
13
Ký túc xá của nhị đại cách ký túc xá của tam đại hơi xa.
Lúc Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm nhận được tin tức cũng đã là nửa đêm.
Lưu Diệu Văn đã tắm rửa xong từ lâu, nằm dài trên giường, đang buồn chán lướt điện thoại thì Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm xông vào.
Em út bị dọa giật mình, dùng tiếng địa phương mắng một tiếng: "Hai người làm cái quái gì vậy?"
Hít vào một hơi, đang định trêu chọc hai người kia một chút thì thấy biểu hiện của bọn họ có gì đó không đúng, liền nghiêm mặt ngồi dậy: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao sắc mặt lại thế kia?"
Mã Gia Kỳ liếc mắt nhìn Đinh Nhi, Đinh Trình Hâm đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất, hai tay đặt bên hông nắm chặt, Mã Gia Kỳ cau mày, vỗ vỗ lưng y, nói với Lưu Diệu Văn đang ngồi trên giường: "Bọn anh muốn nói với em một chuyện, em... bình tĩnh chút nhé."
"Hôm nay lúc diễn tập, Tô Tân Hạo bị sốt suốt, nhưng nhân viên chỉ nghĩ là cảm cúm bình thường, nên chỉ đưa cho nó hai gói thuốc bột."
"Nhưng vừa nãy... nó phân hóa rồi. Mới 15 tuổi, ai mà nghĩ nó phân hóa sớm vậy chứ, là Alpha, tin tức tố cao cấp."
"Nó ở chung ký túc xá với Chu Chí Hâm."
"... Lúc nó phân hóa, Chu Chí Hâm đang ở bên cạnh."
"... Chu Chí Hâm rất thông minh, không hề phản kháng Alpha vừa mới phân hóa, len lén gửi tin nhắn cho nhân viên."
"Nhưng... khi nhân viên tới nơi, Tô Tân Hạo về cơ bản đã mất trí rồi, Chu Chí Hâm chảy rất nhiều máu."
Lưu Diệu Văn càng nghe sắc mặt càng tệ, nghiến chặt răng kiềm chế cơn giận.
Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm nhìn Alpha quay người đứng dậy mặc áo khoác, bình tĩnh hơn nhiều so với dự kiến của bọn họ.
"Bây giờ em ấy ở đâu?"
Mã Gia Kỳ im lặng, Lưu Diệu Văn quay đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị, chính là áp lực cưỡng chế của Alpha cấp trên: "Hai người không muốn để em đi?"
Đinh Trình Hâm trong giây lát thầm cảm ơn ký hiệu tạm thời của Mã Gia Kỳ, nếu không y cũng không có đủ tự tin có thể chịu được áp lực Alpha của em út: "Lưu Diệu Văn, em lý trí một chút."
"Bây giờ em đi lỡ như bị chụp được thì phải làm thế nào?"
"Cho nên? Chỉ vì sợ bị chụp mà em phải bỏ mặc không quan tâm đến em ấy nữa sao?"
Mã Gia Kỳ bước lên trước một bước, chắn Đinh Nhi ở phía sau, dùng tay thuận kéo thấp chiếc mũ bucket trên đầu em út xuống: "Bệnh viện số 1 thành phố B, họ vừa rời khỏi ký túc xá chưa lâu."
Lưu Diệu Văn kéo mũ, vừa định ra ngoài thì nghe thấy Mã Gia Kỳ nói với sau lưng:
"Diệu Văn, em có thể đi. Nhưng nếu bây giờ em đi, anh hy vọng em suy nghĩ cho kĩ..."
"Em đi với tư cách là một vị sư huynh, một đối tác sân khấu, hay là một Alpha."
"Có việc gì thì gọi điện cho bọn anh, trên đường chú ý an toàn."
Alpha nghe xong lời của Mã Gia Kỳ thì nhất thời rối rắm, hắn nhìn hai người bọn họ, rồi rũ mắt bước ra ngoài, lúc gần ra khỏi cửa, Lưu Diệu Văn quay đầu lại, mỉm cười bất lực, lại nhìn hai người phía sau, đôi mắt tùy ý mà kiên định:
"Mã ca, em rất thích em ấy."
Câu tiếp theo, giống như nói đùa với bọn họ, lại giống như chỉ nói cho một mình hắn nghe, thanh âm cực kỳ nhẹ, nhưng lúc em út nói ra, trong mắt hiện lên một màu sắc khó tả:
"Thích em ấy giống như anh thích Đinh Nhi vậy."
Đinh Trình Hâm đã gọi sẵn tài xế dừng xe trước cửa, đến khi Lưu Diệu Văn ngồi lên xe hắn mới phát hiện, toàn thân hắn đều đang căng thẳng.
Vốn tưởng rằng bản thân đã có thể bình tĩnh đối mặt với bất cứ chuyện gì, vốn tưởng rằng bản thân còn rất nhiều thời gian để từ từ khám phá ra tâm ý của mình dành cho em ấy.
Nhưng toàn bộ lồng ngực của Alpha đều đang căng cứng, trái tim như bùng lên vị chua xót, nếu Omega thực sự bị đánh dấu...
Lưu Diệu Văn không dám nghĩ tiếp, hắn sợ...
Sợ Omega bị đánh dấu, cũng sợ Omega vì kháng cự không cho Alpha đó đánh dấu mà bị thương...
Lưu Diệu Văn yếu ớt vùi mặt vào giữa hai cánh tay, bả vai hơi run lên.
Màn hình điện thoại bên cạnh hắn vẫn còn sáng, bên trên là thông tin liên lạc của Chu Chí Hâm.
Hắn đã gọi hai cuộc, nhưng không ai trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro