Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2


"Miao."

Vương Nhất Bác vừa nói câu này xong, con mèo chân ngắn vốn đang ngoan ngoãn nằm ở phía sau, bùm một phát rớt từ trên ghế xuống.

Sợ đến mức Tiêu Chiến nhanh chóng cúi đầu tìm nó, từ khe hở dưới chỗ ngồi vớt bé mèo nhỏ lên, ôm vào lòng xoa nhẹ hai cái trấn an, ngượng ngùng cười cười với Vương Nhất Bác, "Nó nhát gan, sợ người lạ..."

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn đôi mắt trợn trắng của nó, sau đó hư tình giả ý sờ sờ cái đầu tròn nhỏ kia, tay hắn vừa duỗi tới, con vật nhỏ liền dùng sức dụi sâu vào ngực Tiêu Chiến.

Rất rõ ràng, nó không thích Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến dỗ xong mèo, ngẩng đầu hỏi Nhất Bác, "Em thật sự... là fan anh?"

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, "Đương nhiên." Vừa nói vừa rút từ trong ngăn kéo ra một tờ slogan, nhìn ảnh, trộm liếc văn án trên đó một cái.

Sau đó đột nhiên hắng giọng, nói với Tiêu Chiến, "Khói nổi bốn phương, vì Chiến mà đến, bảo vệ ca ca tốt nhất thế giới."

Nói xong chính hắn cũng có chút muốn ọe, giờ mấy đứa fan vì muốn thổ lộ với thần tượng, cái ghê tởm gì cũng viết ra, Vương Nhất Bác thật sự muốn hỏi mấy đứa fan não tàn đó một chút, các người xác định, ca ca nhà các người thích nghe mấy lời buồn nôn này?

Đừng nói nữa, đúng là thích nghe.

Mắt thường cũng có thể thấy, Tiêu Chiến nghe kêu là đã vui vẻ.

Lộ hai cái răng thỏ, muốn cười lại xấu hổ không dám cười, gật đầu bộ dạng khả khả ái ái, khác hẳn lúc nãy vừa gặp mặt, nhìn qua chẳng có vẻ gì tâm cơ.

Anh ngồi đó cắn môi cười trộm một hồi lâu, mới từ đợt bạo kích tình yêu kia tỉnh lại, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Thế em có thể làm ơn, chuyện đêm nay..."

"Ca ca yên tâm!" Không đợi anh nói hết, Vương Nhất Bác đặc biệt chính nghĩa giơ lên ba ngón tay, "Chuyện đêm nay, là chuyện riêng tư của anh, em đảm bảo sẽ không truyền loạn ra ngoài."

Sẽ không truyền loạn, mà sẽ nói có sách mách có chứng mà truyền, nếu mà vu khống, nói cũng chả ai tin.

Vương Nhất Bác trong lòng nghẹn một bồ ý đồ xấu xa, thái độ diễn cũng đủ thành khẩn, Tiêu Chiến thật sự tin ngay lời hắn, hết sức chắc chắn đây là fan chân ái của mình.

Chủ yếu là, tình huống trước mắt này, anh cũng chả có cách nào không tin. Chưa nói đến đám đồ chất đống trong xe kia... ngoài cái này ra, Tiêu Chiến nhìn kỹ mới thấy, trên người Vương Nhất Bác, trên cổ tay, tất cả đều là đồ cheap moment với anh.

Nếu cái này mà còn không tính là yêu...

"Được, anh tin em, cảm ơn em," Tiêu chiến nhìn hắn chớp chớp đôi mắt, ân cần hỏi: "Vậy em muốn... ký tên không? Hay là chụp ảnh chung?"

Vương Nhất Bác sửng sốt một hồi, loại yêu cầu này, không phải là fan thì sẽ nhắc tới sao?

Trong lòng thì âm thầm mai mỉa hoàn cảnh chua xót này, trên mặt thì cười đến là nịnh nọt, nói với Tiêu Chiến: "Không vội, em tìm chỗ cho ca nghỉ ngơi trước đã."

"Hử?" Tiêu Chiến mờ mịt nhướng mày, "Không phải em nói, không có chỗ đi sao?"

"Em vừa rồi không biết là Chiến ca, đã biết là anh, kiểu gì em cũng tìm được phòng cho anh."

Vương Nhất Bác, được lắm, diễn như này là pass đó...

Nhưng mà bộ dạng chân chó này của cậu hiển nhiên làm Tiêu Chiến rất chi là hưởng thụ, cúi đầu cười, có chút thẹn thùng, không biết nói tiếp cái gì thì tốt, nhỏ giọng cảm thán một câu: "Ui chao..."

"Đi thôi." Xe khởi động, trong bóng tối, trên miệng Vương Nhất Bác hiện ra một nụ cười giết chóc, nếu ý đồ xấu mà có hình dạng, trên đầu hắn hẳn đã mọc ra một đôi sừng màu đỏ ác ma rồi.

Tiêu Chiến đương nhiên không chú ý đến biểu cảm rất nhỏ này, lúc này anh là đang bị Vương Nhất Bác lừa đến sửng sốt, đắm chìm trong "Fan mình yêu mình qué" hồng phấn không thể tự kiềm chế, đến nỗi đau ngoại tình của bạn trai cũ cũng chả biết vứt mẹ đâu rồi.

Đèn neon không tiếng động, đường phố sau nửa đêm trống rỗng, một chiếc Nissan cũ rách một mình một đường phóng vun vút.

Chỗ Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến cũng không phải chỗ nào ghê gớm, hắn cũng có phải xã hội đen đâu, thấy người ta không vừa mắt liền tìm một cái kho hàng cũ thủ tiêu.

Chỗ hắn dẫn anh tới, là phòng làm việc Street Dance của chính hắn.

Vị trí rất khuất nẻo, diện tích rất nhỏ, bảng hiệu cũng không mấy dễ tìm, mấy chữ cái trong "YIBO" đều có dấu vết dãi nắng dầm mưa.

Không có cách nào khác, chỗ này tiền thuê tương đối rẻ, đoạn phố tốt hơn hắn thuê không nổi.

"Tới rồi." Vương Nhất Bác mở cửa xe cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tò mò nhìn bảng hiệu, "Phòng làm việc này, là em mở?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, khách khí nói: "Chỗ có hơi nhỏ, giường bên trong cũng không quá thoải mái, có điều, dù sao so với trong xe vẫn tốt hơn, Chiến ca đừng ghét bỏ."

Vương Nhất Bác nói rất bình thường, Tiêu Chiến không biết liên tưởng đến cái gì, bỗng ngượng ngùng cúi đầu cười, sau đó liên tục xua tay với hắn, "Không chê không chê, phiền em rồi."

Dưới đèn đường, đôi mắt Tiêu Chiến sáng lấp lánh, Vương Nhất Bác nhìn gương mặt tươi cười của anh, cảm thấy người này không quá giống với tưởng tượng của cậu.

Sao lại giống một tên ngốc lốc cốc vậy?

"Khụ." Có thể vì đang đào hố cho một tên ngốc bạch ngọt như thế, lương tâm Vương Nhất Bác có chút bất an, để che giấu cảm xúc, lại theo bản năng ho một tiếng.

Nhưng lại hồi tưởng, tên này chính là nguyên nhân gây ra cảnh gà bay chó sủa của mình với bạn gái, cơn điên lại nổi lên.

Hắn mở cửa cho Tiêu Chiến, "Vào đi."

"Ừ," đôi mắt Tiêu Chiến nheo lại thành một đường cong cong. Cửa ra ngoài rất hẹp, lúc đi vào, thân thể anh cơ hồ cọ qua ngực Vương Nhất Bác, một làn gió thơm phất qua từ hơi thở của Vương Nhất Bác, mùi có chút dễ chịu.

So với phòng tập nhảy của công ty, chỗ này của Vương Nhất Bác quả thật có chút quá keo kiệt đi, bất quá xuất phát từ phép lịch sự, Tiêu Chiến vẫn thật chân thành khen phòng làm việc của cậu một câu.

Đừng nói Tiêu Chiến thảo mai, con người ta chả phải ai cũng vậy à, ai mà không thích được khen? Sau khi Tiêu Chiến nhìn ảnh chụp Vương Nhất Bác nhảy nhót trên bàn, than soái thêm vài câu, Vương Nhất Bác cũng có chút lâng lâng.

Hắn cực lực che giấu cảm xúc đắc ý, đem hành lý của Tiêu Chiến và chuồng mèo sắp đặt đâu ra đấy, kéo chiếc ghế xoay có hơi tróc da sang một bên, chường ra một nụ cười giả tạo thập phần chuyên nghiệp, "Ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi anh, có đói bụng không? Em gọi đồ ăn cho anh."

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, "Không ăn không ăn, muộn quá rồi, anh dạo này đang giảm béo."

"Giảm cái gì béo." Vương Nhất Bác đầy vẻ quan tâm, "Chiến ca một chút cũng không béo, dáng người đặc biệt hoàn mỹ."

Tiêu Chiến lại xí hổ, "Làm gì có, lên ảnh rõ ràng béo ú..."

"Em đã bảo không béo là không béo, giảm béo cũng không cần bớt một chầu này, lúc thất tình không thể đói bụng."

Thất tình?

Ừ nhỉ, nhắc mới nhớ, Tiêu Chiến tí thì quên mình hôm nay vì sao lại ở đây.

Tuy chuyện chia tay này bản thân anh không thấy khổ sở, nhưng mà nhớ tới hình ảnh hai người kia trên giường, Tiêu Chiến còn có thể nén giận ư.

Chó đẻ, cút cho lão tử.

Không có việc gì mà một chầu BBQ không giải quyết được, ăn con mẹ nó đi!

Ăn thì ăn, nhưng mà gọi BBQ thì cũng xong rồi đi, đằng này Vương Nhất Bác mân mê thế nào còn lôi ra hai két bia, Tiêu Chiến vừa thấy nhãn hiệu, đã muốn gớt nước mắt, gia hỏa ngoan, là Budweiser bọn họ đại ngôn.

Này thì thật đúng là nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ, mọi khía cạnh tùy ý trong cuộc sống của em ý đều là đồ có liên quan đến mình.

Nói đến hai két bia này, là có đầu đuôi hết, chính là bạn gái Vương Nhất Bác đặt đồng hồ báo thức quá nửa đêm phi lên tranh cướp, nghe nói là cái gì mà hàng limited của X cửu, Vương Nhất Bác cũng chả biết người phát ngôn lởm như thế thì có mẹ gì mà tranh, rõ ràng hôm sau lên đặt hàng, hàng tồn kho còn có mà cả đống...

Bạn gái hắn không uống bia, đồ phái sinh của thần tượng cực kì quý hóa, liền đưa cho hắn mang đến phòng làm việc, nói với hắn không uống hết cũng có thể đem cho học sinh xem như phúc lợi.

Vương Nhất Bác cũng xỉn luôn rồi, lần trước cũng là như thế này, để ủng hộ đại ngôn của thần tượng, mua một lúc mười mấy thùng sữa chua, ăn đến mức hắn muốn phun ra sữa, mỗi ngày phát phúc lợi cho học sinh, cuối cùng vội vội vàng vàng ngay trước khi quá hạn mới ăn hết.

Nhưng mà bia với sữa chua đâu có giống nhau, cho học sinh uống nhiều quá, là dạy người ta nhảy Street Dance, hay là dạy người ta đánh Túy Quyền?

Vương Nhất Bác nghĩ một tí liền giận sôi máu, hồi ức yêu đương của hắn, toàn con mẹ nó đều là nỗi sợ hãi do Tiêu Chiến chi phối...

Tiếng bọt khí toát lên theo tiếng mở nắp chai, Vương Nhất Bác bày chỗ BBQ vừa mang tới xong, đưa bia cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trông có vẻ hơi khó xử, "Tửu lượng của anh không tốt, uống nhiều quá sợ làm phiền em thêm."

"Em có bao giờ chê Chiến ca phiền chứ," Vương Nhất Bác bày ra một vẻ chân tình thắm thiết, nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc nói: "Yên tâm, anh hôm nay muốn khóc cứ khóc, muốn quậy cứ quậy, trong lòng có gì không thoải mái cứ nói với em, em bồi anh."

Lúc nói lời này, hắn sục tay vào điện thoại trong túi, đã mở ghi âm được vài phút.

Tiểu gia ta hôm nay cần phải mang sự bại hoại của nhà ngươi thu cho rõ, trở về đưa cho con đàn bà ngốc kia nghe cho kĩ, xem ca ca nàng ngày đêm tơ tưởng là cái quỷ gì.

"Nào, Chiến ca, keng cái." Vương Nhất Bác không vội mà nói lời khách sáo, trước rót cho anh hai ly hẵng.

Tiêu Chiến không phải người ngượng ngùng, hơn nữa cảm thấy đêm nay thật sự quá thần kỳ, đây là cái duyên phận gì chứ, giữa biển người mênh mang gặp được chân ái, á lộn, fan chân ái.

Anh giờ chai bia keng với Vương Nhất Bác một cái, nuốt xuống một ngụm, mới nhớ ra mình còn chưa biết tên cậu là gì.

"Ở trên phần mềm đặt xe anh nhìn thấy em họ Vương có phải không, tên em là gì vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Vương..." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, cười với Tiêu Chiến, "Vương Đại Chùy."

"Đại... Chùy...?" Hiển nhiên, phong cách đặt tên này có chút ngoài dự kiến của Tiêu Chiến.

"Đúng vại." Vương Nhất Bác  gật đầu, "Đại kiểu sướng trong lòng một đống, Chùy trong một chùy đập chết ngươi."

——-
Ngủ không nổi vì phấn khích. Hôm qua là cái ngày thần tiên gì vại, Bác ca lên tạo hình street dance 5, tuyên đội trưởng, Chiến ca lên mấy cái ảnh nồng đậm khí A, tui thức đến 2h sáng mà 7h đã tỉnh như sáo, ngồi edit từ 8h đến giờ.

Mé, xịt máu mũi.

Mê lên mê xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro