạc bạch y thường.

Dịch nghĩa:

Cánh hoa đào đậm nhạt không giống nhau, tựu như cách trang điểm của nữ tử, dù là đậm hay nhạt đều thích hợp.

Gió xuân thổi qua từng phiến trắng hồng, rơi xuống bạch y của người dưới gốc cây.

(**)Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Từ bài 《Đề đô thành nam trang [Đề tích sở kiến xứ] 》của Thôi Hộ thời Trung Đường.

Khứ niên kim nhật thử môn trung,

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.

Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.

Dịch nghĩa:

Năm trước ngày này ngay cửa này,

Mặt người, hoa đào ánh hồng lẫn nhau.

Mặt người chẳng biết đã đi đâu,

Vẫn hoa đào năm ngoái đang cười giỡn với gió xuân.

(***)Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân.

Từ bài 《 Tặng Phạm Diệp 》của Lục Khải thời Nam Bắc triều

Chiết mai phùng dịch sứ,

Ký dữ Lũng Đầu nhân.

Giang Nam vô sở hữu,

Liêu tặng nhất chi xuân.

Dịch nghĩa:

Bẻ cành mai gặp sứ giả,

Gửi cho người ở Lũng Đầu.

Ở Giang Nam không có,

Tạm gửi tặng một nhành xuân.

(****)Trong mộng không biết thân là khách, một buổi tham hoan.

Từ bài《Lãng đào sa kỳ 1》của Lý Dục thời Bắc Tống, Liêu.

Liêm ngoại vũ sàn sàn,

Xuân ý lan san,

La thường bất nại ngũ canh hàn.

Mộng lý bất tri thân thị khách,

Nhất hướng tham hoan.

Độc tự mạc bằng lan,

Vô hạn giang san,

Biệt thời dung dị kiến thời nan.

Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã,

Thiên thượng nhân gian.

Dịch nghĩa:

Ngoài mành mưa tí tách,

Ý xuân suy tàn,

Xiêm áo không chống được năm canh lạnh,

Trong mộng quên rằng mình là khách,

Được một buổi vui vẻ.

Một mình chớ dựa lan can,

Giang sơn vô hạn,

Chia ly thì dễ mà gặp lại thì khó.

Nước chảy hoa rơi xuân đã hết rồi,

Trên trời hay chốn nhân gian.

Nguồn: thivien.net

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro