Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy hình như mình nghe sai, hoặc là đang nằm mơ, ngữ khí, vẻ mặt cùng ánh mắt của người trước mặt, đều hiện rõ nét ôn nhu, giống như là cây bông vải phơi cả ngày dưới ánh mặt trời, ấm áp lại mềm mại.
Loại dịu dàng này là tứ vô kị đạn*.
Hạ Huyền dần xé bỏ lớp mặt nạ cao ngạo lãnh khốc của hắn, không biết từ khi nào, mấy thứ hắn dùng làm lớp giáp bảo vệ, đã bị Sư Thanh Huyền từng chút từng chút tháo xuống, chỉ còn lại nhụy hoa mềm mại nhất trong nơi sâu thẳm của trái tim, nơi đó chứa đựng tình yêu và dịu dàng của hắn đối với Sư Thanh Huyền.
(*Hành động tùy ý, không có chút ngại ngùng hay sợ hãi nào cả. Thường được sử dụng để mô tả những người xấu một cách trơ trẽn làm những điều xấu.)
Hắn có thể lạnh lùng, lãnh khốc vô tình đối với bất kỳ một người nào trên đời, nhưng chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, vĩnh viễn thuộc về Sư Thanh Huyền, trước kia là vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai vẫn sẽ vậy.
"Ta biết chuyện trước kia, là những khó khăn đau khổ trong lòng ngươi, nhưng mà, nếu như ngươi cho phép, sau này ta sẽ ở bên cạnh ngươi, tương lai năm tháng còn rất dài."
"Ngươi muốn như thế nào cũng được, nếu ngươi muốn chúng ta làm bằng hữu, chúng ta liền làm bằng hữu, nếu như....nếu như ngươi nguyện ý tiếp nhận ta, cả phần đời còn lại của ta sẽ đồng cam cộng khổ cùng ngươi, nâng niu ngươi trong tay. Nếu như... nếu như ngươi thật sự căm hận ta, ta có thể lập tức rời đi..."
Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy tay Hạ Huyền rất nóng, trong mắt giống như có ánh lửa, y bất giác muốn rút tay ra, muốn chạy trốn.
Y không thể lựa chọn, y cũng không muốn lựa chọn. Kỳ thật, y cũng không hận Hạ Huyền như tưởng tượng, những chuyện trước kia, ân ân oán oán làm sao có thể nói rõ, nói minh bạch được, y chỉ cảm thấy ngày đó hắn nói 'sau này không gặp' chính là giữa hai người đã không còn bất khì quan hệ nào, ân oán chấm dứt, đường ai nấy đi.
Nhưng dường như duyên phận của bọn họ kéo thế nào cũng không đứt, bọn họ tựa như hai sợi chỉ đỏ kết lại với nhau, quấn lấy nhau, y rõ ràng muốn tách chúng ra, nhưng càng kéo càng chặt, càng chăm chút lại càng rối.
Họ cùng sống dưới một mái nhà, những ngày tháng đó suy cho cùng cũng không thể phân chia rõ được. Nhưng Hạ Huyền chưa bao giờ làm ra bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn phép, dù cho có không cẩn thận làm sai đi nữa, chỉ cần y cau mày, Hạ Huyền liền lập tức thay đổi.
Bình thường cho dù y biểu hiện ra dáng vẻ không thèm để ý, chuyên tâm làm chuyện của mình, nhưng đôi lúc vẫn sẽ lơ đãng nghĩ đến Hạ Huyền giờ phút này đang làm gì, tối nay có về không.
Giống như là sợ Hạ Huyền không bao giờ trở về mái nhà rách nát này, nơi mà chỉ cần một làn gió thổi qua liền sụp xuống, giống như là sợ Hạ Huyền bốc hơi mất tăm, một chút bóng dáng cũng không thấy.
Lúc đầu, y cật lực phủ nhận loại cảm xúc này, nhưng cùng nhau trải qua những ngày tháng đó, như tấm lưới trong lòng càng bện lại càng lớn, đến nỗi không thể không thừa nhận.
Tuy nói là y muốn giấu mình ở trong đám chúng sinh phàm nhân, không bao giờ khoe khoang, không để lộ tài năng sắc sảo, thế nhưng, y cũng là người, cũng có tim, y cũng sẽ cô đơn.
Cho dù biển người mênh mông bên cạnh, nhưng y vẫn cô đơn đến lạnh thấu tim can.
Một mình ở trong gian nhà trống quả thực rất lạnh, rất cô đơn.
"Thanh Huyền, nếu không...nếu không chúng ta làm bằng hữu..."
Hạ Huyền đợi rất lâu rất lâu cũng không thấy Sư Thanh Huyền đáp lại, giống như là sợ Sư Thanh Huyền sẽ đuổi hắn đi, nhỏ giọng mở miệng nói.
Sư Thanh Huyền nghe những lời vừa cẩn thận lại dè dặt thấp giọng của Hạ Huyền, không biết vì sao, y lại cười.
Y thật lâu cũng không có cười như vậy, đôi mắt sáng cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm ngọt ngào, trên khuôn mặt đẹp và thanh tú hầu như không lưu lại bất kì vết tích của tháng năm, tựa như đôi mắt trong veo kia, vẫn sáng như sao, bên trong chứa đựng sự tao nhã vô song.
Quá khứ thì hãy để nó thành quá khứ đi.
Hãy nghe theo trái tim mách bảo mà sống tiếp.
"Hạ huynh."
Sư Thanh Huyền cao giọng nói. Y nhìn thấy được trong đôi mắt Hạ Huyền tràn đầy kinh ngạc cùng mừng rỡ.
"Thanh Huyền, ngươi đồng ý tiếp tục làm bằng hữu với ta sao?"
Khí tức kích động của Hạ Huyền có chút bất ổn, ai ngờ lời tiếp theo của Sư Thanh Huyền, lại làm cho hắn rốt cuộc quên mất đêm nay là đêm nào, xung quanh là nơi nào.
"Ta cũng thích ngươi."
Dường như ngay lập tức, Hạ Huyền cúi người ngậm lấy cánh môi son đỏ của Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền có thể vì thẹn thùng mà né tránh đôi chút, nhưng Hạ Huyền lại không để ý điều đó, lập tức đưa tay bám vào gáy y, giữ lấy đầu y để cho y không thể chạy trốn.
Hạ Huyền từ trước đến nay chưa bao giờ chịu khuất phục trước ai, cao ngạo cùng lạnh lùng đã khắc sâu vào tận xương tủy. Trong khoảng thời gian hắn nhẫn nhịn bên cạnh y, dường như đã gần chạm đến cực hạn của hắn. Nhưng đối phương là Sư Thanh Huyền, hắn chỉ đành phải cẩn thận nhẫn nại dỗ dành.
Nụ hôn của Hạ Huyền mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng. Sư Thanh Huyền ngượng ngùng bất đắc dĩ đẩy lồng ngực rắn chắc của Hạ Huyền ra.
Thật là... y còn tưởng rằng Hạ Huyền đổi tính đổi nết, không ngờ được lúc trước đều là đang giả trang cừu nhỏ.
Đây lại còn trên đường phố.
Hạ Huyền dường như biết trong lòng Sư Thanh Huyền nghĩ gì, chậm rãi buông y ra, khoé miệng nở nụ cười: "Chúng ta về nhà."
"Ừ..."
–Hoa đăng thắp lên, quyến lữ hẹn nhau, cùng hứa bạc đầu.–
Thân ảnh một đen một trắng gần sát bên nhau, thậm chí thỉnh thoảng còn có chút đùa giỡn, nhưng bọn họ vẫn cùng nhau chậm rãi đi về phương xa.
Nơi phương xa đó có thể là căn nhà nhỏ tồi tàn rách nát của bọn họ, cũng có thể là bờ biển xa xăm của đại dương, có lẽ là những năm tháng đồng cam cộng khổ trong tương lai phía trước.
Đối với những năm tháng của quá khứ, những ân oán đã từng trải qua, bọn họ sẽ mỉm cười nói:"Sau này không gặp."
——————————————————
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro