Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thứ ba

【Thứ ba trời sương mù】

"Ở thế giới màu xám tro này luôn có người nguyện ý vì một người mà tô lại ảo ảnh mang màu sắc rực rỡ của hi vọng."

"Hoa Nhài nói: Tôi không thể không hận, nhưng hận rồi mới phát hiện đó thực chất là tình yêu bị nước mắt che mờ. Tôi không được phép lựa chọn giai cấp và thân thể mình được sinh ra, cũng như có những người không được phép lựa chọn sức khỏe và tài trí của mình khi họ chào đời. Đứng trước tình yêu, có rất nhiều người và nhiều điều không thể đem ra so sánh bằng thước đo được." Vương Gia Nhĩ ngồi bên ghế bành cạnh cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách cũ kỹ, tên sách bị pha tạp loang lổ nhiều màu sắc, không cách nào nhìn được cái tên gốc nữa.

"Vậy Hoa Nhài còn có thể ở bên A Nhiễm không?" Cô gái nhỏ trên giường bệnh có khuôn mặt tiều tụy nhưng đôi mắt vẫn trong veo sáng ngời, cô đội một chiếc mũ đan bằng cói, hai bím tóc đen tuyền buông thõng bên cổ, cây xanh ngoài cửa sổ đang tỏa ánh sáng long lanh rực rỡ, bầu trời xanh biếc như nhung tơ chậm rãi chuyển động, cô bắt chước giọng điệu cổ quái của ông cụ ở nhà, "Hãy luôn tha thứ cho những ai đã từng làm tổn thương mình, không phải sao?"

"Thân ái của tôi ơi, muốn tha thứ trước tiên chúng ta phải hòa giải đã, như vậy mới có thể đi tha thứ cho người khác được."

"Hoa Nhài đã nhận ra điều này." Ánh sáng trong mắt cô gái nhỏ dần trở nên ảm đạm, "Nàng nên làm một đứa trẻ ngoan."

Gia Nhĩ cầm chiếc thẻ kẹp sách mạ vàng trên bàn cà phê và kẹp nó vào giữa trang sách đang đọc dở, cậu đóng sách lại rồi đưa quyển sách dày cộm cho cô gái trên giường bệnh, dịu dàng cười nói: "Nếu tha thứ đơn giản như vậy, tại sao câu chuyện của chúng ta mới đi được có một phần năm chứ?"

"Bởi vì Hoa Nhài tới 3000 tuổi lận?"

"Không phải, nàng cũng mang thể xác phàm trần giống em vậy." Gia Nhĩ vuốt ve bìa sách đã không còn thấy rõ mặt chữ, giải thích, "Hoa Nhài đã dành cả đời để phá tan xiềng xích vô hình giam cầm mình, nàng cố gắng tìm lại bản thân, tìm ra câu trả lời cũng như lựa chọn tốt nhất cho chính mình."

"Cuối cùng nàng có thành công không?" Trong mắt cô gái nhỏ bị phủ lớp sương mù, "Hay giống những người lữ hành khốn đốn bị mắc kẹt ở cuối con đường trong sa mạc, gục ngã trong tuyệt vọng?"

"Đây chính là Hoa Nhài..."

Cô gái nén lại nước mắt cười lên, nghẹn ngào nói: "Em biết, nàng sẽ không chịu khuất phục, nàng nhất định sẽ tìm được người tốt hơn A Nhiễm, trải qua một kiếp đời hạnh phúc hơn, sau đó...Sau đó..." Cô đột nhiên không thể sắp xếp được từ ngữ để biểu đạt.

"Sau đó nàng sẽ vô tình nhận ra mọi nỗi đau đều tan biến theo thời gian, tình yêu đích thực của nàng luôn ở bên cạnh nàng và sẽ không bao giờ phá bỏ lời thề nguyện ở bên nhau." Gia Nhĩ đặt quyển sách xuống, đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, "Hoa Nhài, em mệt rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

Cô gái tên Hoa Nhài cởi chiếc mũ cói đan ra và đặt lên bàn, hai bím tóc đen gắn với chiếc mũ cũng lặng lẽ nằm im trên chiếc bàn đầu giường, mọi hành động tựa hồ đều thành thói quen, cô chậm rãi nằm xuống, giường cảm ứng chậm rãi hạ xuống góc độ thích hợp cho giấc ngủ.

"Tạm biệt, Gia Nhĩ."

"Phải gọi là anh Gia Nhĩ, nếu không sẽ có người khó chịu." Cậu cẩn thận dém lại chăn cho Hoa Nhài, "Tuần tới chúng ta lại gặp nhau."

Môi Hoa Nhài khẽ mấp máy, Gia Nhĩ biết đó là một lời cầu nguyện, cầu nguyện rằng cô sẽ có thêm một tuần để sống.

Vương Gia Nhĩ đi qua hành lang dài tựa hồ không có điểm cuối, hai bên ngoài cửa sổ là khung cảnh rực rỡ của cuối xuân đầu hè, cậu nhất thời không phân biệt được thật giả. Ở cuối hành lang, ánh sáng rực rỡ tự nhiên dần dần tan biến, để lại ánh sáng lạnh lẽo đến nhức mắt, xuyên qua bức tường dữ liệu mới là hiện thực của thế giới này, nó lạnh lẽo, chói mắt, rực rỡ tươi đẹp đều là dối trá. Gia Nhĩ đột nhiên cảm thấy cái lạnh thấu xương khiến cậu không còn nơi nào để trốn, những điểm dữ liệu đó phân tán và tập trung lại, đó có thể là khuôn mặt của bất kỳ ai.

Rô bốt an ninh chặn Gia Nhĩ lại để tiến hành kiểm tra như thường lệ, cậu chìa cổ tay ra để lộ con chip nhận dạng thông tin ID để rô bốt quét mã, chiếc nhẫn trên ngón tay cậu phản chiếu màu sắc sặc sỡ dưới ánh sáng chiết xạ, trong lúc chờ phản hồi, cậu trông thấy Lâm Tại Phạm chậm rãi đi tới.

Người đàn ông cách cậu mấy bước đó luôn mang dáng vẻ cao ngất cùng áo sơ mi chỉnh tề không dính tia tạp chất nào.

Anh là ấm áp chân thực nhất trong thế giới lạnh giá này.

"Hôm nay trời có sương mù nên anh tới đón em." Lâm Tại Phạm bên tay xách một túi lưới đựng ly cacao nóng được đóng gói kỹ càng.

Vương Gia Nhĩ nháy mắt như được hương vị cacao nóng hổi ngọt ngào kia cứu rỗi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro