Cứ như vậy từng ngụm từng ngụm từng ngụm canh gừng tiến vào khoang miệng ấm nóng của Sư Thanh Huyền. Một chén canh nóng rất nhanh đã thấy đáy, Hạ Huyền đặt Sư Thanh Huyền nằm lại một lần nữa, tỉ mỉ đắp chăn cho y, rồi xuống lầu.
Một lát sau, Hạ Huyền quay lại.
Đi tới trước giường Sư Thanh Huyền, cẩn thận dè dặt đặt chậu gỗ đựng nước lạnh xuống đất, sợ phát ra chút thanh âm ồn ào kinh động đến y.
Sau khi ngâm khăn mặt sạch trong nước, rồi cẩn thận vắt khô, gấp lại, dù cho tay hắn bị nước lạnh thấu xương đông đến đỏ bừng, nhưng vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Sư Thanh Huyền ngủ say, rồi nhẹ nhàng đắp khăn lên vầng trán đang nóng hầm hập.
Sau tối hôm qua, Hạ Huyền mệt mỏi ngồi trên sàn gỗ lạnh lẽo, cánh tay gác ở mép giường, lấy tay chống đầu, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Huyền không nói một lời.
Hạ Huyền đột nhiên muốn nắm tay Sư Thanh Huyền, nhưng nghĩ lại, tay mình vốn dĩ lạnh lẽo, sợ y bị cảm lạnh, Hạ Huyền lập tức đưa hai tay lên miệng hà hơi xoa xoa đôi bàn tay hàn khí nồng đậm, sau khi tay nóng lên, trong lớp chăn bông tìm kiếm tay Sư Thanh Huyền.
Giống như không có khung xương chống đỡ, đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại, ấm áp trắng nõn, hắn nắm trong tay cảm thấy rất thoải mái, hơn thế cái cảm giác này làm cho người ta nhịn không được mà muốn vuốt ve, âu yếm.
Họ đã rất lâu rồi không cảm nhận yên bình như vậy, lặng lẽ ở cạnh nhau giống như thời khắc này.
Hạ Huyền nghĩ vậy, càng nắm chặt tay Sư Thanh Huyền hơn một chút.
Nhìn khuôn mặt như tranh vẽ của y, Hạ Huyền vốn có ngàn lời vạn ngữ muốn nói với y, nhưng giờ phút này hình như lại có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng hắn, suy cho cùng nửa chữ cũng không thể nói ra.
Hắn vốn là người không giỏi biểu đạt bản thân, Sư Thanh Huyền hiện giờ lại đang ngủ, hắn cũng không dám nói, ngày mai y tỉnh lại, hắn phải làm sao đây?
Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp cửa bằng giấy mỏng, rải lên người Hạ Huyền, chảy thẳng vào trong căn phòng ấm áp.
Trong phòng không chút tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nước giọt tí tách, đó là Hạ Huyền một lần nữa lấy chiếc khăn đang đắp trên trán Sư Thanh Huyền ngâm vào nước lạnh, rồi vắt khô, đem khăn đáp lại trán y.
Không biết qua bao lâu, Hạ Huyền đưa tay xem xét trán Sư Thanh Huyền, không còn nóng như trước, hẳn là đã hạ sốt, hắn rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Huyền cẩn thận nhét tay Sư Thanh Huyền về lại chiếc chăn ấm áp. Từ từ đứng lên, nhưng chân tê không nhấc nổi. Có một ý nghĩ bất chợt xẹt ngang qua đầu hắn. Vấn đề bây giờ chính là tối nay hắn ngủ ở đâu?
Trên giường?
Không thể nào!!!
Nằm dưới sàn?
Không muốn.
Ngày mai tỉnh dậy phải giải thích với Sư Thanh Huyền thế nào.
Không đúng, mặc kệ thế nào hắn cũng không thể cho Sư Thanh Huyền một lời giải thích thoả đáng.
Ầy,,,, chuyện gì đến cũng phải đến, nghĩ nhiều vậy để làm gì chứ, hắn tự nhủ với mình.
Nhưng chẳng lẽ lại phải thuê thêm phòng, rồi qua bên cạnh ngủ?
Vậy sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Sư Thanh Huyền.
Hạ Huyền lại tự hỏi, hay là ôm lấy y cùng nằm ngủ trên giường?
Lỡ như ngày mai Sư Thanh Huyền tỉnh dậy trước hắn, hắn phải nói sao?
Hoặc là thức trắng đêm nay?
Nhưng nếu không cẩn thận ngủ mất thì phải xoay sở thế nào?
Cứ như vậy, người nào đó vẫn đứng ở đầu giường Sư Thanh Huyền đấu tranh nửa canh giờ, cũng không nghĩ được lí do gì thích đáng.
Cuối cùng, Hạ Huyền thở dài một hơi, xoay người. Vẫn nên thuê thêm một phòng.
Chân vừa bước một bước, một luồng khí ấm nóng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, một câu nói nhẹ nhàng truyền đến tai, dường như là lời nói lẩm bẩm trong mơ của người trên giường, nếu không để ý sẽ không nghe được.
Nhưng Hạ Huyền nghe được, lại nghe rất rõ, kì lạ, rõ ràng là thanh âm nhẹ nhàng như vậy, lại giống như một đạo sấm sét vang lên bên tai hắn, làm hắn giật mình.
"Đừng... Đừng đi..."
Bên ngoài gió lạnh và tuyết trắng đều bị tường gỗ ngăn lại, ánh nến lập loè màu đỏ nhạt khẽ lay động, ánh nến ấm áp bao trùm mỗi một ngóc ngách trong phòng, mùi canh gừng dường như còn chưa tan hẳn, nhàn nhạt lan toả khắp phòng, sự ấm áp trên tay hắn rõ ràng là không thể có, nhưng hiện tại tất cả ngũ cảm lục thức* đều nói cho Hạ Huyền, đây là sự thật.
(* nôm na là 5 giác quan và trực giác)
Sư Thanh Huyền nắm tay hắn.
Hạ Huyền mở to hai mắt, tim chậm một nhịp, nhanh chóng xoay người ngồi xổm xuống, trở tay chủ động nắm lấy tay Sư Thanh Huyền, tựa vào đầu giường y nằm, nhìn khuôn ôn hoà đang còn ngủ say của y, lông mày y rốt cục giãn ra chút ít, hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàng mi dài cong cong mềm mại , dường như nghĩ rằng Hạ Huyền đang ở gần.
Có thể cảm nhận được hô hấp vừa khẩn trương lại dồn dập của Hạ Huyền nhẹ nhàng run rẩy trong không khí, tựa như cào vào tim hắn, ngứa ngáy đến hoảng loạn.
Sư Thanh Huyền chưa tỉnh, vẫn đang ngủ say.
Hóa ra là nói chuyện trong mơ.
Nhưng Hạ Huyền vẫn không từ bỏ ý định, nghiêng người nói nhỏ vào tai Sư Thanh Huyền: "Ngươi bảo ai đừng đi?"
Trái tim đập bang bang như muốn nhảy ra khỏi ngực hỏi tiếp:" Là ta ? Là Hạ Huyền ?"
Sư Thanh Huyền đang ngủ say đương nhiên sẽ không trả lời. Hạ Huyền ngây ngốc ngồi xổm ở đầu giường chờ đợi, chờ đợi đến nỗi hai chân tê dại, nhấc cũng khó khăn,nhưng đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ.
Hạ Huyền có chút mất mát cúi đầu, trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hai người nắm nhau, tay Sư Thanh Huyền bị bàn tay rộng lớn của hắn bao lấy, rõ ràng nhỏ yếu cần được thương yêu và che chở.
Ít nhất, Sư Thanh Huyền nắm tay hắn.
Như vậy.....là đủ rồi.
Suy tư một hồi, Hạ Huyền đứng dậy, lấy quạt Phong Sư vẫn giấu trong ngực ra, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu giường, rồi bắt đầu thao tác không một tiếng động cởi thắt lưng, ngoại bào ra, tùy ý vắt lên đầu giường, để cùng một chỗ với y phục Sư Thanh Huyền.
Quần áo đầu giường một đen một trắng, tùy ý đan xen chồng chéo lên nhau, không nỡ rời xa.
Hạ Huyền tháo giày trên chân xuống, giày của Sư Thanh Huyền và giày của hắn xếp ngay ngắn ở sàn nhà cuối giường, một đen một trắng, thân mật dựa vào nhau.
Sau đó, Hạ Huyền thật cẩn thận vén chăn bông, tự mình chui vào, hai tay ôm lấy vòng eo gầy gò vô lực của Sư Thanh Huyền, ôm Sư Thanh Huyền vào trong ngực mình.
Trong chăn bông rất nóng rất ấm, người trong ngực rất mềm rất thơm.
Hạ Huyền mỉm cười lặng lẽ, trong lòng rất ấm, rất ấm, còn ấm hơn nhiều so với một chén rượu mạnh hắn uống ở dưới lầu, cũng ấm hơn nhiều so với ngọn lửa hắn đốt lên trong vô số đêm dài khiến hắn trằn trọc không ngủ được trước đó.
Kỳ lạ, vì sao lại cảm thấy trong mắt có thứ gì đó, đầu mũi cũng trở nên cay cay khó chịu.
Sư Thanh Huyền thấp hơn hắn, nghĩa là, đỉnh đầu y chỉ chạm tới cằm hắn, giờ phút này chỉ cần hắn muốn, hắn có thể ôm lấy Sư Thanh Huyền gói gọn trong ngực mình, để y rúc vào ngực mình.
Nếu như có thể, hắn ước rằng thời khắc này ngưng đọng, thời gian ngừng trôi, như vậy sự mềm mại trong ngực hắn sẽ còn mãi, cho đến khi biển cả đều hoá thành đất liền.
Hạ Huyền cúi đầu hôn lên trán Sư Thanh Huyền, nhắm lại đôi mắt có chút cay cay.
"Là ngươi bảo ta đừng đi, sáng mai thức dậy, cũng không được nuốt lời."
——————————————————
Hết chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro