
Cơn đói
Vào ngày thứ hai trong chuyến đi săn của gumiho, cáo ta thức dậy với nhu cầu đi tiểu khó chịu. Chúa ơi, cơ thể con người thật khó chịu. Jimin ngồi dậy khỏi vị trí của ả trên chiếc ghế dài và nhìn xung quanh, nhanh chóng nhận ra rằng cô gái tóc vàng mà ả gặp tối qua không hề ở quanh gác xép. Tuy nhiên, những lo lắng của ả về người lạ đã nhanh chóng bị quẳng ra sau đầu vì ả thực sự có những nhu cầu khác cần giải quyết.
Sau khi Jimin làm xẹp bàng quang và rửa tay, ả tìm thấy một chai nước súc miệng bên cạnh bồn rửa để có thể làm sạch hơi thở sáng sớm ghê tởm ra khỏi khuôn miệng con người của ả. Thật khó chịu, ả nghĩ khi phun ra dung dịch bạc hà.
Ả quay trở lại gác xép và vẫn không tìm thấy dấu vết của cô gái tóc vàng tối qua. Nhìn ánh nắng cuối thu gần như không chiếu qua rèm cửa, Jimin đi đến kết luận rằng trời vẫn còn khá sớm. Thế thì Minjeong đã đi đâu?
Chỉ ít phút trước đây không gian còn chìm trong yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng giờ đây Jimin có thể nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch nhẹ nhàng từ lầu dưới. Ả căng tai và nhẹ nhõm khi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của một người. Đã từ rất lâu rồi, nhưng có một lần khi hình dạng thật của gumiho đã bị phát hiện, và mặc dù chuyện như vậy không xảy ra nữa, Jimin vẫn hết sức thận trọng kể từ đó. Nhưng vì bây giờ Jimin biết rõ chỉ có mỗi Minjeong đang ở tầng trệt, ả đi xuống cầu thang.
Đêm qua cửa hàng thực sự tối đen như mực, vì vậy Jimin không thể tìm hiểu chi tiết xung quanh, nhưng khi ả bước ra khỏi cầu thang, ả thấy mình đang ở trong một căn bếp lớn. Ở giữa là một chiếc bàn vuông lớn bằng thép không gỉ, và dọc theo các bức tường là nhiều loại giá đỡ, tủ, máy trộn và lò nướng khác nhau.
Nhưng mà, Minjeong không có ở đây.
Jimin căng đôi tai nhạy cảm của ả lên. Ả có thể nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng từ bên ngoài nhà bếp, vì vậy ả lần theo âm thanh và bước ra ngoài qua một cặp rèm treo ở ngưỡng cửa. Khi bước ra ngoài, ả hướng về phía mặt trước của cửa hàng và cuối cùng có thể nhìn thấy nó trong ánh sáng ban mai với tất cả các cửa sổ kính lớn.
Bước ra từ ngưỡng cửa nhà bếp, cáo ta thấy mình đằng sau một cái quầy bên cạnh tủ kính trưng bày, và ả nhìn xung quanh để thấy rằng sát tường là những cái kệ và những chiếc giỏ trống.
"Ồ! Cô tỉnh rồi!" Minjeong nói khi em ngước mắt lên khỏi mặt quầy.
Mặc dù các kệ hàng không chứa đầy bánh, Jimin đã tổng hợp đủ thông tin từ các thẻ trên kệ, thiết bị nhà bếp và bao bì phía sau quầy. "Cô sống trong một tiệm bánh hả?" Jimin hỏi khi ả tiến lên vài bước để đứng trước mặt cô gái tóc vàng. Con cáo đã từng đi qua một tiệm bánh trước đây, nhưng chưa bao giờ thực sự vào trong đó cho đến bây giờ. Ả chợt nhận ra đó là mùi hương mà em vẫn tỏa ra suốt đêm: mùi bánh nướng.
"Về mặt kỹ thuật thì tôi sống ở trên nó," Minjeong cười khúc khích. "Dù vậy thì tôi sở hữu nó."
"Cô là thợ làm bánh?"
"Đúng vậy," Minjeong trả lời, giữ một khuỷu tay dựa vào quầy trong khi đối mặt với Jimin. "Cô ngủ có ngon không?"
Cáo gật đầu. Ả đã rất mệt mỏi. Ả thậm chí đã không nghe thấy tiếng Minjeong di chuyển vào buổi sáng khi thính giác siêu cấp của ả thường cực kỳ nhạy cảm. Nhìn ngó xung quanh, Jimin đột nhiên nhìn xuống quầy bếp và nhận ra một khay bánh nhỏ đặt cạnh bàn thu ngân. Ả nhanh chóng nhìn chúng, nhưng không phát hiện ra bất cứ thứ gì giống với những gì ả đã ăn đêm qua. Đôi mắt của ả nhanh chóng di chuyển để nhìn quanh phần còn lại của tiệm bánh.
"Cô đang tìm thứ gì à?" Minjeong hỏi vị khách qua đêm ở nhà em.
"Ở đây còn bánh đậu đỏ không?" con cáo xấu hổ hỏi.
"Ồ!" Khuôn mặt của người thợ làm bánh ngay lập tức sáng lên. "Xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã đưa cho cô cái cuối cùng vào đêm qua. Nhưng cô có muốn thử thứ gì đó khác không?"
"Thứ khác?" con cáo hỏi, thích thú với những món bánh nướng khác mà Minjeong cung cấp.
Minjeong tự nhiên mỉm cười khi có nét ngây thơ ngọt ngào nào đó trong đôi mắt đen của Jimin. "Đây, thử cái này. Nó ngọt hơn nhiều so với bánh đậu đỏ." Em kéo một cái khay ra khỏi tủ trưng bày và kéo lớp bọc nhựa ra. Sử dụng một chiếc kẹp, người thợ làm bánh lấy một cuộn từ khay kim loại ra và đặt nó lên đĩa cho cáo.
Jimin cầm nó lên bằng tay của ả và nhận thấy rằng cái này sền sệt, dinh dính, và có một vòng xoáy xoắn ốc đến tận trung tâm. Ả thoáng ngửi thấy nó, nhưng không quen với mùi cay-ngọt. Ả cắn một miếng lớn. Khi ả nhai và nuốt một ngụm, mắt ả đột nhiên mở to khi hương vị đánh ập vào trong vị giác của ả. "Oh!" Jimin hét lên, cơ thể giật bắn lên vì mùi vị.
"C-có chuyện gì vậy?" Minjeong hỏi, không biết phải làm sao trước đôi mắt mở to của người cao hơn và cả cách đưa tay lên trước miệng há hốc vì kinh ngạc của người đó.
"Nó thật sự," Jimin liếm một ít kem từ môi ả. "Nó ngon xuất sắc! Hương vị này!" ả thốt lên, không biết phải diễn tả tình yêu của mình với nó như thế nào. "Ngon lắm."
Minjeong thở ra một hơi dài, thậm chí không nhận ra rằng em đang nín thở. "Tôi rất vui vì cô thích nó," em nói, mỉm cười khi Jimin tiếp tục ăn một cách lộn xộn. "Nó là một chiếc bánh quế."
Với đôi má đầy bánh ngọt, người phụ nữ tóc đen háo hức gật đầu khi thêm 'bánh quế' vào danh sách thuật ngữ nhân loại của mình. "Tôi thích cái này rất nhiều," Jimin nói, liếm và mút kem từ ngón tay của ả khi ả đã hoàn thành việc tiêu thụ toàn bộ cuộn bánh.
Đối với một phụ nữ có vẻ ngoài thanh tao như Jimin, Minjeong trố mắt nhìn khi người phụ nữ lướt lưỡi trên lòng bàn tay như một con vật bị bỏ đói. Người thợ làm bánh khẽ cười. "Cô có luôn đói thế này không?"
"Tôi...đã lâu không ăn," Jimin nói, lấy mu bàn tay lau miệng. Minjeong cau mày khi em tự hỏi người phụ nữ kia đã phải trải qua những gì để khiến ả rơi vào tình trạng như vậy. Ả nhìn chằm chằm vào em khi tiếp tục liếm sạch các ngón tay của mình. "Có lẽ cô nên đi rửa tay," Minjeong gợi ý, bắt đầu lo ngại với việc vệ sinh của Jimin. "Kem rất dính."
"Ồ, chắc chắn rồi," con cáo trả lời. Ả bước đến bồn rửa nằm bên trên bức tường đối diện với quầy bếp và rửa tay, cảm thấy mùi thơm của xà phòng thật dễ chịu. Khi lau khô tay trên khăn giấy, ả nghe thấy tiếng cười của người thợ làm bánh bên cạnh.
"Còn một chút kem dính trên mặt này."
Jimin thè lưỡi ra khỏi khóe miệng, rồi lướt qua môi ả.
"Không," Minjeong cười, "Nó ở — đây, tôi sẽ lấy nó cho cô." Cô gái tóc vàng đi đến làm ướt một chiếc khăn giấy dưới vòi nước trước khi em vươn tay và nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Jimin. "Kem dính ở đây cơ," em cười khúc khích khi lau vết kem trên má người phụ nữ cao hơn.
Khi người thợ làm bánh làm sạch cho ả, Jimin thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Minjeong. Ả cảm thấy bị mê hoặc bởi đôi mắt ấy khi con người kia đang tập trung chăm sóc ả, như thể chúng lấp lánh lòng trắc ẩn. Ngay khi đồng tử của Minjeong chuyển động và bắt gặp ánh mắt của ả, em cười nhẹ và lùi ra xa, để lại gumiho tự hỏi tại sao tim của Minjeong lại bắt đầu đập nhanh hơn.
"Ở đó sạch hết rồi!" Minjeong thông báo.
"Cảm ơn cô."
"Đó là những cái bánh còn lại hôm qua. Tôi đảm bảo một lúc nào đó sẽ nướng cho cô những cái bánh mới."
Thỉnh thoảng. Jimin tự hỏi ả nên ở đây bao lâu. Ả đã lãng phí thời gian quý báu ở đây thay vì tìm kiếm một tụ điểm phổ biến của cánh đàn ông để kiếm ăn. Tuy nhiên, ả tự hỏi liệu một cuộn bánh quế tươi có ngon hơn những gì ả vừa ăn hay không.
"Cô có thích súp xương heo không?" Minjeong đột nhiên hỏi. Jimin vui mừng khi nhắc đến thịt. Mặc dù theo đặc điểm tự nhiên thì loài gumiho ăn thịt đàn ông, nhưng ả vẫn nhớ một thời gian — cách đây nhiều thế kỷ — khi ả sống ở một vùng nông thôn, nơi có rất ít nông dân để làm mồi. Cáo ta đã dùng đến việc ăn thịt gia súc trong cơn tuyệt vọng, và chúng thực sự ngon lành như thịt đàn ông. Ả bặm môi khi cố tưởng tượng món 'súp xương heo' sẽ như thế nào.
"Nghe có vẻ tuyệt."
"Tuyệt. Tôi đang nghĩ về việc nấu một ít cho bữa tối."
"Bữa tối," Jimin nhẹ nhàng rên rỉ, giọng nói chìm trong thất vọng khi ả nhận ra đó là bữa ăn vào cuối ngày. "Thật là lâu...."
Kinh ngạc trước sự thèm ăn của người lạ gầy gò, Minjeong nhẹ cười. "Xin lỗi, hôm nay là Chủ nhật, nghĩa là cửa hàng đóng cửa, nhưng đó là lý do để tôi có thể kiểm tra hàng tồn kho và tất cả những thứ thú vị đó. Nếu đói, cô có thể ăn bất cứ thứ gì trong giỏ bánh tồn," em nói với Jimin, chỉ vào những chiếc bánh và sau đó ghi chép.
"Cảm ơn."
"Cô... có định đi chơi xung quanh đây trong ngày hôm nay không?" Minjeong thận trọng hỏi. "Ý tôi là, cô được chào đón ở lại!" em nhanh chóng nói thêm. "Tôi chỉ...không chắc liệu cô có đột nhiên nhớ ra nơi cô cần đến hay không."
Jimin nhanh chóng cân nhắc khả năng rời đi, nhưng khi ả nhìn chằm chằm vào khay bánh mì miễn phí, ả cũng ngay lập tức nhắc nhở bản thân rằng người này đã đề nghị nấu ăn và cho ả ăn nguyên ngày. Cảm thấy dễ bị lay động bởi sự buông thả của bản thân hôm nay, con cáo phải thừa nhận rằng cảm giác được nuông chiều thật tuyệt. "Tôi sẽ ở lại đây, nếu điều đó ổn."
"Ừ, hoàn toàn ổn," Minjeong trả lời, mỉm cười rạng rỡ với vị khách của mình. "Cứ tự nhiên như ở nhà."
***
Trong khi thợ làm bánh bận rộn với cuốn sổ tay khi em chạy quanh cửa hàng của mình, Jimin nán lại trong nhà bếp thương mại và xem xét tất cả máy móc. Ả đã từng xem một số bộ phim trên truyền hình trước đây, nhưng hầu như mọi thứ vẫn còn vô cùng xa lạ với ả.
Có điều gì đó khiến ả chú ý. Trông rất khác thường trong nhà bếp, ả phát hiện ra một hộp nhựa nhỏ màu đen được đặt ở góc dọc theo một trong các quầy. Hộp được bao phủ bởi những miếng hình dán người tuyết, bông tuyết và một vài chú chim cánh cụt phồng phồng, sáng bóng. Nó trông khá trẻ con so với phần còn lại của tiệm bánh chuyên nghiệp.
Tò mò, Jimin mở hộp và tìm thấy một xấp các thẻ mục lục và một số tờ giấy rời được xếp chồng lên nhau. Ả nhặt một cái lên và nhận ra rằng đó là một hộp công thức nấu ăn, hầu hết đều được viết tay trên nền giấy cũ kỹ đến nỗi chúng bị dính một ít chất lỏng hoặc dính đầy vết bột mì cũ.
"Ồ! L-làm ơn hãy cẩn thận với thứ đó."
Jimin liếc nhìn cô gái tóc vàng đang vội vàng chạy qua. Minjeong đưa tay ra như muốn lấy thẻ mục lục từ tay con cáo, nhưng vì rụt rè hoặc không chắc chắn, em không làm vậy.
Gumiho có thể ngửi thấy một làn sóng đau khổ kỳ lạ đột ngột đến từ thợ làm bánh, vì vậy ả đặt lại thẻ vào hộp. "Công thức nấu ăn của cô rất quý giá đối với cô à," ả nói.
"Thực ra là của ông ngoại," Minjeong sửa lại, giờ đang vươn tay đóng hộp lại. "Ông đã truyền chúng lại cho mẹ tôi và đó là...tất cả những gì mẹ để lại cho tôi."
"Mẹ cô...?"
"Bà ấy đã mất khi tôi còn học trung học."
"Vậy tiệm bánh của cô là doanh nghiệp gia đình?"
"Đúng vậy đó. Nhưng bố tôi cũng đã qua đời cách đây vài năm. Vì vậy...bây giờ chỉ còn mình tôi thôi."
Cáo nghiêng đầu sang một bên. Ả chưa từng ngửi thấy mùi buồn như thế này trước đây, nhưng mùi hương của Minjeong có cảm giác nặng nề và lạnh lẽo khi nó xộc đến mũi ả.
"Xin lỗi! Chiếc hộp đó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi," cô gái tóc vàng đột nhiên thốt lên, cười đầy lo lắng. "Cô...có thể xem các công thức nấu ăn, nhưng làm ơn hãy cẩn thận với chúng. Dù sao thì tôi cũng nên quay lại làm việc để chúng ta có thể đi ăn trưa sớm. "
Ặc. Bữa trưa. Jimin nhìn theo cô gái tóc vàng gầy guộc khi em bước đi để tiếp tục với bất cứ việc gì mà một thợ làm bánh cần làm. Em có thể không có nhiều thịt và gan và tim của em cũng khá nhỏ, nhưng dẫu sao thì đây vẫn là lựa chọn cho một bữa ăn. Cáo cân nhắc về việc gây ra một mớ hỗn độn ở đây. Đây là một cửa hàng, nếu ả giết Minjeong bây giờ, xác của em chắc chắn sẽ được tìm thấy vào sáng mai khi tiệm bánh được cho là mở cửa, và Jimin không cần thu hút nhiều sự chú ý như vậy.
Ở trường nội trú đã từng dễ dàng hơn rất nhiều. Tất cả những vụ mất tích có thể được giải thích là những vụ bỏ trốn vì nó quá phổ biến với những thanh thiếu niên sống trong ký túc xá. Nhưng một chủ cửa hàng địa phương mất tích chắc chắn sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của những khách hàng thường xuyên và nhân viên của em ấy.
Trong khi đang tưởng tượng về khả năng hấp thụ linh hồn của Minjeong để tránh sự hỗn loạn về thể xác, gumiho nhìn với ánh mắt tò mò khi người thợ làm bánh gầy guộc kéo một bao tải nặng từ một trong những phòng đựng thực phẩm trước khi vật lộn để chất nó lên xe đẩy. Sau khi đẩy nó qua nhà bếp, cô gái tóc vàng vác chiếc bao lên chỉ để nhét nó vào một nơi khác. Điều khó chịu hơn nữa là nhìn Minjeong quay lại lấy một chiếc bao tải khác để lặp lại thử thách này.
Chúa ơi. Con cáo sẽ không bao giờ được ăn trưa với tốc độ này. Mất hết kiên nhẫn, Jimin bước tới. "Cô cần chuyển bao nhiêu bao qua đó?"
"Bao bột mì ư? Khoảng mười - mười lăm?" Minjeong dừng lại một lúc và cố gắng làm phép toán trong đầu, cố gắng nhớ lại những con số mà em vừa viết vội. Trong khi thợ làm bánh suy nghĩ, con cáo cúi xuống và vác một bao tải qua vai, sau đó nhấc một bao khác để nhét dưới cánh tay còn lại của ả. "Tôi có nên đặt chúng ở đó không?"
"Chết tiệt," là những từ duy nhất thốt ra từ miệng Minjeong. Chắc chắn, Jimin cao hơn em một chút và đầy đặn hơn một chút, nhưng người phụ nữ này vẫn gầy đến mức khó tin và rõ ráng trông ả không giống như một vận động viên cử tạ điên cuồng. "V-vâng, để đó là được rồi."
Bao bột mì không hề nhẹ đối với Jimin, nhưng thể lực của ả vẫn lớn hơn nhiều so với người thợ làm bánh gầy. Và nếu giúp Minjeong hoàn thành bất cứ công việc gì trong ngày Chủ nhật của em đồng nghĩa với việc Jimin được ăn sớm hơn thì ả sẵn sàng giúp đỡ. Ả chuyển những bao tải nặng qua bếp cho thợ làm bánh, nhưng đến vài chuyến cuối cùng, Jimin đã kiệt sức. Ngay sau khi làm xong, ả dựa vào quầy kế bên, cố gắng lấy lại hơi thở.
"Mệt lắm sao?" Cáo lắc đầu. Ả đã ở trong cõi trần thế chưa đầy hai mươi bốn giờ, nhưng ngay cả trong hình dạng phàm trần, cơ thể mệt mỏi của ả vẫn thèm ăn thịt. "Tôi chỉ là," ả cảm thấy tiếng gầm gừ ngày càng tăng trong bụng mình. Ả cau mày trước cái cách mà cơ thể phàm trần của ả khao khát thức ăn một cách tuyệt vọng - và quá ồn ào. "Tôi đói," Jimin thở dài.
"Ồ! Tôi có thể đi nấu bữa nửa buổi (brunch*) cho chúng ta. Cảm ơn vì tất cả sự giúp đỡ, Jimin," Minjeong nói, mỉm cười nhẹ với người phụ nữ kia. "Trứng và xúc xích ổn chứ?"
*brunch: bữa ăn giữa bữa sáng và bữa trưa và khi quá muộn để ăn sáng nhưng quá sớm để ăn trưa.
Jimin không có kiến thức sâu rộng về cuộc sống của con người, nhưng ả đã thu thập được khá nhiều thông tin khi thường xuyên đến thăm nhân thế. Ả liếm môi khi nhắc đến protein và nuốt nước bọt. "Nghe hay đấy."
Hai người quay trở lại tầng gác xép và Jimin lượn lờ nhìn qua vai Minjeong trong mười phút tiếp theo, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của xúc xích heo nóng hổi và trứng đang rán trong dầu. Minjeong lo lắng cười khúc khích trước sự thân cận của Jimin khi người lạ này hành động như một con chó bị kích động.
Khi họ ngồi xuống bàn ăn hình tròn nhỏ để dùng bữa, Minjeong chớp mắt đầy sợ hãi khi Jimin nhanh chóng ăn, giống như ả đang dùng nĩa làm xẻng để lấy trứng ra khỏi đĩa và cho vào miệng. Thật ngạc nhiên khi người phụ nữ tóc đen không bị nghẹn bởi phần thịt dành cho bữa sáng khi ả cắn những miếng lớn.
"C-cô có muốn ăn đĩa của tôi luôn không?" Minjeong hỏi, đưa phần ăn của mình.
Cáo nhìn vào thức ăn trước khi nhìn vào con người trước mặt. "Cô không muốn nó hả?" ả hỏi, bị sốc rằng ai đó sẽ sẵn sàng từ bỏ bữa ăn của họ.
Minjeong mỉm cười. "Tôi không sao, tôi sẽ đi ăn lót dạ thứ khác. Dù sao thì trông cô cũng có vẻ đói," em nói khi vươn người để đổi đĩa đầy của mình với đĩa trống của Jimin.
"Cảm ơn vì bữa ăn."
"Tôi hứa sẽ nấu một bữa tối thịnh soạn vào tối nay," Minjeong cười. "Tôi đảm bảo rằng cô sẽ no và thoải mái khi đi ngủ tối nay."
***
Sau bữa nửa buổi, Minjeong chở cả hai đi mua hàng tạp hóa, nhưng trước khi họ đi, em ghé qua một cửa hàng bách hóa địa phương.
"Chúng ta đang làm gì ở đây?" Jimin hỏi, lúc này đang cảnh giác cao độ với người thợ làm bánh đang kéo ả đến một nơi nào đó xa lạ và đông dân cư.
"Quý cô, cô như từ trên trời rơi xuống và không có đồ đạc gì cả," Minjeong cười khúc khích. "Cô có thể mượn quần áo của tôi - chỉ cần lấy bất cứ thứ gì cô muốn từ tủ quần áo - nhưng hai ta cần phải lựa cho cô một số thứ của riêng cô nếu cô ở với tôi."
Không nói nên lời và ngượng ngùng, Minjeong bắt Jimin đi chọn đồ lót và em cũng đảm bảo rằng vị khách của em cũng chọn bàn chải đánh răng để mua. Đây không phải là lần đầu tiên con cáo được ai đó mua quần áo và những thứ như vậy khi ả ở lại thế giới phàm trần, tuy nhiên đây là lần đầu tiên có người làm điều đó mà không liên quan gì đến tài thuyết phục của gumiho.
***
Khi cả hai trở về nhà, Jimin sốt ruột loanh quanh quanh Minjeong trong bếp khi món súp xương heo dường như không được nấu nhanh bằng chiên một ít trứng và xúc xích. Mỗi lần Minjeong cắt một thành phần nào đó, con cáo lại hỏi, "Tại sao?" cho đến khi Minjeong cuối cùng đã chán ngấy đến mức em yêu cầu khách của mình đi ngủ trưa vì súp vẫn cần đun trong hai giờ.
Hai giờ?! Trong một thoáng, gumiho đã nghĩ lại về kế hoạch giết người thợ làm bánh ngay lúc đó vì thất vọng. Nhưng khi căn gác xép bắt đầu tràn ngập mùi thơm lạ lẫm, Jimin quyết định kiên nhẫn vì sự tò mò của ả.
Và sự kiên nhẫn của ả đã được đền đáp xứng đáng khi Minjeong cuối cùng cũng đặt món ăn xuống giữa bàn ăn nhỏ. "Cẩn thận," cô gái tóc vàng ngay lập tức cảnh báo, lưu ý đến thói quen ăn uống như người tiền sử của người lạ, mặc dù họ thực tế chỉ mới gặp nhau. "Nóng đấy, cô sẽ bị bỏng nếu cố ăn quá nhanh."
Lúc đầu, Jimin bĩu môi, nhưng nhanh chóng cảm thấy biết ơn vì lời cảnh báo khi ngay cả một thìa nhỏ của súp cũng nóng một cách khó chịu trước chiếc lưỡi mỏng manh của ả. Mặc dù vậy, khi thức ăn đã đủ nguội, ả háo hức gắp những khối xương lớn để gỡ và mút phần thịt mềm ra, ngấu nghiến hương vị cay cay ngon ngọt mà mỗi miếng mang lại.
"Tôi biết thật là thô lỗ khi giả định mọi thứ," Minjeong bắt đầu nói trong khi nhìn vào đống xương tích tụ trước mặt con cáo. "Nhưng tôi nghĩ rằng cô thích bữa tối?"
"Rất ngon."
"Cô đã no chưa?" Minjeong cười.
"Ừm, hơi no," Jimin thành thật trả lời, vui vẻ với điều đó. Ả đã từng ăn gia súc trước đây, nhưng nó chắc chắn không ngon như thế này.
***
Sau bữa tối, Minjeong mở cửa sổ nhà bếp để giúp làm sạch hơi nước đọng trên kính của căn gác xép nhỏ của em trước khi em đi dọn dẹp bát đĩa. Trong khi em xoa bọt lên bát đĩa, con cáo tiếp tục di chuyển đến gần ở một khoảng cách không thoải mái.
"Cô có muốn giúp không?"
"Cô...muốn giúp sao?" Minjeong hỏi, không chắc Jimin đã cố gắng như thế nào.
Bây giờ bụng của ả đã no căng, cáo đang ở trong một chế độ khá dễ chịu. Ả gật đầu với người thợ làm bánh trước khi đưa tay vào bồn rửa. Ả giúp lấy những chiếc đĩa đầy bọt và rửa sạch dưới vòi nước trước khi xếp lên giá phơi. "Cảm ơn vì bữa ăn tối nay," ả lịch sự nói.
"Không có gì - ôi trời ơi!" Minjeong đột nhiên kêu lên.
"Gì vậy?"
"Khốn thật, tôi để quên điện thoại trong xe," người thợ làm bánh nói khi nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng trên tay. "Tôi sẽ trở lại ngay!"
Sau khi Jimin nhìn cô gái tóc vàng vội vàng lấy áo khoác của mình trước khi đi xuống cầu thang qua tiệm bánh, cáo tiếp tục nhiệm vụ của mình và muốn cười nhạo bản thân thật lố bịch vì đã đứng ở đây, rửa đống bát đĩa chết tiệt này. Nhưng vui mừng với cái bụng đầy của mình, ả thấy sự kết hợp của sự no nê và nước ấm trên da của ả khá nhẹ nhàng cùng với mùi hương cam chanh của xà phòng.
Khi Jimin rửa sạch bát, tai ả giật giật khi nghe thấy tiếng bước chân thứ hai bên ngoài qua khung cửa sổ đang mở. Ả căng thẳng, tự hỏi liệu Minjeong có thực sự gọi ai đó đến không, nhưng cánh mũi ả đột nhiên phật phồng khi một mùi hương quen thuộc ập đến. Mặc dù mùi khá nhạt và ả đã không ngửi thấy nó trong hơn hai năm rưỡi, nhưng xạ hương vẫn rất dễ nhận biết. Ả đã ngửi thấy nó mỗi khi ả dụ dỗ con mồi của mình.
Có một người đàn ông kích động bên ngoài tiệm bánh.
Trước khi ả có đủ thời gian để tự hỏi tại sao lại có mùi hương như vậy ở đây, ả nghe thấy một giọng nam gọi, "Này, em yêu!"
Với số lượng săn lùng tuyệt đối mà Jimin đã thực hiện tại các quán bar và câu lạc bộ, ả đã vô cùng quen thuộc với âm thanh của một người đàn ông say như thế nào.
"Em không ra ngoài một mình, phải không?" giọng nói ấy lầm bầm.
Làm rơi bát đĩa vào bồn rửa, Jimin lao vào chạy nước rút. Ngay trước khi bước xuống cầu thang, ả có thể lờ mờ nhận ra Minjeong đang nói, "Ahjussi, làm ơn về nhà đi!"
"Nào em yêu! Đừng trêu anh chứ!"
Đôi chân nhanh nhẹn của gumiho bay xuống những bậc thang bằng gỗ và ả nhanh chóng băng qua bếp để ra cửa chính. Khi ả lao ra ngoài, ả nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông đang đứng chắn giữa Minjeong và lối vào của tiệm bánh. Cáo ta căng lỗ mũi ra và có thể ngửi thấy nỗi sợ hãi của Minjeong, nhưng có một mùi áp đảo hơn rất nhiều, đó chính là sự hăng hái của người đàn ông.
"Ahjussi! Đừng đến gần nữa!" Minjeong cảnh báo.
"Tôi có một khẩu súng trong cửa hàng và tôi sẽ lấy nó ra nếu chú không rời khỏi cửa hàng của tôi ngay bây giờ!"
Jimin vừa ăn một bữa no nê. Ả thậm chí còn phàn nàn về việc cảm thấy chướng bụng vì ăn nhiều quá mức, nhưng ả đột nhiên cảm thấy như thể mình chết đói khi ngửi thấy mùi hương của người đàn ông kia. Gã ta có mùi giống như mọi con mồi mà Jimin từng thưởng thức và ruột của ả đau nhói cồn cào vì thèm thuồng nội tạng của gã ta.
Bàn tay của con cáo đặt lên vai người đàn ông say rượu, và ngạc nhiên thay, hắn ta nổi khùng và đung đưa về phía Jimin. Tuy nhiên, các bước di chuyển của gumiho rất uyển chuyển khi len lỏi giữa tay chân say xỉn vụng về của hắn ta, và các đòn đánh của ả vô cùng mạnh mẽ và cứng rắn khi ả giáng một vài đòn thành công vào cơ thể gã. Không cần tốn nhiều công sức để biến người đàn ông thành một mớ hỗn độn thở khò khè, nhưng mùi hương kích thích của hắn ta đang làm cho cáo ta mê sảng và ả lao quá đà khi ném hắn về phía sau, khiến hắn ta ngã nhào đầu qua gót chân trượt qua bãi đậu xe.
Thực tế là đang hành động trước mặt thợ làm bánh, Jimin nên lưu tâm đến việc thể hiện sức mạnh siêu nhiên và kỹ thuật săn bắt hàng thế kỷ của ả. Nhưng thực lòng ả không thể nghĩ gì ngoài cơn đói của mình. Bây giờ mặt đường đã cọ xước da của người đàn ông. Hắn ta đang chảy một chút máu và mùi máu của hắn đang làm cho gumiho mê sảng vì đói. Ả lao về phía trước, tóm lấy cổ họng hắn ta và nhấc bổng hắn lên khỏi bộ quần áo của hắn để ghim hắn ta vào cột đèn.
Với những ngón tay siết chặt khí quản, kẻ say đang nôn khan để lấy không khí và hắn ta cố gắng rút đôi tay đang cắt đứt nguồn cung cấp không khí của mình một cách tuyệt vọng. Nhưng trước khi hắn ta có cơ hội để đánh lại Jimin, gumiho đã để mắt ả đỏ lên. Ả nhìn những đốm hồng ngọc nứt toác trong tròng mắt đen của người đàn ông khi hắn ta dần dần khuất phục trước ý muốn của ả. "Đừng chống cự," gumiho ra lệnh.
Ngay lập tức, việc đấu tranh của hắn ta ngừng lại. Hắn tê dại đứng đó với hai tay đặt lên đầu con cáo, và vòng tay của ả chỉ tiếp tục siết chặt và bóp chết sự sống của hắn ta. Ả nhìn khuôn mặt hắn dần dần tím tái và mắt hắn từ từ trợn ngược. Với bữa ăn thích hợp đầu tiên sau nhiều năm, con cáo liếm môi chờ đợi. Tuy nhiên, trước khi ả có thể cắn một ngụm, có một đôi tay nắm lấy bắp tay của ả, điều này nhanh chóng xoa dịu ả khỏi cơn khát máu của mình.
"Jimin! Đi thôi! Chú ấy không thở được!"
Jimin dập tắt cơn nóng trong tròng mắt của ả trước khi ả quay lại để bắt gặp ánh mắt của Minjeong. Mặc dù trước đó ả đã cảm nhận được nỗi sợ hãi bao trùm từ Minjeong, nhưng giờ đây ả chỉ có thể ngửi thấy cùng một kiểu lo lắng từ người thợ làm bánh như đêm đầu tiên hai người gặp nhau.
Con cáo nhanh chóng gợi ra một lý do để lay động lòng trắc ẩn của Minjeong. "Nhưng hắn ta đã định làm hại cô."
"Nhưng chú ấy đã không! Chú ấy không chạm vào tôi! Không có gì xảy ra, được chứ? Chú ấy chỉ là một gã say ngu ngốc," Minjeong nói, kéo bắp tay của Jimin. "Để chú ấy đi! Làm ơn!"
Quay lại phía người đàn ông, Jimin có thể thấy khuôn mặt của hắn giờ đã biến thành một màu xanh xao. Ả nghiến chặt hàm khi bữa ăn của ả thực sự nằm ngay trong lòng bàn tay. Ả đã không được hấp thụ một linh hồn trong một khoảng thời gian dài đến mức ả cảm thấy đau khổ khi nghĩ về lần gần nhất ả nếm thử. Thế nhưng bên cạnh cũng có một cô gái tóc vàng rất gây xao nhãng khi hiện tại đang kéo cánh tay của ả.
"Jimin, chú ấy không thở được!"
Nhanh chóng đánh giá vị trí của mình, gumiho nhận ra rằng nếu ả chén ngay bây giờ, đó sẽ là ở ngoài không gian rộng mở của một bãi đậu xe. Minjeong sẽ nhìn thấy - em ấy chắc chắn sẽ phải chết ngay sau đó. Nhưng nếu có những ánh mắt quan sát khác mà Jimin không thể cảm nhận được từ đây thì sao? Ngày nay, con người cũng có một lượng camera không thể chấp nhận được.
Ả thả người đàn ông theo yêu cầu của thợ làm bánh, để cơ thể chắc nịch của hắn ta rơi xuống đất với một tiếng thút thít đau đớn.
"Ahjussi," Minjeong nói với người đàn ông một lần nữa. Em siết chặt tay mình quanh cánh tay của Jimin khi hơi nấp sau người phụ nữ cao hơn. "Biến ra khỏi cửa hàng của tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
"Đồ... đồ chó cái điên khùng chết tiệt," hắn ho ra tiếng trong khi loạng choạng đứng dậy.
"Nếu để tôi gặp lại ông, tôi sẽ cho ông thấy một con chó cái điên khùng thật sự là như thế nào," Jimin gầm gừ. Ả lao về phía trước, dậm chân xuống đất và rất hài lòng với bản thân khi người đàn ông thực sự lùi lại sau khi bị đe dọa.
Hắn chạy đi nhanh nhất có thể trong trạng thái không phối hợp của mình và Jimin thở ra nặng nề khi ả nhìn bữa ăn tiềm năng của ả trốn thoát. Cơ thể mập mạp đó có lẽ sẽ có gan và tim béo tốt. Tuy nhiên, cảm giác thất vọng của ả nhanh chóng bị đánh gãy khi người thợ làm bánh đột nhiên tiến lại gần ả hơn. Ả nhìn sang và phát hiện Minjeong đang tựa trán vào cánh tay của ả.
"Cảm ơn cô," Minjeong thì thầm, ngượng ngùng.
Con cáo thở mạnh qua lỗ mũi. Ý định của ả không phải để cứu người thợ làm bánh biết ơn khi xét ở bất cứ khía cạnh nào. Ả chỉ đơn giản là muốn ăn. Ả cố gắng không trợn mắt trước cái cách mà con người hiểu sai về hành động của ả. Cố gắng che giấu sự thất vọng của mình, Jimin chỉ trả lời: "Không có gì."
***
Với Jimin đang nằm trên ghế dài, Minjeong quỳ trên sàn bên cạnh chiếc ghế khi em kéo chăn lên vai của con cáo. "Cô có tin vào số phận không?" em đột nhiên hỏi.
Con cáo nhún vai. "Tôi không biết. Tại sao?"
"Nếu cô không ở đó tối nay, ai mà biết được người đàn ông đó có thể đã làm gì tôi cơ chứ," Minjeong nói, lông mày nhíu lại khi nghĩ về điều đó. "Tôi tự hỏi liệu tôi có được định sẵn để gặp cô ở bãi đậu xe tối qua hay không. Giống như, chỉ cần nghĩ xem, điều gì sẽ xảy ra nếu ngày hôm qua tôi đưa cô đến bệnh viện và cô không sống cùng tôi bây giờ? Vậy thì đêm nay, tôi có thể đã..." em bỏ dở câu nói, sợ hãi khi thậm chí chỉ nghĩ đến khả năng nghiệt ngã đó.
"Cô nghĩ rằng tôi đã được định mệnh sắp đặt để...cứu cô?" Jimin hỏi. Ả cố gắng nhịn cười vì tình huống trớ trêu.
Minjeong bật cười khi nghe thấy câu hỏi sến súa. "T-tôi không biết! Đó chỉ là một suy nghĩ ngẫu nhiên."
Những tương tác của Jimin với loài người luôn thoáng qua. Ả không bao giờ có bất kỳ lý do gì để nói chuyện với một người lâu hơn một buổi tối. Mặc dù đã có hàng trăm năm kinh nghiệm tiếp xúc với họ, nhưng ả đột nhiên nhận ra rằng đây là lần trò chuyện lâu nhất mà ả từng có.
Minjeong gãi má khi em đề cập, "Vậy, uh, tôi phải làm việc vào ngày mai. Tôi sẽ không thể đưa cô đi khắp nơi như hôm nay nữa. C-cô có nhớ gì về nơi cô cần đến chưa?"
"Tôi vẫn không thể nhớ rõ bất cứ điều gì," Jimin nói dối.
"Và...cô vẫn chắc chắn rằng cô không muốn đến bệnh viện và xem liệu chúng ta có thể tìm thấy gia đình cô hay thứ gì đó không?"
Jimin vội vã lắc đầu. "Không đến bệnh viện. Ngoài ra...nếu cô cần bảo vệ một lần nữa thì sao? Tôi có lẽ nên ở quanh đây."
Minjeong khẽ cười. "Được rồi. Có lẽ số phận đã định sẵn là như thế."
Mặc dù bữa tối không phải là linh hồn hay thịt đàn ông, nhưng Jimin thấy rằng đêm nay bụng của ả đã căng đầy và cùng với nó, ả cảm thấy ít kích động hơn nhiều so với đêm qua. Hôm nay, ả vẫn đang nghĩ về việc biến Minjeong thành bữa ăn đầu tiên của mình trong chuyến đi săn này, nhưng có điều gì đó về người phụ nữ con người thật hấp dẫn.
Số phận hả?
Nó không phải là một thuật ngữ thậm chí đã từng vụt qua tâm trí của gumiho, nhưng bây giờ ả cũng tự hỏi liệu có lý do nào cho việc dành thời gian trong chuyến đi săn của mình để sống với một người thợ làm bánh thay vì đi săn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro