Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 279-283: Nụ hôn đánh cắp- Giết người (1-5)

Cô không tin có mấy bước chân từ phòng khách đến phòng ngủ mà anh ta có thể nhìn ra mình ra khỏi nhà

Người đàn ông này nói chuyện nửa vời như thế, nói không chừng là đang lừa mình. Cô không thể dễ dàng mắc bẫy của anh ta như vậy! "Sao anh lại hỏi như vậy?" Nhiếp Nhiên suy nghĩ một chút, cô làm ra vẻ bình tĩnh ăn một miếng cháo, không trả lời mà hỏi ngược lại

Hoắc Hoành ăn cháo, trả lời: "Tôi tùy tiện đoán thôi, em không cần để ý." Nhiếp Nhiên nhìn anh.

Nhìn đi, biết ngay người đàn ông này thích chơi trò này mà.

Nếu như không phải tố chất tâm lý của mình tương đối mạnh mẽ, có lẽ chỉ cần một câu nói như vậy của anh ta, chắc đã sớm hốt hoảng hiện hình rồi.

Nhiếp Nhiên cảm thấy bây giờ nhiệm vụ đã xong, cũng là lúc giải tán rồi, vẫn nên sớm tiễn pho tượng Phật này đi mới được

Cô đặt bát cháo lên tủ đầu giường

Sau khi sắp xếp lời nói trong lòng mấy lần, cô mới liếc mắt nhìn về phía Hoắc Hoành, "Ngài Hoắc, tôi đã hạ sốt rồi, đã không có gì đáng lo nữa, cho nên tôi nghĩ..." Cô muốn dùng từ ngữ uyển chuyển hơn, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại thẳng thắn dứt khoát hơn mình

"Em muốn qua cầu rút ván à?" Hoắc Hoành mỉm cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng

Nhiếp Nhiên càng thận trọng hơn, "...Không phải, tôi chỉ cảm thấy không thể phiền ngài Hoắc nữa." Hoắc Hoành cũng đặt bát cháo sang bên cạnh, nhanh nhẹn lau miệng, "Tôi không cảm thấy phiền." Nhưng tôi cảm thấy rất phiền! Nhiếp Nhiên yên lặng oán thầm một câu

"Nhưng mà ngài Hoắc, tôi..." Nhiếp Nhiên vẫn định nói gì nữa, nhưng Hoắc Hoành đã xoay người đẩy xe lăn đi ra phòng khách, bàn thực đơn bữa tối với cô Vương

Nhiếp Nhiên nhìn cái dáng vẻ nam chủ nhân của anh ta trong phòng khách, thật sự tức điên lên

Được! Cho anh mặt mũi mà anh không cần, lại cứ muốn bị đuổi đi, vậy bà đây sẽ cho anh toại nguyện! Nhiếp Nhiên tức giận lườm người đàn ông trong phòng khách, cầm điện thoại lên định đặt vé xe gần nhất rời đi

Vừa rồi ở trên đường cô đã nghĩ xong rồi, dù sao cũng có nửa tháng, không bằng về nhà một chuyến, thế nào cũng phải gặp mặt người phụ nữ thân ái kia, thuận tiện báo thù cho chủ cũ của cơ thể này.

Cô không thích nợ ân huệ.

"Em đang xem cái gì thế?" Hoắc Hoành vừa mới bàn thực đơn bữa tối với cô Vương xong, quay đầu lại thấy cô yên tĩnh ngồi ở trên giường, cụp mắt, khóe miệng lướt qua ý cười lạnh cực nhanh.

Chuyện này làm anh không nhịn được tò mò.

Cô gái nhỏ này có vẻ mặt như vậy, về cơ bản không coi là chuyện gì tốt, không biết lại đang tính toán gì trong lòng rồi

Hoắc Hoành đẩy xe lăn vào phòng cô, dịch lại gần nhìn màn hình điện thoại của cô, phát hiện cô đặt vé xe mấy ngày gần đây trên mạng, anh cau mày, "Em muốn đi đâu?" Ngón tay Nhiếp Nhiên không ngừng nhảy múa trên màn hình, không ngẩng đầu lên trả lời: "Tôi muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút, dù sao cũng mất việc rồi." Cô không tin mình đã nói như vậy rồi, Hoắc Hoành vẫn có thể không hiểu ý mình

Nếu như nói không biết, vậy chỉ có thể là anh ta giả ngu thôi! "Em có thể đến chỗ tôi làm." Quả nhiên Hoắc Hoành không phụ sự mong đợi của mọi người mà giả ngu, "Tôi thấy em làm thư ký chỗ Lưu Chấn vô cùng tốt, hay là đến làm thư ký cho tôi đi?" Nói rồi, anh định lấy điện thoại ra gọi cho bộ phận nhân sự

Nhiếp Nhiên giật mình, vội vàng cướp điện thoại của anh thì động đến vết thương bên eo, đau đến mức cau mày lại

"Không sao chứ?" Hoắc Hoành thấy sắc mặt cô tái mét, anh vội vàng để điện thoại xuống tới đỡ cô, khẽ mắng: "Em không biết mình bị thương à, còn cử động mạnh vậy!" "Tôi không muốn đi làm." Sau khi dựa lại vào gối, Nhiếp Nhiên nói với anh.

Chương 280: Nụ hôn đánh cắp- Giết người (2)

"Vậy em muốn làm gì?"

"Tôi muốn đi ra ngoài cho khuây khoả, mấy tháng này quá đáng sợ rồi." Hoắc Hoành nghe thấy câu đáng sợ của cô, bàn tay vốn định chỉnh góc chăn cho cô khựng lại, sau đó vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Vậy em định khi nào thì đi?" "Hai hôm nữa đi." Nhiếp Nhiên dùng cái tay còn lại lướt màn hình, tra chuyến xe gần nhất

Hoắc Hoành thấy cô vội vàng như vậy, chân mày khẽ cau lại, sau đó suy nghĩ một chút lại nói: "Em để tuần sau hãy đi, vết thương của em vẫn cần thay thuốc mấy lần." Nhiếp Nhiên suy nghĩ, cảm thấy Hoắc Hoành nói cũng đúng. Cô phải dưỡng thương cho thật khỏe rồi mới trở về. Nếu không đến lúc đó, cơ thể yếu ớt ngã khuỵu, nói không chừng người phụ nữ thân ái kia lại giở trò gì đó.

Cô gật đầu, đổi chủ đề "Ừm, tôi cũng tạm thời chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, chỉ tùy tiện xem thôi." Hoắc Hoành liếc thấy cô lại tùy ý ấn mấy khu phong cảnh tham quan sau đó tắt điện thoại, đương nhiên biết cô cố ý làm xáo trộn tầm mắt mình.

"Chú ý nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi quá." Anh bổ sung thêm một câu, sau đó đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa sổ mở laptop của mình ra

Nhiếp Nhiên dựa vào giường, thấy hình như anh định làm việc, kinh ngạc hỏi: "Anh không đến công ty à?" Bây giờ mới là buổi trưa, cả buổi chiều anh ta không ở công ty sẽ không sao chứ? Hơn nữa không phải gần đây anh ta mới tiếp nhận Hoắc thị sao? Quản lý một công ty lớn như vậy, chắc phải rất bận mới đúng, tại sao nhìn anh ta lại nhàn nhã như vậy? Hoắc Hoành nhanh nhẹn gõ trên bàn phím, "Gần đây không có chuyện gì lớn, không cần tôi ngồi ở đó." "Cho nên anh định làm việc ở chỗ tôi à?" Nhiếp Nhiên chỉ phòng mình

Hoắc Hoành đẩy gọng kính vàng của mình lên, bình tĩnh nói: "Không được sao?" "Được, tôi chỉ sợ ngộ nhỡ anh có tài liệu gì quan trọng để lộ ra ở chỗ tôi, đến lúc đó tôi lại bị cuốn vào xui xẻo." Nhiếp Nhiên vô tội xoắn vạt áo, chậm rãi nói.

Hoắc Hoành bị cô châm chọc như vậy, lập tức hít sâu một hơi

Cô gái nhỏ này lại biết phản công rồi à? Anh đã quen với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô mỗi lần khó chịu bất an, đột nhiên cô lại hơi lộ bản chất khiến anh không quen

"Yên tâm đi, thứ tôi có thể lấy ra làm việc đều không phải là tài liệu quan trọng gì." Anh bực bội trả lời lại

"Ồ, vậy thì tốt."

Nhìn Nhiếp Nhiên giống như thở phào, hơi anh vừa hít vào lập tức bị nghẹn ở ngực

"Hình như em rất ghét tôi." Hoắc Hoành cố nhịn, mỉm cười hỏi

Không phải giống như mà là ghét rất rõ ràng! Nhiếp Nhiên bồi thêm một câu trong lòng

Nhưng trên mặt cô vẫn là vẻ thuần khiết ngây thơ, cô lắc đầu nói: "Không, tôi chỉ không muốn ngài Hoắc lại mất hàng mất tiền nữa, không có lợi lắm thôi." Hoắc Hoành ý tứ nhìn cô, "Chỉ cần không mất người là được rồi."

Cả buổi chiều hai người đều ở chung một phòng

Mặc dù thời tiết bên ngoài không tốt, đám mây xám xịt u ám, nhưng bên trong phòng lại ấm áp yên tĩnh.

Chương 281: Nụ hôn đánh cắp- Giết người (3)

Một người nằm ở trên giường nhàm chán nhắm mắt nghỉ ngơi

Một người ngồi ở trước cửa sổ đang trao đổi trực tuyến với đối tác bên kia Thái Bình Dương về kế hoạch hợp tác năm tới. Nhiếp Nhiên vốn muốn nghe nội dung phương án của bọn họ, nhưng dần dần phát hiện thật sự chỉ là hợp tác đơn thuần, cô hơi buồn chán, lại thêm uống thuốc cảm nên đầu óc mê man

Cuối cùng cô dần dần nghiêng đầu lên gối, ngủ gà ngủ gật trong căn phòng ấm áp, dưới cuộc bàn bạc bằng tiếng Anh lưu loát của Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành ở bên cửa sổ vốn đang nói chuyện ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người trên giường đã ngủ rồi. Vẻ mặt cô lúc ngủ rất điềm tĩnh, lông mi phủ xuống thành bóng mờ, đôi môi mềm mại đỏ mọng kia là thứ anh nhung nhớ bấy lâu nay

Trái tim anh chợt xuyến xao

Đối tác ở đầu kia máy tính phát hiện Hoắc Hoành không nhìn về phía mình, đành phải nhắc nhở mấy câu

Ai ngờ một giây tiếp Hoắc Hoành lại gấp laptop lại

Anh đặt máy tính sang bên cạnh, đẩy xe lăn đến cạnh giường

Anh cứ ngồi ở đó như vậy, nhìn chằm chằm vào đôi môi cô

Sau đó, anh nín thở cúi người xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại nhất kia trong miệng, kiên nhẫn lướt nhẹ trên môi cô

Bởi vì hai lần trước Nhiếp Nhiên phản kháng dữ dội, cho nên anh không dám có hành động quá lớn, đề phòng làm cô thức giấc sẽ cho anh một cái bạt tai

Mà Nhiếp Nhiên trong giấc mơ chỉ cảm thấy môi mình ươn ướt, theo bản năng liếm môi, lại không ngờ khiến Hoắc Hoành chấn động trong lòng

Cái lưỡi mềm mại không thể miêu tả kia liếm vào khóe miệng anh

Bụng dưới anh lập tức căng lên

Anh vội ngồi thẳng dậy, sợ mình quá mê muội sẽ phạm sai lầm

Hoắc Hoành thở hổn hển, đôi mắt vốn điềm đạm dưới mắt kính giống như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt nhìn Nhiếp Nhiên trên giường

Anh không dám nhìn cô tiếp, quay người trở lại bên cửa sổ bình tĩnh mấy giây, rồi lại mở máy tính ra

Đối tác ở đầu kia vốn còn tưởng là máy tính của mình bị hỏng, đang định khởi động lại thì thấy gương mặt Hoắc Hoành đột nhiên lại xuất hiện, bị dọa giật mình

"Chuyện gì thế?" "Máy tính xảy ra chút sự cố, bây giờ mới sửa xong" Hoắc Hoành nói dối, sau đó cố gắng tập trung bàn bạc vấn đề giá cả với đối tác

Không biết có phải là ảo giác không, đối tác kia cảm giác hình như Hoắc Nhị thiếu trước mắt có gì đó bất thường, lạnh lùng hơn mấy phần, trong giọng nói cũng hơi gay gắt

Vì vậy, nhờ phúc của Nhiếp Nhiên, hợp đồng Hoắc Hoành vốn định đánh trường kỳ kháng chiến với đối phương lại chỉ mất có hai tiếng rưỡi để bàn xong, hơn nữa thành công khiến đối phương nhường năm phần trăm.

Cuối cùng cũng áp chế được suy nghĩ không đứng đắn trong lòng xuống, Hoắc Hoành vừa mới gập máy tính lại, Nhiếp Nhiên trên giường cũng vừa vặn tỉnh dậy

Lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Hoành cách đó không xa, chỉ cảm thấy hỏng bét rồi

Đáng chết, cô kiên quyết không thể uống cái thuốc đó nữa! Lần nào uống cũng buồn ngủ, hơn nữa còn không biết gì như vậy

Cô đột nhiên tưởng niệm cơ thể bách độc bất xâm ở kiếp trước, cho dù là độc tố số 3 mới nhất của nước M cũng không thể khiến cô sinh ra bất cứ ảo giác nào

"Em dậy rồi à?" Hoắc Hoành đặt máy tính sang bên cạnh, khẽ cười nhìn về phía cô

Nhiếp Nhiên nhìn quần áo mình, không bị động đến

Vì vậy, cô ừ một tiếng, vén chăn lên xuống giường.

Chương 282: Nụ hôn đánh cắp- Giết người (4)

Súc miệng rửa mặt xong, cô ngồi ở trước bàn ăn trong phòng khách

Nhìn cả bàn ăn toàn rau cải luộc, cô lập tức cau mày lại, "Tại sao lại thanh đạm vậy?" Không chỉ thanh đạm, mà ngay cả một miếng thịt kho tàu cũng không có! Hoắc Hoành đẩy xe lăn đi ra ngoài, "Em bị thương nên phải ăn kiêng. Bác sĩ nói không được ăn đồ chua cay"
"Tôi đâu có yếu ớt như vậy, chỉ có chút xíu thương tích..." Trước kia lúc huấn luyện, dù có bị thương thì chỉ cần là đồ ăn được cô đều nhét vào bụng, đâu có kiêng khem nhiều như thế Hoắc Hoành này đúng là chuyện bé xé ra to

Nhiếp Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, không ngờ vẫn bị Hoắc Hoành nghe thấy.

"Em còn từng bị thương nghiêm trọng hơn à?"

Nhiếp Nhiên tưởng là anh ta nghi ngờ, thầm nghĩ mình khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, không thể để anh ta bắt thóp được, như vậy sẽ không có lợi lắm

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Đúng vậy, lần trước trong buổi dạ tiệc của ngài Roth, vết thương trên cổ cũng coi là tương đối nghiêm trọng đúng không?" Nhiếp Nhiên có ý muốn châm chọc anh ta mấy câu, quả nhiên Hoắc Hoành lập tức thu hồi ánh mắt vốn nghi ngờ quan sát cô lại, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Cô gái này cố ý khiến mình mất mặt mà, riêng ngày hôm nay đã châm chọc mình hai lần rồi, càng ngày càng to gan

Tuần đó mặc dù nói là chăm sóc, nhưng thật ra Hoắc Hoành rất bận, trừ buổi chiều hôm đó ở lại phòng trọ của Nhiếp Nhiên ra, về cơ bản ban ngày anh đều ở trong công ty

Cô Vương sẽ ở nhà cô chăm cô, thỉnh thoảng Hoắc Hoành sẽ gọi điện thoại tới hỏi mấy câu

Tan làm, anh mới về ăn cơm nói chuyện với Nhiếp Nhiên, buổi tối bôi thuốc cho cô xong rồi nằm trên sofa trông cho cô ngủ

Nhiếp Nhiên vốn còn tưởng tên cầm thú này đến buổi tối sẽ biến thân thành chó sói, nhưng mấy đêm tiếp theo phát hiện anh ta đều ngoan ngoãn nằm ở trên sofa trong phòng khách, không có bất cứ hành động vượt quá giới hạn nào

Con sói đói đột nhiên hóa thân thành con chó trung thành, chuyện này khiến Nhiếp Nhiên không thích ứng được

Nhưng cũng may là được cô Vương hết lòng chăm sóc nên vết thương của cô rất mau khỏi, hơn nữa lúc rửa mặt cô phát hiện sắc mặt mình cũng hồng hào hơn hẳn

Cảm sốt về cơ bản đã khỏi rồi, vết thương trên eo cũng đã kết vảy, nhưng vậy mà lại có người không chịu đi, nói là muốn quan sát xem liệu có bị nhiễm trùng không.

Vết thương của ai kết vảy rồi còn nhiễm trùng được hả! Nhiếp Nhiên rất khinh bỉ cái cớ của Hoắc Hoành

Thôi mặc kệ anh ta đi, dù sao mình tự thu dọn đồ rồi đi là được

Anh ta muốn ở chỗ này bao lâu thì ở

Hai ngày cuối tuần, cô đã đặt xong vé xe vào thứ ba tuần sau và tự mình thu dọn đồ đạc.
Mà hai ngày đó, Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh xử lý chuyện công việc lại rất lãnh đạm, không hề có ý giữ cô lại, giống như không nhìn thấy

Chuyện này làm Nhiếp Nhiên khỏi phải mất công kiếm cớ.

Bởi vì chỉ đến để làm nhiệm vụ, cho nên cô không mang nhiều đồ, sau hai ngày vừa dọn vừa chơi đã xong hết rồi

Nhưng đúng lúc cô gói ghém xong, định nghỉ ngơi hai ngày chuẩn bị lên đường thì Lệ Xuyên Lâm lại đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn

Nhiếp Nhiên không nhịn được tò mò, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tại sao còn phải gặp nhau? Không phải lại xảy ra chuyện rắc rối gì rồi chứ? Nhiếp Nhiên nghĩ đến đám cảnh sát không đáng tin cậy kia, cộng thêm vì tấm huy chương chiến công của mình nên cô chỉ có thể bất đắc dĩ tìm thời gian lén chạy ra ngoài

"Anh có chuyện gì mà không thể nhắn tin cho tôi luôn? Lại cứ bắt tôi phải ra ngoài làm gì?" Đến nơi thấy Lệ Xuyên Lâm ngồi ở đó, Nhiếp Nhiên không nhịn được oán trách.

Chương 283: Nụ hôn đánh cắp- Giết người (5)

Lần nào nhắn tin anh ta cũng chỉ nhắn mỗi địa chỉ, không nói là chuyện gì khiến người ta vô cùng lo lắng. Cô thật sự đã chịu đủ lắm rồi!

"Có chuyện rất quan trọng." Lệ Xuyên Lâm thản nhiên trả lời

"Vậy anh mau nói đi. May mà tôi đặt vé về nhà vào ngày mai, nếu không tôi còn phải chạy từ bến xe về mất." Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, tỏ vẻ không vui

Đột nhiên, cửa phòng vệ sinh trong phòng VIP mở ra, một giọng nói vang lên, "Em định về nhà à?" Nhiếp Nhiên theo giọng nói nhìn sang, hóa ra là Phương Lượng đã lâu không gặp

"Sao thầy lại đến đây? Không phải nói là em được nghỉ ngơi nửa tháng sao?" Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Phương Lượng đang đi đến chỗ mình

Anh ta nghiêm túc ngồi ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, "Tôi nghĩ em không đi được rồi." "Tại sao?" Nhiếp Nhiên cau mày nhìn anh ta

Phương Lượng nhìn cô, do dự hai giây sau đó mới lên tiếng: "Phía trên mới giao cho em một nhiệm vụ." "Cái gì?" Nhiếp Nhiên nhảy phắt lên khỏi ghế, trừng mắt nhìn anh ta, "Thầy nói đùa à?" Cô không nghe nhầm chứ? Lại có nhiệm vụ

Đây là ý gì, không ngừng giao cho cô nhiệm vụ, là muốn cô không chết ở trong nhiệm vụ thì vĩnh viễn đừng mong trở về à? Rốt cuộc người phụ nữ này có bản lĩnh gì, lại giấu được ông già đó mà giở trò độc ác như vậy! "Không." Phương Lượng lắc đầu

Thật ra đến anh ta cũng không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải liên tục làm nhiệm vụ

Rõ ràng cô chỉ là một tân binh mà thôi, hơn nữa nhiệm vụ lần này anh ta thậm chí còn chưa kịp kháng nghị, đã bị Đại đội trưởng gạt đi, nói là không thể coi thường nhiệm vụ, phải hoàn thành! Nhiếp Nhiên mang mặt u ám ngồi lại xuống ghế, "Em là một tân binh, ra ngoài làm nhiệm vụ lần này đã là trái với quy tắc rồi!" Phương Lượng thấy giọng cô lạnh như băng, không còn sự nóng nảy vừa rồi nữa

Đây là biểu hiện của mưa bão sắp đến! Lúc trước ở trong điện thoại, anh ta đã được nếm thử cảm giác này

Phương Lượng đang nghĩ xem chọn lọc từ ngữ thế nào thì Lệ Xuyên Lâm đã tiếp lời, "Lần này không phải là nhiệm vụ của đội tôi, mà là đơn vị các cô trực tiếp hạ lệnh." Nhiệm vụ của đơn vị?

Chẳng lẽ bảo cô đến nơi loạn lạc sống mái một trận à? Lần này người phụ nữ kia thề không giết chết mình không thôi rồi

Nghĩ tới đây, ánh mắt Nhiếp Nhiên rét lạnh

Dám làm như vậy với cô..

Tốt! Rất tốt! Lần này cho dù nhận nhiệm vụ cô cũng phải về trước một chuyến, hành hạ người phụ nữ kia đến chết rồi mới quay lại tiếp tục

"Rốt cuộc là nhiệm vụ gì?" Cô cau chặt mày, lạnh giọng nói

Phương Lượng lấy túi giấy ra khỏi ngực, đưa đến trước mặt Nhiếp Nhiên, "Đây là nhiệm vụ của cô."

Phía trên bị dán chặt hoàn hảo không tổn hao gì, không có dấu vết bị mở ra, chắc Phương Lượng chưa mở ra xem

"Thầy không biết à?" Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta

Phương Lượng gật đầu, "Nói là nhiệm vụ bí mật, trừ em ra, người khác không thể xem." Nhiếp Nhiên nghe xong thì nhướng mày lên, nhận lấy

Nhiệm vụ bí mật gì mà ngay cả Phương Lượng là giáo quan của mình cũng không có quyền xem, chẳng lẽ nhiệm vụ còn khó hơn lấy trộm tài liệu của Lưu Chấn à? Cô mở túi giấy ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng cùng với..

một khẩu súng!

Súng? Phải ác chiến bằng hỏa lực thật à? Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên chế giễu, nhìn khẩu súng màu xám bạc ngắn nhỏ trong tay

Mà Lệ Xuyên Lâm và Phương Lượng sau khi nhìn thấy khẩu súng đó, vẻ mặt lập tức thay đổi

Chuyện này...một tân binh cần cầm súng đi làm nhiệm vụ, người phía trên bị điên rồi à! Nhiếp Nhiên ở đơn vị nhưng chưa bao giờ sờ đến súng

Chưa nói đến việc ngắm bắn có chuẩn hay không, áp lực tâm lý lúc nổ súng mang tới cũng là một chuyện hoàn toàn không bình thường

Cho dù là người quanh năm tập bắn nhưng lúc bắn súng thật cũng sẽ do dự, càng đừng nói là tân binh như cô

Một viên đạn bắn ra, một người ngã xuống trong vũng máu, có lẽ bóng đen tâm lý kia sẽ đi theo cô, hành hạ cô suốt đời

Bọn họ đang cuống hết cả lên, còn Nhiếp Nhiên sau khi nhìn thấy tờ giấy nhiệm vụ, gương mặt vốn rét lạnh từ từ hòa hoãn lại

Hóa ra không phải là chuyện tốt người phụ nữ kia làm

Nhưng mà...nhiệm vụ này thật sự rất thú vị! Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên thành một độ cong thích thú, sau đó cầm cái bật lửa trên bàn ăn lên, thẫn thờ đốt tờ giấy kia

Dưới ánh lửa chiếu rọi, trên mặt cô hiện lên nụ cười quỷ dị, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, nhìn ngọn lửa dần dần nuốt chửng tờ giấy kia cho đến lúc cháy thành tro bụi

Phương Lượng nhìn vẻ mặt cô, không nhịn được nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: "Nhiệm vụ có nguy hiểm không?" Bởi vì là nhiệm vụ bí mật, Phương Lượng biết không thể hỏi quá nhiều, nhưng là giáo quan, anh ta lại thật sự không yên tâm với thái độ vừa rồi của Nhiếp Nhiên, chỉ có thể hỏi vòng.

"Không nguy hiểm, chỉ muốn em ám sát một người mà thôi. Em càng ngày càng yên tâm với cách đối xử của đơn vị với tân binh rồi." Nhiếp Nhiên dựa vào ghế, mỉm cười.

"Thật sự là giết người à?" Nhiếp Nhiên gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười, nghịch khẩu súng trong tay, "Đúng vậy, thật là coi trọng em, còn cho em một khẩu súng của John Browning nữa." "Đây không phải là làm liều sao!" Phương Lượng đập mạnh bàn đứng lên, vẻ mặt khó coi tới cực điểm

Rốt cuộc cấp trên bị làm sao thế, lại bảo tân binh đi làm nhiệm vụ ám sát? Đây không phải là đem tính mạng của Nhiếp Nhiên ra đùa à? Mặc dù anh ta biết có lẽ cô gái này lợi hại hơn những người mới kia rất nhiều, nhưng cho dù có lợi hại thế nào thì ở trong lòng anh ta, Nhiếp Nhiên vẫn là một tân binh chưa chính thức trở thành quân nhân chuyên nghiệp, chưa từng sờ vào súng

Nhiếp Nhiên cúi đầu xuống không nói gì, nhưng ý cười ở khóe miệng càng ngày càng sâu, đầu ngón tay từ từ lướt qua thân súng lạnh như băng

Lâu lắm rồi không chơi súng, thật sự hơi hoài niệm

"Đừng có làm nhiệm vụ này! Cái nhiệm vụ quỷ quái gì không biết!" Phương Lượng gần như bùng nổ, cướp lấy khẩu súng trong tay cô, bỏ vào trong túi giấy rồi định đi, "Cùng lắm thì tôi báo cáo vượt cấp, báo từng cấp một, tôi không tin không có ai đứng ra nói chuyện!" Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy Phương Lượng tức giận

Ừm, thật thú vị! Có điều...cô cảm thấy nhiệm vụ này rất vui, không chơi một lần nhất định sẽ hối hận cả đời.

Nhiếp Nhiên lập tức giữ lấy cổ tay Phương Lượng, khiến anh ta không thể động đậy, sau đó lấy lại cái túi giấy trong tay anh ta.

"Em cảm thấy nhiệm vụ lần này rất hay." Cô cười sung sướng, Phương Lượng nhìn mà ngẩn ra

Thế này không giống tính cách của Nhiếp Nhiên, hơn nữa trong nụ cười kia cứ lộ ra sự kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro