
49
Phòng tập vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức áp suất không khí dường như cũng giảm xuống.
Nhưng thật ra lúc Lưu Diệu Văn đối mặt với Chu Chí Hâm, hắn không có động tác gì đặc biệt.
Alpha ngồi bên cạnh Omega, giúp cậu thổi nhẹ cổ tay bị chính mình miết đỏ.
Chu Chí Hâm biết Alpha vẫn luôn cố giấu đi nỗi bất an, mà dường như tin tức đột ngột này đã hoàn toàn phá vỡ lớp vỏ bọc bình tĩnh được hắn tạo ra từ lúc cậu trở về.
Omega thử mở miệng, xoay nhẹ cổ tay vừa bị Lưu Diệu Văn miết chặt.
"Nếu bây giờ đi có phải là quá vội vàng hay không, Lưu Diệu Văn..."
Alpha nghe được lời của Chu Chí Hâm, ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại cụp mắt xuống, giống như tự giễu nói: "Em phải đi mới được..."
"Chỉ là, anh có chút sợ hãi..."
Alpha dừng lại hồi lâu, giống như đang suy nghĩ làm thế nào mới là phương án tốt nhất.
"... Nhưng mà, nghĩ kĩ lại thì, điều anh sợ là em không còn ở bên anh nữa, chứ không phải sợ em không có ở bên cạnh anh."
Chu Chí Hâm trong chớp mắt liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Lưu Diệu Văn. Alpha vùi đầu xuống cổ áo của Omega, xoa nhẹ vành tai cậu thì thầm: "Chu Chu, em đi đi."
Mùi hương cây cỏ nồng đậm, giọng điệu trong câu nói cuối cùng của Alpha nhẹ nhàng bình tĩnh, tựa như đã được diễn tập cả nghìn lần.
"Nhất định phải tỏa sáng rực rỡ, lấp lánh như sao trời."
Câu nói có chút quen thuộc, mang theo cảm giác mềm mại giống như vuốt mèo, nhẹ nhàng cào xuống trái tim của Chu Chí Hâm. Omega kìm nén cảm giác ẩm ướt nơi hốc mắt, xoay người ngồi lên chân của Lưu Diệu Văn, khiến cho tấm nệm lún xuống tạo thành một vòng cung.
Lưu Diệu Văn hiểu rõ, nếu cứ mãi không chịu buông tay, hắn và Omega chỉ có thể vĩnh viễn trở thành sợi dây trói buộc nhau.
Chu Chí Hâm đè giọng xuống rất thấp, căn phòng vốn chỉ có hai người phút chốc dường như thu lại càng hẹp hơn, đem đến một cảm giác thân mật đến chật chội: "Sau này anh sẽ phải bắt đầu cai tin tức tố rồi, đúng không sư huynh?"
Chóp mũi chạm nhau, tầm mắt của Lưu Diệu Văn xoáy sâu vào đáy mắt của Omega, hắn dùng chóp mũi cọ xát, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của Omega: "Đúng vậy, phải bắt đầu rồi."
Omega sát lại gần hơn, áp lòng bàn tay vào ngực Lưu Diệu Văn, lời nói của Chu Chí Hâm nhẹ như dây đàn, mang theo một sự nguy hiểm ngọt ngào: "Động tác vũ đạo đã rất thuộc rồi."
"Ừm." Bụng dưới của Lưu Diệu Văn vô thức căng cứng.
"Vậy... nếu có thể, em muốn mượn hai tiếng đồng hồ của sư huynh."
Đôi môi của Omega hơi hé mở, giống như một chú mèo, cậu không hề hôn xuống, chỉ nhẹ nhàng đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, lưu lại một chút cảm giác ngứa ngáy.
"Được không..."
"Sư huynh..."
Bọn họ cuối cùng lăn lộn một hồi.
Hai tiếng "sư huynh" của Omega vang vọng bên tai, Chu Chí Hâm đã không còn non trẻ giống như ba năm trước, trái cây nào rồi cũng sẽ phải chín.
Mùa hè quá oi bức.
Lưu Diệu Văn nhớ lại bộ phim mà hắn từng xem, chàng trai dùng ngón tay nhấn xuống trái cây chín mọng, nước quả chảy ra thấm ướt cả bàn tay, dính dính ngọt ngào. Alpha nâng Omega lên một chút, đưa tay vuốt ve thân dưới, chiếc quần đen đã ướt sũng, Omega của hắn động tình rồi.
Cơ thể mảnh mai của Chu Chí Hâm mềm nhũn không xương bị đè trên chiếc đệm, Lưu Diệu Văn bước tới cởi cúc quần, bàn tay to lớn áp xuống bụng dưới, mùi rượu tỏa ra khắp người.
Tin tức tố của Omega phát ra vừa phải, hương hoa diên vĩ đầy khiêu khích lại không hề phóng túng, cúc quần bị cởi ra, Chu Chí Hâm được hắn ôm trong lòng, bàn tay của Alpha lần theo khe hở giữa rãnh lưng của cậu và tấm nệm đi xuống, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt.
Từng nụ hôn lần lượt rơi xuống, chiếc sơ mi rộng rãi không che được xương quai xanh cùng lồng ngực rộng lớn.
Omega mảnh mai như tờ giấy, làn da trắng nõn dưới ánh đèn như phát ra ánh sáng trong suốt của thủy tinh, mà lúc này lại nhuộm thêm cả sắc hồng vô cùng sống động.
Người khơi mào trước lúc này bị hôn đến mơ hồ, khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng thở gấp, hai mắt rưng rưng sắp khóc, chiếc quần đen bên dưới đã bị cởi ra quá nửa, áo sơ mi cũng mở rộng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, từng sợi bết dính trước trán.
Dáng vẻ nhìn rất đáng thương.
Lưu Diệu Văn hôn lên đáy mắt của Chu Chí Hâm.
Tại sao em lại khóc?
Hai bàn tay đan chặt, ngón áp út của Chu Chí Hâm gầy và trống rỗng. Lưu Diệu Văn hôn mãi không ngừng, Chu Chí Hâm, Chu Chí Hâm của hắn, người bạn nhỏ của hắn, dường như vẫn luôn dễ khóc như vậy.
Tay phải cởi ra lớp vải ẩm ướt cuối cùng, giọng nói của Omega rất nhỏ, mang theo tiếng nức nở tràn đầy dục vọng: "Em muốn."
Lưu Diệu Văn, em muốn.
Cảm giác lớn nhất của Chu Chí Hâm lúc này, thành thật với chính mính, phát ra từ tận đáy lòng, cậu muốn bị chiếm đoạt.
Chắc chắn là cậu điên rồi, ở một nơi như phòng tập, cậu muốn có một trận ân ái, muốn được nhìn thấy Lưu Diệu Văn trở nên tàn nhẫn, xem cậu như một món tài sản để phát tiết.
Tước đoạt, áp bức, hủy diệt cậu.
Để cậu không còn phải đi nữa.
Không phải chỉ có mình hắn mới không thể rời xa, rõ ràng cậu mới là Omega chỉ vừa mới tập quen với ký hiệu tạm thời.
Ngón tay của Alpha còn chưa xâm nhập vào cơ thể, hành lang mềm mại ướt át đã theo bản năng không ngừng hút lấy, hoa huyệt ngứa ngáy giống như có côn trùng đang bò. Chu Chí Hâm cảm nhận được nước từ huyệt đạo của mình tràn ra từng đợt, men theo da thịt, tạo thành một vũng nước nhỏ dưới thân.
Lý trí đã sớm bị vứt bỏ, khoái cảm từ thân dưới truyền đến như sóng biển cuồn cuộn, vòng eo của Chu Chí Hâm mềm nhũn, bụng dưới mỏi nhừ, cả người giống như không ngừng rơi xuống. Lỗ huyệt như bị đào rỗng, hai chân bị ép mở đến mức rộng nhất, Omega cảm nhận thấy Lưu Diệu Văn đang nhìn cậu.
Trong ánh mắt của hắn có sự ấm áp. Đôi mắt của Lưu Diệu Văn trong veo, con ngươi đen láy như mực. Cổ hắn ướt đẫm, mồ hôi khiến áo sơ mi dính chặt vào cơ thể.
"Đừng nhìn."
Gương phòng tập nằm ở phía bên kia. Chu Chí Hâm cũng không biết Alpha đã nhìn thấy phong cảnh gì.
Cùng với chuyển động của ngón tay, lỗ huyệt nhỏ di chuyển va chạm với vách thịt mềm bên trong, Omega giống như một dòng suối vô tận, nước chảy không ngừng tự do lưu chuyển.
Lưu Diệu Văn ngắm nhìn biểu cảm của Chu Chí Hâm, rõ ràng đang đắm chìm trong dục vọng, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập nét bi thương, lông mày cũng hơi nhăn lại.
Đây là Omega của hắn, nặng tình lại nhạy cảm. Lưu Diệu Văn di chuyển mạnh hơn một chút, cẩn thận hôn lên khuôn mặt của Chu Chí Hâm. Hắn thật sự rất muốn đánh dấu cậu, thật sự muốn đem một bảo bối như vậy giấu đến nơi tận cùng không ai có thể tìm thấy được.
Bởi vì quá yêu thích, cho nên không nỡ rời xa, nhưng cũng chính bởi vì quá yêu thích, cho nên không thể không rời xa.
"... Kỳ phát tình tiếp theo, có thể đánh dấu không?" Dục vọng không được thỏa mãn, bàn tay dính ướt đặt trên chiếc bụng phẳng lì có hơi lõm xuống của Omega.
Sự nôn nóng vì chưa đạt đến đỉnh điểm khiến Omega không nhịn được thu chân lại, muốn siết chặt thêm một chút, nhưng lại bị người kia đẩy ra. Nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng rơi xuống bên rìa tuyến thể, khiến Chu Chí Hâm khẽ rùng mình.
Quá ngứa, ngứa muốn chết.
Cảm giác ngứa ngáy như ăn mòn đến xương tủy, dập tắt hết thảy mọi tia lí trí. Nhiệt độ bàn tay của Alpha xuyên qua da thịt, sắc mặt của Lưu Diệu Văn không rõ vui buồn, nhưng nhìn hắn giống như vừa bắt gặp một chú cún bị dính mưa.
Chu Chí Hâm rướn người ôm lấy Lưu Diệu Văn, cần cổ giao nhau, cậu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của hắn. Đây là Alpha của cậu, Omega đưa tay chạm vào hình xăm giống hệt với vết thương của mình trên cánh tay trái của hắn, đầu ngón tay vừa chạm vào liền cảm thấy đau đớn. Lưu Diệu Văn khẽ run lên.
"Đánh dấu đi, có thể."
Omega cởi nút thắt lưng của Lưu Diệu Văn, trang phục của họ có thiết kế giống nhau, Chu Chí Hâm vừa động tay, hạ thể cương cứng đã mơ hồ lộ ra.
Vách thịt mềm mại nhanh chóng kẹp chặt lấy hạ thể đã nổi đầy gân xanh, hơi thở của Omega gấp gáp, thấm ướt một bên cổ của Lưu Diệu Văn.
Chu Chí Hâm đã hoàn toàn ướt đẫm.
Nước chảy từng dòng thấm ướt hạ thể không ngừng ra vào giữa hai chân, cậu cố hết sức siết chặt hơn nữa, sau đó nghe được tiếng thở gấp của Lưu Diệu Văn.
Kỳ lạ thay, Chu Chí Hâm giống như từ phản ứng này được tiếp thêm sức lực, cậu muốn làm cho Lưu Diệu Văn cảm thấy thoải mái hơn nữa.
Đùi trong càng siết chặt, ma sát với hạ thể bên dưới, Chu Chí Hâm cắn chặt môi, cậu ngứa ngáy đến phát điên.
Giây tiếp theo, thân dưới của cậu đã hoàn toàn được bàn tay của Alpha nắm lấy. Cùng với chuyển động ra vào, bàn tay của Alpha bắt đầu di chuyển lên xuống, động tác không nhanh, phần đầu bị người kia bất ngờ ấn xuống, Lưu Diệu Văn thấp giọng hỏi nhỏ bên tai: "Thoải mái không?"
Thoải mái không?
Khoái cảm gần như đã làm tê liệt các dây thần kinh, hơi thở của Alpha nóng rực, phả xuống bên tai đem đến một cảm giác vô cùng khác lạ.
Chu Chí Hâm chịu không nổi những mánh khóe này, liền nhanh chóng đầu hàng.
Chất lỏng màu trắng đục tích tụ trong lòng bàn tay Alpha, Chu Chí Hâm nghĩ tới đây là phòng tập công ty liền thấy hối hận, xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Đương nhiên về việc mỗi người có thể kéo dài bao lâu, vẫn luôn có một sự cạnh tranh ngầm.
Nước da của Omega đỏ như lựu chín, Lưu Diệu Văn từ vành tai hôn bạn nhỏ, thấy cậu bắn ra liền gia tăng tần suất ra vào, cuối cùng giải phóng toàn bộ giữa hai chân của Omega.
Cũng may trong phòng tập công ty có nhà vệ sinh, hai người tùy ý quấn lại trang phục ném ra bên ngoài, sau đó dọn dẹp phòng tập cẩn thận, mở hết tất cả cửa sổ, lấy nước sát trùng làm nước hoa xịt điên cuồng để khử mùi trong phòng.
Thật quá hoang đường.
Dĩ nhiên, ngày hôm đó Lưu Diệu Văn trở về ký túc xá còn đem theo một tấm thảm đã được cuộn gọn lại, mọi người ai cũng thắc mắc rất lâu, nhưng đây là chuyện của mãi sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro