Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Mất ngủ cả đêm, mơ hồ nhớ lúc mỏi mệt rã rời thì trời đã bắt đầu sáng.

Vương Nhất Bác co ro trên sô pha, lấy một tư thế cực kỳ không thoải mái ngủ mất, đầu trướng đau, mơ mơ màng màng không biết ngủ mấy tiếng, nghe được bên cạnh có động tĩnh, người còn chưa tỉnh, bỗng nhớ tới Tiêu Chiến, sau đó một cú cá chép lộn mình ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Chiến đang bận rộn ở bên cạnh.

Hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua, sắp giữa trưa.

"Anh đánh thức em à?" Tiêu Chiến sau khi rửa mặt nhìn rất sạch sẽ, lúc nói chuyện với Vương Nhất Bác vừa dịu dàng vừa lễ phép, anh lúc này đang mở vali, xếp quần áo đã thay vào trong.

Vương Nhất Bác đứng lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, "Anh đang làm gì?"

Động tác trên tay Tiêu Chiến không dừng, ngẩng đầu cười cười với hắn, "Thu dọn đồ đạc a."

Còn nhìn không ra ư?

Vương Nhất Bác trực tiếp nóng nảy, xoa xoa đám tóc lộn xộn của mình, đi qua ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến, ấn quần áo không cho anh xếp, "Thu dọn đồ đạc làm gì? Anh phải đi sao?"

"Ừ." Tiêu Chiến gật gật đầu, không cố ý làm hắn sốt ruột, thong thả ung dung giải thích: "Tối qua người đại diện nhắn tin cho anh, bộ diễn đó, hẹn anh qua thử vai."

Chính là bộ đó, một ly rượu trắng làm anh uống tới nhập viện, cơ hội không dễ đến, anh nhất định phải nắm chặt về tay.

Là một lý do phi thường hợp lý, hợp lý đến mức Vương Nhất Bác không nghĩ ra bất cứd cớ gì để ngăn không cho anh đi.

Tay hắn chậm rãi buông khỏi quần áo Tiêu Chiến, Tiêu Chiến như không thấy vẻ mất mát trên mặt hắn, thần thái tự nhiên, tiếp tục xếp gọn quần áo, đóng vali, kéo khoá.

Vương Nhất Bác thấy anh xách vali ra cửa, có chút không biết làm sao, "Gấp lắm sao?"

Tiêu Chiến nhìn thoáng đồng hồ, đặt vali ở cửa, trở lại sô pha ngồi xuống, nói với Vương Nhất Bác: "Còn được, còn có thể ngồi thêm một lát."

"Mấy giờ bay?"

"Hai giờ."

Vương Nhất Bác cả người như co quắp lại, hai tay bất an xoa xoa trên đùi, mới phản ứng lại, từ tối qua đến giờ, Tiêu Chiến dường như chưa ăn gì hết.

"Anh chờ em một lát, em đi rửa cái mặt, đưa anh xuống lầu ăn cơm, ăn xong rồi em đưa anh ra sân bay."

An bài rất chu đáo, Tiêu Chiến gật đầu với hắn, không nói thêm gì nữa, cúi đầu bắt đầu lướt điện thoại.

Dưới lầu có hàng ăn ngồi ghế nhựa kiểu Hồng Kông, rất tốt, Tiêu Chiến lịch sự văn nhã cắn một miếng sủi cảo tôm, ăn thật sự chuyên chú, thế nên có thể không để ý tới, người ngồi đối diện mình, một miếng cũng không đụng.

Vương Nhất Bác mang món sườn mới hấp đẩy đến trước mặt Tiêu Chiến, tự mình uống một ngụm nước chanh, ngón tay bất an mà quắp lấy cái ly, vẫn luôn tìm cách thích hợp để nhập đề, có điều mở miệng như thế nào cũng không thích hợp.

Hắn chỉ muốn hỏi Tiêu Chiến một câu, có phải anh vẫn còn giận em không.

Toàn bộ quá trình Tiêu Chiến bảo trì im lặng, ăn xong buông đũa, dùng khăn giấy lau miệng.

"No rồi, đi thôi."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, lại uống một ngụm nước, lấy đủ dũng khí mở miệng: "Anh..."

Lời còn chưa nói ra, đã bị Tiêu Chiến cắt lời: "Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhanh nhẹn chỉnh dáng ngồi, nghiêm túc nhìn anh, hắn không sợ Tiêu Chiến nổi giận mắng hắn, hắn chỉ sợ Tiêu Chiến không để ý đến hắn.

"Dù sao đi nữa, mấy ngày nay, em vì anh làm rất nhiều việc, cảm ơn em."

"Tiêu Chiến."

"Anh không biết tối hôm qua anh làm bậy như vậy, em có cách nào giải thích rõ với bạn gái không, làm em bối rối anh rất xin lỗi, sau khi anh đi, các em nói chuyện đàng hoàng đi."

Vương Nhất Bác càng nghe mày nhíu càng sâu, "Anh là đang nói... anh hy vọng em với cô ấy làm lành sao?"

"Muốn làm lành hay không là chuyện của em, anh chỉ muốn nói anh xin lỗi."

Vương Nhất Bác ở chung với Tiêu Chiến nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được một mặt khác của anh, Tiêu Chiến cũng không đơn thuần như hắn nghĩ, không phải anh giả vờ, mà là anh đối diện với ai, sẽ có một thái độ tương ứng.

Trước buổi tối hôm qua, Vương Nhất Bác là một vị fan vừa soái vừa yêu anh, cho nên trước mặt hắn, anh ngây thơ đáng yêu.

Sau tối hôm qua, Vương Nhất Bác là một kẻ đầy mồm dối trá, là một kẻ xa lạ từng ôm ác ý với anh, đối mặt với một kẻ như vậy, Tiêu Chiến có thể ngồi đây, giữ thể diện mà ăn cùng hắn một bữa cơm, đã là có giáo dục lắm lắm rồi.

"Em sẽ không làm lành với cô ấy," mặc kệ Tiêu Chiến có để ý hay không, Vương Nhất Bác muốn nói rõ lập trường này với anh.

Tiêu Chiến vân đạm phong khinh gật đầu.

Như thể căn bản không để bụng.

Tâm lạnh là một loại cảm giác sinh lý, Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy lòng mình mất nhiệt.

Tiêu Chiến phải đi rồi, về sau, nếu Tiêu Chiến không chủ động liên hệ với hắn, Vương Nhất Bác sẽ không còn lý do gì để quấy rầy anh nữa.

Hết sức tuyệt vọng, hắn rũ đầu, giọng hơi khàn khàn, "Em phải xin lỗi thế nào, anh mới tha thứ cho em..."

Hắn thật sự không cần hỏi như thế, Tiêu Chiến không hề bộc lộ bất cứ trạng thái tức giận gì đối với hắn, anh chỉ muốn dùng một cách tự nhiên nhất, kết thúc quá trình ở chung đầy xấu hổ giữa hai người.

Nhưng Vương Nhất Bác cứ đuổi riết không buông như thế, quá không giống người trưởng thành rồi.

"Như thế nào mới tính là tha thứ cho em?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác không nói lời nào, hắn không có cách nào mô tả, đại khái chính là khôi phục trạng thái trước đây, không giống bây giờ, lạnh như băng, giữ khoảng cách với hắn xa như thế.

Tiêu Chiến chồm về phía trước, hỏi trắng: "Muốn anh cùng em yêu đương sao?"

Hô hấp Vương Nhất Bác cứng lại, hắn không có ý đó, hắn không muốn Tiêu Chiến và mình ở bên nhau... Không phải không phải, hắn muốn, hắn đương nhiên muốn, nhưng hắn hình như cơ bản không xứng với anh.

Đại loại nói đến đây, hắn thật sự sợ hãi về sau không còn cơ hội nhìn thấy Tiêu Chiến nữa, vì thế hắn cố lấy dũng khí hỏi Tiêu Chiến: "Nếu em chưa từng nói dối anh, chúng ta, có thể không?"

Tiêu Chiến cười đến có chút lạnh nhạt, nghĩ nghĩ, lại hỏi hắn: "Em muốn nghe anh trả lời thế nào?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, hắn không muốn ép hỏi Tiêu Chiến, hắn bây giờ làm gì có lập trường đi ép hỏi anh.

Hắn thấp thỏm đặt hai tay xoắn vào nhau trên bàn, nhìn vào mắt Tiêu Chiến.

"Anh không cần trả lời em, em chỉ muốn nói với anh, em..."

"Đừng nói thích anh." Tiêu Chiến ngắt lời hắn, ngữ khí quạnh quẽ, vô cùng có cảm giác xa lạ.

"Vương Nhất Bác, đừng nói em thích anh."

/

Lúc đi, Tiêu Chiến mang cả Kiên Quả đi, một lý do cuối cùng để Vương Nhất Bác tiếp cận anh, cũng bị cắt đứt.

Hắn ngồi trong xe thất thần, vừa rồi hắn tự mình đưa Tiêu Chiến vào sân bay, giúp anh gửi hành lý, thậm chí bọn họ còn lễ phép dừng ở lối vào.

Như hai người bạn quan hệ thật tốt, tách ra lần này còn mong lần sau gặp mặt.

Nhưng bọn họ còn có thể gặp mặt sao, còn có lần sau sao?

Vương Nhất Bác mở điện thoại ra, bạn bè trong giới bấm like và bình luận rất nhiều cho bức ảnh đó của Tiêu Chiến, nhưng không có Tiêu Chiến.

Anh thấy được không?

Thấy được thì sao chứ.

Mặc dù lúc trước khi chưa bị vạch trần là nói dối, Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ từng nói thích hắn, người trưởng thành trong một mối quan hệ ái muội đạt được một chút cảm giác thỏa mãn, tuy rằng rất thấp kém, nhưng lại là một khát vọng hết sức bình thường.

Tiêu Chiến vừa mới trải qua tình yêu thất bại, anh muốn có người ở cạnh, vừa vặn mình xuất hiện, anh muốn tìm được một chút an ủi nơi hắn.

Loại nhu cầu này sao có thể được xem là thích chứ.

Vương Nhất Bác click mở khung trò chuyện của Tiêu Chiến, do dự một hồi, gửi cho anh một tin: "Tới nơi báo em một tiếng."

Chỉ là bảo anh báo bình an một tiếng mà thôi, sẽ không quá phận khiến người ta chán ghét đâu nhỉ.

Nhưng mà cái dấu chấm màu đỏ làm hắn hoa mắt.

Tiêu Chiến xóa kết bạn với hắn rồi.

/

Trong một thành phố đã ở rất nhiều năm bỗng không tìm thấy phương hướng, hắn lang thang không đích đến lái xe mấy vòng nội thành, hành trình nửa tiếng lái hai tiếng mới về tới nhà, ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một bao thuốc lá.

Đã lâu hắn không hút thuốc, lúc ở cạnh Tiêu Chiến, phân tán toàn bộ lực chú ý của hắn, không hút cũng không thèm.

Cảm giác hư vô thật lớn này bỗng nhiên ụp xuống, toàn thân đâu đâu cũng thấy khó chịu.

Hắn bưng gạt tàn, ngửa đầu dựa vào sô pha, sương khói lượn lờ, hắn hậu tri hậu giác cảm nhận được, tư vị của thất tình.

Nhưng mà thất tình với ai cơ chứ?

Điện thoại bỗng rung lên một tiếng, hắn hồi hộp ngồi dậy, khói thuốc rơi xuống người, nhìn có chút chật vật.

Hắn sốt ruột nhìn tin nhắn, bởi vì khoảng giờ này, Tiêu Chiến cũng nên đến nơi ròi.

Có thể nào anh đã nghĩ thông, lại add
hắn không.

Đương nhiên là không.

Tin nhắn là Phương Chúc Chúc gửi đến.

"Buổi tối có rảnh không? Tôi cảm thấy có mấy lời cần nói, chúng ta vẫn nên nói rõ một chút thì tốt hơn."

Lúc trước vì sao cô tin chắc rằng Vương Nhất Bác tiếp cận Tiêu Chiến là ác ý?

Bởi vì cô rất chắc, Vương Nhất Bác không rời đi, cho dù giữa hai người bọn họ, hình thức sống chung đã dị dạng đến một mức độ nhất định rồi, nhưng trong lòng Vương Nhất Bác có cô, cô xác định.

Chính là loại tin chắc này, bây giờ bị vẽ lên một đống dấu chấm hỏi.

Bởi vì quá hiểu, cho nên từng biểu cảm của hắn, từng hành động, cô đều có thể cảm nhận được biến hóa.

Vứt bỏ những liên quan mịt mờ giữa fan và thần tượng đi, bản chất của Tiêu Chiến chỉ là một người thứ ba xuất hiện giữa hai bọn họ mà thôi.

Cô cần Vương Nhất Bác chính miệng nói với mình, có phải thật sự đã thích người khác hay không.

Nếu đúng như thế, cô thấy cần phải nhắc nhở hắn một chút, chuyện này có bao nhiêu hoang đường.

Vương Nhất Bác nhìn tin nhắn Phương Chúc Chúc gửi đến, hồi tưởng lại lời Tiêu Chiến nói trước khi đi.

Bọn họ nhất định cần phải nói chuyện.

Tiêu Chiến như vào nhầm mộng cảnh của hắn, ban đầu trở tay không kịp, sau khi kết thúc không lưu lại bất cứ chứng cứ nào.

Cảnh trong mơ thật đẹp, nhưng không nên cho là thật, con người luôn phải trở về với hiện thực, sống cuộc sống thuộc về mình.

"Được, tan làm anh đến đón em." Vương Nhất Bác đánh một dãy ký tự như thế trên điện thoại, chưa kịp ấn gửi, màn hình bỗng tắt, có một cuộc gọi gọi đến.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng avatar, thế mà lại là mẹ của Tiêu Chiến.

Đầu ngón tay hơi phát run, hắn ấn nút nghe, "Alo, dì."

"Tiểu Vương à?" ngữ khí của mẹ Tiêu Chiến không vui vẻ như trong trí nhớ.

"Con đây ạ, làm sao vậy dì?"

"Cũng không sao cả, có điều, con với Chiến Chiến quan hệ tốt, dì muốn hỏi một chút, gần dây có phải trong công việc nó không được thuận lợi lắm hay không?"

"Vì sao lại hỏi vậy ạ, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Vừa rồi Chiến Chiến mới gọi điện cho dì, khóc trong điện thoại, dì hỏi nó làm sao nó cũng không nói, đứa nhỏ này từ bé đến lớn đều rất ít khóc, dì lo không biết có phải nó gặp chuyện gì rồi không..."

Nghe thấy Tiêu Chiến khóc, trái tim của Vương Nhất Bác cũng muốn nhảy ra ngoài.

Hắn nỗ lực áp chế thở mạnh, "Dì, dì đừng lo, anh ấy không có việc gì đâu, anh ấy nhớ dì thôi."

"Thế a, nó đi làm cái nghề này áp lực quá lớn, Tiểu Vương à, con có thời gian thì giúp dì chăm sóc Chiến Chiến nha con..."

"Vâng."

Ngắt điện thoại, lại là giao diện chat với Phương Chúc Chúc, Vương Nhất Bác xóa câu định gửi, gõ một dòng khác.

"Không cần, rất xin lỗi."

Hắn nhanh chóng khóa điện thoại, đứng dậy đến ngăn tủ móc ba lô ra, vội vàng dọn ít đồ đạc vào, ra cửa xuống lầu, ở ven đường vẫy một chiếc taxi.

"Bác tài, ra sân bay."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro