Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ánh sáng, vì sao

nhiều đêm, khi thật say và thật trân trọng, tôi không muốn về nhà và cũng chẳng muốn đi đâu. tôi đi vòng vòng trên những con phố chỉ để thỏa mãn cái tôi. trong mỗi chuyến về nhà, mỗi chúng ta sẽ chọn cho mình một kiểu hành trình riêng biệt. đôi đêm là một chuyến xe dài cắm mặt, về tới nhà, mở tới cửa mới thở ra hơi đầu tiên bình thường. có những đêm khác lại để tâm hồn lãng đãng, thong dong.

phần lớn chúng ta đều muốn làm mặt trời, muốn được lan tỏa thứ năng lượng tốt đẹp của bản thân tới những người khác. điều này không liên quan đến việc bạn là hướng nội hay hướng ngoại. nó phần lớn nằm ở chỗ bạn nghĩ rằng giá trị của bạn quan trọng tới đâu.

có sự khác biệt rất lớn giữa hai kiểu người đó. một số người cho rằng sức hút của họ nằm ở chỗ họ giữ một giá trị nhất định, một khoảng cách nhất định, một sự cảm nhận nhất định, một sự yêu cầu sự tinh tế nhiều hơn là những thứ tầm thường. một số người khác cho rằng họ chỉ tuyệt vời khi họ là tiêu điểm của một đám đông.

thực chất chúng ta là dạng người như thế nào ? hướng nội hay hướng ngoại ? có nhiều đêm chìm vào những suy nghĩ lạ thường khi chỉ còn một mình, hoặc trước một đám đông hỗn loạn những cá tính khác nhau, tôi đặt cho mình những câu hỏi như vừa rồi. chúng ta đang muốn điều gì ở đây ? chúng ta đang muốn họ nhận được năng lượng tuyệt vời mà ta tỏa ra, hay ta đang muốn có được niềm vui đầy tự trọng khi nhận lấy sự cảm mến của người tự tìm tới ta ?

chúng ta là mặt trời, mặt trăng, hay những vì sao ?

suzy kassem từng viết trong cuốn rise up and salute the sun rằng : " tất cả chúng ta đều mang trong mình một chút mặt trời và một chút mặt trăng. chúng ta có một chút của đàn ông, phụ nữ, và cả những loài vật. cả bóng tối và ánh sáng. tất cả chúng ta đều là một phần của một hệ thống vũ trụ kết nối. một phần của trái đất và biển cả, gió và lừa, với một chút muối và bụi trong đó. chúng ta có cả một vũ trụ trong chúng ta, mô phỏng vũ trụ ngoài kia. không có ai trong chúng ta chỉ trắng hay đen, chẳng bao giờ sai và chỉ luôn luôn đúng. chẳng có ai. không ai tồn tại mà thiếu những cực đối lập. tất cả đều có những năng lượng tốt và xấu hoạt động trong họ, chống lại họ, và ở trong họ. "

sự kiên định của niềm tin có lẽ là sức mạnh lớn nhất của con người. người ta phải tin rằng mình đang có ở đúng trong môi trường tốt nhất, hoặc khác, người ta sẽ mãi cảm thấy như một con cá lạc nước. vì sao ?

có những người bạn tôi tới văn phòng và chấm công hàng ngày vào 8 giờ sáng, và hy vọng đến một ngày mình sẽ có một kênh vlog riêng. có những người khác hàng ngày sáng tác mấy kịch bản quèn, một mình ngồi trong cái ô riêng lòng thành phố, tận đáy tâm can vấn vương cảm giác sai trái khi không ở trong niềm vui của bữa trưa công sở thường nhật. người ta cứ mãi thấy mình không đúng, không phải, và chờ đợi sự đổi thay.

phố trải dài trước mặt tôi thành những hình ảnh mờ mờ chỉ còn vài dải tần sắc nhất định : cam của một cảm xúc bản thân đang dần nhoè đi - của điều tôi muốn bám vào để tìm lấy lý do cho chính cuộc đi này ; nâu của hiện thực, của đường phố - của từng đường nét thực tại nhất định người ta rồi sẽ phải trải qua ; và màu xanh lạnh lẽo nhưng hy vọng - của ánh sáng mà tôi phải bám theo để trở về.
vì sao ?

tôi nhận thấy chúng ta là một tổng thể hoàn chỉnh, chứ không hoàn hảo, mà xã hội đã tạo thành - với một chút mặt trời, một chút mặt trăng, và cả một chút những ánh sáng mờ yếu của các lân tinh. chẳng có ai hoàn hảo với ánh sáng của riêng mình, và chẳng có sinh vật nào chỉ sống với một trong những loại ánh sáng đó, trừ những zombies. tôi không còn phán xét những con phố mà tôi đi, trước khi về nhà, rằng phố này dễ chịu hơn phố khác, rằng phố này thật vắng và yên tĩnh, có phố kia thì lấp lánh và ồn ã...bởi đó chẳng phải bản chất của chặng đường về sao ? cứ thế này mà về sao ?

chúng ta rồi sẽ tiếp nhận tất cả những điều cần phải trải qua và tạo nên thứ ánh sáng của riêng mình. có thể không rực rỡ, nhưng đủ như một ngọn đèn thắp lối trong quãng đường đêm trường của một linh hồn lạc lối chẳng muốn về nhà. có những câu hỏi ta sẽ không muốn tìm câu trả lời, bởi ta đủ lớn để hiểu mỗi đáp án đều sẽ đi kèm một trách nhiệm, một mong muốn của những người điều theo thứ ánh sáng đó.

đôi khi, ta chỉ muốn được điên cuồng mù quáng đuổi theo một ai đó, thứ ánh sáng nào đó.

nhưng chúng ta là mặt trăng, mặt trời, hay chỉ là loài người với những câu hỏi vì sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lowercase