Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33




Không nói ngoa, Vương Nhất Bác cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt lại, đồng hồ báo thức đã vang lên, trên thế giới này không có thanh âm nào phiền hơn tiếng "reng reng reng" đó, âm thanh ác mộng của thanh niên đô thị.

Một cỗ hỏa khí cực lớn, lúc cái đầu xù xù kia rúc vào ngực mình, nháy mắt hạ xuống.

Là đồng hồ báo thức Tiêu Chiến tự đặt, lúc nghe thấy tiếng anh lại cau mày hừ hừ, theo bản năng kéo chăn trùm lên đầu, không sờ thấy chăn, thế là trở mình, không quan tâm mà rúc vào lồng ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác híp một đôi mắt không mở nổi ra, một tay bảo vệ Tiêu Chiến, hơi hơi nâng mình, dùng một tay khác sờ điện thoại, tắt đồng hồ báo thức.

"Mấy giờ?" Tiêu Chiến mơ hồ, tiếng nói chuyện nhão nhão dính dính.

"Bảy rưỡi." Vương Nhất Bác nỗ lực làm mình tỉnh táo.

"Ừ..." Kịp, còn có thể nán lại giường thêm một chút, Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế ngủ, dùng đầu ngón tay tìm được trán Vương Nhất Bác, khẽ chạm, "Còn đau không?"

Vương Nhất Bác đã quên mất chuyện mình bị thương, bắt lấy tay Tiêu Chiến dán vào mặt mình, "Hôn một cái là hết đau."

Mắt Tiêu Chiến còn chưa mở được ra, nhưng rất nghe lời, đầu nâng lên, bằng cảm giác tìm đến khuôn mặt Vương Nhất Bác, miệng chu lên, nhìn như môi cá vàng.

Vương Nhất Bác mới sáng sớm đã bị cú bạo kích tình yêu này, buồn ngủ cũng hết sạch, trở mình, đè Tiêu Chiến xuống dưới, nhéo khoé miệng anh một phát hôn lên.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm trong ngực mặc hắn xoa nắn, dáng vẻ này không phải chỉ hôn một cái là được, Vương Nhất Bác hôn từ môi anh hôn ra khắp nơi, Tiêu Chiến chỗ nào cũng bị hắn chọc đến phát tê phát ngứa, nhịn cười không nổi, cuối cùng cũng hết buồn ngủ.

"Đừng làm loạn nữa, rời giường đi." Anh dùng chân đạp người đang đè mình.

Vương Nhất Bác chiếm tiện nghi ngay phía trên, một tay nắm lấy cổ chân anh, ấn tới ấn lui hai bên sườn, bắt chước một cảnh tượng không thể miêu tả nào đó, kích thích vòng eo.

Tiêu Chiến bị hành vi mê hoặc của hắn trêu đùa đỏ cả mặt, "Làm gì, em phát tình đấy à..."

"Tập trước một chút, tìm góc."

"Tập con em gái em á, ai thèm cùng em.... Em lăn ngay khỏi người anh."

Tiêu Chiến vừa mắng, vừa khả khả ái ái mà đạp mấy phát, Vương Nhất Bác lôi kéo cổ chân anh hôn một cái lên mặt, sau đó lại cúi người hôn miệng anh.

"Không cho em ngủ à?"

"Dựa vào cái gì mà cho em ngủ?"

"Bảo bảo không thích em..."

"Anh nói thích em hồi nào?" Lúc nói lời này, Tiêu Chiến tay vẫn còn ôm cổ Vương Nhất Bác.

"À..." Vương Nhất Bác phối hợp làm một bộ dáng mất mát, "Thế thôi không nói nữa, rời giường đi làm đi vậy."

Cánh tay hắn chống mặt giường, nhưng hắn dậy không nổi, hai tay Tiêu Chiến choàng quanh cổ hắn, hoàn toàn không có ý buông ra.

"Làm gì a? Cuối cùng vẫn không dậy nổi à?"

"Dậy, em ôm anh, ôm kiểu công chúa bế anh lên."

Bạn nói xem người này phải chăng có bản lĩnh làm nũng trời sinh, đại nam nhân cao hơn mét tám như nào lại có thể mềm èo mềm oặt như vậy, nhưng không hề làm người ta khó chịu.

Vương Nhất Bác lúc trước ghê nhất là mấy gã đàn ông nhão nhão dính dính, nhưng Tiêu Chiến như thế, chính là nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, thật muốn hôn khóc anh, chính là cái loại khóc mà, vừa nhỏ nước mắt vừa nói anh còn muốn mà khóc ấy, bạn hiểu mà.

Hắn xuống giường, buổi sáng thân trên không có sức, nhưng mà năng lực bạn trai ngay lúc này nhất định không thể bị rớt dây xích, hắn duỗi cánh tay đến dưới chân Tiêu Chiến, mượn đủ lực bế người lên.

"Úi cha..." lúc bị bế lên Tiêu Chiến thể hiện một sự hưng phấn rất không hợp tuổi, một bàn tay huơ lung tung mấy cái, cảm thấy rất dễ ngã, vì thế thành thật dùng hai tay gắt gao ôm lấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mang thân người hướng lên trên, ôm anh càng vững, trực tiếp đi về phía phòng vệ sinh.

"Anh nặng không Vương lão sư?"

"Không nặng."

"Cánh tay em đang run á."

"Đâu có."

Tiêu Chiến dùng lời nói trêu hắn, đôi mắt liếc sang vẻ rất không có ý tốt, "Anh với bạn gái cũ của em, ai nặng hơn?"

Tiêu lão sư, chỉ là yêu đương thôi, cũng đâu cần phải làm như thế, đường đường một người đàn ông lại so cân nặng với con gái nhà người ta, không phải có chút không thấu tình đạt lý à?

Vương Nhất Bác dù là thẳng nam cũng biết đây là câu hỏi dễ toi mạng, xấu hổ mà không thiếu lễ phép cười cười, chọn cách trả lời giả ngu mà đàn ông khắp thiên hạ đều rất am hiểu: "Em sao biết được."

"Làm sao không biết, em chưa bế cô ấy bao giờ à? Anh không tin."

Vào phòng vệ sinh, Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến cạnh bồn rửa tay, dìu anh ngồi xong, nhỏ giọng thở dài, sau đó không nhanh không chậm lấy kem đánh răng, nói với anh: "Em chưa bao giờ đánh răng cho cô ấy, anh không tin? Há mồm."

Vương Nhất Bác muốn nói với anh là, em thật sự không thể quyết được thời gian gặp được anh, cho nên không thể trải qua cùng anh những thứ chưa từng trải qua với người khác, nhưng những thứ em không muốn làm với người khác, ở cạnh anh em đều muốn thử.

Duyên phận thật huyền diệu, chưa chắc người đầu tiên gặp là người đặc biệt nhất.

Tiêu Chiến chỉ là muốn trêu hắn, cũng không phải thật sự muốn gây rối vô cớ.

Rất nhiều cặp tình nhân sẽ giữ kín như bưng chuyện của ex, cho rằng đây là đề tài không nên nói.

Tiêu Chiến là người chu đáo ân cần, đương nhiên càng rõ trong mối quan hệ giữa người với người, cái gì nên nói cái gì không nên, nhưng ở trước mặt Vương Nhất Bác, dù còn chưa xác nhận quan hệ, anh luôn theo bản năng mơ hồ cảm nhận giới hạn giữa hai người, ở trước mặt hắn chính là thả lỏng một trăm phần trăm, nói gì làm gì không cần suy xét hậu quả, anh làm gì Vương Nhất Bác cũng sẽ chiều, đây là cảm nhận mà Vương Nhất Bác cho anh.

Cho nên anh dám không kiêng nể gì mà nói về người cũ.

Đương nhiên, Vương Nhất Bác có thể bao dung, chỉ cần Tiêu Chiến đừng tự mình tức giận là được, rốt cuộc, ai mới là dấm tinh, người sáng suốt nhìn cái là biết.

Bàn tay Vương Nhất Bác rất rộng, ngón tay rất dài, bàn chải đánh răng kích cỡ chỉ như bỏ túi, mềm mại cẩn thận thọc vào khoang miệng Tiêu Chiến, dùng lực đạo hết sức ôn nhu đánh răng anh chỉnh tề.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn há miệng, đầu bàn chải đụng tới đầu lưỡi anh, xúc cảm mềm mại đó truyền vào tay Vương Nhất Bác.

Bọt biển trắng treo trên miệng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không biết nghĩ tới cái gì, nhấp miệng bắt đầu nín cười, nín đến mức mặt đỏ bừng.

Tiêu Chiến mở to mắt chớp chớp nhìn hắn, giống như ngây thơ, trên thực tế trong đầu có khả năng lái xe đã vượt cả Vương Nhất Bác.

Không nói gì thì không khí có phần quá quỷ dị, Vương Nhất Bác hắng giọng, cười nói: "Miệng mềm quá."

Tiêu Chiến ngậm bàn chải đánh răng, mơ hồ không rõ mà hỏi hắn: "Thích à?"

Vương Nhất Bác dí người về phía trước, dính sát lên đùi Tiêu Chiến: "Anh đoán xem."

Tiêu Chiến một ngụm cắn bàn chải, đoạt lấy tự mình đánh, đem bọt kem trong miệng "phì" một cái nhổ ra, một chân lên gối chỗ đó của Vương Nhất Bác: "Em nghĩ cũng không cần nghĩ..."

Vương Nhất Bác nghĩ gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói, không phải có phải vì đều là đàn ông không mà phương diện nói bậy này lại ăn ý đến thế, dù sao hai người bọn họ chính là như vậy.

Vương Nhất Bác ra vẻ ủy khuất, "Nghĩ cũng không được à?"

Tiêu Chiến súc miệng xong, kiêu hãnh gật đầu, "Nghĩ cũng không được, nghĩ cũng có tội, gà rừng sao có thể xứng với phượng hoàng chứ."

"Được, em là gà rừng em không xứng, anh mang dép vào, tự mình rửa mặt đi." Vương Nhất Bác ngồi xổm xuổng, trong dép lê trong phòng khách lên chân anh, sau đó tự mình cũng nặn kem đánh răng, nhìn gương bắt đầu đánh.

Lực đạo hoàn toàn khác với lúc hầu hạ Tiêu Chiến, biết thì là đánh răng, mà không biết còn tưởng đánh giày.

Tiêu Chiến đứng một bên nhìn hắn, chỉ là một buổi sáng sớm bình thường, một cảnh tượng sinh hoạt bình thường, nam sinh có chút khờ khạo này, sao lại làm Tiêu Chiến động tâm đến thế.

Anh không nhịn được từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác, như không xương mà dựa lên người hắn.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục đánh răng, súc miệng, cúi đầu tránh miệng vết thương để rửa mặt, toàn bộ các bước hoàn thành xong mới chậm rãi quay đầu lại, đem vật trang sức to đùng treo trên người hái xuống, ôm vào ngực.

Cũng không biết vì sao, lập tức cảm giác hơi xốn mắt, con người vào những lúc thực sự hạnh phúc, sẽ hơi muốn khóc.

Ra vẻ đích thị là ra vẻ, cũng không sao, yêu đương sến súa đều như thế, còn sợ gì mà ra vẻ với không.

"Ở bên nhau đi, được không?" Vương Nhất Bác âm sắc trầm thấp, thêm chút giọng mũi khi vừa dậy, ôn nhu mà thật sự cắn chết người.

Tiêu Chiến chôn mặt vào cổ họng hắn, "Còn chưa tha thứ cho em đâu."

"Vừa yêu đương vừa tức giận không được sao?"

Tiêu Chiến phụt cười, "Em chắc nghĩ mình sắp xếp như vậy đặc biệt hợp lí phải không?"

"Đâu có đâu có, Chiến ca sắp xếp, Chiến ca nói sao thì là như thế." Vương Nhất Bác nói, không nhịn được lại bĩu môi hôn anh.

Tiêu Chiến nhìn cái kiểu heo này, đẩy miệng hắn ra, "Tránh raaa, anh phải rửa mặt."

Vương Nhất Bác bị cự tuyệt trong lòng vẫn sướng ứ chịu được, Tiêu Chiến rõ ràng là biết liền dùng ngón tay ngoắc ngoắc hắn qua, anh muốn tỏ ra cao lãnh thế nào, hắn đều sẽ phối hợp, nhưng anh vẫn chủ động đến ôm hắn, cái này không phải thích thì là gì chứ.

Vương Nhất Bác khép hai ngón tay, trên trán khoa chân múa tay làm động tác cúi chào, thập phần nghe lời mà cút.

Mới đi ra đã thấy có người gõ cửa, đi qua mở cửa, thấy chính là trợ lý của Tiêu Chiến, Tiểu Dương.

"Anh?"

"Chào buổi sáng a Vương lão sư, Chiến ca anh ấy... ạch..." Ánh mắt Tiểu Dương ngừng trên trán Vương Nhất Bác, "Vương lão sư cậu, bị thương?"

"À, không việc gì." Vương Nhất Bác không thể cho người khác biết mình bị chính vợ mình đập vỡ đầu. "Anh tìm Tiêu Chiến à?"

"Vâng, đưa cơm sáng cho Chiến ca, phòng của anh ấy..." Có dấu vết đánh nhau kịch liệt... Tiểu Dương vốn đang định hỏi Vương lão sư có biết chuyện gì đã xảy ra không, thấy vết thương trên đầu hắn, cũng không cần hỏi, vợ chồng đánh nhau, hỏi hỏi cái gì.

Anh ta mau miệng chuyển đề tài: "Tôi đã gọi phục vụ tới quét tước, sẽ không cho ai khác biết, các anh không cần lo lắng."

Được, vị trợ lý này tu dưỡng nghề nghiệp rất là được.

"Vào đi." Vương Nhất Bác nhường chỗ, tuy rằng ngay từ đầu đối với vẻ mặt đẹp trai này của Tiểu Dương không có hảo cảm, nhưng qua quan sát mấy ngày nay, xem như một người thành thật, có nhãn lực có khả năng, cảnh báo tạm giải trừ.

Không ngờ là, người vừa được hắn tiếp nhận, nhanh như vậy đã muốn từ chức.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nhanh chóng ăn một suất hoành thánh, nghe Tiểu Dương ngồi đối diện nói hai ngày tới công ty sẽ xếp trợ lý mới đến bàn giao.

"Vì sao thế?" Tiêu Chiến rất hiển nhiên cũng không muốn để Tiểu Dương từ chức.

Vẻ không nỡ của anh làm Vương Nhất Bác có một giây không vui, có điều so với việc khảo sát nhân phẩm một người mới, hắn cũng hy vọng người làm hắn yên tâm có thể ở lại.

"À... lí do cá nhân." Tiểu Dương gãi gãi đầu, nhìn có chút ... vui vẻ?"

"Nguyên nhân gì thế?" Tiêu Chiến đánh hơi được mùi bát quái.

"Thật không dám giấu Chiến ca, tôi đến làm trợ lý của anh là có tư tâm, cô gái tôi thích là fan của anh, tôi theo đuổi cô ấy đã lâu, cô ấy vẫn không đồng ý, tôi muốn tiếp xúc với thứ cô ấy thích nhiều hơn một chút, để làm cô ấy có thêm chút hảo cảm với tôi.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác nhìn nhau cười, biểu cảm quần chúng ăn dưa thập phần đúng chỗ.

"Vậy cậu từ chức là vì..."

Tiểu Dương cười ngốc một cái, "Cô ấy đã đồng ý cho tôi một cơ hội rồi."

Tiêu Chiến gật gật đầu, tuy có hơi tiếc, nhưng một khi đã thế thì ok.

"Chúc cậu hạnh phúc." Tiêu Chiến lễ phép vươn tay.

Tiểu Dương liếc Vương Nhất Bác một cái, sau khi xác nhận biểu cảm của hắn không có gì dị thường, cũng lễ phép mà bắt tay Tiêu Chiến, "Cảm ơn Chiến ca, anh cũng thế... Cả Vương lão sư nữa, chúc hai anh hạnh phúc ha ha ha... Thế, hai người ăn từ từ, tôi đến hiện trường chờ nhé."

Cái gì nên nói đã nói xong, Tiểu Dương thêm một phút cũng không muốn làm bóng đèn nữa.

Vương Nhất Bác vớt miếng hoành thánh cuối cùng đút cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lắc đầu từ chối, "Không ăn, no."

"No cái gì mà no, lần sau mua cho anh hai bát." Hắn nhéo miệng Tiêu Chiến cố nhét miếng hoành thánh vào.

"Em cho heo ăn đấy à?"

"Em cho vợ ăn."

"Béo mặt lên hình xấu lắm."

"Lên giường đẹp là được."

"Vương Đại Chùy, em có phải muốn ăn đấm không?" Tuy không tình nguyện, Tiêu Chiến vẫn nuốt xuống miếng hoành thánh cuối cùng.

Vương Nhất Bác duỗi hai tay lên đầu làm một hình trái tim, "Chiến ca em yêu anh."

"Cút cút cút, nhanh dọn đồ, đi làm."

"Được rồi."

Làm gì thì làm, thủ tục của bạn trai tốt đầu tiên chính là nghe lời, Vương Nhất Bác mang điện thoại tối qua ném trên sô pha cầm lên, quên sạc, đã tự tắt. Hắn cắm sạc vài phút, sau khi khởi động còn xem chút tin nhắn WeChat, đột nhiên mày nhăn lại.

Đây... là tình huống gì?

Có phải nói với Tiêu Chiến không?

Cần nói không?

Có thể không nói gì được không, nói có phải tìm chết không?

"Sao thế?" Hắn còn chưa nói gì, biểu cảm khó xử đã bị Tiêu Chiến nhìn thấy.

Hắn cũng không có gan lại nói dối Tiêu Chiến, lí nhí trả lời: "Cô ấy... gửi tin nhắn cho em."

"Ai?"

Còn cần hỏi à, nhìn bộ dạng của Vương Nhất Bác cũng đoán được, không phải bạn gái cũ thì còn là ai.

Tin nhắn của Phương Chúc Chúc nằm trên màn hình, rạng sáng bốn giờ nhắn tới.

"Điện thoại anh tắt tôi gọi không được, khi nào không bận gọi lại cho tôi."





Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác 25 tuổi ăn no ngủ kĩ, vui vẻ hạnh phúc. Mọi người yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro