Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24


(4 chương một ngày =))  Cmn nhiệt liệt!)

Phòng hóa trang trống rỗng, chỉ có hai người ở trong, không khí so với hai quân giằng co còn khẩn trương hơn.

Bang, đèn hóa trang chói mắt đánh lên mặt Vương Nhất Bác, hắn nhíu mày dùng tay chắn, rõ ràng không làm chuyện gì trái với lương tâm, lại bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm đến mức trong lòng hốt hoảng.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến âm lượng cũng không lớn, ngữ điệu đã không còn vẻ nghịch ngợm khi nói chuyện lúc trước nữa.

"Vì sao em đến đây? Rốt cuộc em là ai? Em có mục đích gì?"

Thẳng thắn thì được khoan hồng, ở tù mọt gông, kháng cự thì cho về nhà ăn Tết.

Có điều... dù sao nếu không giải thích rõ ràng với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không định về nhà ăn Tết, từ bỏ giãy giụa vô ích, hắn thành thật giải thích: "Nếu em nói, em vốn đến đoàn phim tìm anh, không cẩn thận xông vào chỗ thử vai, vị đại tỷ kia kêu tới diễn, chuyện này tin được không?"

Tiêu Chiến mặt không biểu tình, "Tự em thấy sao?"

Vương Nhất Bác quẫn bách liếm liếm môi, "Em cảm thấy, quá quái dị..."

Đâu chỉ quái dị, từ giây phút gặp được Tiêu Chiến kia, hắn phảng phất như đã đi nhầm vào một kịch bản quỷ dị, mọi thứ sau đó phát sinh có liên quan đến anh, có chuyện gì không quái?

Một ngón tay hắn chỉ về phía cửa, cẩn thận nói với Tiêu Chiến: "Anh có thể đi hỏi bọn họ, bọn họ có thể làm chứng cho em, em nói chính là sự thật..."

Tiêu Chiến bình tĩnh mà nhìn hắn, nửa ngày, thở dài một hơi, biểu tình đờ đẫn trôi về phía chân trời.

Anh đang cảm thấy đời mình e là không có mệnh nổi tiếng, vốn tưởng trên trời rớt xuống một miếng bánh to có nhân, ai ngờ còn chưa nếm được hương vị, nhân đã thiu, làm gì có diễn viên nào lại tuyển kiểu này? Vương Nhất Bác lớn lên... xác thực soái hơn vị diễn viên trước, nhưng giữa đường kéo đại một người vào diễn vai chính cũng quá là thái quá đi? Không phải bất chấp tất cả thì là gì?

Làm như vậy, tương đương chưa bắt đầu quay đã từ bỏ giãy giụa, làm xiếc để hoàn thành nhiệm vụ, lúc sau phát ra đừng đi đền tiền đến táng gia bại sản là may rồi.

Ây, nhân sinh ơi, số, đều là cái số.

Hắn âm thầm tổn hao tinh thần một chút, tiếp tục dùng ánh mắt sắc bén nhìn kỹ Vương Nhất Bác, "Em tới tìm anh làm gì?"

Vương Nhất Bác khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt anh, "Em, xin lỗi."

"không phải đã xin lỗi rồi ư?" Tiêu Chiến cố ý duy trì khoảng cách với hắn.

Lúc trước đều đã nói rõ rồi, làm gì còn tìm tới tận đây?

Vương Nhất Bác âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỗng, có chút lỗ mãng tiến đến, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà quây Tiêu Chiến vào ngực.

Lúc ôm lên, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, Tiêu Chiến thật sự bị hắn đụng vào, trong nháy mắt lại có nhiều thêm một tia chân tình thực cảm, còn có cảm giác an toàn.

Đáy mắt Tiêu Chiến có kinh ngạc, chợt lóe rồi qua, sau đó giữ nguyên thế đứng, không đẩy hắn ra, cũng không đáp lại cái ôm của hắn.

Nghe thấy hắn nói với mình: "Trừ lời nói dối lúc trước với anh, chọc cho anh khóc... cũng thực xin lỗi."

Hả? Tiêu Chiến giãy giụa đẩy hắn ra khỏi người mình, cau mày mặt đầy khó hiểu.

Ai nói em chọc anh khóc?

Vương Nhất Bác ngượng ngùng giải thích: "Dì... gọi điện thoại cho em..."

"Mẹ anh?!"

Lão thái thái này... Tiêu Chiến nheo mắt, trong nháy mắt biểu cảm cực kì tức giận, như bị người nhà bán đứng.

Lúc này có tức giận nhưng không đến nỗi dọa người, nhìn còn cực kì đáng yêu, cắn môi, dùng sự phẫn nộ để che giấu sự xấu hổ, vươn tay về phía Vương Nhất Bác, "Em lấy điện thoại ra đây."

Vương Nhất Bác thọc tay vào túi, cảnh giác nắm điện thoại, "Làm gì?"

"Xóa wechat của mẹ anh đi."

Không được..."

Tiêu Chiến mặt có chút đỏ, tuy trước kia ở trước mặt Vương Nhất Bác, lúc làm trò cũng đã từng chảy nước mắt, nhưng đấy là cố ý muốn hắn nhìn, để hắn xót mình, lần này không giống, quá quê, khóc nhè với mẹ lại còn để hắn biết!!

Tiêu nữ sĩ cũng thật là, con trai mình làm chuyện gì lại còn phải đi hỏi Vương Nhất Bác, bộ hắn thân với nhà mình lắm hay gì!??

Vương Nhất Bác không chịu cho hắn, Tiêu Chiến liền tự tay đoạt lấy, "Lấy ra..."

Vương Nhất Bác gắt gao đè điện thoại vào trong túi, toàn thân tràn ngập cự tuyệt, "Không được, em không thể xóa, quá thiếu lễ phép."

"Em mau xóa ngay cho anh!"

"Thật sự không thể xóa..."

"Chúng ta đã không còn quan hệ, em còn giữ wechat của mẹ anh làm gì?"

Một chiếc thỏ quyền dập lên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tính ra rất khó chơi, trong lúc xô đẩy, Vương Nhất Bác không trốn khỏi sự công kích của anh, chỉ có thể một phen bắt lấy hai cổ tay anh, ấn anh vào tường.

Tiêu Chiến nhíu mày kêu một tiếng thâm trầm, vẻ mặt u oán trừng hắn, "Buông anh ra."

Vương Nhất Bác thực ra trong lòng đã hoảng một đám, nhưng trên mặt vẫn cần duy trì trấn định, loại thời khắc này, nam nhân vẫn phải biểu hiện soái một chút mới được.

"Đừng nóng giận được không? Em thật sự biết sai rồi."

Hắn ấn Tiêu Chiến vào giữa ngực và vách tường, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cặp môi hơi hếch lên kia, cùng tiếng tim đập, từng chút từng chút tới gần, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi.

Nghe thấy người trước mặt nói với hắn. "Em dám."

Tiêu Chiến ưỡn cổ nhìn hắn, đuôi mắt có một tầng đỏ ửng tự nhiên, biểu cảm phát giận một chút cũng không khiến người ta chán ghét.

Vương Nhất Bác giờ phút này ở khoảng cách cực kì thân mật, dừng động tác, "Không dám."

Tiêu Chiến bị hơi thở ấm áp đập trên mặt làm đỏ mặt, khó khăn lắm mới gật đầu, né tránh đôi mắt Vương Nhất Bác, giả vờ uy hiếp hắn: "Em còn không buông tay đừng trách anh không khách sáo."

"Anh đối với em thế nào cũng được, đừng không để ý em."

Tiêu Chiến giơ một khuôn mặt đỏ bừng đối diện với hắn, "Rốt cuộc em muốn thế nào?"

"Em thích anh."

Em thích anh, mặc dù anh rõ ràng đã nói với em, đừng nói với anh loại lời nói này, anh không muốn nghe, nhưng em chỉ có một câu này muốn nói cùng anh, rất quan trọng, em thật sự thật sự thích anh.

Tiêu Chiến rũ lông mi, "Vương Nhất Bác, em không cảm thấy nói lời này quá buồn cười ư?"

Một thẳng nam vốn chán ghét anh như vậy, bởi vì một âm mưu vớ vẩn mà ở cùng anh vài ngày, sau đó cứ thế thâm tình chân thành đến trước mặt anh nói thích, thế này cũng có thể gọi là thích sao?

"Em không thấy buồn cười, em rất nghiêm túc." Vương Nhất Bác ngữ khí một chút cũng không đùa giỡn, vốn không khí trong phòng đã khẩn trương, bởi vì không khí đang dần bốc lên độ ấm, làm người ta càng thêm bất an.

Nguyên nhân khiến Vương Nhất Bác ngay từ đầu tiếp cận anh, thật sâu ghi tạc trong lòng Tiêu Chiến—bởi vì thích một cô gái khác mà chán ghét anh, lừa gạt anh, thậm chí có thể, còn muốn hại thảm anh.

Cho nên, sau này có phải hắn thật sự chuyển biến tâm ý hay không, Tiêu Chiến không muốn đi tìm chứng cứ, phần yêu thích này là một món nợ hồ đồ, anh thật sự không biết nên cân nhắc tính toán làm sao.

Trên mặt có biểu cảm phẫn nộ, lông mày Tiêu Chiến rướn lên, cố ý khiêu khích hỏi hắn: "Bỏ bạn gái?"

"Cái gì em cũng bỏ."

Quỹ đạo sinh hoạt ban đầu em đều có thể vứt bỏ, em nguyện ý vì anh bước lên một con đường hoàn toàn mới, chưa từng biết tới.

Câu trả lời này dẫn đến một cái cười lạnh của Tiêu Chiến, anh hờ hững tặng hắn hai chữ: "Tra nam."

Không đợi Vương Nhất Bác biện minh, anh tiếp tục nói: "Lúc trước ở chung, có lẽ anh đã làm em hiểu lầm gì đó, vậy anh xin lỗi, nhưng anh không thích em." Anh giật giật cổ tay, một câu không thích em làm Vương Nhất Bác thất thần, thả lỏng anh ra.

Tiêu Chiến cuối cùng nhìn hắn một cái, không lưu luyến nữa, đụng vai hắn một chút, đi rồi.

Người ở cửa, vừa định mở cửa ra ngoài, tay đáp trên then cửa bỗng bị phía sau đè lại.

Vương Nhất Bác không hề dịu dàng bắt lấy eo anh, đè anh lên ván cửa.

Vòng eo bị bàn tay dày rộng nắn bóp, hô hấp nóng rực tưới lên sau cổ, khắp làn da đều bị tưới ngứa, Tiêu Chiến giơ tay muốn bẻ cánh tay hắn, nhưng không sao bẻ ra được, hầu kết khẩn trương giật lên giật xuống, "Em buông ra, lại làm gì?"

Vương Nhất Bác trong giọng nói vẫn mang theo sốt sắng, thấp giọng hỏi anh: "Không thích em, vì sao luôn ghen?"

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, dùng dư quang trừng mắt nhìn người đang ôm mình từ phía sau, phản bác: "Ai ghen?"

"Người có liên quan đến em, đều bị anh đuổi đi, giờ không có ai quấn lấy em, anh lại muốn quỵt nợ, như thế nào..." Vương Nhất Bác bóp eo cho anh xoay người, bắt anh một lần nữa đối mặt với mình, đáy mắt ngả ngớn cũng lộ vẻ ôn nhu, "Lạc thú của Chiến ca, chỉ là đoạt đồ vật của người khác thôi sao?"

"Anh không có!!" Tiêu Chiến như bị bôi nhọ, ưỡn cằm hoảng loạn giải thích: "Cậu học sinh đó của em, là chính cậu ta tự mình đa tình, còn có bạn gái cũ của em, các em đã sớm chia tay rồi, cũng không phải anh phá hoại, em vốn dĩ, em vốn dĩ..."

Tiêu Chiến càng nói tiếng càng nhỏ rí, sao lại thế này? Vương Nhất Bác còn chưa nói gì, anh sao đã tự mình không đánh mà khai? Đây là thừa nhận anh cố ý tuyên bố chủ quyền, muốn đem người chiếm làm của riêng?

"Em vốn dĩ như thế nào?" Vương Nhất Bác mang ý cười, kiên nhẫn mà dẫn dắt anh nói tiếp. Nhưng Tiêu Chiến cắn môi không chịu nói nữa, Vương Nhất Bác liền tiến đến bên tai thay anh nói.

"Em vốn dĩ chính là của anh, có phải anh muốn nói điều này không?"

Vốn dĩ Tiêu Chiến bị hắn ép ôm vào lòng đã xấu hổ không chịu nổi, hiện giờ lời nói ái muội cứ dính vào tai anh mà truyền đến, chọc đến cả người anh khô nóng vô cùng.

Quẫn bách hết sức, ngoài cửa hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân, mọi người đã nghỉ ngơi xong trở về phòng họp, muốn tiếp tục họp, nhưng hai vị diễn viên chính lại không biết chạy đến chỗ nào, không tìm ra người.

Nhân viên công tác chia nhau ra tìm, vừa tìm vừa kêu tên bọn họ.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng bước chân đến gần, đè thấp thanh âm, hoảng loạn mà nói với Vương Nhất Bác: "Buông tay..." Nào còn bộ dạng đại nam nhân, xấu hổ đỏ mặt, rất giống các tiểu nữ tử thời cổ sắp xuất giá.

Đều đã đi đến bước này, Vương Nhất Bác đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, không những không thả người, mà còn ôm anh chặt hơn: "Anh không tức giận, em liền buông tay."

"Em..." Tiêu Chiến mắng thảm hắn ở trong lòng, không tình nguyện nói: "Được, anh không tức giận."

"Lúc trước anh cũng nói là không tức giận."

"Vậy em còn muốn thế nào?!"

Vương Nhất Bác dí sát mặt vào, "Hôn em một cái."

Tiêu Chiến đè nặng hỏa khí trợn trắng mắt, "Không được quá đáng như thế!"

"Anh không hôn em, vậy chờ bên ngoài tiến vào nhìn thấy chúng ta như vậy đi."

Vương Nhất Bác lúc nói chuyện còn cố ý sờ soạng sau eo anh một phen, Tiêu Chiến nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, trực tiếp bộc phát, "Vương Nhất Bác, anh xem như đã nhìn ra, em không chỉ là đồ lừa đảo, mà còn là phường vô lại."

Vương Nhất Bác bị anh chọc cười.

"Mắng em em còn cười?" Tiêu Chiến cạn lời.

"Anh mắng, mắng thế nào cũng được, bao nhiêu tức giận trút hết ra, đừng không để ý em, được không?"

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa.

Tiếng nhân viên công tác cách cửa truyền vào, "Có người không? Tiêu lão sư? Vương lão sư?"

Vương Nhất Bác dùng âm môi nói với anh hai chữ: "Hôn, em."

Cộc cộc một tiếng, cửa kia cũng không khóa trái, nhân viên công tác đẩy một cái lách người vào, trong phòng trống trơn, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác quy quy củ củ từng người đứng riêng.

Nhân viên công tác mờ mịt gãi đầu, "Hai vị lão sư làm gì ở đây?"

"Nghỉ ngơi."

"Đối diễn."

Hai người trăm miệng một lời, đáp án bất đồng, thanh âm trộn vào làm cho nhân viên công tác nghe không rõ, bật thốt lời truy vấn, "Gì cơ?"

"Đối diễn."

"Nghỉ ngơi."

Hảo hoa giả, lại là trăm miệng một lời, mỗi người lặp lại câu trả lời vừa nãy của đối phương.

Nhân viên công tác lộ vẻ tươi cười cực kì miễn cưỡng, nhìn cái kiểu cũng là loại thích lén ăn dưa, ánh mắt rất có thâm ý mà dạo chơi trên người cả hai, "Khụ, hai vị lão sư, chúng ta mới tiến tổ ngày đầu tiên, thật sự không cần vội vàng bồi dưỡng tình cảm như vậy đâu..."

Tiêu Chiến: "Ngài đang nói cái gì?"

Vương Nhất Bác: "Ngài hiểu lầm rồi đi."

Nhân viên công tác: "Tôi đã nói gì đâu."

"Trở về họp đi hai vị lão sư."

Cả một phòng diễn viên, không một ai quen mặt, trừ không chuyên nghiệp, còn có một đám còn chưa tốt nghiệp, so trên dưới, Tiêu Chiến xem như già nhất.

Việc đã đến nước này, thì cứ vậy đi, có bột thì phải gột nên hồ thôi...

Ngày đọc kịch bản đầu tiên rất thuận lợi, mọi công việc cứ từng bước mà tiến hành, trong lúc một đống người ở bên nhìn chằm chằm, Vương Nhất Bác không có cơ hội nói chuyện riêng với Tiêu Chiến, rốt cuộc chờ đến tối về khách sạn, Tiêu Chiến như sợ bị Vương Nhất Bác tóm được, về phòng như một cơn gió.

Vương Nhất Bác ngồi ở trong phòng mình nghĩ ngờ nhân sinh, hôm nay những chuyện chính sự chẳng nhớ được mấy, đầy đầu đều là lời Tiêu Chiến nói cuối cùng với hắn trong phòng hóa trang.

"Vương Nhất Bác, đừng như thế, hai ta không có khả năng."

Không có khả năng, ý là, em không cần truy vấn anh có thích em hay không, cũng đừng nghĩ mọi cách xin lỗi nữa, mọi sự đều có thể bỏ qua, nhưng anh sẽ không ở bên em.

Hắn đối với Tiêu Chiến, một chút biện pháp cũng không có.

Con bướm xinh lúc cao hứng sẽ chủ động đậu trên đầu ngón tay ngươi, nhưng nếu nó không cao hứng, liền sẽ chớp cánh bay đi, cho dù ngươi có là ai cũng đừng mong bắt được.

Hắn nhìn cảnh khách sạn lạ lẫm, càng thấy mình xuất hiện ở đây thật là hoang đường, hắn tới làm gì đây? Vốn chỉ là muốn cứu vãn tình cảm, nhưng mà đánh bậy đánh bạ, hình như lại ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tiêu Chiến.

Từ danh sách bạn tốt của hắn nhảy ra tỷ tỷ nhà làm phim, hắn đang suy xét, nếu bây giờ bội ước không làm, đại khái cần bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng đây.

Hắn ngẫm ngợi từ ngữ để nhắn cho tỷ tỷ, trước khi ấn xuống, lại nhận được một tin nhắn khác.

Tiêu Chiến đã add friend hắn lại.

"Em có mang quần áo để tắm rửa không?" Anh chính là nhắn lại mấy lời này.

Nhìn avatar của anh, trái tim Vương Nhất Bác trong nháy mắt bắt đầu nhảy bang bang, nhanh chóng trả lời qua: "Không có."

"Tới chỗ anh lấy mấy thứ đi, số đo của anh chắc em mặc được."

"Bây giờ ư?"

"Ừ, anh vừa mới tắm xong, em qua đây đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro